“Dực Vương xin đừng hiểu nhầm, chuyện này hoàn toàn không phải là ý của quả nhân. Quả nhân chắc chắn sẽ làm rõ mọi việc với Dực Vương.” Yến vương trên người khoác áo long bào màu vàng sáng, cằm có chòm râu đen nhánh, nét mặt vừa nhìn đã toát rõ vẻ người hiền lành an phận. Ông ta vừa rảo bước tới vừa nói chắc như đinh đóng cột.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung tay ném mũi tên trong tay cho Giá Hiên Nghị đứng cạnh mình. Trước mặt bao người thế này, không lo kẻ kia chạy thoát.
“Dực Vương, mời vào cung.” Hoa thừa tướng đứng bên kia thấy Độc Cô Tuyệt vẫn đang cưỡi ngựa trên cao, mà Vương của mình lại đứng dưới gần con ngựa, càng nhìn càng thấy không ổn, bèn nặn ra vẻ mặt tươi cười nói với vị Vương gia cao ngạo kia.
Dực Vương thoáng nhìn Yến vương, lại quét mắt nhìn đám đại thần Yến quốc đã bắt đầu tụ tập chung quanh, gương mặt phủ mặt nạ sắt cứng rắn chậm rãi gật đầu. Đây là địa bàn của người khác, cũng không nên quá không nể mặt người ta như vậy. Dù muốn thị uy cũng cần phải đúng mực hợp lý, điều này hắn ta nắm rõ từ lâu.
Độc Cô Tuyệt xoay người xuống ngựa, tiện tay ôm luôn cả Vân Khinh bế xuống. Người đi theo hắn thấy chủ tướng làm vậy cũng đồng loạt nhảy xuống. Các đại thần Yến quốc đứng quanh nãy giờ thần kinh căng thẳng tột độ giờ mới khẽ khàng thở phào nhẹ nhõm. Nếu Độc Cô Tuyệt đã nể tình, việc này hẳn là có cơ thương lượng hòa hoãn.
“Buông ra, bản hoàng tử tự đi được.” Đoàn người của Độc Cô Tuyệt vừa xuống ngựa, bỗng có tiếng rít gào vang lên từ xa. Một người đang vùng vằng ra khỏi những kẻ áp giải chung quanh mà nhanh chân bước về phía họ. Sau lưng người đó có cả một đoàn ngự tiền thị vệ đi theo.
Vân Khinh nghe tiếng bèn nghiêng người nhìn qua. Kẻ mới tới là một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, mày rậm mắt to, áo quần màu tím. Vạt áo trước được xốc lên cuộn lại ở bụng, trong tay cậu ta vẫn cầm một cây cung lớn hoàn toàn không tương xứng với vóc dáng của mình. Cậu ta trừng trừng gườm gườm nhìn Độc Cô Tuyệt với vẻ mặt phẫn nộ, sải bước lại gần.
Triều thần nước Yến chung quanh vừa nhìn thấy người này, lập tức ai nấy đều biến sắc, vừa lo lắng vừa nhăn nhó, vừa bất an vừa khẩn trương nhìn Độc Cô Tuyệt.
Yến vương thấy vậy khẽ hắng giọng, chưa chờ cậu nhóc kia lại gần đã giận dữ quát lớn. “Súc sinh giỏi thật, đánh nó cho quả nhân!”
“Phụ vương, sao lại đánh nhi thần?” Cậu ta tức tối nhìn Yến vương, mà thị vệ hai bên cậu cũng chỉ biết nhìn nhau do dự.
Vẻ mặt Yến vương xanh mét trắng bệch giao nhau, càng giận dữ mà hét. “Các ngươi không nghe thấy sao?”
“Tuân lệnh!” Giá Hiên Nghị đứng cạnh Yến vương bỗng trầm giọng thốt rồi bước tới giật cây trường côn trong tay một thị vệ, đạp thẳng vào người cậu trai kia khiến cậu ta ngã sấp xuống. Thế rồi y vung mạnh cây gậy nặng nề xuống không hề nương tay. Thiếu niên kia hét lên một tiếng đau đớn, cả người giật mạnh theo những cú đánh. Nhưng cậu vẫn quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt gào thét. “Tại sao lại đánh con? Người này vu oan cho Yến quốc chúng ta, Tần quốc bọn họ muốn tới để thôn tính Yến quốc mà. Giết chết hắn ta mới là điều tốt nhất cho Yến quốc. Phụ vương, tại sao lại đánh con?” Dứt lời cậu ta quay đầu nhìn Yến vương.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng không tỏ ra thái độ gì hết, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.
Giờ đây Yến vương đang nhìn gương mặt Độc Cô Tuyệt ẩn sau mặt nạ không biết đang có biểu cảm gì với vẻ mặt xấu hổ và áy náy. “Đã khiến Dực Vương chê cười rồi. Thằng nhãi này là đứa con thứ bảy của quả nhân, dũng mãnh[1] bẩm sinh, võ nghệ học cũng khá, mà đầu óc cũng không đến nỗi nào. Hôm nay không biết bị kẻ nào xúi giục mà dám ra tay với Dực Vương, quả thật là quả nhân dạy con không tốt.”
Dứt lời, ông ta quay sang bảo Giá Hiên Nghị. “Đánh chết nó cho quả nhân!”
“Tuân lệnh!” Giá Hiên Nghị liên tục vung trường côn trong tay, chỉ mới vài gậy mà trên tấm áo bào màu tím đã bắt đầu tươm máu.
“Con không sai, con không phục!” Tiểu tử kia tuy thế vẫn rất kiên gan, cắn răng nhất quyết không kêu đau, chỉ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt lẫn Yến vương.
“Còn không mau ngậm miệng. Cậu biết cái gì mà nói. Nếu Tần quốc muốn thôn tính Yến quốc, Dực Vương đâu cần đích thân đến đây. Điện hạ sao lại ngốc thế chứ, ngậm miệng cho mau!” Lâm Thượng đại phu lo lắng nhìn thiếu niên kia, vừa nói vừa len lén liếc Độc Cô Tuyệt.
Lúc này ai nấy có mặt đều hiểu rõ, việc này có thể lớn cũng có thể là việc nhỏ, tất cả dựa vào lời nói của Độc Cô Tuyệt. Nếu Dực Vương bảo là trẻ con không hiểu chuyện, vậy việc này có thể cho qua, nhưng ngài ấy mà bảo là có mưu đồ ám sát, thì e là không riêng chuyện này, ngay cả lý do ngài ấy đến khởi binh hỏi tội, e chừng cũng sẽ đổ riệt cho Yến quốc mà thôi.
Thế nên cả Yến vương lẫn Giá Hiên Nghị đều phản ứng nhanh, càng giận dữ không nương tay mà đánh, mới có thể tỏ rõ lập trường của Yến quốc, không thể vì một đứa trẻ mà làm hỏng sự lớn.
Giọng nói quật cường càng lúc càng yếu dần. Giá Hiên Nghị là ai chứ, y mà đã không nương tay, một đứa trẻ con chưa lớn liệu chịu nổi mấy côn? Quần thần chung quanh đều bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn không có ai dám lên tiếng xin hộ. Yến vương vẫn đùng đùng giận dữ, đứng ngoảnh mặt đi không nói gì, dáng vẻ nhất quyết có đánh chết cũng không đau lòng.
Độc Cô Tuyệt cũng đứng đó không thể hiện điều gì. Hắn biết thật ra đây là chờ mình ra mặt mà thôi, dù gì cũng đâu thể mới tới đã khiến Yến vương đánh chết con trai mình được. Mà Yến vương cũng đã tính chuẩn là Độc Cô Tuyệt hắn sẽ mở miệng bảo tha cho thằng nhãi đần độn kia. Phải, Dực Vương sẽ bỏ qua cho nó, có điều Dực Vương cũng không ngại chờ đánh tàn phế hay gần chết cái đã. Dám giết hắn sao, vậy thì ráng mà chịu hậu quả đi thôi. Độc Cô Tuyệt hắn chưa từng biết nhân từ nương tay là gì.
Tiếng gậy đập vào da thịt bịch bịch vẫn cứ vang lên ngoài cổng lớn Hoàng cung. Chung quanh yên ắng như tờ, như thể chỉ còn lại ánh mắt hiên ngang không chịu khuất phục và thân hình ngày càng mềm oặt máu thịt bê bết của cậu thiếu niên cứng đầu không chịu van xin kia.
“Đừng đánh nữa, hài tử còn nhỏ mà.” Đang lặng im phăng phắc, bỗng Vân Khinh đã tới gần cậu thiếu niên kia không hiểu tự lúc nào, vừa vươn tay ngăn cây trường côn mà Giá Hiên Nghị chuẩn bị vung xuống, vừa nhẹ nhàng thốt.
Giá Hiên Nghị thấy bàn tay Vân Khinh vươn ra ngăn cản liền thoáng do dự rồi hạ côn không đánh tiếp mà ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt chau mày, mới không để ý một thoáng mà Vân Khinh sao đã chạy lại rồi. Cô nàng muốn diễn trò đối đầu với mình hay sao?
Còn đang cau có, bỗng hắn thoáng liếc thấy vẻ mặt của Vân Khinh. Thương tiếc, đau đớn, cảm thông xen lẫn với sự đồng cảm, nét biểu cảm ấy nhạt, nhạt lắm, tới mức người ngoài hầu như không ai nhìn ra, nhưng lại không thể gạt nổi đôi mắt của hắn. Thứ biểu cảm ấy nếu là chưa từng trải qua những điều ấy, tuyệt đối không thể nào có được. Vân Khinh nàng… Độc Cô Tuyệt hơi hơi trầm ngâm, ngọn lửa giận trong lòng bỗng đã dịu đi khá nhiều.
Vân Khinh vươn tay khẽ xoa mái đầu bết lại vì mồ hôi của thiếu niên kia, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tuy quật cường nhưng không giấu nổi nét hoảng hốt mà lạnh nhạt lên tiếng. “Đừng đánh chết nó, trẻ con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện thôi.” Vừa nói cô vừa ngẩng lên nhìn Độc Cô Tuỵêt. Cô vốn không muốn để ý tới chuyện này, vì hoàn toàn không có hứng thú tham gia vào những trò chính trị ngoại giao kia. Có điều chỉ để lấy lòng một người, để chứng tỏ chính mình trong sạch mà lại lôi con ruột mình ra đánh như thế, khiến cô không khỏi nhớ tới tuổi thơ của mình. Bất kể là vì lý do gì, đánh trẻ con như thế sẽ khiến chúng bị tổn thương tâm lý nặng nề. Thứ cô đã mất đi, cô không muốn người khác cũng mất, thế nên chưa kịp nghĩ nhiều cánh tay đã tự động vươn ra ngăn lại.
Vân Khinh nhìn Độc Cô Tuyệt. Cô không phải người chốn triều đình, thế nên không cần thị uy, thể diện hay phép tắc chi cả. Cô chỉ không đành lòng.
Còn Độc Cô Tuyệt thì nhìn sâu vào đôi mắt đang nhìn mình của cô. Đôi mắt ấy, chỉ thoáng chốc đã nói với hắn nhiều lắm, nhiều vô cùng, ngay cả khi chúng chỉ thoáng hiện rồi thoắt biến mất tăm nhưng hắn vẫn phát hiện ra chúng. Ánh mắt hắn bỗng trở nên sâu thẳm, rồi hắn mở miệng. “Chỉ có lần này, lần sau sẽ không có ngoại lệ.”
Yến vương đứng cạnh nghe vậy, hiểu rằng Độc Cô Tuyệt đã mở con đường sống mà tha cho thất hoàng tử của mình. Ông ta lập tức nhẹ người, vẻ mặt vẫn đường đường chính chính gật đầu nói. “Dực Vương khoan hồng độ lượng, là phúc khí của đứa súc sinh kia!” Mà trên nét mặt chúng thần chung quanh cũng hiện rõ vẻ vui mừng.
Thế rồi ông ta quay sang nhìn Vân Khinh mỉm cười. “Vị này hẳn là Thánh thủ giải độc Vân tiên tử rồi. Quả nhân nghe tiếng đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên phong thái hơn người.”
Vân Khinh nâng thiếu niên giờ đã nửa mê nửa tỉnh đứng lên. Cậu ta dường như cảm nhận được cô vừa cứu mình, nên nắm chặt lấy vạt áo cô không chịu buông tay. Cô vừa dịu dàng dỗ dành cậu, vừa cố kéo vạt áo lại, có điều cậu ta nắm thật sự là rất chặt. Dưới ánh nhìn trừng trừng hầm hừ của Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh chỉ đành cắt bỏ vạt áo rồi giao thiếu niên kia cho mấy thị vệ đỡ lấy mang đi.
Buông được cậu ta ra rồi, cô mới quay lại nhìn thẳng vào mắt Yến vương mà rằng. “Lời đồn mà thôi, không đáng tin tưởng.”
“Nổi bật xuất chúng, thanh nhã thoát tục, nghe danh không bằng gặp mặt. Ha ha, nào nào, xin mời xin mời. Dực Vương, Vân tiên tử, xin mời vào trong.” Hoa thừa tướng đứng gần đó vội cười lớn nói xen vào.
Độc Cô Tuyệt quét ánh mắt qua toàn bộ quần thần Yến quốc rồi khẽ gật đầu bước lên vài bước tóm lấy eo Vân Khinh kéo lại hung hăng trừng mắt với cô một cái như thể chiếu cáo thiên hạ về quan hệ giữa hai người. Thế rồi hắn mang theo cô gái của mình đi theo Yến vương vào chính điện của Hoàng cung
Chương 40: Tín vật đính ước
Mọi việc tiếp theo cũng chỉ là những màn đón tiếp nhiệt tình cẩn thận mà thôi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những thứ lễ nghi xã giao điển hình. Vân Khinh vốn không thích không khí như thế, nên tuy vẫn đi theo Độc Cô Tuyệt nhưng tinh thần hoàn toàn không để vào việc đó. Trên triều bao nhiêu người như thế, không có ai có thể khiến cô để tâm liếc nhìn nhiều bằng Điêu nhi.
Độc Cô Tuyệt cũng biết Vân Khinh không thích những điều ấy nên cũng không quan tâm nhiều đến cô. Vua tôi Yến vương thấy vẻ mặt Vân Khinh lạnh nhạt mà nhã nhặn, giữa không gian ăm ắp người người mà cô như thể vẫn chỉ có một mình, dường như toàn bộ mọi việc đều không để tâm. Sự lặng lẽ tới nhường ấy, khiến cho ai nấy có cảm giác như thể cô không phải đang ở giữa chốn triều đình gió rung mây vần, mà là đang ở chốn nước non yên ả thanh bình, và không khỏi khiến người khác chú ý.
Tiếp đãi ngắn gọn xong xuôi, hai bên cũng không nói chuyện gì nhiều, thậm chí không hề nhắc tới lý do Độc Cô Tuyệt tới đây. Yến quốc đã không nói đến, Độc Cô Tuyệt cũng không nói tới, thật không hiểu ai nấy đang nghĩ gì, vô cùng bí ẩn.
Nghi thức đón tiếp ra mắt long trọng chốn Hoàng cung đã hoàn tất, Độc Cô Tuyệt lạnh nhạt từ chối bữa tiệc tẩy trần buổi tối dành cho mình với lý do hành trình mệt nhọc mà lui về nghỉ ngơi ở biệt viện trong Hoàng cung, để có thể bàn chuyện và lại sức.
Mấy ngày tiếp theo, hôm nào Độc Cô Tuyệt cũng được mời dự tiệc chiêu đãi. Vân Khinh vốn không thích những khuôn sáo ấy, mà Độc Cô Tuyệt cũng không ép cô đi cùng, nên cô càng không biết mọi việc đang phát triển ra làm sao. Xét cho cùng, cô cũng không có hứng tìm hiểu, một mình an nhiên tự tại còn vui hơn.
Hôm đó, Độc Cô Tuyệt được Hoà Thân vương mời dự yến, Vân Khinh mặc một bộ áo váy giản dị màu xanh nước biển, mái tóc dài buông xoã chỉ dùng một cây trâm cài lại sau đầu. Cô không cho thị vệ đi cùng mà lững thững một mình ra khỏi cổng chính của biệt viện Hoàng cung.
Đi cùng Độc Cô Tuyệt tới Yến quốc, mục đích của cô chính là để xem bà bà có ở đó hay không. Trong lòng cô, bà bà quan trọng hơn mớ yến tiệc hoàng gia kia rất nhiều.
Vân Khinh ôm Điêu nhi thong thả bước dạo chơi trên những con đường dọc ngang của Cẩm thành. Thoáng chốc đã qua hơn một canh giờ. Trên những con đường đông đúc người lại qua như thoi dệt, không một ai dừng chân đứng lại vì cô.
Vân Khinh thấy vậy hơi thở dài. Suốt dọc đường tới đây, họ không hề che giấu hành tung của mình. Toàn bộ Yến quốc chỉ có con đường độc đạo ấy nối liền Cẩm thành với biên giới, nên không ai là không biết việc họ tới đây. Cô lại càng không che giấu tên tuổi của mình. Nếu bà bà ở đây, khẳng định bà bà đã sớm biết việc cô đã tới. Đã không ít ngày cô một mình ra ngoài đi lòng vòng, cố tình đánh tiếng khắp nơi, nhưng vẫn không có chút tin tức gì. Vừa nghĩ tới việc hơn nửa là do bà bà không có mặt ở nước Yến, cô không khỏi phẫn nộ đùng đùng quay lại biệt viện hoàng gia.
Bên trong biệt viện, toàn bộ người được bố trí đều lấy từ ba trăm binh sĩ của Độc Cô Tuyệt. Thế nên Vân Khinh vừa về tới chưa lâu, Mặc Ngân đã tìm tới cô với một hộp gỗ đàn hương.
“Vân cô nương, vị thất hoàng tử hôm qua cho người tới tặng quà cám ơn.” Mặc Ngân vừa nói vừa đưa chiếc hộp trong tay cho Vân Khinh.
Vân Khinh dừng bước thoáng liếc qua chiếc hộp rồi chậm rãi lắc đầu. “Không cần cậu ta cám ơn, phiền huynh trả lại đi thôi.”
Mặc Ngân biết Vân Khinh chỉ không nể mặt với Độc Cô Tuyệt, còn với người khác cô đều rất hoà nhã, bèn cười. “Tặng cũng tặng rồi, không nhận thì phí, dù gì đây cũng là thứ tốt.” Anh ta vừa nói vừa mở hộp, lấy ra một chiếc vòng đeo tay bằng ngọc lưu ly toả ra một làn hào quang bảy sắc. Hình dáng tinh xảo chế tác thượng thừa khỏi phải bàn tới, chỉ riêng nói đến làn hào quang bảy sắc kia, quả thật vô cùng hiếm gặp ở ngọc lưu ly. Vân Khinh tuy không gặp nhiều bảo vật như thế này lắm nhưng cũng biết đây là vật khó cầu.
“Vòng lưu ly bảy sắc, đứng thứ tư trong danh sách bảo vật cực phẩm của Yến quốc, vị thất hoàng tử kia quả đúng là phóng tay.” Mặc Ngân cười cười đưa chiếc vòng ngọc cho Vân Khinh.
Cô quả có nghe đến bảng xếp hạng bảo vật của Yến quốc. Hàng cực phẩm vốn có mười thứ, hoàng gia đã giữ năm, còn lại đều lưu lạc chốn dân gian. Không ngờ thất hoàng tử vừa ra tay đã xuất ra một món đồ như thế, phần quà tặng này quả thật quá đỗi quý giá rồi.
“Vậy lại càng không thể nhận.” Vân Khinh nhận lấy lật qua lật lại ngắm nghía, rồi lại trả lại cho Mặc Ngân, hoàn toàn không có lòng tham.
“Vân…”
“Thứ gì thế?” Mặc Ngân mới mở miệng, giọng nói của Độc Cô Tuyệt đã vang tới. Hai người ngẩng đầu nhìn qua, thấy Độc Cô Tuyệt đang rảo bước lại gần, phía sau có Sở Vân và Mặc Ly đi cùng.
“Vương gia.” Mặc Ngân vừa dâng chiếc vòng ngọc lên vừa giải thích ngọn nguồn.
Độc Cô Tuyệt thoáng nhìn, đón lấy ngắm nghía một chút rồi cười lạnh. “Dám giở trò như vậy với ta sao. Thứ đồ kém cỏi này mà cũng gọi là bảo vật.” Nói rồi hắn ta khép năm ngón tay lại bóp chặt, chiếc vòng lưu ly bảy sắc kia chỉ trong thoáng chốc nát vụn thành bột phấn theo gió cuốn đi.
Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly chỉ biết nhìn nhau, nghẹn họng không cất nên lời. Vương gia nhà mình đúng thật là… chiếc vòng lưu ly bảy sắc kia nói thế nào thì cũng là vật quý, vậy mà vào miệng người lại thành đồ bỏ chẳng đáng một xu. Xem ra là do người tặng khiến ngài ấy chướng mắt thì có…
Còn Vân Khinh thì liếc Độc Cô Tuyệt một cái. Tuy cô cũng đâu muốn nhận nó, nhưng cứ thế bóp nát chiếc vòng, gã Độc Cô Tuyệt này quả thật quá ư là độc đoán.
Độc Cô Tuyệt thấy cô nhìn mình vẻ bất mãn cũng không nổi giận. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, thản nhiên nói. “Cái này không xứng với nàng.” Đám Sở Vân thiếu điều phì cười.
Nói dứt lời, Độc Cô Tuyệt chìa tay ra dùng tay kia gỡ một chiếc bao cổ tay bằng kim loại đen xì xuống, rồi túm lấy tay Vân Khinh đeo lên cổ tay cô, xong rồi còn xoa nắn thật mạnh một cái. Một tiếng cách vang lên, bộ phận khoá bánh răng khép lại chặt chẽ, muốn gỡ ra cũng không thể nào làm được, trừ phi dùng đao chặt bỏ.
“Trên người nàng chỉ được mang đồ ta tặng mà thôi.” Lời ‘tuyên ngôn’ đầy vẻ ngang ngược nhưng từ miệng Độc Cô Tuyệt thốt ra lại mang một vẻ lẽ thường phải thế, tự nhiên vô cùng.
Vân Khinh nhíu mày, giật tay ra khỏi tay Độc Cô Tuyệt, nhưng gỡ cách nào cũng không gỡ nổi cái bao cổ tay kia.
Sở Vân đứng cạnh lặng lẽ nhìn hai người. Cái thứ này mới không hợp với Vân cô nương nha, nào có cô nương nào lại đeo cái bao cổ tay dành cho nam nhân khi chiến đấu nơi sa trường chứ, chả tự nhiên chút nào.
Có điều giá trị của vật này khó tưởng tượng nổi. Phía ngoài chiếc bao cổ tay ấy có khắc một con chim ưng màu đen, có lẽ trong mắt người thường không hề có ý nghĩa gì cả, có điều với toàn bộ hoàng gia lẫn binh lính bảy nước, không thể không coi là vô giá. Con hắc ưng ấy chính là biểu tượng của Độc Cô Tuyệt, trên chiến trường, nó đại diện cho Dực Vương gia của Tần quốc. Phải biết rằng trên binh phù mà ngài ấy điều binh khiển tướng, mặt trái có khắc chính con hắc ưng này. Thế nên giá trị và ý nghĩa của cái bao cổ tay ấy, chiếc vòng lưu ly bảy sắc kia làm sao có thể sánh kịp.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên căng thẳng. Mặc Ngân lẫn Mặc Ly thật sự không hề nghĩ tới Độc Cô Tuyệt lại có thể đưa một thứ quan trọng tới thế cho Vân Khinh, nên đờ người ra không kịp phản ứng. Chỉ có Sở Vân vội vã cười hì hì mà rằng. “Vương gia, ngài không phải là tặng Vân cô nương tín vật đính ước đấy chứ?”
“Cái gì?” Vân Khinh vừa nghe không nhịn được bật thốt, ngẩng đầu nhìn Sở Vân kinh ngạc.
“À, phải rồi phải rồi, thứ quan trọng như thế, ngài tặng cho Vân cô nương, rõ ràng chính là ý đó mà.”
Mặc Ngân với Mặc Ly cùng tỉnh hồn lại, lập tức lên tiếng phụ hoạ. Vương gia nhà họ thích Vân Khinh, điều này ai nấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ mà đương sự lại không hiểu rõ lòng mình, khiến bọn họ không còn cách nào khác là tận dụng mọi cơ hội nhắc nhở chủ nhân. Có một nữ nhân tài hoa như vậy phụ giúp Vương gia, đây chính là chuyện không thể tốt hơn, đám công chúa quận chúa kia làm sao so bằng được.
Vân Khinh kinh ngạc nhìn Độc Cô Tuyệt. Tín vật đính ước? Độc Cô Tuyệt hắn có hiểu ý nghĩa của bốn chữ đó là gì không vậy?
Dực Vương gia thoáng nhìn ba kẻ thuộc hạ thân tín kia, hừ một tiếng cảnh cáo rồi quay sang nhìn Vân Khinh. “Cứ đeo cho ta là được. Nàng mà dám gỡ ra, cứ chờ xem ta sẽ xử nàng ra sao.” Dứt lời, kẻ nào đó lại hừ một tiếng đầy kiêu căng ngạo mạn, có điều nét cười vẫn cứ lồ lộ trên mặt hắn cho thấy hiện giờ kẻ nào đó đang rất là vui vẻ.
Vân Khinh nhíu mày. “Gỡ xuống, nặng quá, ta không thích.” Cái gã này, muốn tặng cô thì ít ra phải hỏi xem cô có nhận hay không đã chứ!
Trong nháy mắt Độc Cô Tuyệt trợn mắt nhướng mày, chuẩn bị nổi cơn lôi đình. Sở Vân vội vã xen vào cười hớn hở. “Vân cô nương, thứ này đeo lâu là quen thôi mà. À phải rồi, ván cờ lần trước tại hạ còn muốn thỉnh giáo cô nương mấy chỗ. Giờ đang lúc cô rảnh, mau qua đây chỉ giáo cho tại hạ thêm…” Vừa liến thoắng liên tục, anh ta vừa túm lấy tay áo Vân Khinh kéo ra chỗ khác.
Mà gần như cùng lúc ấy, Mặc Ngân vội dâng cái hộp đàn hương lên Độc Cô Tuyệt, đổi trọng tâm câu chuyện sang hướng khác. “Vương gia, trong này còn có một chiếc thiệp mời… Ngài xem…”
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt vốn đang sầm sì như bão nổi, giật lấy nhìn lướt qua nội dung xong nét mặt hắn bỗng tươi tỉnh trở lại. Khoé môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng lạnh lùng. “Chiều mai mở yến tiệc ở Ly cung để cám ơn Vân Khinh. Được lắm, được lắm, ta còn đang lo tìm cách nào đột nhập vào hoàng cung, giờ đã có cơ hội tốt tự mình bay tới rồi.”
Mặc Ngân Mặc Ly nghe thấy, gương mặt cả hai đều bừng sáng. Hai người đều nở một nụ cười đầy thâm thuý. Cơ hội tới rồi, quả là không uổng công…