“Lấy thuốc trị thương ra đây!” Gã nam nhân kia loạng choạng lảo đảo bước tới gần Đỗ đại phu, trong tay bỗng lóe lên một chớp hàn quang, rồi một cây ngân châm đã hườm sẵn trên cổ vị đại phu đáng thương.
Đỗ đại phu toát mồ hôi hột, nơm nớp lo sợ. “Tôi lấy, tôi lấy ngay… Đại hiệp… đừng… động thủ… tôi…” Nói tới đây lưỡi ông ta như ríu cả lại, không thốt nên lời.
“Nhanh lên.” Tay gã kia khẽ nhấn mạnh một cái, cổ Đỗ đại phu lập tức xuất hiện một vết máu.
Đỗ đại phu thấy thế càng kinh hoàng, cả người run lẩy bẩy không ngừng được, tay chân luống cuống mò mẫm thuốc trị thương. Nhưng sự đời phàm là càng cuống càng khó làm cho tốt. Bình nọ bình kia đựng thuốc bị ông ta va đụng một hồi đều rơi hết cả, mấy loại bột thuốc cứ thế bị trộn lẫn vào nhau.
“Đại hiệp tha mạng…” Mặt mũi Đỗ đại phu trắng bệch ra.
“Chết tiệt, ông…” Gã nam tử đang dùng ngân châm đe dọa đại phu thấy thế nghiến răng nghiến lợi thốt lên. Nhưng chưa nói dứt lời, cả người y bỗng lả đi, cứ thế ngã xuống đất, còn lại Vân Khinh đứng sau lưng y nhìn hết thảy mọi việc.
Giờ Vân Khinh mới bước tới nâng vị đại phu giờ đang lẩy bẩy sợ hãi kia lên, nhẹ nhàng nói. “Đại phu, không sao rồi, đừng sợ.”
“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Đỗ đại phu sờ sờ cái trán giờ đẫm mồ hôi của mình, tay chân cũng nhũn như chi chi, phịch một cái ngồi bệt xuống đất.
“Ưm…” Một tiếng rên khẽ vang lên. Đỗ đại phu thiếu điều nhảy dựng lên, run run chỉ vào gã đang nằm dưới đất. “Hắn, hắn…”
Vân Khinh thấy vậy chỉ nói. “Không sao.” Vừa nói cô vừa bước lại gần gã kia rồi ngồi xuống. Cũng chẳng biết vì sao bỗng nhiên cô vươn tay chùi đi vết máu trên mặt nam nhân nọ, lộ ra gương mặt thật sự của y. Vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt kia, bỗng lông mày cô hơi nhướng lên, nhẹ nhàng thốt. “Nhóc con, tiểu hài tử cũng học đòi hăm dọa người khác. Cậu ngoan ngoãn thì ta sẽ trị thương cho cậu, cậu mà không ngoan, chúng ta không thèm quan tâm cậu nữa.”
Gương mặt gã nam tử kia lộ rõ, hóa ra lại vô cùng non trẻ, xem ra còn nhỏ tuổi hơn cô nữa. Gương mặt tuấn tú kia giờ chính là đang cắn răng thử cố đứng lên, nhưng không có cách nào khác, chỉ đành trừng mắt nhìn Vân Khinh đầy hung hăng giận dữ. Vốn chỉ coi người kia là một kẻ yếu ớt không có võ công nên không thèm để ý, nào ngờ giờ lại như cá nằm trên thớt mặc cho người kia xử trí, khiến y càng thêm oán hận.
“Ta mới không phải… nhóc con…” Đôi mắt long lên trợn ngược, phẫn nộ đong đầy, khí thế bừng bừng ban đầu giờ chỉ còn mỏng manh như tờ giấy vì bị thương nặng, không khác gì một chú hổ con, nanh vuốt còn chưa vững, nên đành bất lực.
Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt giận dữ, nhìn qua vô cùng hung ác. Ấy vậy mà chẳng hiểu vì sao dáng vẻ như thế lại khiến Vân Khinh khe khẽ mỉm cười, mặc kệ y nói linh tinh mà lấy thuốc trị thương của mình vẫn mang theo, đút cho y một viên, vừa đút vừa nhẹ giọng như dỗ dành. “Còn bảo không phải nhóc con sao?”
Đút xong, Vân Khinh nhìn thoáng qua những vết thương trên người y, thật ra không nhiều lắm, chỉ là có một vết thật sâu chém vào lưng y, tới mức sắp lộ cả xương cốt, máu chảy quá nhiều, mà giờ vẫn đang không ngừng chảy, vô cùng đáng sợ. Vân Khinh không khỏi xuýt xoa một hơi, lông mày hai bên nhíu chặt lại.
Cô khẽ nâng cậu ta ngồi lên, rồi nhanh nhẹn lấy ra một viên thuốc khác, pha với nước ấm rồi xoa nhẹ lên lưng cậu ta.
“Ôi…” Cậu nhóc run lên, năm ngón tay bấu chặt xuống đất.
“Sẽ đau một chút, cậu kiên nhẫn nhé.” Vân Khinh nhẹ nhàng chậm rãi nói, nhưng trên tay vẫn thoăn thoắt nhanh chóng bôi thuốc cho cậu nhóc kia, ngăn ngừa máu chảy tiếp.
Trong phòng giờ im lặng như tờ. Vị Đỗ đại phu ngồi cạnh vốn cũng đã nhìn qua không ít thế sự, tuy gã bị thương kia cả người cao lớn, có điều xem ra cùng lắm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, thế nên cũng bớt e ngại phần nào. Giờ ông ta chỉ ngồi cạnh im lặng không nói gì, khiến cả sảnh chính có phần nặng nề hơn.
“Ta phải… đi thôi…” Cậu nhóc kia cắn răng chịu đựng xong quá trình băng bó, rồi chống tay cố gắng đứng lên.
Vân Khinh thấy thế liền đỡ cậu ta đứng thẳng dậy rồi nói. “Để ta đưa cậu đi. Giờ bộ dạng cậu như vầy đi đâu cho nổi?”
Cậu nhóc kia nghe vậy liếc nhìn Vân Khinh một cái, bản thân cũng biết một mình mình sẽ không làm được gì nên cũng không phản đối, chỉ nhìn Vân Khinh đầy bí ẩn.
Vân Khinh nhanh chóng lấy thêm thuốc trị thương, lưu lại một nén bạc rồi đỡ cậu nhóc kia rời khỏi dược đường. Nơi này không thích hợp ở lâu, nhìn qua là biết cậu nhóc này đang bị truy sát, có lẽ có việc gì đó. Thị trấn nhỏ này nhiều người, thế nào cũng có người nhìn thấy cậu ta vào đây. Thế nên giờ tránh càng xa càng tốt mới là quan trọng.
Cả hai cùng cưỡi ngựa của Vân Khinh ra khỏi thị trấn. Nam hài kia mê man dựa vào ngực Vân Khinh, bộ quần áo bê bết máu được phủ ra ngoài bằng một chiếc áo choàng của cô, nhìn qua vô cùng quý phái. Gương mặt tuấn tú kia gần với mặt Vân Khinh, nhìn qua như là hai huynh đệ vậy.
Vó ngựa tung bay, xuyên rừng đuổi gió, chạy trốn không ngừng.
Chạy suốt một ngày một đêm, Vân Khinh không khỏi cười khổ. Tự lúc nào mình lại thích chạy trối chết như thế, hơn nữa lại còn vì một kẻ không quen biết mà chạy trối chết. Có điều ai bảo cô vừa thấy cậu nhóc kia, trong lòng rất thoải mái, nhìn thấy gương mặt của cậu ta xong, tự dưng lại sinh ra ý muốn tới gần, nên mới đi vơ cái việc vớ vẩn này vào mình, có thể trách ai được.
Lại một ngày mới, gió mát hây hây, thoang thoảng mùi hương cây cỏ. Trên con đường nhỏ ngoại ô, có hai người đang cùng cưỡi một con ngựa thong thả mà bước. Tiếng vó ngựa vang lên đều đều trong bầu không gian tĩnh lặng.
“Sao rồi? Đỡ hơn chưa?” Vân Khinh dịu dàng nhìn cậu nhóc kia.
Cậu ta cũng cứng đầu ra phết, cả đường đi không thèm nói với cô tiếng nào, mặt mũi ngầu xị. Nếu không phải vẻ mặt non choẹt của cậu ta, thật đúng là không đoán ra được cậu ta còn nhỏ xíu. Giờ ai kia nghe thấy có người hỏi thăm chỉ hứ một cái, nguẩy mặt quay đi không thèm nhìn Vân Khinh.
Vân Khinh thấy thế, thò tay cốc đầu cậu nhóc vô lễ một cái. Lập tức cậu nhóc quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn cô giận dữ. Nhưng làm thế cũng động tới vết thương sau lưng, đau buốt tận xương khiến cậu ta không khỏi hít hà một tiếng.
“Nhóc con, không được xấu tính thế. Người khác quan tâm mới hỏi thăm, phải biết cảm kích chứ.” Vân Khinh khẽ lắc đầu, vừa giúp cậu nhóc xoa vết thương, vừa nhẹ nhàng nói.
“Hứ…” Nam hài kia hừ khẽ một tiếng giọng mũi, rồi hạ thấp mi mắt xuống, thật không hiểu trong lòng đang nghĩ gì.
Tiếng vó ngựa bỗng vang lên dồn dập, hỗn độn, mạnh mẽ, khí thế dào dạt sau lưng. Xen lẫn vào đó là leng keng mấy tiếng chuông ngân. Vân Khinh nghe vậy chợt cau mày, với tay lấy roi định thúc ngựa chạy mau.
Ấy nhưng cậu nhóc nọ nghiêng tai nghe ngóng, bỗng vẻ mặt tươi tỉnh hẳn, vội chặn tay Vân Khinh lại, lạnh lùng thốt. “Khoan đã.”
Vân Khinh thấy thế liếc nhìn cậu ta rồi giật cương dừng ngựa lại. Xem vẻ mặt nhóc ta, người đang tới hẳn là người của nhóc rồi.
“Công tử, công tử!” Vài tiếng gọi ẩn đầy lo lắng nương theo tiếng vó ngựa vang tới. Không chờ ngựa chạy tới nơi, thân hình đã đạp lưng ngựa lao về phía nam hài đang tựa trước ngực Vân Khinh.
Phịch phịch mấy tiếng, năm người như từ không trung giáng xuống, mạnh mẽ quỳ xuống trước ngựa Vân Khinh, khiến một đám bụi trần chợt bay lên trên đất.
Vân Khinh cũng tính là sự đời nhìn qua không ít, vậy mà thấy thế vẫn không khỏi giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc hiện lên rất nhanh chóng rồi biến mất, gương mặt lại lãnh đạm như cũ.
“Hừ, ta còn chưa chết đâu, các ngươi đến vẫn sớm lắm.” Nam hài tựa trong lòng Vân Khinh lạnh lùng thốt, giọng đầy băng giá.
“Là thuộc hạ hộ vệ thất trách, thuộc hạ đáng chết!” Động tác vô cùng đều đặn ăn nhịp, năm người đang quỳ thẳng tắp, đồng loạt dập đầu xuống đất.
“Biết thế là tốt, trở về mỗi người một trăm đại côn.” Nam hài kia lạnh nhạt trả lời.
“Tuân lệnh, thỉnh công tử đi cùng chúng thuộc hạ.” Năm người lại đồng loạt cúi đầu, một trong số đó trầm giọng thốt.
“Được.” Cậu nhóc lập tức nhảy xuống khỏi ngựa Vân Khinh, chân còn chưa chạm đất, hai người quỳ đầu tiên đã vọt tới đỡ y.
“Công tử?” Nâng cậu ta lên ngựa xong, vị thị vệ mặt lạnh như băng kia bỗng hô lên.
Cậu nhóc kia quay đầu nhìn y, không nói câu nào, rồi quay sang nhìn Vân Khinh nãy giờ vẫn lạnh nhạt nhìn hết thảy, trầm tư một chút rồi hừ lạnh. “Bản công tử nợ ngươi một lần, hừ!” Dứt lời nói miễn cưỡng kia, cậu ta thúc ngựa xoay người rời đi, mà năm người còn lại cũng lập tức đuổi theo, hoàn toàn không đếm xỉa tới Vân Khinh.
Cô nghe vậy chỉ mỉm cười. Cô biết gã thị vệ kia gọi thế là muốn hỏi có cần giết người diệt khẩu hay không. Nhưng cô không hề nghĩ là nam hài kia sẽ giết mình. Chỉ là trực giác, rất kỳ quái, nhưng quả nhiên cậu ta không khiến cô thất vọng. Cậu ta, xem ra không khác gì một chú báo con bướng bỉnh, hung hãn đấy, nhưng còn chưa tới nỗi máu lạnh.
Cười cười tự giễu nhìn bọn họ đi xa, Vân Khinh sờ sờ Điêu nhi vừa chui ra khỏi tay áo rồi nhẹ nhàng nói. “Sao ta lại đi quan tâm nhóc ấy nhỉ?” Vừa nói vừa lắc đầu khó hiểu, có điều cô lại nghĩ sau này chưa chắc đã có thể gặp lại cậu ta, thôi cứ cho là bỗng chốc nổi hứng đi.
Lập tức, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn trời rất xanh mây rất trắng trên cao, rồi khẽ giục ngựa thả bước mà đi tiếp con đường của mình. Gió rừng vẫn nhẹ nhàng phơ phất, mang theo một mùi hương rừng nồng nàn dịu êm.
Chương 14: Bà bàMột người một ngựa một chồn, thả bước thong dong giữa đất trời.
Liễu xanh tha thướt, nước biếc trong veo. Tơ liễu rủ khẽ đẩy đưa theo nhịp gió xuân quấn quít, khi thì vút lên cao bạn cùng mây xanh, lúc lại khe khẽ rơi xuống dòng nước lành mát rượi, bồng bềnh trôi mất. Có chú chim trả đậu nơi đầu cành cất tiếng líu lo, thảm cỏ xanh mượt mà khẽ nhún nhảy theo làn gió. Cánh rừng trúc xào xạc đung đưa như ca như vũ, tạo nên một nét động dịu dàng trong cái nền tĩnh mịch.
Một con đường mòn rải đầy đá nhỏ quanh co ẩn hiện đi sâu vào trong rừng trúc, gồm chừng mười bậc lên cao. Quẩn quanh đâu đây một mùi hương thơm ngan ngát u tĩnh len vào khứu giác, khiến cả người khoan khoái không ngớt. Ở chính giữa cánh rừng mọc lên một nóc nhà tranh, tự do tự tại giữa đất trời xanh ngắt, đậm đà phong vị núi biếc suối trong, rất có khí phách độc lập giữa đời.
Vân Khinh vô cùng hân hoan tiến về phía căn nhà tranh đó. Địa chỉ bà bà gửi cho cô chính là ở đây. Hôm nay có thể gặp lại bà bà rồi, thật là tốt.
Chú chồn nhỏ Điêu nhi của cô liếc thấy vài con rắn lục loanh quanh, lập tức hớn hở nhào tới đánh chén. Bọn chúng hẳn là do bà bà nuôi để phục vụ Điêu nhi rồi, Vân Khinh càng thêm thoải mái.
Thời gian coi vậy mà qua cũng thật mau, đã một tháng kể từ khi rời khỏi đám Độc Cô Tuyệt. Cũng chẳng hiểu gã ta ra làm sao mà hồi nào giờ không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng đến tìm cô. Nếu gã không đến, vậy việc gì cô phải quan tâm chứ, cứ giữ nguyên hành trình đã định mà tới gặp bà bà thôi.
Cổng lớn trước nhà mở toang, như thể không có ai cả. Không biết bà bà có ở nhà không, càng tốt, mình có thể gây bất ngờ thú vị cho bà bà rồi. Vân Khinh vừa bước tới vừa nở một nụ cười tươi tắn.
Niềm vui còn đang nở rộ trên môi, bỗng một bóng người xuất hiện từ phía sau căn nhà. Gương mặt đẹp đẽ yêu dị, ánh mắt hung hăng độc ác, một tay nắm chặt thanh kiếm, trên kiếm loang lổ máu tươi. Còn ai vào đây ngoài kẻ có tên Độc Cô Tuyệt?
Vân Khinh ngẩn ra, rồi chợt hiểu. Hôm đó khi nhận được thư của bà bà, cô đã mở ra đọc ngay trước mặt Độc Cô Tuyệt. Vốn lúc đó còn tưởng hắn ta vẫn hôn mê bất tỉnh, nên cô không để ý tới hắn. Giờ xem ra hôm đó hắn ta đã đọc được hết nội dung thư, nên mới tranh thủ khi cô còn chưa tới mà đến chỗ bà bà chờ sẵn. Bảo sao dọc đường không thấy chút tin tức nào của hắn ta, hóa ra ai đó đã có mặt sẵn mà ôm cây đợi thỏ từ lâu.
Xoa nhẹ trán, Vân Khinh vẫn tiếp tục bước tới. Kẻ này xem ra không thể coi thường được. Có điều vừa tới gần, bỗng một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi Vân Khinh. Cô liếc nhìn về phía Độc Cô Tuyệt vẫn đứng đó vẻ mặt không đổi, kiếm của hắn… mùi này… phát ra từ bên trong căn nhà.
Nháy mắt một cái Vân Khinh đã biến sắc, không kịp nghĩ ngợi lâu mà vọt thẳng vào trong xem xét. Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra cái rầm, trên sàn nhà màu máu tươi chói mắt. Máu tươi vương vãi đầy khắp căn nhà đơn sơ, máu tươi đang dần thấm vào đất qua những khe hở trên sàn. Mùi máu, vị máu quẩn quanh trong cái không gian ngột ngạt này, khiến cho người bên trong như bị hun bị nhấn chìm trong đó, đầu óc không khỏi choáng váng.
Trong phòng, vài thân người nằm bừa bãi khắp nơi, trên người máu me nhuộm đẫm. Không phải do nhiều vết thương mà mất máu, mà chỉ có một nhát đao, một nhát đao trí mạng. Máu vẫn còn đang ri rỉ chảy ra từ vết thương trên cổ, bề mặt đã hơi khô lại, nhoe nhoét trên mặt khiến cho gương mặt thực hầu như không còn có thể nhìn ra rõ ràng.
Vẻ bình tĩnh của Vân Khinh khi đảo mắt nhìn quanh hoàn toàn biến mất khi chạm vào một thân xác phụ nữ trung niên choàng áo ngoài màu xám. Trái tim cô dường như ngừng đập, toàn bộ âm thanh chung quanh dường như hoàn toàn im bặt, ánh mắt thất thần ngơ ngác, ngơ ngác nhìn.
Ngoài rừng, gió xuân vẫn đang thổi, rừng trúc vẫn đang xao xác, chim muông vẫn đang lanh lảnh hát ca. Vạt áo Vân Khinh nhè nhẹ phất phơ theo làn gió, nhè nhẹ, nhè nhẹ lay động.
Độc Cô Tuyệt vẫn đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn Vân Khinh, miệng vẫn mím chặt không thốt lên lời nào, chỉ đứng đó, giương đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn mọi việc.
“Bà bà, bà bà… không đâu, không thể nào…” Một tiếng thì thào nho nhỏ, rồi to dần lên, rõ dần hơn, như thể âm thanh đó đã len lỏi qua một kẽ nứt trong gan ruột mà vùng thoát ra ngoài, đau đớn. Cả thân hình loạng choạng, hai chân hoàn toàn vô lực, Vân Khinh lảo đảo ngã quỳ xuống phía trước, ngay bên cạnh thân thể lão phụ kia. Bàn tay run lên bần bật, không cách nào khống chế được mà run lên, sờ soạng thân hình áo xám ấy, tìm kiếm, mò mẫm. Này là quần áo bà bà hay mặc, này là cây trâm bà bà từng đeo, này là mùi hương đặc trưng của bà bà, này là…
“Bà bà, bà bà… sao lại thế này… Tại sao lại có thể như thế này… Không…” Một con người tính tình lạnh nhạt lãnh đạm như Vân Khinh, giờ đây đã thân hình đang run rẩy không ngớt. Đôi mắt thoáng chốc đã đỏ ngầu, như thể máu tươi sẽ trào ra bất cứ lúc nào. Hai hàm răng nghiến lại thật chặt, gương mặt thoắt đỏ thoắt trắng không dưới ba lần liên tục.
“Là ngươi, là ngươi đã giết bà bà… Là ngươi!!!” Bỗng nhiên Vân Khinh quay phắt người lại nhìn chằm chằm Độc Cô Tuyệt, nét mặt đầy căm hận, xen lẫn với phẫn nộ và sát khí điên cuồng.
Độc Cô Tuyệt trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường rồi vung tay áo định xoay người bỏ đi. Nhưng đời nào Vân Khinh chịu để hắn ta đi như thế, lập tức vẫy cổ tay, mười ngón ngọc ngà đồng thời nhấn xuống dây thứ ba trên cây cổ cầm. Đệ tam huyền, dây thứ ba, dây chủ sát, âm thanh sẽ vang lên đảm bảo cũng sẽ chất chứa sát tâm.
Vẻ mặt Độc Cô Tuỵêt hoàn toàn sắt lại, thầm quát trong lòng ‘Chết tiệt!’ rồi vọt tới lao thẳng về phía Vân Khinh. Vốn hai người đã ở khá gần nhau, Vân Khinh đã nhanh mà hắn ta còn nhanh hơn. Tiếng đàn còn chưa kịp vang lên thì Độc Cô Tuyệt đã lao tới, chụp lấy hai tay Vân Khinh, rồi theo đà vọt tới mà đè lên người Vân Khinh lăn xuống đất. Vân Khinh nằm ở dưới, cả người toát ra lửa giận và sát khí lạnh lẽo, mười ngón tay nắm lại thật chặt, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, từng dòng máu đỏ tươi len lỏi qua kẽ tay nhỏ giọt xuống đất. Cô không thèm giãy dụa, chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt bằng đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông chứa đầy sát khí, miệng gào thét. “Ngươi muốn gì thì đòi ở ta là đủ, sao ngươi lại dám giết bà bà, sao ngươi lại dám? Ta phải giết ngươi.”
Sát khí pha với vẻ khát máu, ánh mắt lạnh lẽo của cô, tuy rằng cô không động đậy, nhưng dường như có thể khiến người khác như chìm vào tử địa mà không cần đến bất kỳ thứ võ công nào cả. Vẻ tiêu điều ấy đâm thẳng vào lòng Độc Cô Tuyệt, khiến cho một kẻ chưa từng coi mạng sống người khác ra gì, sinh tử chỉ là trò đùa như hắn, cũng cảm thấy tim mình như ngập chìm trong giá lạnh.
“Hỗn trướng, ngươi tỉnh táo lại cho ta!” Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt, tay trái dùng lực mạnh mẽ tóm lấy hai tay Vân Khinh đè chặt trên mặt đất, hai chân chia ra đè chặn lấy hai chân của Vân Khinh, tay phải giơ lên tóm chặt lấy cổ Vân Khinh, hoàn toàn không có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc.
Vân Khinh không kêu đau, cũng không sợ hãi, ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn thẳng vào Độc Cô Tuyệt. Cô bỗng nhấc đầu lên, há to miệng hung hăng cắn phập vào vai hắn đang đè lên mình, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra nơi khóe miệng. Cú cắn này hẳn là vô cùng ác độc.
“Chết tiệt!” Độc Cô Tuyệt không biết trút giận vào đâu, bèn vừa lấy thân mình đè lên cằm cô, rút mạnh vai ra rồi không hề nghĩ ngợi xa xôi, cúi đầu xuống hung dữ mà áp chặt đôi môi lên cái nơi vừa cắn hắn, dùng miệng lưỡi để bày tỏ sự phẫn nộ và lửa giận ngút trời của mình không tiếng động.
Giãy dụa kịch liệt, chống đối kịch liệt, như thể hai con dã thú đang đấu tranh đầy hoang dại. Da thịt cận kề, hô hấp trộn lẫn.
Nước bọt không kịp nuốt ngay, chảy dọc theo khóe miệng xuống đất. Giữa một khung cảnh máu tanh ghê tởm, lại toát nên một sự mị hoặc lạ kỳ.
“Hỗn trướng, nếu ta muốn giết bà ta, thì còn đứng yên đấy cho ngươi nhìn làm gì? Lão tử muốn là muốn thứ ngươi đang giữ, để bà ta sống làm con tin thì mới có lợi, chứ giết bà ta thì ta được lợi gì? Độc Cô Tuyệt ta ngu ngốc tới thế sao? Con bà nó chứ! Sao ngươi không chịu nhìn ra là cái mặt kia bị chém dọc ngang không còn hình thù rõ rệt, thay quần áo, phục trang, thay đồ trang sức giả tạo ai chẳng làm được. Nếu ngươi không hiểu thì đưa thứ kia ra đây đã rồi ta sẽ dạy cho ngươi hiểu. Nếu không phải ngươi còn có chỗ cần dùng với ta, ta đã sớm giết ngươi từ lâu!” Cảm thấy Vân Khinh đã bình tĩnh hơn, Độc Cô Tuyệt mới ngẩng đầu lên quát thẳng vào mặt Vân Khinh đầy cuồng nộ.
Vừa nghe thế, cả người Vân Khinh như bị sét đánh trúng, chấn động toàn thân. Cô chỉ biết trừng mắt sững sờ nhìn hắn không biết nói sao.
Độc Cô Tuyệt hung hăng ấn người Vân Khinh một cái rồi giận dữ thốt. “Dám nổi cơn điên với ta, hừ, ngươi cứ chờ đấy!”
Vân Khinh nhìn gương mặt vừa diễm lệ vừa độc ác của hắn, Độc Cô Tuyệt cũng trừng mắt nhìn lại một Vân Khinh giờ tóc tán loạn tản ra trên đất, gương mặt không còn hung hăng nữa mà như mơ hồ suy nghĩ. Hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu nhường ai.
“Ngươi đứng lên.” Một chốc sau, Vân Khinh bỗng lên tiếng, giọng nói đã bình tĩnh hơn, ánh mắt cũng trở lại vẻ đạm mạc như trước không còn điên cuồng nữa. Hiển nhiên cô đã nghe thấu những gì hắn ta vừa nói.
Độc Cô Tuyệt hừ lạnh lẽo, rồi lại hung hăng bóp tay Vân Khinh một lần nữa. Con mẹ nó, cũng dám cắn hắn kia đấy.
Chờ hắn ta đứng dậy, Vân Khinh hít sâu một hơi rồi ngồi dậy, tỉ mỉ kiểm tra thi thể ‘bà bà’. Vừa xong hắn ta nói rất đúng. Nếu hắn muốn cô trả lại thứ cô đang giữ, bắt giữ bà bà làm con tin tuyệt đối là có ích hơn giết bà bà. Khi nãy cô bị thanh kiếm dính máu của Độc Cô Tuyệt làm sợ, lại thêm thi thể mặc quần áo bà bà máu me be bét khiến cô bị đả kích quá lớn. Bà bà là phần mềm mại nhất trong lòng cô, thế nên trong lúc nhất thời quá giận mất khôn, không kịp suy nghĩ sâu xa gì cả.
Độc Cô Tuỵêt đứng bên cạnh, mặt mày hầm hầm sát khí, lạnh lùng nhìn Vân Khinh. Hừ, cô ả này vừa nổi điên lên, thật là con mẹ nó khát máu. Có điều có thể bình tĩnh lại nhanh chóng như thế, xem ra lý trí cũng rất kiên cường. Có điều, ‘bà bà’ nào lại có thể ảnh hưởng tới cô ả tới mức này chứ, hừ hừ…