• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe mấy lời Quân Lạc Huy nói, Thân Hoài cũng không chút để ý, thấy hắn ta thỉnh thoảng lại đổi ngón tay bắt mặt cho Quân Lạc Huy, miệng thì tiếp tục nói mấy lời như chuyện thường ngày trong nhà: "Phải chuyên tâm mới chẩn đoán được là lang băm."

Đối với câu này của Thân Hoài, Quân Lạc Huy không biết trả lời sao, thấy Thân Hoài thu lại tay bắt mạch, Quân Lạc Huy mới hỏi: "Thế nào?"

Thân Hoài không lập tức trả lời, lưỡng lự một lúc mới nói: "Lúc trước dùng Khúc Sa để trung hòa Lan Phương Nha vẫn luôn phát huy tác dụng, nhờ đó mới không phát huy tác dụng của An Tẩm Yên, nhưng vẫn còn ít thuốc mê còn tồn đọng trong cở thể của thiếu gia, thần kê ít thuốc cho thiếu gia, uống hết là được."

Quân Lạc Huy nghe xong hài lòng gật đầu, kế đó Quân Lạc Huy nhớ ra chuyện gì bèn nheo mắt lại, sau đó liền nghe hắn hỏi Thân Hoài rằng: "Ngươi có biết cổ độc không?"

Không nghĩ tới Quân Lạc Huy hỏi cái này, Thân Hoài nghe đến vấn đề này ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, Thân Hoài bày ra bộ dạng nghiêm túc hiếm có, đến cả cánh tay đang thu dọn đồ đạc cũng phải khựng lại, sau đó liền nghe hắn ta dùng giọng điệu đặc biệt nghiêm túc nói: "Cổ trước giờ đều là vật chuyên dùng của Vu Y, hơn nữa thứ này còn có hại trời đất, các thầy thuốc Trung Nguyên sẽ không động đến những thứ độc như vậy."

Nghe Thân Hoài nói xong, Quân Lạc Huy cau mày nói: "Tức là nói nếu có người đến Trung Nguyên ta hạ cổ, vậy Trung Nguyên không có ai có thể giải sao?" Chuyện này nghĩ thôi cũng đã thấy sợ, sự lợi hại của cổ độc năm đó hắn đã tử mình trải nghiệm qua, nếu thật như Thân Hoài nói, vậy chẳng khác nào cá nằm trên thớt sao?

Nhưng lúc này Thân Hoài lại lắc đầu: "Thầy thuốc thông thường ở Trung Nguyên không được phép học cổ thuật, là vì lo họ sẽ bỏ gốc lấy ngon, cổ thuật mặc dù không phải là bàng môn tả đạo, nhưng nếu như người có ý xấu học được sẽ là mối nguy hại, thần có biết một số gia tộc cổ thuật lớn ở Trung Nguyên, y thuật của những người này cũng vô cùng xuất chúng, không phải lo lắng chuyện cổ thuật Miêu Cương gây hại cho Trung Nguyên ta."

Sau khi nghe những lời này Quân Lạc Huy mới yên lòng, đồng thời hắn cũng muốn biết ở Trung Nguyên của bọn họ ai có thể giải được cổ độc, đây mới là điều mà hắn quan tâm, nghĩ vậy Quân Lạc Huy bèn hỏi: "Không biết là vị thấy thuốc nào có thể giải được cổ độc?"

Lúc này vẻ nghiêm túc trên mặt Thân Hoài đã biến mất, dường như còn có chút tự đắc: "Tiếc quá, thần cũng biết chút ít, mặc dù không bằng sư huynh của thần, nhưng ít nhiều cũng có tác dụng."

Sau khi hắn ta nói xong, trong phòng liền trở nên yên tĩnh, Quân Lạc Huy không lên tiếng, chỉ nheo mắt lại nhìn người trước mặt, đối với việc nói nửa ngày trời, sau đó lại vòng về bản thân mình, Quân Lạc Huy hoàn toàn không biết nên cho hắn ta biểu cảm gì nữa, người này sao lại lắm lời thế nhỉ, không lẽ là muốn đề cao bản thân? Quân Lạc Huy không khỏi có suy nghĩ như vậy.

Không phải im lặng quá lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó liền thấy Văn Cảnh Dương bưng một đống mảnh vụn của đèn lồng bước vào. Khi bước vào, Văn Cảnh Dương liếc thấy vẻ đắc ý trên mặt Thân Hoài, còn mặt Quân Lạc Huy thì có chút bất đắc dĩ, trong lòng có chút khó hiểu.

"Thiếu gia, mảnh vụn của đèn lòng đây nè, có thể lấy được đều ở đây rồi." Nói rồi Văn Cảnh Dương theo ý của Quân Lạc Huy, đem những mảnh vụn của lồng đèn đưa đến trước mặt Thân Hoài, sau đó liền lui ra vài bước đứng qua một bên.

Thấy Văn Cảnh Dương giữ khoảng cách với mình, trong lòng Quân Lạc Huy có chút không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác, trong tình huống chỉ có hai người hắn còn có thể làm chút gì đó, nhưng bây giờ trong phòng không chỉ có hai người.

Một lúc lâu, sau khi Thân Hoài đã kiểm tra xong những mảnh vụn của lồng đèn trong cái mâm thì nói: "An Tẩm Yên cơ bản đã bị đốt sạch sẽ rồi, người này tính toán rất chu đáo, cho dù người khác có lấy được lồng đèn cũng không tra ra được trên đó có An Tẩm Yên, nhưng mà... Hắn gặp phải ta."

Nói xong liền thấy Thân Hoài nhếch mép, đặt mảnh vụn của lồng đèn xuống, từ trong cái thùng gỗ bên cạnh lấy ra một cái bình màu đỏ, sau khi mở nút bình thì hắn lắc nhẹ tay, theo chuyển động của cái bình, một bột phấn vàng nhạt từ trong bình rớt ra rải đều vào phía trong của lồng đèn.

Một tuần trà trôi qua, trong lồng đèn liền xuất hiện một lớp chất sợi, thấy vật này thành hình, Thân Hoài mới thu lại bình sứ và nói: "Đại công cáo thành~"

......

Lâm Mật Nhi được Tuyên Vũ bế về phòng, lúc này trong lòng vô cùng lo lắng sợ hãi, theo kế hoạch, đáng lý ra lúc đó tửu lâu này phải hoàn toàn bị khống chế mới đúng, sao lại xảy ra chuyện ở thời khắc quan trọng chứ, chuyện này không chỉ khiến cho kế hoạch của bọn họ không hoàn thành, nói không chừng còn có nguy cơ bị bại lộ thân phận, điều này khiến cô ta sau khi nằm trên giường hận mình không thật sự ngất đi cho rồi.

"Không sao, lúc Quân Lạc Huy ngất đi, để đề phòng mình cũng ngất theo, nhất định sẽ không bị phát hiện." Nghĩ vậy, Lâm Mật Nhi cũng bình tĩnh lại phần nào, trong đầu nhớ lại tất cả những chuyện cô ta đã làm đêm nay, chắc chắn không có chuyện gì quá giới hạn, Lâm Mật Nhi mới yên lòng hơn một chút.

Sau khi chắc chắn trong phòng chỉ còn lại một mình mình, Lâm Mật Nhi mới mở mắt, cùng lúc đó lập tức lấy một viên thuốc óng ánh từ trong chiếc nhẫn đeo trên tay mình ra, không chút do dự liền nuốt xuống, thứ này là để đề phòng bất trắc, không ngờ lại có lúc dùng đến.

Viên thuốc tan ngay trong miệng, thứ này khiến cô ta cũng bất tỉnh giống như Quân Lạc Huy, nhờ cô ta trước giờ vẫn luôn thận trọng nên đã bảo người kia chuẩn bị cho cô ta, mà lúc này cô ta cũng cảm thấy mừng vì mình đủ cẩn thận. Trước khi ngất đi cô ta nghĩ rằng: "Lần này phải phụ lòng kỳ vọng của người kia rồi."

......

Phía bên Quân Lạc Huy, chỉ thấy Thân Hoài đem mấy sợi thuốc ban nãy gom được cẩn thận đặt vào rương gõ, sau đó nói với Quân Lạc Huy: "Thân Hoài, chuyện cổ độc ngài cứ yên tâm, thần mặc dù bất tài, nhưng cổ độc thông thường cũng không làm khó được thần, cho dù thật sự làm khó được thần, thần cũng tìm một người giải được cổ độc cho ngài, Trung Nguyên ta mặc dù không chế cổ, nhưng giải cổ cũng không hề thua kém Vu Y Miêu Cương."

Sau khi nghe những lời này, trong lòng Quân Lạc Huy vô cùng mừng rỡ, hắn không ngờ rằng, kiếp này chỉ vì một hành động vô ý lại giúp mình tìm được một thái y biết giải cổ độc, nhớ lại kiếp trước, vào hai năm cuối đời, cả Thái Y viện đều bó tay trước tình trạng sức khỏe của hắn, chuyện này cũng khiến hắn khi đó bị đau đớn giày vò chém đầu không ít thái y, chứng thực luôn danh tiếng bạo quân của mình. 'Cổ độc?' Cuộc trò chuyện của hai người khiến Văn Cảnh Dương nghe được có chút không hiểu, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng Văn Cảnh Dương cũng không hỏi ra, cậu nhớ trong cuốn sách nào đó có thấy qua, thứ đó là thuốc được Vu Y Miêu Cương sử dụng, không lẽ Quân Lạc Huy trúng cổ độc rồi sao? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương giật mình, đồng thời ánh mắt bất giác mang theo chút lo lắng nhìn về phía Quân Lạc Huy, cậu nhớ rõ trong cuốn sách đó có ghi rằng cổ độc là thứ vô cùng đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK