Quân Lạc Huy để Văn Cảnh Dương vác suốt đường đi về tới phòng khách điếm, sau khi đóng cửa hắn mới đứng dậy, thấy Văn Cảnh Dương hơi thở dốc, Quân Lạc Huy nhìn thẳng vào mắt Văn Cảnh Dương nói: "Cảnh Dương vất vả rồi."
Văn Cảnh Dương sau khi thở đều thì né tránh ánh mắt của Quân Lạc Huy, sau đó mới nói: "Hồi nãy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi hỏi câu này Văn Cảnh Dương mới dời tầm mắt lại, khoảnh khắc có chút không tự nhiên khi nãy cũng đã biến mất.
Nhắc đến chuyện khi nãy, nụ cười rạng rỡ của Quân Lạc Huy liền triệt để biến thành sắc lạnh, sau khi kéo Văn Cảnh Dương qua ghế ngồi xuống, Quân Lạc Huy đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho cậu nghe.
Sau khi nghe Quân Lạc Huy kể xong, Văn Cảnh Dương cảm thấy lạnh sống lưng, sai người đến hạ cổ Quân Lạc Huy, Lâm Mật Nhi quảt là hiểm độc, cho dù Quân Lạc Huy chỉ là diễn kịch, nhưng hắn đối xử tốt với cô ta là chuyện mọi người đều thấy, hơn nữa Văn Cảnh Dương tin rằng, trước đây khi Quân Lạc Huy chưa phát hiện chuyện này, hắn đối với Lâm Mật Nhi là thật lòng, nhưng người đàn bà này nghĩ cũng không nghĩ liền muốn hạ cổ Quân Lạc Huy, khiến Văn Cảnh Dương lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Nếu như lúc nãy thần không đến...", nghĩ đến việc nếu như lúc nãy cậu đến trễ một bước, Quân Lạc Huy liền bị hạ cổ, Văn Cảnh Dương cảm thấy cả người lạnh ngắt, lúc này cậu quên rằng khi đó Quân Lạc Huy vẫn còn tỉnh.
Thấy bộ dạng lo lắng của Văn Cảnh Dương, trong thâm tâm Quân Lạc Huy rất hưởng thủ, nhưng khi thấy Văn Cảnh Dương dường như muốn đem mọi trách nhiệm đổ lên người mình thì hắn vội nói: "Cảnh Dương yên tâm, cho dù ngươi có đến trễ, ta cũng sẽ không có việc gì." Nói xong hắn liền hạ giọng gọi vài cái tên: Ám Lân, Ám Kì, Ám Tầm."
Ba bóng người âm thầm lặng lẽ liền xuất hiện trước mặt hai người, Văn Cảnh Dương nhìn chăm chú, một trong số đó là Lân, người lúc trước vẫn luôn chăm sóc cho cậu, Quân Lạc Huy luôn để ám vệ của hắn chăm sóc mình sao? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Văn Cảnh Dương.
"Ba người bọn họ là ám vệ thân cận của ta, mỗi người bọn họ quản năm người, bọn họ là người mà ta tin tưởng nhất, vì vậy cho dù lúc nãy Cảnh Dương không đến kịp, bọn họ cũng sẽ không để ta xảy ra chuyện." Đối với việc kể cho Văn Cảnh Dương nghe chuyện ám vệ bên cạnh mình, Quân Lạc Huy không cảm thấy có gì không ổn.
Mà câu nói kế tiếp của Quân Lạc Huy khiến Văn Cảnh Dương sửng sốt hồi lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần, hắn phất tay cho hai người khác lui xuống, chỉ giữ Ám Lân ở lại và nói: "Cảnh Dương, sau này Ám Lân đi theo ngươi, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi, chỉ có để bọn họ bên cạnh ngươi ta mới yên tâm."
Lời này khiến Văn Cảnh Dương sửng sờ, mất một lúc lâu Văn Cảnh Dương mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hoàng... Không, thiếu gia nói là cho bọn họ theo ta? Sao mà được, bọn họ đi theo thiếu gia mới đúng, Cảnh Dương vốn dĩ không cần thiết." Tin tức này khiến cậu lúc này đến cả cách xưng hô với Quân Lạc Huy cũng quên luôn.
Mà Quân Lạc Huy thì chỉ lắc đầu, sau đó hắn nói: "Cảnh Dương không sao, ta mới yên tâm, đời này ngươi là điểm yếu duy nhất của ta, ngươi bình an, ta mới không có việc gì." Quân Lạc Huy nói câu này rất nghiêm túc, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội để biểu đạt tấm lòng của mình.
"Ám Lân, sau này ngươi đi theo Cảnh Dương, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu ta, hiểu rõ chưa?" Không đợi Văn Cảnh Dương từ chối, Quân Lạc Huy liền phân phó cho Ám Lân đang nửa quỳ dưới kia.
"Dạ, Ám Lân tuân chỉ."
Lời này của Quân Lạc Huy khiến Văn Cảnh Dương vô cùng chấn động, mở miệng ra cũng không biết phải nói gì, một hoàng đế nói mình là điểm yếu của hắn, còn có lời nào nặng hơn câu này không chứ? Cảm xúc trong lòng không ngừng dâng trào, phức tạp đến nói giờ phút này Văn Cảnh Dương hoàn toàn không hiểu được.
"Thiếu gia, Thân Hoài cầu kiến." Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng Thân Hoài cầu kiến.
Thân Hoài sau khi được cho phép mới đẩy cửa bước vào, sau khi vào phòng, Thân Hoài hành lễ với Quân Lạc Huy trước, sau khi ngẩng đầu mới chú ý đến vẻ mặt vô cùng phức tạp của Văn Cảnh Dương, trong lòng mặc dù tò mò nhưng Thân Hoài cũng không thể hiện ra ngoài.
Quân Lạc Huy sau khi bảo Thân Hoài đứng dậy liền lập tức nói: "Thân Hoài, Lan Phương Nha ngoài việc làm tiêu hao sinh lực còn có tác dụng gì khác không?" Vấn đề này đối với hắn cực kỳ quan trọng, hắn luôn cho rằng Lan Phương Nha chỉ làm mất đi sức sống, vì vậy lần này ăn trúng hắn cũng không quá để ý, chỉ cho rằng đó là thủ đoạn quen thuộc của Lâm Mật Nhi, nhưng lần này lại cảm thấy choáng vàng, khiến hắn khỏi lo lắng, cũng may lần này cảm giác choáng váng không nặng, nếu như thật sự bất tỉnh, hắn không cho phép xảy ra những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Thân Hoài khẽ cau mày, nghĩ một lúc mới nói với Quân Lạc Huy: "Thiếu gia sau khi ăn phải Lan Phương Nha có chạm vào An Tẩm Yên?"
"Ngươi nói là An Khuynh Nhan?" Nghe lời Thân Hoài nói, Quân Lạc Huy nhớ đến lúc hắn giả vờ bất tỉnh, Lâm Mật Nhi nói chuyện với tên đàn ông không biết tên kia, hai người quả thật có nhắc đến cái tên này.
"Cũng có thể nói như vậy, để cho dễ nghe nên gọi là An Khuynh Nhan, An Tẩm Yên nghĩa như tên, là thứ giúp cho người ngủ say, có hiệu quả rất tốt cho người bị mất ngủ, nhưng khi nó với Lan Phương Nha gặp nhau sẽ trở thành loại thuốc mê cực mạnh, khiến người khác hôn mê bất tỉnh." Nói đến đây, Thân Hoài lưỡng lự một lúc mới nói tiếp: "Thiếu gia không bị ngất đi chắc là do trước đó đã dùng qua thuốc giải của vi thần, nhưng nếu liều lượng của An Tẩm Yên nhiều hơn một chút thì..."
"Không có cách giải quyết sao?" Có chút sốt ruột, Quân Lạc Huy vội hỏi, tình huống này hắn không muốn xảy ra lần thứ hai, chuyện không nằm trong kiểm soát của mình, Quân Lạc Huy tuyệt đối phải chấm dứt triệt để.
Thân Hoài cũng không vòng vo, lập tức nói: "Phối giải dược rất đơn giản, nhưng thần cần phải biết bọn họ dùng loại An Tẩm Yên nào, dù sao chủng loại của An Tẩm Yên cũng rất nhiều." Đây cũng là điểm khó của chuyện này.
"Lồng đèn trong nhã gian có An Khuynh Nhan, ta lập tức sai người lấy cho ngươi." Quân Lạc Huy sau khi nghe Thân Hoài nói lập tức trả lời, khi hắn vừa dứt lời, Văn Cảnh Dương nãy giờ vẫn ở bên cạnh lập tức mở miệng nói: "Ta đi lấy cho, Thân Hoài tiên sinh, ngài bắt mạch cho thiếu gia đi, ta quay lại ngay."
Quân Lạc Huy nhìn theo bóng lưng Văn Cảnh Dương đi ra ngoài, ánh mặt dán chặt lên lưng Văn Cảnh Dương, cho đến khi Văn Cảnh Dương đi khuất, khi giọng nói của Thân Hoài cất lên mới thu lại ánh nhìn, liếc mắt nhìn nụ cười đầy hàm ý sâu sắc trên mặt Thân Hoài, Quân Lạc Huy cũng không thèm để ý, chỉ xoắn tay áo mình lên đưa tay trái ra cho Thân Hoài.
"Có một số chuyện thiếu gia có gấp cũng không được đâu, cứ dồn ép như vậy không sợ làm người ta chạy mất sao?" Vừa cầm tay Quân Lạc Huy đặt lên tấm đệm, Thân Hoài vừa nói với vẻ thờ ơ.
Quân Lạc Huy lúc này đáp lại: "Ổ? Vị đại phu này xem bệnh cho người khác còn phân tâm chuyện khác sao?" Đối với tên thái y từ sau khi ra khỏi cung không còn sợ mình này, Quân Lạc Huy hiếm khi không có cảm giác người này thái độ bất kính đối với hắn, ngược lại, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác như bạn bè này.
Văn Cảnh Dương sau khi thở đều thì né tránh ánh mắt của Quân Lạc Huy, sau đó mới nói: "Hồi nãy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Sau khi hỏi câu này Văn Cảnh Dương mới dời tầm mắt lại, khoảnh khắc có chút không tự nhiên khi nãy cũng đã biến mất.
Nhắc đến chuyện khi nãy, nụ cười rạng rỡ của Quân Lạc Huy liền triệt để biến thành sắc lạnh, sau khi kéo Văn Cảnh Dương qua ghế ngồi xuống, Quân Lạc Huy đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho cậu nghe.
Sau khi nghe Quân Lạc Huy kể xong, Văn Cảnh Dương cảm thấy lạnh sống lưng, sai người đến hạ cổ Quân Lạc Huy, Lâm Mật Nhi quảt là hiểm độc, cho dù Quân Lạc Huy chỉ là diễn kịch, nhưng hắn đối xử tốt với cô ta là chuyện mọi người đều thấy, hơn nữa Văn Cảnh Dương tin rằng, trước đây khi Quân Lạc Huy chưa phát hiện chuyện này, hắn đối với Lâm Mật Nhi là thật lòng, nhưng người đàn bà này nghĩ cũng không nghĩ liền muốn hạ cổ Quân Lạc Huy, khiến Văn Cảnh Dương lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
"Nếu như lúc nãy thần không đến...", nghĩ đến việc nếu như lúc nãy cậu đến trễ một bước, Quân Lạc Huy liền bị hạ cổ, Văn Cảnh Dương cảm thấy cả người lạnh ngắt, lúc này cậu quên rằng khi đó Quân Lạc Huy vẫn còn tỉnh.
Thấy bộ dạng lo lắng của Văn Cảnh Dương, trong thâm tâm Quân Lạc Huy rất hưởng thủ, nhưng khi thấy Văn Cảnh Dương dường như muốn đem mọi trách nhiệm đổ lên người mình thì hắn vội nói: "Cảnh Dương yên tâm, cho dù ngươi có đến trễ, ta cũng sẽ không có việc gì." Nói xong hắn liền hạ giọng gọi vài cái tên: Ám Lân, Ám Kì, Ám Tầm."
Ba bóng người âm thầm lặng lẽ liền xuất hiện trước mặt hai người, Văn Cảnh Dương nhìn chăm chú, một trong số đó là Lân, người lúc trước vẫn luôn chăm sóc cho cậu, Quân Lạc Huy luôn để ám vệ của hắn chăm sóc mình sao? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Văn Cảnh Dương.
"Ba người bọn họ là ám vệ thân cận của ta, mỗi người bọn họ quản năm người, bọn họ là người mà ta tin tưởng nhất, vì vậy cho dù lúc nãy Cảnh Dương không đến kịp, bọn họ cũng sẽ không để ta xảy ra chuyện." Đối với việc kể cho Văn Cảnh Dương nghe chuyện ám vệ bên cạnh mình, Quân Lạc Huy không cảm thấy có gì không ổn.
Mà câu nói kế tiếp của Quân Lạc Huy khiến Văn Cảnh Dương sửng sốt hồi lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần, hắn phất tay cho hai người khác lui xuống, chỉ giữ Ám Lân ở lại và nói: "Cảnh Dương, sau này Ám Lân đi theo ngươi, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi, chỉ có để bọn họ bên cạnh ngươi ta mới yên tâm."
Lời này khiến Văn Cảnh Dương sửng sờ, mất một lúc lâu Văn Cảnh Dương mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hoàng... Không, thiếu gia nói là cho bọn họ theo ta? Sao mà được, bọn họ đi theo thiếu gia mới đúng, Cảnh Dương vốn dĩ không cần thiết." Tin tức này khiến cậu lúc này đến cả cách xưng hô với Quân Lạc Huy cũng quên luôn.
Mà Quân Lạc Huy thì chỉ lắc đầu, sau đó hắn nói: "Cảnh Dương không sao, ta mới yên tâm, đời này ngươi là điểm yếu duy nhất của ta, ngươi bình an, ta mới không có việc gì." Quân Lạc Huy nói câu này rất nghiêm túc, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội để biểu đạt tấm lòng của mình.
"Ám Lân, sau này ngươi đi theo Cảnh Dương, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cậu ta, hiểu rõ chưa?" Không đợi Văn Cảnh Dương từ chối, Quân Lạc Huy liền phân phó cho Ám Lân đang nửa quỳ dưới kia.
"Dạ, Ám Lân tuân chỉ."
Lời này của Quân Lạc Huy khiến Văn Cảnh Dương vô cùng chấn động, mở miệng ra cũng không biết phải nói gì, một hoàng đế nói mình là điểm yếu của hắn, còn có lời nào nặng hơn câu này không chứ? Cảm xúc trong lòng không ngừng dâng trào, phức tạp đến nói giờ phút này Văn Cảnh Dương hoàn toàn không hiểu được.
"Thiếu gia, Thân Hoài cầu kiến." Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng Thân Hoài cầu kiến.
Thân Hoài sau khi được cho phép mới đẩy cửa bước vào, sau khi vào phòng, Thân Hoài hành lễ với Quân Lạc Huy trước, sau khi ngẩng đầu mới chú ý đến vẻ mặt vô cùng phức tạp của Văn Cảnh Dương, trong lòng mặc dù tò mò nhưng Thân Hoài cũng không thể hiện ra ngoài.
Quân Lạc Huy sau khi bảo Thân Hoài đứng dậy liền lập tức nói: "Thân Hoài, Lan Phương Nha ngoài việc làm tiêu hao sinh lực còn có tác dụng gì khác không?" Vấn đề này đối với hắn cực kỳ quan trọng, hắn luôn cho rằng Lan Phương Nha chỉ làm mất đi sức sống, vì vậy lần này ăn trúng hắn cũng không quá để ý, chỉ cho rằng đó là thủ đoạn quen thuộc của Lâm Mật Nhi, nhưng lần này lại cảm thấy choáng vàng, khiến hắn khỏi lo lắng, cũng may lần này cảm giác choáng váng không nặng, nếu như thật sự bất tỉnh, hắn không cho phép xảy ra những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nghe Quân Lạc Huy nói vậy, Thân Hoài khẽ cau mày, nghĩ một lúc mới nói với Quân Lạc Huy: "Thiếu gia sau khi ăn phải Lan Phương Nha có chạm vào An Tẩm Yên?"
"Ngươi nói là An Khuynh Nhan?" Nghe lời Thân Hoài nói, Quân Lạc Huy nhớ đến lúc hắn giả vờ bất tỉnh, Lâm Mật Nhi nói chuyện với tên đàn ông không biết tên kia, hai người quả thật có nhắc đến cái tên này.
"Cũng có thể nói như vậy, để cho dễ nghe nên gọi là An Khuynh Nhan, An Tẩm Yên nghĩa như tên, là thứ giúp cho người ngủ say, có hiệu quả rất tốt cho người bị mất ngủ, nhưng khi nó với Lan Phương Nha gặp nhau sẽ trở thành loại thuốc mê cực mạnh, khiến người khác hôn mê bất tỉnh." Nói đến đây, Thân Hoài lưỡng lự một lúc mới nói tiếp: "Thiếu gia không bị ngất đi chắc là do trước đó đã dùng qua thuốc giải của vi thần, nhưng nếu liều lượng của An Tẩm Yên nhiều hơn một chút thì..."
"Không có cách giải quyết sao?" Có chút sốt ruột, Quân Lạc Huy vội hỏi, tình huống này hắn không muốn xảy ra lần thứ hai, chuyện không nằm trong kiểm soát của mình, Quân Lạc Huy tuyệt đối phải chấm dứt triệt để.
Thân Hoài cũng không vòng vo, lập tức nói: "Phối giải dược rất đơn giản, nhưng thần cần phải biết bọn họ dùng loại An Tẩm Yên nào, dù sao chủng loại của An Tẩm Yên cũng rất nhiều." Đây cũng là điểm khó của chuyện này.
"Lồng đèn trong nhã gian có An Khuynh Nhan, ta lập tức sai người lấy cho ngươi." Quân Lạc Huy sau khi nghe Thân Hoài nói lập tức trả lời, khi hắn vừa dứt lời, Văn Cảnh Dương nãy giờ vẫn ở bên cạnh lập tức mở miệng nói: "Ta đi lấy cho, Thân Hoài tiên sinh, ngài bắt mạch cho thiếu gia đi, ta quay lại ngay."
Quân Lạc Huy nhìn theo bóng lưng Văn Cảnh Dương đi ra ngoài, ánh mặt dán chặt lên lưng Văn Cảnh Dương, cho đến khi Văn Cảnh Dương đi khuất, khi giọng nói của Thân Hoài cất lên mới thu lại ánh nhìn, liếc mắt nhìn nụ cười đầy hàm ý sâu sắc trên mặt Thân Hoài, Quân Lạc Huy cũng không thèm để ý, chỉ xoắn tay áo mình lên đưa tay trái ra cho Thân Hoài.
"Có một số chuyện thiếu gia có gấp cũng không được đâu, cứ dồn ép như vậy không sợ làm người ta chạy mất sao?" Vừa cầm tay Quân Lạc Huy đặt lên tấm đệm, Thân Hoài vừa nói với vẻ thờ ơ.
Quân Lạc Huy lúc này đáp lại: "Ổ? Vị đại phu này xem bệnh cho người khác còn phân tâm chuyện khác sao?" Đối với tên thái y từ sau khi ra khỏi cung không còn sợ mình này, Quân Lạc Huy hiếm khi không có cảm giác người này thái độ bất kính đối với hắn, ngược lại, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác như bạn bè này.