Ngửi được mùi thơm quyến rũ, Tống Ngọc Thanh nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt dưới chân mà chui xuống.
"Hahaha... Chị dâu, chị còn nói không muốn ăn sao?
Triệu Hùng Cường cũng không ngờ người chị dâu vốn lạnh lùng hiền lành của mình lại có cảnh tượng xấu hổ như vậy. Tống Ngọc Thanh càng xấu hổ hơn trước lời nói của Triệu Hùng Cường.
"Hừ, Tiểu Cường, em cứ bắt nạt chị dâu đi, chị sẽ không để ý đến em nữa."
Nói xong, Tống Ngọc Thanh giả vờ đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng sao Triệu Hùng Cường có thể để cô rời đi, cô còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Triệu Hùng Cường đẩy trở lại.
"Chị dâu, canh gà này là do mẹ chúng ta đặc biệt hầm cho chị, chị nói không muốn ăn là không ăn luôn, chị có thấy tiếc cho tình cảm của mẹ chúng ta hay không?"
Triệu Hùng Cường nhận thấy Tống Ngọc Thanh đã ngừng vùng vẫy, lập tức đặt thìa lên bàn, sau đó dùng thìa nhẹ nhàng múc một ít rồi từ từ thổi thổi. Tống Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của Triệu Hùng Cường.
"Nào chị dâu, để em bón cho."
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Triệu Hùng Cường và món canh gà thơm lừng đưa đến gần bên miệng, nhất thời Tống Ngọc Thanh không biết phải làm sao. Khi còn đi học cô đã từng mơ thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông chăm sóc cô, bón cho cô ăn một cách dịu dàng đến thế.
"Chị có thể tự làm được, đâu phải là không có tay."
Nói đến đây, cô lại hơi ngượng ngùng cúi đầu, hé cái miệng nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp ra. Triệu Hùng Cường không thèm để ý, nhẹ nhàng đưa thìa vào miệng Tống Ngọc Thanh, sau đó lại múc một thìa khác, thổi thổi rồi lại từ từ đút. Sau mấy lần, Tống Ngọc Thanh không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng cô còn dám mạnh dạn liếc nhìn Triệu Hùng Cường, nghĩ đến Triệu Hùng Cường đang thổi canh gà, cô lại ăn thêm một miếng, trong lòng không thể nhịn được mà có một cảm giác lạ lùng.
Triệu Hùng Cường thì lại không nghĩ nhiều như vậy, cứ tiếp tục bón cho cô, sợ Tống Ngọc Thanh ăn không no.
"Tiểu Cường, để chị tự làm."
Tống Ngọc Thanh luôn cảm thấy hơi xấu hổ, mặc dù chỉ có hai người bọn họ, nhưng dù sao quan hệ giữa cô và Triệu Hùng Cường vẫn chưa được xác định một cách chính thức.
"Chị dâu à, cứ để em làm đi, em thích thế này."
Nói xong, anh nhẹ nhàng thổi thổi thìa canh gà, đưa đến bên miệng Tống Ngọc Thanh. Nhưng lần này Tống Ngọc Thanh không uống mà muốn đưa tay nhận lấy cái thìa. Triệu Hùng Cường thấy thế thì sao có thể vui vẻ được, lập tức tranh đoạt với Tống Ngọc Thanh.
"Tiểu Cường, chị dâu có thể tự làm được, chị thực sự không cần”"
Trong lúc tranh giành, Triệu Hùng Cường vô tình làm đổ thìa canh gà, ngay lên trên ngực Tống Ngọc Thanh. A... Canh gà ấm áp rơi thẳng vào quả anh đào hồng của Tống Ngọc Thanh, trong nháy mắt khiến toàn thân cô run lên...
Triệu Hùng Cường vốn muốn đứng lên xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng mới của Tống Ngọc Thanh bị nước canh gà làm cho ướt sũng thì anh không khỏi chảy nước miếng. Bởi vì Tống Ngọc Thanh không mặc áo lót nên chỗ mà canh gà đổ ra làm quả anh đào hiện ra nổi bật rõ ràng trên nền trắng xung quanh. Tống Ngọc Thanh không ngừng lau lau chỗ canh gà trên áo, mỗi lần lau nhẹ thì hai con thỏ ngọc cũng đồng thời nảy lên nảy xuống, thật sự rất đáng yêu.
Tống Ngọc Thanh tức giận liếc nhìn Triệu Hùng Cường rồi nói: "Xem em kìa, chị đã nói không không không rồi mà em nhất quyết đòi cướp nó từ tay chị."
Nói xong, Tống Ngọc Thanh nhìn thấy sự chuyển biến lớn của Triệu Hùng Cường thì không khỏi nghĩ đến việc mình đang không mặc đồ lót, cô lập tức xấu hổ chạy sang phòng khác. Triệu Hùng Cường cảm thấy miệng hơi khô khốc, tuy đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy hai con thỏ ngọc của chị dâu, nhưng lần này chúng lại tràn đầy một loại cám dỗ khác, dáng vẻ nửa kín nửa hở đó khiến người ta no mắt và tràn đầy mong đợi.
"Chị dâu, em xin lỗi, em xin lỗi, chị đừng giận em."
Triệu Hùng Cường xin lỗi rồi mở cửa, vốn tưởng rằng chị dâu vào phòng tìm thứ gì đó để lau sạch nước canh gà, nhưng vừa mở cửa ra, anh đã choáng váng. Bởi vì thực ra Tống Ngọc Thanh đang thay quần áo, lần này cô lại mặc một chiếc áo lót ren màu đen. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một chiếc áo ngực gợi cảm như vậy, hai dây đeo trên vai có màu đen mảnh như dây giày, mà lớp ren lại khá mỏng manh. Sự cám dỗ mãnh liệt đến từ sự tương phản giữa lớp ren đen và làn da trắng như tuyết của hai con thỏ ngọc khiến Triệu Hùng Cường không khỏi bước tới, bế Tống Ngọc Thanh lên, trựa tiếp đặt cô lên giường.
"Tiểu Cường, em đang làm gì vậy? Chị còn phải ăn tiếp. Đừng... đừng... hôn."
Triệu Hùng Cường không nghe lời Tống Ngọc Thanh, trượt môi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
"Tiểu Cường, chị dâu đang bị đau đầu, đừng có chạm vào chị, được không, Tiểu..."
Nghe Tống Ngọc Thanh nói rằng cô đang bị đau đầu, Triệu Hùng Cường lập từng ngừng cử động. Nhìn vẻ mặt của Tống Ngọc Thanh, anh biết không phải chị dâu đang nói dối mà là thật, điều này khiến Triệu Hùng Cường choáng váng, lo lắng nói: "Chị dâu, chị không sao chứ? Để em đi mượn một chiếc xe đưa chị đi bệnh viện nhé?"
"Không cần, chỉ là vết thương trên đầu chị do vừa rồi bị em làm ngã thôi."
Nghe Tống Ngọc Thanh nói vậy, Triệu Hùng Cường càng cảm thấy áy náy: "Chị dâu, thật xin lỗi, em... em... em... đúng là một tên khốn nạn."
"Không phải lỗi của em, là lỗi của chị dâu, chị không nên mặc đồ hấp dẫn như vậy."
Nói xong, Tống Ngọc Thanh nhanh chóng tìm một chiếc áo khoác để mặc vào. Nghe Tống Ngọc Thanh nói như vậy, nhất thời thần sắc của Triệu Hùng Cường hơi khó chịu. Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Tống Ngọc Thanh, chắc chắn cô sẽ không dám mua những thứ đồ như thế này.
"Chị dâu, không phải chị tự mua cái áo ngực này, đúng không?”
Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng gật đầu, nói: "Ừ, anh trai em đã mua cái này, hôm nay là lần đầu tiên chị mặc nó."
Nói xong, mặt cô càng đỏ hơn, cô không ngờ Triệu Hùng Cường lại xông vào. Chuyện quả dưa chuột lần trước đã khiến cô cảm thấy mình không phải là một người phụ nữ tốt rồi. Bây giờ Triệu Hùng Cường lại nhìn thấy cảnh này, cô không nhịn được mà càng thêm lo lăng.
"Tiểu Cường, em có cho rằng chị dâu là một người phụ nữ xấu hay không? Giống như dân làng vẫn nói, chị là một kẻ hèn nhát và là một người phụ nữ khắc phu..."
Triệu Hùng Cường nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên đôi môi hồng hào của Tống Ngọc Thanh, ngăn cản lời nói của cô: "Chị dâu, em biết chị định nói gì. Em yêu chị. Thứ mà em yêu chính là con người của chị, trái tim của chị và mọi việc mà chị làm đều là điều bình thường, chị là một người phụ nữ tốt, em có thể chắc chăn điều này hơn bất cứ ai khác.
Nghe Triệu Hùng Cường nói vậy, Tống Ngọc Thanh chậm rãi ôm Triệu Hùng Cường.
"Tiểu Cường, có lời này của em, chị dâu có thể yên tâm rồi."
Cảm nhận được vùng ngực mềm mại, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trên người Tống Ngọc Thanh, thứ vừa mới mềm ra lại cứng lên, lần này thì nó trực tiếp ấn vào bụng dưới của Tống Ngọc Thanh.
"Chị dâu, chúng ta đi ăn đi, chị mà không đi ăn thì chỉ sợ là sẽ không chịu nổi nữa đâu."
"Hahaha... Chị dâu, chị còn nói không muốn ăn sao?
Triệu Hùng Cường cũng không ngờ người chị dâu vốn lạnh lùng hiền lành của mình lại có cảnh tượng xấu hổ như vậy. Tống Ngọc Thanh càng xấu hổ hơn trước lời nói của Triệu Hùng Cường.
"Hừ, Tiểu Cường, em cứ bắt nạt chị dâu đi, chị sẽ không để ý đến em nữa."
Nói xong, Tống Ngọc Thanh giả vờ đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng sao Triệu Hùng Cường có thể để cô rời đi, cô còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Triệu Hùng Cường đẩy trở lại.
"Chị dâu, canh gà này là do mẹ chúng ta đặc biệt hầm cho chị, chị nói không muốn ăn là không ăn luôn, chị có thấy tiếc cho tình cảm của mẹ chúng ta hay không?"
Triệu Hùng Cường nhận thấy Tống Ngọc Thanh đã ngừng vùng vẫy, lập tức đặt thìa lên bàn, sau đó dùng thìa nhẹ nhàng múc một ít rồi từ từ thổi thổi. Tống Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của Triệu Hùng Cường.
"Nào chị dâu, để em bón cho."
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Triệu Hùng Cường và món canh gà thơm lừng đưa đến gần bên miệng, nhất thời Tống Ngọc Thanh không biết phải làm sao. Khi còn đi học cô đã từng mơ thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông chăm sóc cô, bón cho cô ăn một cách dịu dàng đến thế.
"Chị có thể tự làm được, đâu phải là không có tay."
Nói đến đây, cô lại hơi ngượng ngùng cúi đầu, hé cái miệng nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp ra. Triệu Hùng Cường không thèm để ý, nhẹ nhàng đưa thìa vào miệng Tống Ngọc Thanh, sau đó lại múc một thìa khác, thổi thổi rồi lại từ từ đút. Sau mấy lần, Tống Ngọc Thanh không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng cô còn dám mạnh dạn liếc nhìn Triệu Hùng Cường, nghĩ đến Triệu Hùng Cường đang thổi canh gà, cô lại ăn thêm một miếng, trong lòng không thể nhịn được mà có một cảm giác lạ lùng.
Triệu Hùng Cường thì lại không nghĩ nhiều như vậy, cứ tiếp tục bón cho cô, sợ Tống Ngọc Thanh ăn không no.
"Tiểu Cường, để chị tự làm."
Tống Ngọc Thanh luôn cảm thấy hơi xấu hổ, mặc dù chỉ có hai người bọn họ, nhưng dù sao quan hệ giữa cô và Triệu Hùng Cường vẫn chưa được xác định một cách chính thức.
"Chị dâu à, cứ để em làm đi, em thích thế này."
Nói xong, anh nhẹ nhàng thổi thổi thìa canh gà, đưa đến bên miệng Tống Ngọc Thanh. Nhưng lần này Tống Ngọc Thanh không uống mà muốn đưa tay nhận lấy cái thìa. Triệu Hùng Cường thấy thế thì sao có thể vui vẻ được, lập tức tranh đoạt với Tống Ngọc Thanh.
"Tiểu Cường, chị dâu có thể tự làm được, chị thực sự không cần”"
Trong lúc tranh giành, Triệu Hùng Cường vô tình làm đổ thìa canh gà, ngay lên trên ngực Tống Ngọc Thanh. A... Canh gà ấm áp rơi thẳng vào quả anh đào hồng của Tống Ngọc Thanh, trong nháy mắt khiến toàn thân cô run lên...
Triệu Hùng Cường vốn muốn đứng lên xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng mới của Tống Ngọc Thanh bị nước canh gà làm cho ướt sũng thì anh không khỏi chảy nước miếng. Bởi vì Tống Ngọc Thanh không mặc áo lót nên chỗ mà canh gà đổ ra làm quả anh đào hiện ra nổi bật rõ ràng trên nền trắng xung quanh. Tống Ngọc Thanh không ngừng lau lau chỗ canh gà trên áo, mỗi lần lau nhẹ thì hai con thỏ ngọc cũng đồng thời nảy lên nảy xuống, thật sự rất đáng yêu.
Tống Ngọc Thanh tức giận liếc nhìn Triệu Hùng Cường rồi nói: "Xem em kìa, chị đã nói không không không rồi mà em nhất quyết đòi cướp nó từ tay chị."
Nói xong, Tống Ngọc Thanh nhìn thấy sự chuyển biến lớn của Triệu Hùng Cường thì không khỏi nghĩ đến việc mình đang không mặc đồ lót, cô lập tức xấu hổ chạy sang phòng khác. Triệu Hùng Cường cảm thấy miệng hơi khô khốc, tuy đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy hai con thỏ ngọc của chị dâu, nhưng lần này chúng lại tràn đầy một loại cám dỗ khác, dáng vẻ nửa kín nửa hở đó khiến người ta no mắt và tràn đầy mong đợi.
"Chị dâu, em xin lỗi, em xin lỗi, chị đừng giận em."
Triệu Hùng Cường xin lỗi rồi mở cửa, vốn tưởng rằng chị dâu vào phòng tìm thứ gì đó để lau sạch nước canh gà, nhưng vừa mở cửa ra, anh đã choáng váng. Bởi vì thực ra Tống Ngọc Thanh đang thay quần áo, lần này cô lại mặc một chiếc áo lót ren màu đen. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một chiếc áo ngực gợi cảm như vậy, hai dây đeo trên vai có màu đen mảnh như dây giày, mà lớp ren lại khá mỏng manh. Sự cám dỗ mãnh liệt đến từ sự tương phản giữa lớp ren đen và làn da trắng như tuyết của hai con thỏ ngọc khiến Triệu Hùng Cường không khỏi bước tới, bế Tống Ngọc Thanh lên, trựa tiếp đặt cô lên giường.
"Tiểu Cường, em đang làm gì vậy? Chị còn phải ăn tiếp. Đừng... đừng... hôn."
Triệu Hùng Cường không nghe lời Tống Ngọc Thanh, trượt môi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
"Tiểu Cường, chị dâu đang bị đau đầu, đừng có chạm vào chị, được không, Tiểu..."
Nghe Tống Ngọc Thanh nói rằng cô đang bị đau đầu, Triệu Hùng Cường lập từng ngừng cử động. Nhìn vẻ mặt của Tống Ngọc Thanh, anh biết không phải chị dâu đang nói dối mà là thật, điều này khiến Triệu Hùng Cường choáng váng, lo lắng nói: "Chị dâu, chị không sao chứ? Để em đi mượn một chiếc xe đưa chị đi bệnh viện nhé?"
"Không cần, chỉ là vết thương trên đầu chị do vừa rồi bị em làm ngã thôi."
Nghe Tống Ngọc Thanh nói vậy, Triệu Hùng Cường càng cảm thấy áy náy: "Chị dâu, thật xin lỗi, em... em... em... đúng là một tên khốn nạn."
"Không phải lỗi của em, là lỗi của chị dâu, chị không nên mặc đồ hấp dẫn như vậy."
Nói xong, Tống Ngọc Thanh nhanh chóng tìm một chiếc áo khoác để mặc vào. Nghe Tống Ngọc Thanh nói như vậy, nhất thời thần sắc của Triệu Hùng Cường hơi khó chịu. Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Tống Ngọc Thanh, chắc chắn cô sẽ không dám mua những thứ đồ như thế này.
"Chị dâu, không phải chị tự mua cái áo ngực này, đúng không?”
Tống Ngọc Thanh ngượng ngùng gật đầu, nói: "Ừ, anh trai em đã mua cái này, hôm nay là lần đầu tiên chị mặc nó."
Nói xong, mặt cô càng đỏ hơn, cô không ngờ Triệu Hùng Cường lại xông vào. Chuyện quả dưa chuột lần trước đã khiến cô cảm thấy mình không phải là một người phụ nữ tốt rồi. Bây giờ Triệu Hùng Cường lại nhìn thấy cảnh này, cô không nhịn được mà càng thêm lo lăng.
"Tiểu Cường, em có cho rằng chị dâu là một người phụ nữ xấu hay không? Giống như dân làng vẫn nói, chị là một kẻ hèn nhát và là một người phụ nữ khắc phu..."
Triệu Hùng Cường nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên đôi môi hồng hào của Tống Ngọc Thanh, ngăn cản lời nói của cô: "Chị dâu, em biết chị định nói gì. Em yêu chị. Thứ mà em yêu chính là con người của chị, trái tim của chị và mọi việc mà chị làm đều là điều bình thường, chị là một người phụ nữ tốt, em có thể chắc chăn điều này hơn bất cứ ai khác.
Nghe Triệu Hùng Cường nói vậy, Tống Ngọc Thanh chậm rãi ôm Triệu Hùng Cường.
"Tiểu Cường, có lời này của em, chị dâu có thể yên tâm rồi."
Cảm nhận được vùng ngực mềm mại, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trên người Tống Ngọc Thanh, thứ vừa mới mềm ra lại cứng lên, lần này thì nó trực tiếp ấn vào bụng dưới của Tống Ngọc Thanh.
"Chị dâu, chúng ta đi ăn đi, chị mà không đi ăn thì chỉ sợ là sẽ không chịu nổi nữa đâu."