“Anh có tin tôi gọi một cú điện thoại là mua đứt nhà hàng của các anh không!”
“Có tin tôi có thể khiến loại người hạ đẳng như anh mất việc ngay không!”
“Cô này!”, Lư Phi Phi sỉ nhục giám đốc là người hạ đẳng hết lần này đến lần khác, sắc mặt của giám đốc ngày càng khó coi: “Cô đừng nói chuyện quá đáng như vậy, đừng có huênh hoang quá”.
“Dù cô có thân phận thế nào, các cô cũng rời khỏi đây ngay đi. Vả lại người đặt bàn là chủ tịch Dương, chẳng có quan hệ gì với các cô, chúng tôi chỉ nói chuyện với người đặt bàn mà thôi”.
Lư Phi Phi khinh thường nói: “Làm sao? Nói anh là người hạ đẳng anh không vui sao?”
“Một tên giám đốc nho nhỏ mà thôi, tiền lương cả đời anh có lẽ còn không giá trị bằng một chiếc khuyên tai của tôi”.
“Bây giờ anh hãy gọi chủ các anh đến đây nói chuyện với tôi, xin lỗi chúng tôi, sau đó tiếp đón chúng tôi đàng hoàng, chuyện này coi như cho qua”.
“Bằng không, tôi sẽ khiến các anh làm ăn không xong, khiến nhà hàng các anh dẹp tiệm!”
Lư Phi Phi vô cùng kiêu căng hống hách, xem thường giám đốc, cũng xem thường luôn chủ nhà hàng!
“Khẩu khí lớn thật”, cô ta chê bai, sỉ nhục giám đốc hết lần này đến lần khác, giám đốc hoàn toàn nổi giận rồi, quát lại: “Mấy cậu ấm, cô chiêu nhà giàu như các cô cậu tôi thấy nhiều rồi, kiêu căng phách lối, không coi ai ra gì”.
“Các cô ra oai ở chỗ khác thì được, nhưng ở chỗ chúng tôi thì không!”
“Các cô lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
“Anh nói cái gì?”, Lý Quốc Thắng đột nhiên nổi giận: “Anh nói thêm lần nữa xem, anh bảo ai cút?”
“Kẻ hạ đẳng anh nói lại một lần nữa xem nào!”
Giám đốc tức giận quát: “Đừng tưởng các cô cậu dựa vào bố mình thì có thể làm xằng làm bậy, nếu sau lưng các cô cậu không có bố mẹ chống đỡ, các cô cậu chẳng là cái thá gì cả. Bọn khốn nạn tác oai tác quái như các cô cậu ra ngoài sẽ bị người ta đánh chết!”
“Anh muốn chết à!”, Lý Quốc Thắng đột nhiên tóm lấy cổ áo của giám đốc, ấn giám đốc vào tường, hung hăng nói: “Anh có biết bạn gái tôi là ai không?”
“Có tin ngày mai nhà hàng của các anh phải đổi chủ không?!”
Lý Quốc Thắng vô cùng lợi hại, kìm chặt giám đốc, nhưng giám đốc không hề sợ Lý Quốc Thắng, đáp trả: “Đừng có ăn to nói lớn ở đây, phòng này đã được đặt trước rồi, nhóm khách đó đặt sớm hơn các cô cậu!”
“Nếu không đi, một khi khách của chúng tôi đến, các cô cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy”.
“Rắc rối lớn?”, Lý Quốc Thắng cười lạnh: “Tôi chưa bao giờ sợ rắc rối gì cả!”
“Gọi khách của anh lên đây, tôi muốn xem xem đó là thần thánh phương nào!”
Lý Quốc Thắng đẩy giám đốc ngã ra đất, sức lực của cậu ta rất lớn, giám đốc bị đẩy cho đầu óc choáng váng.
Giám đốc đầy oán hận, lập tức gọi bảo vệ thông qua tai nghe.
Lý Quốc Thắng không hề sợ hãi, bảo mọi người không cần lo lắng, sau đó hỏi mọi người đã xảy ra chuyện gì.
Khi Lý Quốc Thắng biết được đầu đuôi câu chuyện, cậu ta lạnh lùng nói: “Chuyện này cũng chỉ ở trong nước mới có. Rõ ràng không phải nhà hàng làm ăn sai sót gì, mà là một số người có thân phận cao quý trước khi tới đòi lấy phòng này”.
“Thế rồi thấy chúng ta dễ ăn hiếp nên đuổi chúng ta đi”.
Giáo viên đứng bên cạnh nói: “Quốc Thắng, hay là… chúng ta rời khỏi đây đi, đừng gây chuyện nữa, Lưu Thiến đã đặt được bàn ở nhà hàng khác rồi”.
Lưu Thiến cũng lên tiếng: “Lớp trưởng, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chúng ta cần gì phải tức giận vì những chuyện này chứ?”
“Chúng ta đặt nhà hàng xong, đi thẳng qua đó là được”.
Giáo viên và vài người bạn đều không muốn làm lớn chuyện.
Lý Quốc Thắng lại nói: “Sao chúng ta lại đi? Chúng ta đi như vậy không phải là bị người ta đuổi đi à?”
“Rõ ràng là phòng chúng ta đặt trước, bọn họ dựa vào cái gì mà đột nhiên đổi người, đột nhiên đuổi chúng ta đi?”
“Nếu cứ đi như vậy, làm sao chúng ta nuốt trôi cơn tức này đây?”
“Đây rõ ràng là sự sỉ nhục đối với chúng ta!”
Lư Phi Phi cũng nói: “Thưa thầy, các bạn, mọi người hãy yên tâm, chỉ cần có em và Quốc Thắng ở đây, nhất định có thể giải quyết vấn đề chỗ này”.
“Tuyệt đối sẽ không để mấy người kiêu căng phách lối kia, để mấy người tự cho là có chút thân phận kia được như ý muốn”.
Lý Quốc Thắng nói: “Phi Phi nói đúng, chúng ta không được để thầy và các bạn chịu ức hiếp, nhất định phải dạy cho đám người đó một bài học”.
Hai người kẻ hát người bè, họ nói như vậy khiến nhiều người ở đấy sôi sục máu nóng.
Mọi người cũng không lo lắng nữa, bởi vì mọi người đều biết thân phận của Lư Phi Phi.
Còn tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, người tranh phòng của chúng tôi lần này chắc chắn cũng có thân phận rất ghê gớm.
Lúc này, mười mấy người bảo vệ xông lên, tay cầm dùi cui, khí thế hùng hổ, chặn kín cửa vào phòng.
Giám đốc hung dữ nói: “Bây giờ mấy người hãy rời đi ngay lập tức! Nếu không, chúng tôi sẽ ra tay đấy!”
Lý Quốc Thắng cười lạnh: “Ra tay?”
“Lẽ nào các anh không coi luật pháp ra gì?”
“Các anh ra tay thử tôi xem!”
“Tôi không tin các anh dám đánh người ở đây!”
Giọng của Lý Quốc Thắng rất to, truyền đi rất xa, người đang dùng bữa xung quanh đều nghe thấy.
Mấy người nọ thấy nhiều bảo vệ lên như vậy biết ngay là có chuyện xảy ra, nhưng bọn họ vẫn ăn phần mình, hoàn toàn giữ tâm trạng xem trò vui.
An ninh của nhà hàng Kiến Quốc rất tốt, ông chủ có thể mở được nhà hàng thì tất nhiên không sợ có người đến gây chuyện.
Giám đốc sầm mặt, nói: “Tôi khuyên các cô cậu không biết trời cao đất dày mau đi ngay đi! Nếu khách của chúng tôi đến, các cô cậu có muốn cũng không rời khỏi đây được nữa!”
“Chúng tôi không muốn ra tay ở đây, cũng không muốn làm lớn chuyện!”
Mười mấy người bảo vệ khí thế to lớn, bày tư thế chuẩn bị ra tay. Nhiều bạn học đều tỏ vẻ hoảng loạn, nhất là đám con gái, họ đã bao giờ thấy mấy cảnh tượng thế này đâu.
Đối mặt với mười mấy người bảo vệ, các bạn học đều không dám lên tiếng.
Lý Quốc Thắng cười lạnh: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, mời khách của các anh lên đây, tôi muốn xem xem họ là thần thánh phương nào!”
“Mấy người muốn ra tay cũng được, tôi tiếp!”
Lý Quốc Thắng nắm chặt nắm tay, đến mức vang lên tiếng rắc rắc, giống như không hề coi mười mấy người bảo vệ đó ra gì.
Giám đốc cũng đâm lao phải theo lao, ban đầu đã thương lượng xong cả, mấy người này đã đồng ý rời đi, bây giờ lại mọc ra hai kẻ khó dây.
Ra tay ở đây chắc chắn là ảnh hưởng không tốt, còn quấy rầy đến những vị khách khác. Bây giờ ở đại sảnh có hơn nghìn người đang dùng bữa, nếu đánh nhau thì các bạn học bên này có đến mấy chục người.
Giám đốc vốn cho rằng gọi bảo vệ đến thì mấy người này sẽ sợ mà rời đi. Giám đốc thường xuyên xử lý mấy việc này, đã chứng kiến nhiều chuyện, nhưng không ngờ mấy người này nhìn thấy mười mấy bảo vệ khí thế hung hăng, đầy sát khí trên mặt vẫn không rời đi.
Lúc này, giám đốc cắn răng, nói: “Các cậu, lôi cặp nam nữ này đi cho tôi!”
Giám đốc biết Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi phá rối ở đây nên sai bảo vệ lôi họ đi.
“Ai dám!”, Lư Phi Phi hét lớn một tiếng, cầm điện thoại trong tay đi tới phía trước: “Các người ai dám động vào tôi thử xem!”
“Quần áo trên người tôi trị giá một trăm bảy mươi nghìn tệ, túi xách của tôi giá hơn chín trăm nghìn tệ, các người thử đụng vào xem!”
“Đám rác rưởi làm bảo vệ như các người, các người động vào một chút, chỉ cần xước một tí xíu thôi, tôi sẽ bắt các người phải đền!”
“Khiến các người tán gia bại sản!”