Bốn phía rất an tĩnh, bên giường có một cái đỉnh tròn bốn chân , hình như đang đốt gì đó , không khí thoảng thoảng mùi hương yếu ớt , làm cho ta rất thư thái . Đại khái là hương thơm có tác dụng an thần .
[Em tính bán cổ vật saoK]
Những hình ảnh trước kia tái hiện lại , Có người nói cho mình rồi nha . Mệnh không tuyệt … Mệnh dù không tuyệt nhưng thân thể quá mức tổn hại đến vô pháp hoàn dương… Hồn phách ngươi tương đương thế tử này , hẳn là nếu đã phân thân toái cốt chắc chắn sẽ không có khả năng sống lại đâu (em ý bị nổ tan xác rồi nên đâu còn thân thể =))phân thân toái cốt : thân thể hỏng , xương cũng không còn) , về phần cái kia , dường như ta tá thi hoàn hồn có điểm giống quỷ sống bám vào người nha . Thế nhưng cái khác nhau quan trọng nhất vẫn là , tiểu hài tử kia bị đả thương mà chết , ta đây chỉ bám vào thân người đã mất , hơn nữa cũng bởi vì chính ta cũng chết uổng mạng , mà lại do cái người nói chuyện bí hiểm kia an bài nha .
Ta không biết nên vui vẻ hay là nên thương tâm, bất quá việc đã rồi , ta còn có thể thế nào ? Ta cũng không có hứng thú chết thêm lần nữa.
Thiếu nữ đại khái cho rằng ta sợ, đối ta lộ ra một mỉm cười ôn nhu, sau đó tiếp tục giải thích , “Công tử hôn mê đã năm ngày , hẳn là đói bụng rồi , nô tỳ gọi người mang ít chúc lên , lập tức là có thể tới rồi… Gia.”
“Gia yên tâm, vết thương của công tử chỉ cần thượng thêm vài lần dược là được , thêm ba lần nữa sẽ không còn . Chỉ là thân thể công tử thái hư, cần hảo hảo điều dưỡng, để tránh sau này sinh bệnh .”
Một lát, hắn rốt cục mở miệng, thanh âm nhã nhặn nhượng ta hồi tưởng lại buổi tối ngày đó , đồng dạng thanh âm, nhưng sau đó nhìn xuống chân ta lại trở nên bất ổn .
Khi đã nghĩ thật kĩ , lại nhìn người đối diện chăm chú ôn nhu nhìn , ta gật đầu lia lịa , muốn ngồi chờ ăn bát chúc , nhưng phát hiện trên lưng dương như có cái gì nổi lên giống mai con rùa , trên đùi vết thương cũng kết lại cứng rắn, hại ta cũng không biết nên làm sao ngồi xuống , dù là chỉ cần nâng thắt lưng lên và ngồi xuống nhưng cái kỹ thuật này ta còn chưa có hiểu ni.
Một đôi bàn tay to nâng ta lên , dùng chăn bao bọc lấy ta rồi để ta ngồi trên đùi hắn , tựa vào trong ***g ngực thẳng tắp của hắn . Nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp kia , ta đột nhiên nhớ tới “Ba ba “kiếp trước , hai tay của hắn cho tới bây giờ ta chưa từng chạm qua, mà cảm giác duy nhất của ta với hắn , cũng chỉ có hai chữ xa lạ, người kia với ta mà nói, chỉ là một người qua đường tình cờ gặp mặt mà thôi .
Thế nhưng người này …
Ta ngẩng đầu nhìn tuấn nhan phóng đại trước mắt (tuấn nhan : dung nhan anh tuấn) , hắn là “Ba ba” của ta ni. Bên mép bất tự giác câu lên một mạt cười ôm ấp này thật an toàn, dày rộng, ấm áp, thật giống như trong mộng . Cảm giác có ba ba …
Nhìn ta cười, hắn cũng ôn hòa cười rộ lên, cùng lúc tiếp nhận trúc oản trong tay thị nữ kia, múc một muôi để trước miệng thôi , cẩn thận uy vào miệng ta.
Thịt cá gạo kê chúc, thật thơm , Điềm điềm ấm áp.
Thẳng đến khi hắn hỏi ta có ăn thêm không , ta mới phát hiện bất tri bất giác ta đã ăn sạch một chén chúc . Lắc đầu biểu thị không muốn ăn nữa , hắn đặt ta lên giường , nhượng ta nằm úp sấp, bắt đầu giúp ta rịt thuốc.
Dược cũ cũng không lau đi , chỉ là ở trên mặt tiếp tục bôi thêm , ta nói ni, thảo nào trên lưng cứng rắn nổi lên y như một cái mai rùa . Trên lưng xác thực rất dày , ta chỉ mơ hồ biết tay hắn tới nơi nào, cặp tay kia giải khai thắt lưng của ta , nơi nào cũng có thương, chỉ là thương ít hơn, vừa đến gần vết thương , sở dĩ ta ta cảm nhận rõ ràng vì đôi bàn tay ấy rất ấm áp , luôn di chuyển lên xuống , khiến ta một trận dại ra.
[ Nguyệt : Ôi em nghĩ cái gì vậy em =)) ]
“Ân… Hô…” Một tiếng thở dài từ miệng ta vọng ra , nghe vào trong lỗ tai chính là có chút tinh tế nộn nộn , mềm mại đáng yêu .
Bàn tay đang rịt thuốc bất ngờ dừng lại chút , rồi lập tức lại di chuyển chỉ có điều chậm hơn nhiều
Bất quá dù có chậm cỡ nào, cuối cùng cũng bôi dược xong .
Quấn lại cái khăn đang dính sát vào trên mông ta . Ta nghĩ ta hiện tại hình dạng ta khẳng định giống như người Ai Cập cổ đại nha , bọn họ cũng chỉ quấn một cái khăn , chỉ là hiển nhiên ta so với bọn hắn ngắn hơn nhiều , cũng chỉ bao đến cái mông .
“Ta là phụ thân của ngươi, cũng là vua của quốc gia này. .” thanh âm nam nhân trầm thấp ở phía trên đầu ta vang lên , mang theo một chút khàn khàn, lộ ra vị đạo hoặc nhân, nhượng ta có chút say mê trong đó “Vì thế ngươi chính là đại hoàng tử – Long Hàm Tiếu ”
“Ân…” Ta đáp lời, ý thức có chút không rõ, thanh âm dễ nghe cứ nhẹ nhàng vang lên.
[ Khứ : Hay nhỉ , đã của anh đâu =.=!!! ]