Hai chúng tôi được đưa đến một văn phòng ở tầng hai.
Lưu Chính Nghĩa ngồi trên sofa, tay châm điếu thuốc nhưng vẫn có vẻ không yên lòng nổi.
“Trương Sơn Thành, đã có kết quả xét nghiệm tử thi sơ bộ rồi”
“Nạn nhân chết vào khoảng mười hai giờ đêm, hai chân bị đánh gãy, tim, phổi đều xuất huyết, vết thương ngoài da chồng chất, tổn thương vô cùng nghiêm trọng”
“Trên người có mười mấy vết thương!”
“Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!”
“Camera ghi lại, khoảng hơn mười một giờ, hai người cùng Viên Chính Dương và một cô gái đã đi vào nhà, đến hơn mười hai rưỡi thì các cậu đi ra!”
“Dấu vân tay ở hiện trường rất rõ ràng, không cần điều tra cũng biết là của hai tên khốn các cậu để lại!”
Lưu Chính Nghĩa vô cùng tức giận, vứt báo cáo khám nghiệm tử thi và ảnh chụp hiện trường lên mặt bàn.
Tình trạng tử vong của Viên Chính Dương vô cùng thê thảm.
Ông ta bị đánh gãy hai chân, đạp mạnh vào ngực dẫn đến phổi và nội tạng xuất huyết.
Trên người có mười mấy vết chém, mặt mũi thì...
Ở hiện trường không hề có hung khí, trên sofa, trên bàn, cả trên người Viên Chính Dương đều có dấu vân tay rất rõ ràng.
Sau khi xem kĩ hồ sơ, tôi đặt nó lại trên bàn, mặt rất bình tĩnh nói: “Cục trưởng Lưu, không phải do chúng tôi giết.
Sau khi giết người, hung thủ đã mang hung khí đi, lau sạch tất cả vết tích, chỉ để lại dấu vết của tôi với Trần Kế Tần”
“Đây rõ ràng là vu oan giá hoạ”
.