Những thiếu nữ trẻ tuổi rảo bước trên đường lớn, nói chuyện ríu ra ríu rít như chim sẻ, trang điểm thật đẹp để đi dạo phố, đương nhiên là không thể thiếu quần áo, đồ trang sức, càng không quên uống trà, và ăn chút điểm tâm... Cả buổi chiều chủ nhật các cô gái đi đến mức bàn chân mỏi nhừ còn cái miệng cũng thế, đúng là mệt chết đi được. Đi dạo tới shop trang phục lót, Tống Lăng Tâm thật sự bị kéo vào. Tuy rằng cô cần phải mua áo lót mới, nhưng... vẫn thấy ngượng ngùng khi đi chọn mua cùng bạn bè.
"Nhìn xem nè! Cậu mua cho ba cậu, mua cho mẹ cậu cái này cái nọ, sao lại không mua cho mình chứ?" Cô bạn ở bên cạnh xúi giục, "Chưa từng thấy qua đứa con gái nào ngoan như vậy!"
"Cũng không phải thế..."
Tuy nói vậy, nhưng nhìn thấy nội y đẹp tinh xảo, Tống Lăng Tâm vẫn nhịn không được mà bị hấp dẫn.
Cô kỳ thật thích màu hồng phấn, kiểu dáng không quá cầu kì, như cái áo lót màu vàng tơ hoặc màu xanh tím đơn giản, phối hợp chiếc quần lót nhỏ cùng màu, có đính nơ con bướm đơn giản, làm cho cô yêu thích không nỡ buông tay.
'Thích thì có thể mặc thử, bây giờ đang có giá đặc biệt đấy!" Cô bán hàng cũng mĩm cười phụ họa.
"Đi thôi đi thôi, mình với cậu cùng đi, mình cũng muốn mặc thử!" Cô bạn thân chọn được vài bộ, nhào đến Tống Lăng Tâm kéo đến phòng thay đồ.
Mặc thử vào một lần, thì ra kích cỡ bị nhỏ, cái móc cài hơi chật; nhìn đường kẻ ngực xinh đẹp kia, Tống Lăng Tâm phải đỏ mặt. Ngay sau dó, vải rèm ngăn cách giữa hai gian phòng đột nhiên bị kéo ra! "Lăng Tâm, cậu nhìn thừ giùm mình...ơ!"
Tống Lăng Tám bị dọa đến hét lên một tiếng, theo phản xạ lấy áo bên cạnh che lên ngực, mở to mắt kinh hoàng nhìn cô bạn thân láu táu. Cô bạn thân cũng trừng mất nhìn... ngực cô.
Không kịp che giấu bộ ngực trắng nõn mơn mởn, chiếc áo lót màu vàng tơ ôm lấy bộ ngực xinh đẹp cao ngất, phía trên thấy rõ dấu vết màu hồng-dấu hôn! Dấu hôn không thể giả được!
Sau khi cả hai bị dọa ngây người vài giây, cô bạn thét lên chói tai xông lại, kéo mạnh chiếc áo mà cô đang che. "Đây là gì! Lăng Tâm, cậu có người yêu rồi sao? Sao chẳng thấy nói năng gì hết? Cho mình xem, cho mình xem!"
"Không, không được mà..." Tống Lăng Tâm chột dạ mặt đỏ bừng, ra sức bảo vệ ngực, cố gắng thoát khỏi bàn tay sờ mó lung tung của bạn thân, không để cảnh xuân lộ ra ngoài.
Vừa la hét vừa âm ĩ hơn cả nữa ngày, giây giụa chật vật để thoát thân, vẫn la hét bảo cô bạn thân quay về phòng kia mà thay đồ, cô nhanh chóng đổi lại y phục của mình, tựa vào tường tức giận thở hổn hển. Bị, bị thấy rồi!
Giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu tại trận, trái tim Tống Lăng Tâm nện thình thịch thật nhanh. Cô... hôm trước mới cùng Tống Khải gặp mặt ngày ấy anh tới bệnh viện trực thuộc đại học để tiến hành kiểm tra định kỳ, theo dõi chấn thương cũ bẽn gối phải của anh. Chạng vạng chiều tối vốn nên trở về, nhưng Tống Khải vẫn đợi cô tan học, hai người ăn tối cùng nhau, sau đó còn đến bãi đỗ xe yên tĩnh phía sau sườn núi của trường học, mặc dù không có cách nào triền miên thỏa thích, nhưng kiềm nén không được nên đành hôn nồng nhiệt cho đến nay cô còn nhớ như in anh vùi đầu trước ngực mình, cô cởi bỏ áo, bị mặc sức yêu thương trong tình cảnh ngượng ngùng.
"Anh thật muốn ăn em luôn' Đột ngột ngừng lại, Tống Khải hôn lên đôi môi mềm mại đỏ bừng của cô, thở dốc thì thầm, một mặt giúp cô sửa lại chiếc áo bị kéo lộn xộn. "Không sao, cuối tuần này có thể anh về nhà, đến lúc đó..."
Anh nói còn chưa dứt lời, nhưng hàm ý sâu xa, hứa hẹn một đêm nồng cháy, cùng với trong mắt anh tràn ngập dục vọng, khiến cô nhìn thôi cũng muốn bỏng mắt. Che giấu cẩn thận, che đậy bí mật ngọt ngào thật tốt, không ngờ, vẫn bị phát hiện.
Tống Lăng Tâm chạy trối chết, về đến nhà, cũng không kịp đem khoe những thứ mua được khi đi dạo phố cho bà Tống xem, mẹ con cùng nhau bình luận nói chuyện phiếm, cô ăn cơm chiều qua loa, vội vàng thoái thoát muốn học bài, mà trốn vào phòng.
Nhưng đừng nói là học bài, cô ngay cả ngồi yên để viết vài chữ còn không được, cả đêm đều hoảng hốt trong lòng, tựa hồ như có chuyện gì kinh khủng mới xảy ra. Không trải qua, sẽ không biết loại cảm giác ngập tràn lo lắng đầy khó chịu này. Tống Lăng Tâm trằn trọc suốt cả đêm, giống như ngủ chập chờn, nhưng vẫn nằm mộng, cảnh trong mơ trong rõ lắm, chỉ nhớ mang máng có người một mực đuổi theo cô, muốn kéo y phục của cô lại, kêu gào cần kiêm tra.
Không thể, không thể.... Đó là bí mật, cô không thể nói ra bí mật được...
Sau khi tỉnh lại, cô mệt đến mức như không được ngủ. Thảm nhất là, liên tục mấy ngày đều giống như vậy, căn bản ngủ không ngon, trong lòng luôn thấp thỏm lo âu, lại không thể tâm sự ra được.
Giày vò thật! Niềm hạnh phúc và tội lỗi cùng hợp lại thường xuyên giày vò, thúc giục cô.
Sáng sớm thứ năm, Tống Lăng Tâm lờ mờ tỉnh giấc trong ánh ban mai, lại là một đêm không ngon giấc, cô mệt đến không muốn mở to mắt.
vẫn còn sớm, nhưng không biết vì sao, bên ngoài đã có tiếng xe. Người ở khu dân cư này, người lớn thì đi làm, còn bọn trẻ vẫn chưa tới ngày tựu trường, cùng lắm là người đến đưa báo mà thôi, vì sao lại có tiếng xe vang mãi không ngừng?
Tống Lăng Tâm đang nằm trên giường lẳng lặng lắng nghe, đúng lúc đang hoang mang, thì điện thoại di động của cô vang lên.
Âm thanh phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm, làm cho cô bị dọa nhảy dựng lên, chạy nhanh đến đầu giường, bắt máy di động.
"Bé cưng? Anh đánh thức em sao?" Là thanh âm thực mệt mỏi, giống như cũng trải qua một đêm không ngon giấc của Tống Khải.
"Sao vậy? Sao anh lại gọi tới giờ này? Xảy ra chuyện gì à?"
"Ừm..."
Tống Lăng Tâm chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên trĩu nặng, dự cảm của cô đã trở thành sự thật.
"Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?" Cô nghe tiếng mình run rẩy.
"Em trước tiên đừng sợ, là đội bóng xảy ra chút chuyện, có lẽ anh không tiện trở về." Tống Khải cố gắng nói qua loa hết mức có thể, không muốn dọa cô. "Em nói với ba mẹ một tiếng, còn nữa, gần đây ra vào nhớ cẩn thận một chút, có thể sẽ có phóng viên đi theo làm phiền đến em và ba mẹ, cứ không trả lời là được." Cô xoay người ngồi xuống, nhìn xuống bàn chân trên sàn nhà bằng gỗ lành lạnh, chạy đến cửa sổ phía trước, vén lên một góc màn, nhìn lén ra bên ngoài. Quả nhiên! Đúng là tiếng xe đã nghe được hồi sớm, có vài chiếc xe tụ tập ngoài cửa, những gương mặt xa lạ thò đầu ra nhìn, còn có người lấy camera ra, nhắm ngay nhà họ Tống, giống như lấy cảnh, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Tống Lăng Tâm sợ tới mức hít một luồng hơi lạnh, vội vã buông rèm cửa sổ, dựa lưng vào tường, tựa như một tên trộm thất bại bị bắt quả tang, lập tức cười khổ, cô ở trong phòng mình, kéo màn lại thật kín, để người bên ngoài không nhìn thấy được cô!
"Bé cưng, làm sao vậy?" Tông Khải đương nhiên nghe được tiếng thở kinh ngạc của cô, lặp tức cảnh giác hỏi. "Bên ngoài có người." Cô cố gắng làm cho âm thanh của mình bình tĩnh, không được quá kích động. "Chắc là phóng viên. Không được mở cửa cho họ, không được trả lời phỏng vấn, có chuyện gì, lập tức gọi cho anh, hoặc liên lạc với cảnh sát." Tống Khải vô cùng nghiêm túc, dặn dò cặn kẽ.
"Rốt cuộc là chuyện gì," cô lờ mờ cảm giác được đã xảy ra chuyện lớn, từng cơn khủng hoảng trỗi dậy, toàn bộ đều toát ra từ giọng nói của cô.
Tống Khải trầm mặc vài giây. Cô đang hoang mang sợ hãi, khiến cho lòng anh khẽ nhói đau.
"Anh sẽ cố gắng tìm cơ hội trở về giải thích với mọi người, trước tiên không phải sợ."
"Nhưng mà...."
"Ngoan, nghe lời anh đi."
***
Lo sợ bất an gian nan trôi qua một ngày một đêm, hôm sau, vào lúc sáng sớm, lại lần nữa tỉnh lại trong ác mộng, Tống Lăng Tâm hé mở rèm mi hoen lệ, lẳng lặng nhìn thấy bóng dáng tuấn tú ngồi bên giường cô. Cô còn đang nằm mơ phải không? Nếu không, tại sao trước mặt có thể là anh?. Ngôn Tình Xuyên Không
"Lại nằm mơ?" Tiếng nói trầm thấp dịu dàng quen thuộc vang lên.
"Vâng." Cô gật gật đầu, giơ tay chạm vào anh, xác nhận sự tồn tại của anh.
Bàn tay nhỏ bé bị nắm lây. Tống Khải nhíu mày, "Tay em sao lạnh vậy? Em bị lạnh sao?"
Buổi sớm ngày hè vẫn cảm thấy mát, cô chỉ đắp cái mền mỏng nhỏ, hơn nữa vừa mới mơ thấy ác mộng, nên giờ quả thật có hơi lạnh run.
Ngay sau đó, cô bị cánh tay mạnh mẽ kéo lên, dựa vào trong lòng ngực cứng rắn đầy ấm áp, ôm chặt như vậy, mặt của anh chôn vùi vào mái tóc của cô, hít thở thật sâu hơi thở thuần khiết của cô.
Nhưng Tống Lăng Tâm lại trở nên thả lỏng. Ngay cả ngủ cùng không hề buông lỏng bản thân, nhưng khi ở trong lòng anh lại chậm rãi thư thái. "Em bây giờ đang căng thẳng, chịu áp lực lớn mới bị ác mộng, sao lại thế này? Bởi vì lo lắng cho anh à?" Tống Khải khẽ ôm cô, bàn tay to đặt sau gáy cô, dịu dàng xoa bóp cơ thể căng thẳng của cô. "Không phải nói em đừng sợ sao? Phóng viên chính là muốn săn tin của đội bóng tụi anh, sao lại trở nên căng thẳng đến vậy?"
"Rốt cuộc có ai nghe xong những lời 'đừng sợ', liền thật sự không sợ, không lo lắng không chứ?" Cô bĩu môi lầm bầm, làm cho anh khẽ cười.
Im lặng dựa sát vào nhau một hồi lâu, anh lại hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Hửm?"
Anh hiểu rõ cá tính của cô, cô bối rối bất an như thế nhất định là có nguyên nhân khác.
Ngập ngừng trong chốc lát, Tống Lăng Tâm mới khó khăn mở miệng, ấp úng nói ra lúc trước cùng bạn bè đi dạo phố, chuyện xảy ra khi mặc thử nội y, từ đó về sau, cô vẫn không thể thoát khỏi ác mộng. Tống Khải đương nhiên vừa nghe đã hiểu liền. Tận sâu trong đáy lòng, Tống Lăng Tâm vẫn cứ sợ hãi sẽ có một ngày, quan hệ của họ sẽ bị phát hiện, sẽ tổn thương sâu đậm tới tình cảm yêu thương của cô với ông bà Tống, sẽ khiến cho tất cả người ngoài chấn động. Nhưng, giờ này khắc này, anh thật sự không còn hơi sức đâu mà giải quyết chuyện này, hơn nữa nghĩ đến sẽ phải đối mặt với cơn bão táp...
Để cho anh tiếp tục vuốt ve an ủi một chút...Để cho anh giữ kín bí mật ngọt ngào, tiếp tục nói: "Em mơ thấy có người muốn cởi quần áo của em? Sao có thể chứ, ngoại trừ anh, còn ai có thể cởi quân áo của em?" Anh khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu nịnh nọt pha trò làm cô cười theo.
Khí trời ngày hè đương nhiên mát mẻ, cô mặc áo ngủ hai dây liền thân, làn vải dệt mềm mại ôm sát lấy đường cong của cô, tay anh lướt qua đôi vai thơm của cô, kéo một bên dây áo xuống, sau đó lại tới bên kia, áo ngủ mềm mại khẽ rớt xuống-
"Bị nhìn thấy gì? Hửm? Chỗ này, chỗ này à?!" Ngón tay dài điểm nhẹ lên bờ ngực trắng muốt của cô, dấu hôn đã phai nhạt dần, anh vẫn cố ý di chuyển đầu ngón tay, thích thú đụng chạm vào da thịt non mềm của cô, khiến cho cô khẽ thở gấp.
"Không...Không được đi xuống dưới, anh nhìn xem...ngay bên cạnh xương quai xanh kia...Ư..." Tống Lăng Tâm hết hơi sức nhắm mắt lại, nụ hoa ửng hồng bị ngón tay dài xoa nắn liền trở nên mẫn cảm, khẽ ngân thành tiếng.
"Em mua nội y mới à?" Anh cắn vành tai cô, cúi đầu hỏi, "Cho anh xem."
"Không được..."
"Được, anh muốn xem."
Bị uy hiếp dụ dỗ, Tống Lăng Tâm không thể gây ầm ĩ, đành cắn đôi môi đỏ mọng, ai oán liếc anh một cái, vẫn đến tủ nhỏ bên giường lấy ra áo lót vẫn còn bọc giấy đã mua về từ trước vần chưa dùng qua. Mở ra, anh tự tay cầm lên chiếc áo lót đơn giản. Áo lót ren màu vàng tơ bị nắm giữa ngón giữa thon dài ngăm đen của anh, thoạt nhìn trông gợi cảm vô cùng. "Rất đẹp." Tống Khải ca ngợi, ánh mắt nồng cháy lại chuyển lên trên người cô, "Mặc vào nhất định trông sẽ đẹp lắm."
"Giúp người ta mặc vào đi." Sau khi can đảm yêu câu, cô xấu hổ trốn vào trong lòng ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi vùi vào bên gáy anh, khẽ thở gấp. Nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào động lòng người kia của cô, dù cho là người đàn ông làm bằng sắt, cũng sẽ bị tan chảy. Đừng nói là giúp cô mặc nội y, cho dù là muốn anh lên núi đao, xuống chảo dầu, Tống Khải cũng có thể lập tức xông vào.
Đang tựa hờ thân trên, cô ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, xoay người đưa lưng vẽ phía anh, phô bày cái eo nhỏ nhắn, để bàn tay to mạnh mẽ của anh giúp cô mặc chiếc áo lót nhỏ xinh vào.
Chinh chiến trên sân bóng nhiều năm, không hề khẩn trương trong những lúc quan trọng, áp lực càng lớn thì danh tướng Tống Khải càng ném bóng chuẩn hơn, nhưng giờ phút này, chuẩn bị giúp người yêu cài lại nội y ở lưng, hai bàn tay lại phát run.
Quả thật xinh đẹp! Anh thầm tán thưởng trong lòng.
Mặc dù anh luôn yêu thích màu đen, nhưng màu vàng tơ thật xứng với làn da nõn nà láng mịn của cô, trong thanh thuần có quyến rũ. Cúp áo ren tinh xảo ôm sát vào đôi bồng đảo đẫy đà, đẹp đến mức làm cho người ta đầu váng mắt hoa, quả thực không dám nhìn thẳng.
Nếu không bởi vì vào lúc thật sự không thích hợp thì..........Aizz.
Quyến luyến khẽ hôn lẽn vai, Tống Khải vạn phần không muốn đỡ cô ngồi dậy đàng hoàng, đồng thời cũng buộc phải kiềm chế lại ý nghĩ không muốn cơ thể kia rời đi.
"Không thể tiếp tục, ba mẹ chắc sẽ thức dậy sớm, anh nên xuống lầu trước." Anh nhìn nhìn đồng hồ, âm thầm thở dài, "đợi lát nữa thông báo tình hình xong anh sẽ đi liền."
Khuôn mặt Tống Lăng Tâm ửng đỏ lên, nét mặt mông lung dần phai nhạt, cô chậm rãi tỉnh táo lại từ trong tình cảm dạt dào.
Thật sự đã có chuyện xảy ra, nếu không, Tống Khải sẽ không vất vả mệt mỏi trở về gấp như vậy, lại vội vội vàng vàng phải rời đi, chỉ vì giải thích mấy câu. Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại được ư? Sự tình nghiêm trọng đến mức phải chạy tới chạy lui như vậy sao?
"Đừng lo lắng, coi em kìa, lại nhíu mày rồi." Tống Khải quỳ xuống hôn người ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt lo lắng của người con gái, nhịn không được bật cười. "Anh biết, anh biết, bảo em đừng lo lắng cũng vô dụng, cho nên, em cùng nghe đi. Chỉ có điều, em phải đồng ý với anh là ngoan ngoãn ngồi nghe, đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng lo lắng lung tung, chuyện cứ giao cho anh xử lý là được, có nghe hay không?" Bản tính của người đàn ông trưởng thành thật sự là phát huy đến mức tối đa, Tống Lăng Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
***
Bữa sáng trên bàn, không còn không khí thoải mái hài hòa như thường ngày nữa, sắc mặt bốn người ngồi chung bàn quả thực căng thẳng.
Vốn là nghề nghiệp vận động viên, bữa sáng nhất định phải thực phong phú, mới có thể cung cấp đủ cho thể lực. Nhung giờ phút này, hương vị cùng màu sắc của điểm tâm cũng không thể làm bất kỳ ai thèm ăn. Thật lâu sau, ông Tống nhíu mày rậm đốt một điếu thuốc. Liếc mắt nhìn con trai một cái, Tống Khải lắc đầu từ chối. Anh không hút thuốc, bởi vì anh là vận động viên, cũng do có người không thích mùi khói, sẽ không chịu cho anh hôn. Còn người nào mới thực sự là nguyên nhân chính, lòng dạ Tống Khải đều biết rõ. Vốn muốn giải thích vài câu sơ sài qua loa, nhưng ba mẹ truy hỏi dữ dội, làm Tống Khải không thể không để lộ ra tình hình thực tế.
"Có phóng viên chụp được ảnh mấy cầu thủ... bên ngoài có hành vi rất không... thích hợp." Anh cẩn thận đắn đo dùng từ, không muốn kinh động đến người nhà.
"Không thích hợp tới mức nào? Bị chụp ở chỗ nào?" Ông Tống hỏi lại một cách sắc bén.
"Ở... quán rượu."
Không khí ngưng đọng, bốn phía đều im lặng ngay cả một cây kim rơi cũng còn nghe thấy.
Khói thuốc tràn ngập trong không trung, bà Tống hỏi ra nghi vấn của mọi người: "Sao lại trở thành như vậy? Ở quán rượu? Chơi gái? Đội bóng các con làm sao lại để chuyện này xảy ra chứ?"
"Mới đầu bọn họ cùng phóng viên chụp ảnh giao tiếp, nói chuyện hàng ngày, đơn giản mà nói, còn chưa ngả giá." Tống Khải thản nhiên giải thích, "Đã có bên truyền thông khác nghe được tin đồn, bắt đầu tập trung mấy đội viên bị chụp hình, cho nên gần đây ra vào phải cẩn thận, không có việc gì thì cứ việc ở nhà đợi, điện thoại có thể cũng đừng bắt, ít nhất đợi cho tình hình lắng dịu rồi nói sau."
"Chờ một chút, 'bắt đầu tập trung mấy đội viên bị chụp hình'?" Bà Tống lặp lại lời của con, hoài nghi, "Là ý nói, con cũng có khả năng bị chụp ảnh?" Tống Khải trầm ngâm một lát, mới trà lời: "Vâng, có thể bị chụp được."
Lời vừa nói ra, ba người còn lại đều phản ứng dữ dội. Bà Tống hít lấy hơi lạnh, còn Tống Lăng Tâm sắc mặt trở nên trắng bệch, ông Tống càng kinh ngạc hơn, khuôn mặt sa sầm xuống, ông dùng lực đập bàn cái rầm -đứng lên, khiến tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng lên.
"Mày cũng bị chụp hình?! Mày ở quán rượu?"! Tiếng rống giận cuồng nộ vang vọng trong không gian vốn im lặng, "Ba mẹ dạy dỗ mày như thế nào, mà mày lại làm ra chuyện này!"
Nếu không phải bà Tống nhanh tay lẹ mắt, dùng sức giữ chặt nắm tay của chồng, thì nắm tay to cứng như đá kia, có lẽ đã vung đến người Tống Khải.
"Tống Khải, con đưa bạn gái đến đó phải không?" Một mặt ngăn cản chồng nổi giận, bà Tống một mặt chưa từ bỏ ý định gặng hỏi con trai, "Bị chụp lén cùng bạn gái, và bị chụp chơi gái ở khách sạn, hai chuyện hoàn toàn không giống nhau. Mẹ tin con sẽ không xằng bậy, nhưng con cần phải nói thật, được không?"
Tống Khải thở dài, anh thật sự không nghĩ lại biến sự tình trở thành như vậy. Nhìn khuôn mặt nổi giận vô cùng của ba, còn vẻ mặt tràn ngập mong mỏi ưu sầu của mẹ, lời nói thật sự đã đến bên miệng.
Nói đi, nói ra đi, vì sao anh không thể nói?
Nhưng anh không thể không chú ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của người bên cạnh. Ánh mắt long lanh đầy bối rối cùng nghi hoặc, bất lực nhìn anh, có thói quen không thay đổi là cắn chặt môi dưới, đến mức đỏ ửng lên.
Chính vì không muốn hù dọa cô, cho nên anh mới không định giải thích thêm. Kết quả, chỉ vì trong điện thoại nghe thấy sự căng thẳng của cô, anh chịu không nổi không màng vất vả mệt mỏi chạy về nhà. Kết quả, nhìn bây giờ xem! Sự thật đáng ghê tởm đến vậy, sao lại muốn ảnh hướng đến cô? Vi sao càng làm cho cô nặng lòng?
Vì thế Tống Khải một lần nữa im lặng, đem tất cả mọi chuyện, chôn chặt lại phía sau đôi môi mỏng. "Mày nói đi chứ! Bây giờ im lặng là có ý gì, mày cho là không nói thì không có gì xảy ra sao?" Ông Tống tức giận muốn đi ra ngoài, chuẩn bị lấy điện thoại. "Gọi điện thoại cho tao! Đích thân tao muốn hỏi đội trưởng, huấn luyện viên, quản lý đội bóng thế nào, mà lại để phát sinh ra chuyện này!"
"Ba..." Tống Khải bất đắc dĩ đứng dậy, cô ý ngăn cản,
"Con thật sự không có uống rượu."
"Vậy tại sao lại bị chụp? Bị chụp với ai?"
"Với con ạ." Tiếng nói dịu dàng rất nhỏ nhưng lại dứt khoát vang lên, đột nhiên xen vào trong lúc hai cha con đang tranh chấp.
Ông bà Tống đều chấn động, sắc mặt tái nhợt quay đầu nhìn Tống Lăng Tâm. "Cục cưng, con nói cái gì?"
Tông Khải liền dùng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo cô đừng nói nữa.
"Anh là bị chụp hình ở cùng một chỗ với em, đúng không?" Tiếng nói của cô nghe hơi run run, giống như nai con kinh hoàng mở to mắt nhìn Tống Khải, anh chỉ cảm thấy trong lòng tê rần.
Bà Tống rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bà vỗ vỗ ngực, trách cứ nói: "Nếu bị chụp hình cùng em gái ở cùng một chỗ, có gì phải căng thẳng chứ? Sao lại không nói rõ ra? Con hù mẹ sợ quá!"
Chính là khổ sở không cách nào giải thích mà... Ai biết ảnh chụp như thế nào, bị chụp ở đâu? Tống Khải vẫn còn do dự, làm bà nhận ra điều bất ổn, hồ nghi hỏi tới: "Nhưng qua năm con mới phải đi tập huấn, con cùng cục cưng có cơ hội nào mà bị chụp? Có phải do phóng viên tùy tiện nói bậy hay không?"
"Tuần trước chúng con có gặp mặt." Tống Khải nhanh nhẹn đáp lại, "Con đến bệnh viện trực thuộc trường để làm kiểm tra, sau khi xong liền hẹn Lăng Tâm đi ăn cơm chiều."
"Nếu là như vậy, nói thật ra cũng tốt, cùng em gái mình dùng cơm thì có gì không được chứ?"
"Không được!" Tống Khải lập tức cự tuyệt.
Người quản lý báo vệ anh rất tốt. Họ không công khai nơi xuất hiện, cũng không đến sân bóng làm to chuyện, nhất là chuyện Tống Lăng Tâm, hoàn toàn chưa bị phơi bày ra ánh sáng.
Nói ra sự thật ngay lúc này? Không khác gì là hành vi tự sát! Huống chi, ngay cả chính Tống Khải cùng không biết rốt cuộc đã bị chụp ảnh gì, nếu chính là ảnh ăn tối, quả thật chẳng có gì, nhưng ai biết về sau bọn họ thân mật dây dưa trong xe có bị chụp hay không? Thậm chí, nếu là chụp được ảnh Tống Lăng Tâm đến khách sạn
Nghĩ đến cảnh tượng này, cho dù luôn luôn bình tĩnh, toàn thân Tông Khải cũng phải rét run. "Con sợ người nhà mình bị gây rối, mẹ có thể hiểu được khổ tâm của con, nhưng bây giờ có phải nên nói lời thật hay không? Nếu không thanh danh bị bôi nhọ thì làm sao bây giờ?" bà Tống lo lắng, "Muốn xử lý thế nào, bàn bạc tiếp cùng ba mẹ rồi quyết định, không được khư khư cố chấp, được không? vất vả nhiều năm như vậy mới tạo dụng được chút thành tích, con cứ trơ mắt nhìn nó bị hủy diệt sao?"
Tống Khải trầm ngâm, nhíu chặt mày, nói rõ ra thì càng khiến cho nỗi lòng anh trầm trọng hơn. Mắt thấy đứa con trai ngậm miệng như hến không nói lời nào, đành chậm rãi lắc đầu, bà Tống chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên: "Giải thích mấy câu là có thể giải quyết mọi chuyện, vì sao lại trở nên như vậy? Nếu thật sự sợ huấn luyện viên bọn họ không tin, ba mẹ cũng có thể ra mặt giúp con. Nếu cần trả một chút tiền, để rửa sạch thanh danh cho con, mẹ cảm thấy làm vậy cũng rất xứng đáng!"
"Mẹ, bởi vì anh sợ liên lụy đến con, liên lụy đến người nhà..." Sắc mặt Tông Lăng Tâm vẫn trắng bệch như tờ giấy, đôi đồng tử đen láy ngập tràn ưu sâu khôn xiết. "Mẹ biết." Bà Tống lại ngồi xuống lần nữa, lau trán bắt đầu chảy mồ hôi. Vài phút ngắn ngủi trôi qua, bà đột nhiên giống như già đi mấy tuổi, khuôn mặt trung niên biểu lộ ra toàn là vẻ mệt mỏi. "Chính vì tính tình của nó, từ nhỏ đến lớn cũng không sửa đổi, vừa hư hỏng vừa cứng đầu như vậy, rốt cuộc là di truyền từ ai..." Người ngồi bên cạnh, sắc mặt sa sầm lại, chỉ còn thiếu mỗi tức giận, ông Tống thật lâu cũng không lên tiếng. Ông dùng đôi mắt sắc bén dày dạn kinh nghiệm, nhìn người nhà trước mắt, thật lâu không nói một câu.