• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tú Thanh đang ngủ trưa, trong cơn mơ còn cảm thấy toàn thân rã rời. Từ khi luyện thành Tam Duyên đan nàng đã bị mất gần hết pháp lực, giờ chỉ còn giữ được hình người và một chút xíu công phu phòng thân mà thôi. Tối qua gã đạo sĩ kia tự nhiên đột nhập tấn công nàng, khó khăn lắm mới đuổi được hắn đi. Hắn vừa đi thì bệ hạ tới. Tú Thanh nói dối để che giấu nhưng hình như hoàng thượng không tin, còn lạnh lùng với nàng. Tú Thanh vừa ấm ức vừa tủi thân. Phàm thế rất kị những chuyện ma quỷ thần hồn, nếu thân phận của nàng bại lộ, nói không chừng sẽ bị bắt trói, dán đầy bùa lên người rồi đem đi hỏa thiêu. Nàng sợ hơn cả chính là bị hoàng thượng nghi ngờ.

Tú Thanh trở mình, nén tiếng rên rỉ. Nàng mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, mơ thấy dáng người ngồi đẽo một mẫu gỗ, ném vào trong chuồng để nàng chơi. Mơ thấy lúc nhỏ được người dịu dàng chải tóc, nụ cười hiền hòa gọi một tiếng “Thanh nhi…”

-Thanh nhi, Thanh nhi…

Tú Thanh mỉm cười áp vào nơi ấm áp, lão quân thật tốt, ngài là tốt nhất trên đời! Thanh nhi không đau nữa, chỉ cần ngài ở bên ta sẽ không đau nữa…

Hòa Nghi Cảnh nhìn cô bé mê ngủ dụi dụi vào lòng mình. Nói nàng là cô bé cũng không sai, nàng nhỏ nhất trong các phi tần của hắn, năm vào cung chỉ mới mười lăm, nay là thiếu nữ mười bảy. Dáng người nàng nhỏ nhắn, hai năm này không hề cao lên. Khuôn mặt cũng theo đó nhỏ hơn bình thường, chỉ một bàn tay đã bao lại hết nhưng đôi mắt lại to tròn đặc biệt mê mị lòng người… à không, chỉ mê mị hắn!

Hòa Nghi Cảnh lau vết mồ hôi trên trán nàng, tay dò mạch tượng. Độc không nguy hiểm như hắn nghĩ nhưng vẫn khiến nàng đau, đã rơi vào trạng thái mê mang. Hòa Nghi Cảnh xốc chăn lên, gọi cung nữ

-Đem nước ấm và khăn vào đây!

Lúc Điềm Điềm bê chậu nước vào thì nương nương đã bị bệ hạ lột sạch, trần như nhộng ngủ trên ngực ngài. Mấy giờ trước nghe nương nương bảo khó chịu mà không cho gọi thái y. Vừa ngủ một lát thì hoàng thượng từ trên trời rơi xuống, sau đó là thế này đây.

-Đặt xuống. Ra ngoài.

Được rồi, biết rồi, có ai tranh với ngài đâu? Mặt đen kia chẳng khác gì Bao Công! Điềm Điềm trề môi kê ghế đặt chậu nước cạnh giường. Hòa Nghi Cảnh rất nhẹ nhàng lau người cho Tú Thanh. Dù không biết nàng có nghe không nhưng hắn luôn trả lời mỗi khi nàng gọi. Lúc thì “bệ hạ”, lúc thì “lão quân”… Hòa Nghi Cảnh ôm mỹ nhân trong lòng, thầm ước ao mình có thể đi vào mộng cảnh của nàng, xem quá khứ của nàng, tình yêu của nàng… Nhiều năm về trước có người nói cho hắn biết mình là “Thái Hành lão quân” chuyển thế. Hòa Nghi Cảnh không muốn tìm hiểu những uẩn khúc phía sau thân phận này. Trời sinh hắn mang nhiều dị năng không như người thường, những điều hoang đường nhất đều thấy rồi, bây giờ có ai nói hắn chính là Như Lai phật tổ hay Ngọc hoàng đại đế cũng không làm hắn ngạc nhiên nữa.

Vậy mà từ khi người con gái này xuất hiện, có lẽ nàng cố ý xuất hiện, mọi chuyện bắt đầu phức tạp hơn. Tú Thanh này còn khờ khạo lắm, hắn không đoán được tuổi của nàng nhưng ít nhiều cũng mấy trăm năm. Ngần ấy năm nàng đã lớn lên thế nào mà vẫn ngốc như vậy? Lời nói, cử chỉ, thói quen… chỗ nào cũng lộ sơ hở! Người nàng tìm là “Thái Hành lão quân”, có lẽ cũng là Hòa Nghi Cảnh bây giờ. Nàng quấn quýt hắn, luôn muốn làm hắn vui, ngoan ngoãn vâng lời như vật nuôi nhỏ.

Hòa Nghi Cảnh tin rằng họ từng có tiền duyên. Đó là thứ nghiệt duyên gì khiến nàng cố chấp như thế, buồn bã như thế? Có rất nhiều truyền thuyết về nhân quả luân hồi. Hòa Nghi Cảnh chỉ mong ngày xa xưa kia – cái ngày hắn không còn nhớ, Tú Thanh không bị hắn phụ lòng, không xảy ra mấy chuyện yêu yêu hận hận như tuồng kịch.

Lưu Đại Vệ đem dược liệu tới, Hòa Nghi Cảnh dựa theo kinh nghiệm cho nàng uống mấy thứ giải độc quý hiếm nhất, chỉ mong xoa dịu cơn đau này. Thuốc vào miệng, công hiệu chưa thấy đâu nhưng tác dụng phụ thì có lắm. Tú cơ bị… mọc tai!!!

Hòa Nghi Cảnh đờ đẫn nhìn đôi tai chuột của nàng. Trắng trắng, nhỏ nhỏ, động đậy… Tay hắn rung rung khẽ chạm vào, mềm mềm… Nhân gian từng có câu chuyện xưa về Đác Kỷ – Trụ Vương. Trụ Vương bị nữ sắc làm mờ mắt, phải chăng là lúc nàng Đác Kỷ mọc ra đôi tai hồ ly?

Dễ thương quá!!!

Hòa Nghi Cảnh cố dời mắt đi, lặng lẽ nuốt nước bọt. Thế nhưng cái vật nho nhỏ kia lại nhún nhích, giống như thông báo sự tồn tại. Hòa Nghi Cảnh than thở

-Nàng nào phải yêu quái, nàng là vưu vật!

*vưu vật: đồ hiến tế thần linh, hoàn hảo xinh đẹp không tì vết.

Trong giấc mơ, Tú Thành nhìn thấy lão quân nhéo vào tai nàng mắng nàng ngốc nghếch, không những thế ngài còn cắn, còn gặm… Lão quân từng dạy nếu đã hóa nhân hình thì phải bỏ cái tật lòi tai mỗi khi giật mình. Tú Thanh không cố ý mọc tai, nhưng nàng không thu lại được. Hu hu hu, Thanh nhi sai rồi, đừng cắn nữa mà!!!

-Khóc cái gì mà khóc!

Lão quân cắn mạnh hơn, lần này không nhả ra nữa… Tú Thanh cảm thấy lão quân thay đổi rồi. Ngày xưa là một tiên nhân đức cao vọng trọng, thanh tâm quả dục. Lão quân bây giờ rất thích bắt nạt nàng, đùa giỡn nàng.

Hòa Nghi Cảnh bất lực nhìn cái người vừa ngủ vừa khóc lóc kia. Hắn chỉ nghịch tai nàng một chút, sao lại khóc thành cái dạng này? Vuốt ve lông mao mịn như nhung, hắn có cảm giác không buông xuống được. Có lẽ về sau nên lật bài ngửa, để nàng khỏi phải giấu giấu giếm giếm, cứ dùng thân phận này mà ở bên hắn, lúc buồn chán lại bảo nàng mọc hai tai cho hắn chơi… Hòa Nghi Cảnh buồn cười trước ý nghĩ ấu trĩ này.

Hắn lại nhớ tới chuyện tối qua, tự thấy áy náy thương tâm. Đối với nàng, hắn luôn đánh mất sự bình tĩnh vốn có, chuyện gì cũng bộp chộp, dễ kích động. Nàng thật giống độc dược hễ một chút là khiến hắn nổi khùng lên! Tối qua sau khi lên giường Hòa Nghi Cảnh trăn trở mãi mà không ngủ được. Hắn đưa tiễn người anh em Vương Tam sau một năm lưu lại trần thế, trong lòng cảm thấy lưu luyến và trống rỗng. Sinh tử là mệnh con người, Hòa Nghi Cảnh có chút bản lĩnh cũng không thể cải tử hoàn sinh, chống lại quy luật tất yếu đó. Lòng người muốn đi, bùa phép cũng không khống chế nổi họ.

Bức bối khó chịu, hắn nhớ tới ái phi của mình. Cũng chỉ có nàng mới xoa dịu được. Cố tình đi bằng cửa sổ, không kinh động đến cung nhân, hắn vừa bước vừa thấy buồn cười. Đây là thiên hạ của mình, sợ gì phải lén lút, đầu năm nay hoàng đế Cao Triều lại có tật xấu thích trèo tường, leo nóc nhà!

Đến Tâm Sương cung, hắn nhìn thấy một chuyện mà hí kịch gọi là “bắt gian tại trận”. Hậu cung nghiêm cấm nam nhân, vậy mà canh ba khuya khoắt có một gã đàn ông lấm lét kéo áo kéo quần, thập thò chạy ra từ chỗ Tú cơ. Y phục của hắn lỏng lẻo cứ như vừa mới đánh nhau, hoặc là… vừa mới… Lúc này Hòa Nghi Cảnh không hề nghĩ đến vế đầu, hắn cứ xoáy vào dấu ba chấm phía sau. Đầu óc bốc lên như nồi nước đun sôi. Hắn tưởng tượng rồi tưởng tượng, thật muốn xách đao chém người!!! Thì ra đây là mùi vị ghen tuông…

Tú Thanh nhìn thấy hoàng thượng thình lình xuất hiện, biểu cảm là sợ hãi. Nàng đang thay quần áo, vụng về kéo ống tay che đi mấy vết bầm vì ngoại thương kia. Hòa Nghi Cảnh đều thấy rõ ràng.

-Sao nàng chưa ngủ?

Tú cơ cười gượng lấp liếm

-Thiếp ngủ rồi đấy chứ, thấy quần áo hơi dày nên thay cái khác cho dễ chịu. Trời bắt đầu vào hè rồi…

-Sao không gọi Điềm Điềm vào giúp nàng?

-Chuyện nhỏ mà, cứ để muội ấy ngủ… thiếp tự làm được…

Hòa Nghi Cảnh hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng tức giận, mà quan trọng hơn là chút gì đó hoang mang, lo âu và thất vọng… Tú cơ của hắn, tâm can của hắn, nàng luôn nói dối! Hòa Nghi Cảnh ngồi xuống giường, kéo Tú Thanh vào lòng, nâng cằm nàng lên soi mói. Đôi mắt trong veo này, chân mày lá liễu này, làn môi hồng bóng bẩy… kẻ lừa đảo! Hắn trút cơn giận vào nụ hôn ngấu nghiến, dường như muốn tìm kiếm hơi thở lạ bên trong miệng nàng.

Hòa Nghi Cảnh nhìn xuống đôi môi kia, không còn sưng tấy như đêm qua nữa, hắn bù đắp cho nàng một cái khác dịu dàng

-Xin lỗi, bảo bối… ta sẽ không để nàng bị thương nữa, sẽ không bao giờ hoài nghi nữa, nàng đừng ngã bệnh…

Nghe nói bệ hạ hôm nay lười biếng, cả ngày trốn ở hậu cung, không màng công văn quốc sự. Thừa tướng đại nhân lắc đầu ngao ngán, biết thế này ông sẽ bằng mọi giá ngăn cản đoàn vũ nữ của Bình Ngô quốc. Như vậy hoàng thượng sẽ không gặp gỡ vị Qúy cơ kia, không bị nữ sắc u mê, càng không trở thành hôn quân bạo chúa!

Thật ra Thừa tướng nghĩ có hơi quá. Cái nghề làm vua này cũng thật khắt khe. Mười năm qua chăm chỉ mẫu mực thì chẳng ai khen. Nay lơi là một tí liền bị gắn mác “mê sắc, hôn quân”. Hoàng đế cũng là con người mà, khó khăn lắm mới rung động, hôn quân hay bạo chúa gì cũng mặc!

*Qúy cơ là chỉ địa vị, Tú cơ chỉ là cách gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK