Beta: mkhoi
Tống Khải không thể cứ như vậy mà quay về khách sạn rồi nằm xuống ngủ liền, có vô số cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong lòng, anh cần phải đi, để bình ổn lại những suy nghĩ hỗn loạn một chút.
Đường phố ở nước khác, tiếng nước khác… Anh ở chỗ này, là người lạ hoàn toàn. Nhưng nhìn thấy Tống Lăng Tâm cùng đồng nghiệp, cùng ông chủ quán vui vẻ nói chuyện với nhau, thấy cô quen thuộc với hoàn cảnh sống ở chỗ này… Tống Khải luôn luôn nghĩ, có phải để cô ở lại đây có vẻ tốt hơn hay không?
Nhưng còn anh thì sao? Anh cứ như vậy mà buông tay, một mình về lại nơi không có cô? Mấy đêm dài không ngủ, sau khi nghiêm túc luyện tập và thi đấu vất vả thì vội vã đi tìm sự an ủi dịu dàng, chỉ có cô mới có thể cho anh sự ngọt ngào… Làm sao bây giờ đây? Anh có thể chịu đựng xa cách cô xa như vậy không, không thấy được cô, không chạm được cô sao? E rằng cô sẽ tủi thân buồn bực, sợ hãi.
Có sợ cũng không thể ở bên cạnh cô?
Tống Khải không dám quả quyết bản thân có thể chịu đựng được.
Rảo bước chậm trên con đường xa lạ, không ít người ghé mắt nhìn thân hình cao ráo của anh, thậm chí còn có người trên đường cố gắng bắt chuyện; nhìn cách trang điểm vừa nóng bỏng vừa xinh đẹp, đương nhiên là mấy cô gái trẻ có thể nói là mỹ nữ đến từ hộp đêm, lại còn rất phóng khoáng, Tống Khải không hề đắc ý mở miệng nói chuyện một chút, chỉ lắc đầu, lãnh đạm rời đi.
Không biết đã đi bao lâu, được một lúc mới về tới khách sạn. Phía sau quầy ở đại sảnh khách sạn, nhân viên trực đêm kêu “này” với anh, ánh mắt lại luôn luôn nhìn chòng chọc phía sau anh.
Sao vậy, có người ở phía sau?
Tống Khải vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người đi theo sau anh—không biết đã bao lâu, nhút nhát cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương, không phải là người giày vò anh từ nhỏ ——Tống Lăng Tâm sao?
“Em… vẫn đi theo sau anh à?”
Tống Lăng Tâm gật gật đầu, đứng ở cửa do dự, không dám tiến vào. Nói chung cứ như thế, cách xa khoảng năm mét, một đường đi theo anh.
“Sao lại đi theo anh? Không phải nói em lên lầu nghỉ ngơi sao?”
Tống Lăng Tâm lại cắn môi, không trả lời. Thoạt nhìn mệt đến thê thảm, mắt sưng húp, sắc mặt hơn cả thê thảm, giống như mở miệng sẽ té xỉu.
Bởi vì nói tiếng khác, chỉ có hai người hiểu, nhân viên trực đêm từ trong quầy luôn thò đầu ra nhìn.
Tống Khải thở dài, “Đi lên rửa mặt, ăn một chút gì đi, chờ một chút anh đưa em về.”
Cô ngoan đến không tưởng tượng nổi. Ngoan ngoãn theo anh đến thang máy, ngoan ngoãn theo lên phòng, ngoan ngoãn rửa mặt. Tống Khải nhân lúc cô rửa mặt lại đi xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi gần đấy mua chút bánh, sữa nóng, lại trở về phòng khách sạn thì cô đã cuộn tròn trên ghế sô pha, đang ngủ.
Tống Khải ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhịn không được lay nhẹ, khẽ chạm vào hai má vẫn còn nước mắt của cô.
Anh đi lang thang bên ngoài ít nhất hơn một giờ, vậy mà cô nàng mảnh mai này cứ đi theo một đường như thế?
Thật rất ngoan, nên anh không nỡ đánh thức giai nhân đang mệt mỏi vô cùng kia, Tống Khải ôm cô lên giường, định bụng để cô ngủ, còn anh có thể ngủ tạm trên sô pha; lúc đến nơi thi đấu, bọn họ đâu phải là không ngủ trên máy bay, trên xe buýt, xem như tập mãi cũng thành thói quen.
Chỉ là, thân thể anh thoáng nhớ lại, ôm chặt cô sẽ không định buông ra, mà cô cũng vậy, cho dù vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi, cũng vẫn cuộn tròn trong lồng ngực anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy anh, không chịu buông.
Quên đi, cứ ôm chặt cô ngủ một chút, đợi khi cô ngủ sâu rồi thì rời ra cũng được.
Kết quả, Tống Khải cũng ngủ luôn.
Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết là trải qua một khoảng thời gian cho tới nay, anh cũng chưa từng thả lỏng nghỉ ngơi như vậy. Khi anh tỉnh lại hết sức hỗn loạn, cảm giác được có một đôi tay nhỏ bé non mềm vuốt ve mình.
Lúc đầu có lẽ anh nằm nghiêng ngủ, cho nên hiện giờ lưng đưa về phía Tống Lăng Tâm, một tay của cô khẽ xoa tấm lưng của anh, tay kia lớn mật bắt đầu từ thắt lưng thon gầy, di chuyển đến khuôn ngực dày rộng, cơ bụng kiêu ngạo của anh, dịu dàng nhưng e thẹn sờ mó, thẳng một đường đi xuống.
Anh quả thực nên bắt lấy bàn tay nhỏ bé như có điện kia, không cho nó tiếp tục tác loạn, nhưng cả người anh như bị ngâm vào trong rượu ấm áp, đầu choáng váng không tỉnh táo cho lắm, thân thể lại vô cùng mẫn cảm, cảm giác chết tiệt này đúng là thật tuyệt vời…
Bàn tay nhỏ bé mềm mại khi gặp trở ngại thì chần chờ một chút, sau đó, cẩn thận cởi bỏ nút cài, chậm rãi giúp anh kéo khóa quần xuống… Xâm nhập thăm dò. Anh đã muốn không bị kích thích. Khi anh bị cô nắm giữ thì Tống Khải chỉ cảm thấy trong đầu mình chợt lóe lên một tia sáng trắng, thiếu chút đã đầu hàng như vậy.
Không thể khống chế được cơ thể chính mình, không tự chủ được anh vặn vẹo nghênh đón sự vuốt ve giống như ma pháp kia của cô, anh càng mẫn cảm nhận thấy được, một thân thể mềm mại ấm áp nở nang dán vào sau lưng—trần truồng mà ngọt ngào, không một chút che đậy.
Vật nam tính cứng rắn của anh ở trong tay cô càng to thêm, cô lấy thân thể nhẹ nhàng cọ xát vào anh, khẽ thở dài một cái sau tai anh…
Một người đàn ông chỉ có thể chịu được đến vậy.
Tống Khải nắm chặt cổ tay cô, sau đó dùng lực gỡ xuống, ôm cô đến trước người, rồi xoay người một cái, thân thể mềm mại trần như nhộng đã bị đặt ở dưới người anh.
Đối với sự thô lỗ của anh, Tống Lăng Tâm không chút giãy dụa phản kháng nào, ngược lại, cô còn chủ động vươn hai tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt không dứt bị đè nén kia.
Anh hôn vô cùng thô bạo ngang ngược, hung hăng, giống như là muốn trừng phạt hành động chạy trốn yếu đuối của cô. Lúc này đây, cô không trốn, mà hoàn toàn hiền thục rộng mở chính mình, đón nhận anh.
Ham muốn lâu ngày của hai người giống như củi khô gặp lửa lớn, nháy mắt bén lửa; khi anh vụng về nôn nóng cởi bỏ đi toàn bộ quần áo, cô siết chặt lấy anh, đôi gò bồng đảo săn cứng trắng nõn bị thô lỗ nắm lấy, tùy ý giày vò, thậm chí có bị mút liên tục thì cô chỉ khẽ thở ra đầy yêu kiều, mà khi cặp đùi ngọc bị gác lên trên vai rộng của người đàn ông thì cô mở to mắt, không chút trốn tránh, đáp lại đôi mắt ẩn chứa bão tình trỗi dậy.
Anh không lưu tình chút nào, liên tiếp xâm chiếm thân thể mềm mại của cô vừa nhanh vừa dồn dập, còn chưa đủ ẩm ướt để tiếp nhận anh, cho nên, cô cảm giác mình hoàn toàn bị căng ra, đau thốn, đều có thể cảm nhận được vật đàn ông cường ngạnh kia tồn tại trong cơ thể cô.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cô thốt lên tên anh.
Tống Khải nâng người dậy, thở dốc dữ dội. Anh cũng nhìn chòng chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, tầm mắt của hai người quấn quýt, ai cũng luyến tiếc không nỡ rời đi trước.
Anh ngắm cô. Ngắm cô chật vật quay cuồng trong dục tình, cố nén xúc cảm mà thốt ra tiếng, sau cùng là dáng vẻ đầu hàng. Ngắm cô nhíu mày, đôi mắt sáng long lanh, lông mi thật dài run run, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào khẽ thở dài bất lực đầy gợi cảm. Anh ngắm cô.
Đòi hỏi mạnh mẽ đi kèm với ham muốn, có xíu xiu ngăn cản cũng không ngăn được nỗi đau ngọt ngào đang lan tràn trong thân anh. Anh muốn cô. Muốn đem tất cả cô vào trong người, muốn cô hét lớn bấm móng tay lên lưng anh, muốn độc chiếm sự xinh đẹp mê hoặc mê man cuồng loạn khi cô cao trào, muốn sau đó cô mềm rũ dựa sát vào anh, ngay cả mắt cũng không mở nổi, chỉ ngoan ngoãn nghiêng qua để anh yêu thương hôn lên bờ môi mềm.
Tất cả đều muốn, tất cả đều là của anh. Dù cả thế giới có phản đối cũng không sao, dù cô sợ hãi chùn bước cũng không màng, cô là của anh! Anh tuyệt đối không buông tay!
“Xin anh…” Miệng cô bị hôn đỏ bừng, lúc này như thốt ra câu van nài nhu mì như ma chú.
“Xin anh cái gì? Hử?” Eo bắt đầu chậm rãi ra vào, anh còn độc ác hỏi. Bàn tay di chuyển lần xuống, đến nơi kết hợp giữa hai người xoa nắn, thong thả làm cô khó chịu, sau đó, ngón cái vân vê phần nụ ướt át ngọt ngào ——
“Đừng! Đừng… Ah… Đừng xấu vậy mà…” Tống Lăng Tâm kêu lên. Đón nhận tấn công của anh, đoạn tiếp tục van xin, “Xin anh… đừng… đừng ghét em… đừng rời xa…” Cô muốn khóc, lời nói không thành câu, tuy nhiên Tống Khải vẫn không muốn buông tha cô.
“Em còn dám nói? Người bỏ đi là ai?” Anh bóp mạnh, đâm vào càng sâu, như muốn đem nhớ nhung mong ngóng, phẫn nộ không thể giải thích tất cả nhận chìm thật sâu trong cô.
“Là em… nhưng mà, nhưng mà… ba nói…”
Lời giải thích hoàn toàn phí hoài, hai người đã bị khao khát mãnh liệt thiêu rụi, anh đè lên thân mình mềm mại của cô, cúi đầu cắn đôi môi mọng đỏ, dùng đôi môi nhiệt tình nuốt trọn lời giải thích và tiếng hét của cô.
Đêm đó, anh một lần rồi một lần “trừng phạt” cô. Sự trừng phạt mê hồn, đổi lấy một đêm rên rĩ thở hổn hển, thậm chí là thét khản cổ.
***
Hôm sau, hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Hết cách, một đêm mặn nồng mây mưa, hơn nữa tinh thần mệt mỏi với thả lỏng, họ đều ngủ thật lâu, quả thật rất ngon.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là, người quan trọng nhất ở bên cạnh, nằm trong lồng ngực mình, thì ngủ ngon là phải.
Sau khi rời giường, đi tắm qua loa, Tống Lăng Tâm vệ sinh sạch sẽ bản thân, từ phòng tắm đi ra liền thấy Tống Khải đang ở trần, chỉ mặc quần bò đang thu dọn đồ đạc.
“Anh?”
“Sẩm tối anh lên máy bay về nước.” Tống Khải không ngẩng đầu.
Anh kiên quyết xin nghỉ phép, quản lý cấp trên không vui, còn phạt tiền anh. Anh cũng chẳng hề để ý, nhưng bây giờ thật sự không trở về thì không được.
Hơn nữa, anh cần chút thời gian yên tĩnh, chấn chỉnh lại những gì mình quan sát được mấy ngày qua, quả thật lo lắng rốt cuộc nên làm thế nào, phải đi bước kế tiếp như thế nào.
Ít nhất biết được cô bình an vô sự, biết cô ở nơi nào, đây mới chính là mục đích lớn nhất của anh, không phải sao? Về phần tiếp theo, anh cần lên toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ. Tựa như dẫn dắt đội bóng, hay hết sức quan sát đối thủ, cũng muốn vạch ra kế hoạch tác chiến kỹ càng, sau đó thực thi tốt nhất. Thành công cũng không phải ngẫu nhiên—đây là tâm đắc chinh chiến nhiều năm trên sân bóng mà anh có được.
Vả lại, Tống Khải không muốn công khai thừa nhận, nhưng tuyệt đối là sự thật, thì phải là: coi như ức hiếp cô một đêm, vẫn hoàn toàn không thể làm anh nguôi giận, anh vẫn còn rất tức giận, không tha thứ cho hành động chạy trốn của cô.
Tống Lăng Tâm chẳng hề nhiều lời, lẳng lặng đến bên cạnh anh. Cô một thân nhẹ nhàng khoan khoái, phảng phất mùi xà phòng thơm ngát, nhưng Tống Khải thà rằng ngửi mùi hương trên người của cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô vươn ra, hơi run rẩy, khẽ nắm lấy bàn tay to bận rộn của anh. Tống Khải nghiêng đầu, nhìn cô một cái.
Cô bị hung hăng yêu thương một đêm, được nghỉ ngơi, cơn mệt mỏi cùng hốt hoảng của mấy ngày trước đều tan biến. Tuy rằng vẫn có chút tái nhợt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp động lòng người, thoáng ẩn chứa vẻ nũng nịu không nói nên lời, khóe mắt chứa đựng tình ý ngọt ngào đến tan chảy.
Cô cắn cắn môi, để lộ ra bộ dáng xấu hổ, ngọt ngào e sợ kia, làm Tống Khải nhất thời hít sâu vài hơi, kìm nén bản thân muốn kéo cô vào lòng, dùng môi xóa đi sự xúc động nhu mì kia.
“Làm sao vậy?”
“Hôm nay… Dù sao, cũng còn chút thời gian, anh có thể… đi cùng em đến một chỗ được không?”
Tống Khải vẫn liếc xéo cô, suy nghĩ.
“Xin anh mà, sẽ không lâu đâu.”
Anh cho tới bây giờ đều không có cách cự tuyệt đôi mắt to u buồn kia, cho nên, anh quay mặt đi.
Tống Lăng Tâm dẫn anh đến vùng ngoại ô trên núi, một nơi thanh tĩnh. Rời xa nơi huyên náo phồn hoa, họ đến một nơi có lẽ không xa lắm, nhưng không khí khác đi rất nhiều.
Họ đi qua một vườn hoa được giữ gìn rất tốt, đến một khu vực khác có song sắt khắc hoa ngăn cách. Người quản lý xem giấy chứng nhận của Tống Lăng Tâm, sau khi chào hỏi đầy nhã nhặn, liền cho họ vào.
Hóa ra, Tống Lăng Tâm dẫn anh đến gặp song thân đã mất của mình.
Họ hiện tại ở gần nhau, có ảnh trên bia mộ, hai người mà anh từ nhỏ đã gọi là chú thím Lăng, đang mỉm cười nhìn anh.
Nghĩa trang im ắng, gió núi thổi qua, cây khẽ chuyển động, lá cây phát ra tiếng xào xạc nhỏ, xa xa có tiếng kêu líu lo của mấy con chim không biết tên, càng làm cho không gian yên tĩnh thêm nổi bật.
Lọn tóc của Tống Lăng Tâm bị gió thổi qua khẽ tung bay, khẽ bám vào khuôn mặt nhỏ nhắn như được chạm khắc từ ngọc của cô, cô không chú ý tới tóc, nhưng bộ dáng phục tùng của con cái, hai tay tạo thành chữ thập, cái miệng nhỏ nhắn thì thào gì đó. Tống Khải đứng một bên đợi cô, nhịn không được vểnh lỗ tai lên, nghe ngóng.
“… Ba, mẹ, con dẫn anh Tống Khải đến thăm hai người đây…” Cô khẽ nói, giống như một cô nàng nũng nịu, giọng nói ngọt ngào, mềm mại. “Từ nay về sau, có thể con không thể thường xuyên tới thăm hai người được nữa, bởi vì… con muốn đi cùng với anh Tống Khải…”
Tống Khải nghe thấy, trái tim bỗng dưng bắt đầu đập nhanh.
Cô vừa nói gì? Cô muốn đi cùng anh?
Thật sự nhịn không được, vốn đứng hơi cách xa, anh len lén vượt qua từng bước, thu ngắn lại khoảng cách giữa hai người.
Cô dường như không để ý tới hành động tiến lại gần của anh, tiếp tục nhắm mắt, thầm thì, “Mẹ, mẹ có nhớ anh Tống Khải không? Hình như mẹ với anh ấy không có cơ hội ở chung, bởi vì mẹ đã đi rất nhiều năm rồi, nhưng ba nhất định có thể nói cho mẹ biết, anh Tống Khải rất đẹp trai, chơi bóng cũng thật giỏi, hơn nữa anh đối xử với con rất tốt, tốt lắm ạ… Do con làm tổn thương trái tim của anh, con, con không đủ dũng cảm, con cứ cho là mình suy nghĩ vì mọi người, nghĩ như thế là tốt nhất, nhưng hóa ra lại làm tổn thương đến người con yêu nhất…”
Tống Khải lại từng bước tới gần.
“Ngày hôm qua anh muốn con ngẫm lại xem, nếu tình huống trái ngược, con có khổ sở không? Nếu đổi lại là anh không kiên trì, tự kiềm chế liền quyết định rời bỏ con, con sẽ như thế nào? Mẹ ơi, con thật sự suy nghĩ, con cũng đã tỉnh ngộ; con nhất định sẽ rất khổ sở, con sẽ thương tâm đến chết mất… Đêm qua, khi con luôn đi theo phía sau anh, luôn luôn khóc, anh vẫn chưa quay đầu lại… Ba ơi, mẹ ơi, con biết có lẽ anh ấy sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho con, nhưng con vẫn hy vọng, được ở cùng một chỗ với anh ấy. Con biết ba Tống sẽ rất tức giận, mẹ Tống sẽ rất đau lòng, chúng con thật sự không nên dối gạt hai người lâu như vậy… Hơn nữa sự nghiệp của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng… Nhưng, còn lâu mới có thể công khai, dù con phải quỳ trong thư phòng một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng… Con vẫn là, vẫn là…”
Nói xong lời cuối cùng, cô đã bật khóc đến mức nói không được, nước mắt ở mặt tuôn trào, tiếng nói của cô hoàn toàn bị nghẹn lại.
Tống Khải thở dài một tiếng, dùng cánh tay ôm cô vào lòng, mặt chôn vùi trong mái tóc của cô.
“Con vẫn là muốn ở cùng một chỗ với anh, mặc kệ lần này là ai, ai đuổi con đi, mặc kệ phải trả bất cứ giá nào, con phải ở cùng một chỗ với anh… Ba, mẹ, ba mẹ Tống, con thực sự rất yêu mọi người, con không muốn mọi người đau lòng, nhưng mọi người đều có người bầu bạn, còn anh Tống Khải chỉ có mình con…”
Anh ôm siết lấy cô, làm cô khóc càng nức nở hơn, nước mắt thấm ướt quần áo, giống ấn ký vĩnh viễn không thể phai mờ in lên ngực trái của anh.
Vài năm trước, cô trao trọn lòng mình cho anh, còn không phải là lấy đi của anh sao?! Sau đó, trái tim của anh không bao giờ thuộc về anh nữa, mặt trên trái tim đã khắc tên của cô, chỉ thuộc vì mình cô mà thôi.
Anh ôm cô khóc sướt mướt, có một quyết định dứt khoát.
Anh thầm yên lặng, nói với tấm ảnh trên bia mộ, là ông bà Lăng vẫn mỉm cười nhìn anh như cũ.
Chú thím Lăng, hai người không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc Lăng Tâm cả đời, sẽ làm em ấy được hạnh phúc, sẽ cho em ấy tất cả những gì em ấy muốn, về sau con sẽ cùng em ấy thường xuyên trở về thăm hai người, xin cứ yên tâm giao em ấy cho con.
Dưới ánh mặt trời, thấp thoáng dưới bóng cây, trong vườn mộ yên tĩnh, đôi tình nhân ôm chặt lấy nhau, tựa vào nhau, thật lâu cũng không tách rời.
Sau một lúc lâu, cái mũi khóc đến đỏ bừng của Tống Lăng Tâm, chôn vùi hơi thở nhẹ đầy khoan khoái vào trong lồng ngực quen thuộc, tiếng mũi nghèn nghẹt yếu ớt vang lên: “Mình đi được rồi, anh còn phải lên kịp máy bay… Em với ba mẹ nói chuyện xong rồi.”
“Thật không?” Tống Khải cúi đầu, bàn tay to nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng vì khóc của cô, nhịn không được mà hôn. Cánh môi khẽ nhếch lên, thoáng hiện lên nụ cười mỉm khó có thể đè nén. “Em xác định chưa? Mọi lời nói anh nghe đều hiểu hết, nhưng, em không muốn dùng tiếng Trung nói lại một lần cho ba mẹ nghe sao?”
Bảo là muốn nói chuyện cùng ba mẹ, kỳ thật căn bản là muốn tỏ ra tâm ý cho Tống Khải thấy. Bị trêu chọc như vậy, Tống Lăng Tâm xấu hổ mặt càng đỏ hơn, đầu trốn vào trong lòng anh, làm thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Mang tình cảm chân thành này theo anh suốt cuộc đời, Tống Khải ngửa đầu nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh, khiến cho lồng ngực run run. Tống Lăng Tâm thiếp đi trong lồng ngực anh, nghe được âm thanh tươi cười thoải mái ấy, cũng nhịn không được mà nhếch miệng cười.
Ba mẹ, tụi con sẽ sống thật tốt… Hai người không cần lo lắng… Lúc này đây cô dùng ngôn ngữ của mình, khẽ nói thầm trong lòng.