• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Ngọc Thanh nhìn thấy sự thâm tình trong mắt Triệu Hùng Cường, vui vẻ rơi nước mắt gật đầu, không đợi cô lên tiếng, Triệu Hùng Cường đã trực tiếp hôn lên bờ môi đỏ kiều diễm kia.

Hai lưỡi quấn quanh, tuy hai mà một, đến tận hơn mười phút, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập thì Triệu Hùng Cường mới chịu dừng lại.

“Chị dâu, chị ở nhà chờ em, em về lấy canh gà cho chị bồi bổ cơ thể, chị phải nhớ rõ hôm nay chị đã đồng ý chuyện của =

Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường lại đột nhiên đánh lén hôn cặp môi còn ướt át của Tống Ngọc Thanh một chút, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa, nhìn Triệu Hùng Cường cười vui vẻ như trẻ con, trên mặt Tống Ngọc Thanh cũng không khỏi hiện lên nụ cười, chỉ là cô nghĩ đến Vương Bá Thiên, trong lòng cảm thấy cực kỳ không yên tâm.

Trên đường đi Triệu Hùng Cường cảm giác mình sắp bay lên, bây giờ cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là hạnh phúc.

Vừa đến cửa nhà, anh đã nhìn thấy Tôn Lan Lan và Lưu Đại Tráng khiêng nông cụ từ ruộng về.

Nhìn thấy dáng đi vặn vẹo mông như mèo của Tôn Lan Lan, Triệu Hùng Cường không khỏi nghĩ đến cảnh Tôn Lan Lan ngồi trên thứ đó của mình.

“Anh Đại Tráng, chị dâu, trời nóng thế này hai người không mau về sớm đi, mặt trời cứ như lửa đốt vậy, cẩn thận bị cảm nắng nha.”

Nghe thấy lời Triệu Hùng Cường nói, Tôn Lan Lan vốn định mở miệng nhưng nghĩ đến lỡ như chuyện xảy ra giữa mình và Triệu Hùng Cường bị Lưu Đại Tráng biết thì không ổn, vì vậy chờ Lưu Đại Tráng mở miệng trước.

“Tiểu Cường, thằng oäắt em lại đi lung tung, anh và chị dâu em mới nhận thầu thêm mười mẫu đất, nếu không tranh thủ trồng trọt thì đến mùa thu phải uống gió Tây Bắc đấy, còn nữa, em cả ngày đi lung tung hái nấm thông có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, vẫn nên thành thật trồng trọt đi, cả ngày đừng nghĩ ba nghĩ bốn, em cứ như vậy cẩn thận không cưới được vợ đâu.”

Lưu Đại Tráng vừa nói vừa mở cửa.

Triệu Hùng Cường biết Lưu Đại Tráng muốn tốt cho anh, cũng không tức giận, cười nói: “Anh Đại Tráng, anh cũng không phải không biết nhà em không có tiền, năm nay nhà em cũng không nhận thầu được, anh nói không bán chút nấm thông thì em kiếm tiền thế nào đây, em cũng thật sự muốn cưới vợ hưởng phúc rồi đấy”

Lúc này Tôn Lan Lan nhìn thứ to lớn như ẩn như hiện nơi đũng quần Triệu Hùng Cường, cười nói: “Thôi đi, ai dám gả cho thăng nhóc cậu? Chờ đến khi cậu có tiền rồi hãng nói lời này, không có tiền thì không có người phụ nữ nào đồng ý chịu khổ với cậu đâu.”

Tôn Lan Lan nói xong lời này, lặng lẽ thở phào một hơi, suýt chút nữa cô ta đã nói là ai có thể chịu đựng được cái thứ kia của Triệu Hùng Cường, cũng may dừng lại kịp thời.

Lưu Đại Tráng buông nông cụ xuống, cũng không phát hiện sự khác thường của Tôn Lan Lan, nhưng Triệu Hùng Cường biết rõ ánh mắt của Tôn Lan Lan nhìn chằm chăm vào đũng quần mình đã lâu, nếu không phải Lưu Đại Tráng đang ở đây, anh cảm giác mình có thể sẽ trực tiếp làm Tôn Lan Lan dưới ánh mặt trời.

“Ha ha, chị dâu, không phải chị và anh Đại Tráng cũng như vậy đến bây giờ sao? Hơn nữa bây giờ chị cũng rất hạnh phúc còn gì?”

“Tất nhiên, cậu cũng không nhìn xem giữa chị và anh Đại Tráng là tình cảm gì, anh chị yêu đương nhiều năm mới kết hôn, tình cảm còn thật hơn vàng thật bạc trắng.”

Triệu Hùng Cường nghe xong lời này, trong lòng không khỏi cười nhạo.

“Tình cảm hai người tốt thật, chị còn chủ động cho Lưu Đại Tráng đội nón xanh, bản lĩnh mở to mắt nói dối này đúng là lợi hại”

Có điều lời này Triệu Hùng Cường cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, cũng không có nói ra.

Lưu Đại Tráng nghe thấy lời này của Tôn Lan Lan, vẻ mặt vui mừng, nhưng ánh mắt lại toát ra sự cô đơn, anh ta cảm thấy có lỗi với vợ mình.

“Được rồi, hai người đừng đứng đó trò chuyện nữa, lại đây vào nhà ngồi uống nước rồi nói đi.”

Lưu Đại Tráng vừa nói vừa lấy ra một bao trà xanh, chuẩn bị pha trà bảo Triệu Hùng Cường vào nhà.

“Không được, anh Đại Tráng, chiều nay em còn phải đi hái nấm thông, em phải chạy nhanh về ăn chút cơm đã”

Triệu Hùng Cường nói xong lời này thì nhanh chóng về nhà.

Lưu Đại Tráng nhìn bóng lưng rắn chắc của Triệu Hùng Cường, có hơi ngơ ngẩn thất thần, ý nghĩ kia trong lòng anh ta càng thêm mãnh liệt.

Triệu Hùng Cường vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm, đây là mùi món ăn nấu chung với nấm thông.

Nhìn thấy mẹ ướt đẫm mồ hôi đứng trước bệ bếp, trong lòng Triệu Hùng Cường đột nhiên cảm thấy mình vẫn luôn bỏ qua sự quan tâm của bố mẹ, ngoài miệng mẹ luôn mãnh liệt phản đối nhưng sau khi nghe anh nói ra tiếng lòng, mẹ vẫn yên lặng chọn ủng hộ mình.

“Mẹ, để con, mẹ đi nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều con tự đến cánh đồng trên núi là được, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Hừ, thằng nhóc con còn chưa cưới vợ, nếu người làm mẹ như mẹ nghỉ ngơi thì chẳng phải sẽ bị người trong thôn chê cười chết à, chờ đến khi con cưới vợ rồi lại nói lời này với mẹ cũng không muộn.”

Lý Quế Phân nói xong lời này, trực tiếp xốc nồi to lên, trong nháy mắt cả phòng tràn ngập ra mùi canh gà nồng đậm.

“Đây, nhân lúc nóng hổi mau chóng đưa chén này qua cho Tống Ngọc Thanh, mẹ cảnh cáo con, thăng nhóc con đừng động tay động chân với người ta, nghe rõ không?”

Nhìn mẹ hung hăng trừng mắt nhìn mình, Triệu Hùng Cường cười ha ha, nói lẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu.”

Lý Quế Phân vừa định dạy dỗ Triệu Hùng Cường một chút đã thấy Triệu Hùng Cường xách canh gà đi đến cửa.

Dọc đường đi Triệu Hùng Cường luôn cười trộm, bây giờ. anh không đưa tay động cước, cũng không đụng vào nơi khác.

Lại đi vào nhà Tống Ngọc Thanh lần nữa, Triệu Hùng Cường từ kẹt cửa nhìn thấy Tống Ngọc Thanh đã xuống đất thay một bộ quần áo mới, thân ảnh gầy yếu kia đang ngồi trước bàn ăn bánh bao khô, mỗi lần căn cái bánh bao nhỏ kia lại ào ào rơi xuống một tầng vụn, Tống Ngọc Thanh còn căn một miếng củ cải dọn vụn bánh trên bàn cho vào miệng, thấy cảnh này Triệu Hùng Cường đau lòng không thôi.

Anh không ngờ cuộc sống của Tống Ngọc Thanh vậy mà đã khổ sở đến mức này, từ lần trước nhìn thấy Tống Ngọc Thanh ăn bánh nướng lớn thì anh đã biết cuộc sống của chị dâu không tốt lắm, chỉ là không ngờ là sẽ gian nan như thế.

“Chị dâu, canh gà tới.” Để không khiến Tống Ngọc Thanh xấu hổ, Triệu Hùng Cường cố ý đứng ở cửa thét to một tiếng, sau đó đợi hai ba phút mới đẩy cửa đi vào.

Tống Ngọc Thanh nghe thấy giọng Triệu Hùng Cường cũng hoảng sợ, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ, một ngàn đồng tiền Triệu Hùng Cường cho cô đã bị cô đổi cho Vương Bá Thiên, vốn cô định để lại một trăm, nhưng nghĩ đến lãi suất càng lâu càng cao thì quyết định trả tiền trước đã.

“Tiểu Cường, em vẫn nên mang canh gà này về đi, bố mẹ mình cũng không dễ dàng, để cho hai người bọn họ bồi bổ thân thể thì tốt hơn, chị dâu còn trẻ, thân thể khôi phục rất nhanh”

Nếu không từ kẹt cửa nhìn thấy Tống Ngọc Thanh ngồi đó ăn bánh bao cứng thì nói không chừng bây giờ anh tin lời này của chị dâu rồi.

“Chị dâu, chị ăn đi, ở đây có một cái đùi gà, còn có cánh gà, quan trọng nhất là nó hầm với nấm thông, hương vị rất ngon.”

Triệu Hùng Cường vừa nói vừa lấy một chén canh gà lớn từ hộp đồ ăn ra.

Ùng ục...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK