• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa Nghi Cảnh đang xem tấu chương, cửa thư phòng mở ra thật mạnh rồi có tiếng bước chân và giọng quang quác của lão Lưu:

-Hoàng thượng, hoàng thượng, không xong rồi, chuyện lớn rồi!!! Hoàng quý phi và Tú cơ đang đánh nhau!!!

Hòa Nghi Cảnh làm rớt cây bút, trợn mắt nhìn lên… không thấy lão Lưu đâu.

-Ngươi nói cái gì? Thanh nhi của trẫm làm sao???

Lão Lưu thấy hướng nhìn của bệ hạ không đúng, rất nôn nóng báo cáo

-Là thế này, trưa nay không hiểu có chuyện gì, Hoàng quý phi nương nương hùng hổ đem theo cung nữ và thị vệ chạy tới Tâm Sương cung, mắng rằng Tú cơ nương nương dùng yêu thuật mê hoặc bệ hạ, đòi… đòi… lột da của Tú cơ ra!

Hòa Nghi Cảnh chau mày đứng bật dậy, chưa kịp chạy đi thì Cao Lãnh đã ngăn lại

-Bệ hạ, dưới tình trạng này mà đến nơi đông người thì sẽ bị lộ!

Hòa Nghi Cảnh khựng lại, sốt ruột vò đầu

-Vậy trẫm phải làm sao???

Cao Lãnh nhìn trần nhà. Bệ hạ đụng tới chuyện của Tú cơ thì lại xốc nổi, hấp tấp, không có phong thái quân vương gì cả. Hắn trú trong linh của ngài bao nhiêu năm, chỉ có hai năm này là tương đối biến động, khi thì giận, khi thì mừng, khi thì ghen tuông, khi thì xấu hổ,… Cao Lãnh bị bệ hạ làm cho lâng lâng, tự nhiên hắn nghĩ nếu được đầu thai sống kiếp nữa, nhất định phải tìm một cô gái tốt, thử yêu nàng một lần…

-Hay là thế này, bệ hạ để thần đi xem thử. Lão Lưu cũng rất được việc, không cần bệ hạ đích thân ra tay…

Hòa Nghi Cảnh bình tĩnh lại, cao giọng nói với Lưu Đại Vệ:

-Ngươi đem năm trăm ngự lâm quân vây Tâm Sương cung lại cho trẫm! Bảo vệ Qúy cơ!

Lão Lưu mếu máo:

-Bệ hạ à, năm trăm ngự lâm quân có nhiều quá không? Đi tế Tổ cũng chỉ đem theo ba trăm người thôi. Tâm Sương cung nhỏ như vậy, lỡ không đủ chỗ đứng… thiếu không khí thở sẽ làm Tú cơ nương nương ngất xỉu mất!!!

Hòa Nghi Cảnh đập tay xuống bàn, quát ầm lên

-Lắm mồm quá, ngươi cứ đem theo thị vệ kéo Hoàng quý phi về cho trẫm! Kẻ nào còn làm loạn đánh một trăm đại bảng. Tú cơ mà mất một sợi tóc thì đầu ngươi đem cạo xuống đi!

Lưu Đại Vệ liền ôm đầu chạy đi. Đùa gì chứ, thái giám không có đệ đệ đã khó coi lắm rồi, thái giám mà kiêm luôn chức sư sãi thì còn mặt mũi nào nhìn đời?

Hòa Nghi Cảnh nóng lòng đi qua đi lại, chờ tin của lão Lưu và Cao Lãnh. Với công phu của Cao Lãnh hắn không lo Thanh nhi bị đả thương nhưng một cái vong không thể quá khoa trương hành động giữa ban ngày ban mặt. Nếu không người ta sẽ nói trong hoàng cung có quỷ!

Đợi thật lâu mà có lẽ cũng không lâu, cuối cùng bọn họ cũng trở về. Hòa Nghi Cảnh chỉ thấy Cao Lãnh nên hắn hỏi:

-Chuyện ở đó thế nào?

Cao Lãnh và lão Lưu cùng trả lời:

-Ổn rồi.

-Bẩm bệ hạ, Hoàng quý phi ngất xỉu, đã đưa về Hoa Minh cung.

Hòa Nghi Cảnh lại hỏi:

-Vì sao nàng ta ngất xỉu?

Một người một ma lại cùng trả lời nhưng đáp án thật khác nhau:

Cao Lãnh: Bị ngã đụng đầu.

Lão Lưu: Lúc thần chạy tới, Hoàng quý phi đang giơ ma trảo kéo tóc của Tú cơ nương nương. Tú cơ phản ứng nhanh lập tức nắm cổ tay Hoàng quý phi, vặn cái “rắc”. Hoàng quý phi la lên oai oái, thị vệ đi theo liền nhào ra giữ lấy Tú cơ. Tú cơ trái phải cùng đá, một chiêu trời ơi đẹp! Hai tên thị vệ văng ra! Một người văng trúng Hoàng quý phi, nàng ra ngã chổng mông, đầu đập vào gốc cây nên bất tỉnh!

Hòa Nghi Cảnh cũng không mấy quan tâm cái tư thế “chổng mông” ra làm sao.

-Vậy Tú cơ có bị thương không?

Cao Lãnh: rất ổn.

Lão Lưu: Tú cơ nương nương oai phong như Tề Thiên Đại Thánh, giơ tay nhấc chân đều chuẩn xác đá vào chỗ hiểm! Mặc dù bị Hoàng quý phi kéo tóc nhưng trâm rơi ra, tóc dài bay bay, áo hồng bay bay… cả người đều bay bay… thật giống tiên nữ giáng trần. Ai bị thương chứ nương nương rất ổn!

Cao Lãnh mặt xác chết không cảm xúc liếc nhìn lão Lưu đứng song song với hắn. Tên công công này tìm đâu ra lắm tính từ, động từ vậy? Rõ ràng trọng điểm là “rất ổn”. Nếu không phải hắn là ngươi phàm thì Cao Lãnh sẽ nghi ngờ mình bị ăn cắp ý tưởng khai triển thành văn!

Hòa Nghi Cảnh nghe hai người báo cáo, thực ra là lão Lưu báo cáo, lòng cũng thoáng an tâm. Hắn quá lo lắng mà quên mất Thanh nhi không dễ bị bắt nạt. Tưởng tượng cảnh nàng hạ gục mấy thị vệ, “tóc dài bay bay…” hắn có chút tiếc hận không thể nhìn thấy.

-Truyền chỉ của trẫm, Hoàng quý phi không tuân thủ nữ tắc, gây náo loạn hậu cung, phạt cấm túc ba tháng, chép La Hán kinh một trăm bộ!

Lão Lưu phát biểu ý kiến:

-Sao không chép “nữ tắc, nữ giới” ạ?

Hoàng thượng giải đáp thắc mắc:

-Vì La Hán kinh dày hơn sáu lần!

-…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK