Cô cởi chiếc áo thun ra cái hành động chậm rãi. Ý trí đang khuyên bảo hãy làm gì đó để hắn không đạt được điều hắn muốn. Áo quần cởi hết xuống chỉ còn duy nhất bộ nội y màu trắng. Làn da trắng như sữa, bộ ngực đầy đặn lấp ló sau chiếc nội y màu trắng. Tình cảnh bây giờ cô ngại ngùng một chút cũng không muốn cởi sạch sẽ để phơi bày ra trước mắt hắn.
Hắn nhướn mày khó chịu.
"Cởi cả nội y ra " Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ của cô. Bên trong hắn dục vọng đang gào thét.
Yêu cầu quá đáng. Hắn đã nhìn hết tất cả của cô rồi nhưng cảm giác không mặc gì trước mặt người khác nó lạ lắm.
Bạch Lan Hương không muốn cùng hắn làm.
Nội tâm cô đang rối loạn. Giọng nhỏ khẽ run rẩy dứt lời.
"Có thể không cởi... "
"Không cởi làm sao làm được... vướng cởi ra " Giọng hắn tức giận. Không còn chút kiên nhẫn nào dù chỉ thêm một phút nữa.
Hắn đi đến hai tay hung dữ xé toạc hai thứ còn duy nhất trên người cô. Hắn ôm thân thể nhỏ đặt lên giường. Cởi áo choàng ra hai tay kéo hai cánh tay cô lên đỉnh đầu.
Hắn điên cuồng đoạt chiếm giải quyết bao nhiêu lần phải chờ đợi. Hắn tách hai chân dài. Tiến thẳng côn th*t của hắn tấn công *** ***** nhỏ một cách thô bạo tiến vào bên trong. Không một chút khởi đầu.
Cảm ơn dưới thân đau đớn hắn thế mà lại làm vậy. Hai chân cô cựa quậy không thành cả tay cũng bị hắn chiếm giữ. Cơ thể xinh đẹp lộ ra trước mắt hắn. Hai mắt cô ngắm nghiền không muốn nhìn thấy bản thân bị dơ bẩn. Nhưng có làm gì cũng không thể phủ nhận việc bị hắn vấy bẩn đã là chuyện thường tình.
Hai bàn tay hắn cũng không rảnh nhào nặn hai thứ mềm mềm nẩy nẩy như một món đồ chơi. Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ thích thú nếm vị ngọt thịt này không tệ chút nào.
Đúng là không uổng công tiền mua về. Ai nói tiền không mua được hạnh phúc. Bây giờ lúc này hắn vừa hạnh phúc còn sung sướng. Hắn nghĩ.
...
Chiều,
Hai mắt cô khẽ mở.
Cô cố gắng ngồi dậy. Bắt đầu nhìn mọi thứ xung quanh yên ắng. Cũng không biết đã bao nhiêu giờ rồi. Hắn quá mạnh cô thiếp đi lúc nào không hay. Đầu đau nhẹ, cổ họng cứng lại vì đau có lẽ đã kêu hắn cầu xin đến khi mệt đã thiếp đi.
Cô ngồi ôm thân thể trần truồng vào chỉ choàng nhẹ chiếc chăn mỏng. Da thịt từng tớ thịt đỏ đầy chì chịt những dấu hôn hiện lên. Bạch Lan Hương đau lòng nghĩ lại cảnh hắn bức cô đến kinh tởm. Cô không muốn hoàn toàn nói không với việc đó. Mỗi lần hắn đưa vật dưới thân cảm giác đau đớn nơi tư mật. Hắn không thấy mệt sao nhưng cô đã thấy mệt rồi.
Cô bị hắn kéo vào thế giới của hắn. Ngơ ngác nhận định mọi thứ kể cả nhất định phải làm chuyện của người lớn. Thật kinh khủng nếu như cô còn chưa đến mười tám thì hắn có bị còng số tám xích lại không? Hắn giam giữ, chiếm hữu cơ thể cô đến trái pháp luật. Nỗi uất hận trong cô bắt đầu từ đó nảy sinh. Cô thề với lòng mình có chết cũng phải trả thù. Thế giới này không có công bằng. Những người ỷ có tiền thì thích làm gì làm. Không cần biết hậu quả của việc gây ra.
Từ ngày hắn đưa về cô đã nhận thức ra được. Cô chính là người hắn chọn làm ấm giường mỗi ngày. Bạch Lan Hương bịt hai tai lại cô không muốn nghĩ những điều cực. Càng không muốn giọng nói như ma quỷ của hắn lảng vảng.
Cô sờ cổ họng nhỏ. Nó đã khàn đến mức đau nhẹ ở đó. Hai hàng mi cô chảy nước. Thật không thể chấp nhận được. Con người hắn cũng là con người mà cớ sao lại đối xử với cô như vậy. Giọt lệ lăn dài trên má cái hôm cô nhìn thấy một dòng máu đỏ chảy xuống từ nơi đó thấm vào ga giường. In hằn dấu vết màu đỏ nổi bật. Cái thứ quan trọng nhất của người con gái giữ gìn hơn mười tám năm. Đến lúc chưa xuất giá lại bị phá. Cô làm sao dám chấp nhận hết nỗi đau này.
Mà cớ sao những nỗi đau thể xác gần như lớn hắn lại không đau. Cơ thể cô kiệt sức không còn muốn động đậy. Vật lộn đến chiều tối. Quả sức không phải là bình thường.
"Hức... "
Cô tìm chiếc điện thoại. Màn hình trắng hiện lên bây giờ đã là hơn sáu rưỡi chiều. Toàn cơ thể cô đau nhức mãi mới vươn tay lên lấy điện thoại đặt đầu tủ nhỏ. Điều đầu tiên cô vào mục danh bạ điện thoại là gọi ngay cho Vũ Yên Yên. Tâm trạng bức bối cô muốn tìm một người chia sẻ tất cả.
Đầu dây bên kia phát giọng cô khóc thút thít không nói thành câu làm Yên Yên lo lắng hỏi mãi. Chỉ nhận là tiếng khóc đáng thương. Yên Yên trấn an cô nói cô từ từ bình tĩnh rồi kể lại sự việc. Bạch Lan Hương ngại lắm ai hiểu được những điều trong lòng cô che dấu. Rốt cuộc đã tìm một người bạn tâm sự.
"Yên Yên... mình đau lắm " Cổ họng cô đau rát cố gắng thều thào nói.
"Làm sao... cậu lại bị đau chỗ nào có cần đến bệnh viện " Yên Yên nhăn tâm mi biểu cảm y chang cô. Bạch Lan Hương không nói cảm giác trong lòng Yên Yên lại bức rứt.
Cái kiểu muốn tả như không tả.