• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, cũng như thường lệ. Hắn đưa cô đến trường sau đó mới tới công ty làm việc

Hôm nay đáng lẽ ra cô phải ở nhà theo chỉ định hắn ra nhưng cô phản đối và bảo không muốn nghỉ nữa và muốn đến trường học cùng Hạ Băng

Hắn chỉ sợ cô mệt vì đêm hôm qua mà thôi. Nên mới bảo cô ở nhà nghỉ. Nếu cô không muốn hắn cũng không ép làm gì...

...

Ở trường. Bây giờ thời gian đã thấm thoát trôi qua nên hiện giờ là giờ giải lao của mọi người

- đi thôi tiểu Mễ

- ân chờ mình với

Cô cười nói say đó đứng dậy. Nhăn mặt vì đau

- " bên hông lại đau nữa rồi "

- tiểu Mễ? Cậu làm sao thế?

- a không, mình không sao chỉ là thấy hơi ê mông mà thôi


- vậy hả. Không sao 1 tí sẽ hết nhanh thôi. Đi, mình giúp cậu

Cô cười gật đầu. Hạ Băng giúp cô đứng dậy sau đó cùng nhau ra khỏi lớp...

Ra về, cũng như thường lệ hắn đến đón cô. Nhưng hôm nay hắn có vẻ tới hơi trễ

Là do công việc nên cô cũng cảm thông cho hắn và ngồi chờ

Bất ngờ có 1 chiếc xe đi chầm chậm tới chỗ cô. Nghĩ rằng là hắn bởi vì thấy hắn cũng thường hay đổi xe

Cửa kính xe vừa mở xuống thì không phải hắn mà thay vào đó là cô của cô. Tống Tuyết Nghi

- cô?!

- Mễ Mễ. Hôm nay cô đích thân tới đón con. Nào mau lên xe đi

- nhưng... A Thần anh ấy sắp tới đón con

- cô sẽ nói lại với cậu ấy mà. Con sợ cô sao?

Cô chừng chờ. Cô vốn không muốn đi với bà bởi cô rất sợ bà. Cô nắm chặt lấy tay áo của Hạ Băng thây thế Hạ Băng mới lên tiếng

- tiểu Mễ sao thế? Ai vậy

- um đây là cô mình

- có vẻ như cậu không muốn đi cùng bà ấy nhỉ

- Mễ Mễ à...

- xin lỗi nhưng bạn ấy không muốn đi cùng cô

- cháu là ai thế?

- cháu là bạn cô ấy. Đồng thời Dư tổng cũng có lệnh là cháu phải ở bên cạnh bạn ấy để bảo vệ

- ý cháu là ta là người xấu?

- cháu không có ý đó. Chỉ là nếu muốn đưa bạn ấy đi. Cô cũng phải gọi báo 1 tiếng với Dư tổng

- hỗn xược ta đã bảo ta là cô của Mễ Mễ. Cần gì phải gọi báo với cậu ta 1 tiếng chứ. Chẳng lẽ con bé là của cậu ta sao?!

Bà ta tức giận rống lên. Khiến mọi người xung quanh cũng vì thế mà nhìn qua họ

- phải

Bất ngờ có 1 giọng nói băng lãnh cất lên sau lưng bà ta

- a Thần

Cô mừng rỡ khi thấy hắn tới. Hắn ta cao lãnh bước từng bước lại chỗ cô

- cảm ơn cô Hạ Băng

- không có gì. Trách nhiệm của tôi là bảo vệ tiểu Mễ kia mà

Hắn không nói gì. Cô cũng buông Hạ Băng ra mà ôm chầm lấy hắn

- a Thần anh đến lâu

- xin lỗi em tại anh có chút việc

- ưm không sao đâu mà

Cô cười nói

- Dư tổng cậu thấy mình có quá đáng hay không?

Hắn liếc xéo nhìn bà ta

- quá đáng?

- con bé là cháu tôi. Cậu lí nào lại không cho tôi đón con bé chứ

- Tống tổng, bà có phải là muốn tôi ở chỗ đông người này mà nói hay không?

- cậu...các người được lắm

Bà ta tức giận "hừ " lạnh. Không đôi co với hắn nữa. Bà ta là đang ở trường, ở nơi đây đông người không tiện cãi với hắn nếu không như thế sẽ mất thanh danh của mình mất. Chưa kể là lỡ như bọn chó săn ở đây nữa

Nên để bữa khác mới tính sổ với hắn vậy. Chết tiệt thật mà

Bà ta lên xe và lái xe đi. Thấy bóng xe dần khuất đi hắn cũng ôm cô lên xe đi về

Trên xe

- bảo bối em không sao chứ? Bà ta có làm gì em hay không?

- không ạ. Cô không làm gì em cả

- lần sau. Không có sự cho phép của anh. Em, bất kì ai đến đón đều không được đi cùng nghe chưa

- làm như em là con nít hong bằng

Cô bĩu môi nói

- bảo bối anh là sợ mất em. Anh không muốn em có bất kì mệnh hệ gì

- em biết rồi mà. Em đã 20 tuổi rồi còn gì. Đâu phải là 1 đứa trẻ như ngày xưa nữa đâu

- với anh...em vẫn luôn là 1 đứa trẻ. Vẫn luôn là tiểu Mễ của ngày xưa, luôn cần được anh bảo vệ và che chắn cho em

Nghe hắn nói thế. Cô đột nhiên thấy trong người có 1 cảm giác kì lạ. Có chút rung động

15 năm trước. Cô chỉ là 1 cô bé mới tròn 3 tuổi mà thôi. Lúc đó cô và hắn cũng rất thân với nhau. Hắn lớn hơn cô 2 tuổi luôn nhường nhịn và chăm sóc cô

Cô lúc đó rất thích hắn. Phải nói là cô đã yêu hắn ngay từ lúc đó. Dư Thần khác với những đứa trẻ khác rất nhìu

Hắn tuy vẻ ngoài có vẻ rất lạnh lùng ít nói lại còn rất khó gần nhưng khi tiếp xúc được với hắn, hắn vốn rất ấm áp

Những lúc ở gần hắn cô luôn có 1 cảm giác an toàn. Cô chỉ muốn dựa dẫm vào hắn. Luôn muốn hắn ở bên cạnh mình suốt đời mà thôi

- anh luôn làm cho em thấy 1 cảm giác an toàn khi ở bên...a Thần

Cô nói nhỏ nhưng ở không gian này. Hắn có thể nghe được lời cô nói


Có chút vui trong lòng. Tâm trạng cũng thoải mái hơn hẵng khi nghe cô nói thế...


- ---------------


Hết Chap 39


❤❤❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK