Ý định đi học dần vụt tắt nhưng Yên Yên đã bật cho cô chế độ hi vọng rồi.
"Bốn tỷ " Cô ngậm ngùi nhìn xuống mặt đất nói chuyện. Đang bận lòng nói ra cho thoải mái.
Yên Yên đắn đo một lúc lâu mới cất tiếng quyết định.
"Cậu nợ ai? Nếu như... mình có thể giúp cậu "
"Là ông chủ của Lục thị. Lục Tấn Ngạo " Cô thản nhiên nói ra như hết sức bình thường.
Cô tiếp xúc với hắn rồi cũng nói chuyện rồi. Chuyện cô nợ hắn đã là một chuyện cô không thể quên cái ngày lão già đó bán cô cho hắn để đổi lấy lợi lộc từ hắn. Nhằm để ký thành công cái hợp đồng chết tiệt ấy hắn ép cô không có đường lui. Tất cả mọi thứ của cô như thuốc riêng về hắn.
Yên Yên nghe xong liền khuôn mặt tỏ ra sợ hãi. Cô đã nghe rất nhiều về hắn. Loại người tàn nhẫn không từ thủ đoạn nào. Gia đình cô giàu nhưng cũng phải kiêng nể tập đoàn lục thị. Kiểu động vào thì dù cuộc sống đang bình thường cũng trở nên có chuyện.
Bạch Lan Hương nhìn Yên Yên thay đổi hẳn sắc mặt. Hắn lại có điểm hút thế cơ à? Cô chỉ nghe người hầu hắn nói về hắn là tổng tài của Lục thị to lớn cũng nghe thoáng qua một chút hắn làm ở quán bar. Một ông chủ mới u ba mươi nhưng rất nhiều danh tiếng.
"Hương ơi là Hương động ai không động lại đụng trúng anh ta làm gì. Anh ta nhiều mưu đồ lắm dù có trả nợ hết nhưng nếu là món hắn thích thì cũng không được " Yên Yên bất mãn nói dài dòng cho cô hiểu.
Hắn lắm tiền lắm quyền cô lại là con nợ của hắn. Sâu thâm tâm hắn nghĩ gì cô làm sao mà biết được. Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua cô cũng hiểu được cô nghĩ gì rồi.
Hắn hơn cô hẳn mười hai tuổi, cả một thế hệ. Đối với một con nợ trẻ con hắn coi cô không ra gì. Cô khóc nhiều lắm nhưng cũng không làm hắn thương xót. Mà càng làm quá hơn. Định mệnh cái cuộc đời có phải ông trời đang trêu đùa cô không? Sao lại chọn cô làm con nợ của hắn. Chẳng qua cũng chỉ thiếu may mắn hơn sao?
"Mình có thể cho cậu mượn số tiền đó để trả nợ " Yên Yên nhìn cô kiên định. Dù sao Yên Yên vẫn chưa có công việc ổn định để nuôi mình còn phải nhờ vào ba mẹ mặc dù nhà cô rất giàu.
Nhưng số tiền lớn như vậy không phải của Yên Yên mà có được chỉ có thể vay người nhà để giúp cô. Đối với hai người lạ mới làm quen bạn bè không lâu việc mượn tiền bạc thật tế nhị. Lần này Bạch Lan Hương cô có phải chọn đúng bạn rồi không? Cô ngàn vạn lần đừng như Diệp Phi Giáp cô không muốn mất đi một tình bạn nào nữa.
"Không cần đâu... mình tự lo được "
Có lẽ Yên Yên đang an ủi cô nhưng việc riêng của cô vẫn nên là tự giải quyết. Cô không muốn liên lụy đến cô ấy.
Với một con người đối diện với con ác quỷ thì phải gồng mình lên mà sống. Đúng cô đang nhắc nhở bản thân mình phải mạnh mẽ lên không được yếu đuối nữa. Nhưng đối diện với hắn cô như mất hết đi sự dũng cảm mà mình đang có nó như đang sập đổ. Tâm can yếu đuối đối mặt với ác ma cô thật sự dễ dàng chịu khuất phục.
Không biết đã bao lâu. Cô ngồi lâu như vậy cũng đến giờ bác sĩ khám bệnh rồi cần về phòng nghỉ ngơi.
...
Tối.
Cả ngày hôm nay cô nói chuyện với cô bạn vừa kết. Hai người là nữ nên rất hiểu nhau nói chuyện rất nhiều đến y tá nhắc cần nghỉ ngơi cho khỏe dường như trong căn phòng này rất chán làm sao có thể yên.
Bạch Lan Hương cầm lọ thuốc bôi ngoài da do bác sĩ căn dặn kĩ nên bôi thuốc để vết thương lành lại. Trong thời gian này không tiếp xúc nhiều với nước. Nên cô chỉ vắt khăn lau vài chỗ tránh vết thương cho sạch.
Cầm lọ thuốc trên tay khi nãy trong vệ sinh cô lau qua người đã bôi những phần dễ nhất còn phần lưng thì lại rất khó. Rất hơn nhiều là có Yên Yên giúp đỡ bôi nên phần da sau của cô.
Ngón tay dài bôi nhẹ nên da thịt trắng dính vết thương, Yên Yên hoàn toàn làm rất nhẹ nhàng không muốn gây ra cảm giác đau cho cô. Khi nghe hết câu chuyện của cô Yên Yên là người nhạy cảm với một cô gái nhỏ bé có thể chịu đựng được những đòn roi dáng xuống cơ thể quả thật phi phàm. Coi đó như một sự đồng cảm dành cho cô.
"Yên Yên... nhột quá " Cô cảm giác rõ ngón tay của Yên Yên chạm rất nhẹ vào da thịt có chút nhột.
Hai người vừa ngồi vừa nói bật cười. Có lẽ một trong hai người rất hiểu ý của đối phương.
"Mình nhẹ tay được chưa? " Yên Yên bôi nhẹ phần da bị thương. Cô đóng nắp lọ thuốc vào đặt trên hộc tủ.
"Cảm ơn cậu " Cô thốt lên một cách nhẹ nhàng.
Vũ Yên Yên mỉm cười vuốt nhẹ mát tóc dài đen nhánh của cô. Sợi tóc mềm mại như nó được chăm sóc thật kĩ. Sờ mà thích. Hồi trước Yên Yên cũng từng để tóc dài nhưng vì vài lí do nên không giữ được mà cắt ngắn. Bây giờ nhìn lại mái tóc của Bạch Lan Hương cô lại nhớ đến nó.
"Thắt bím giúp mình nhé "
"Ừm " Bàn tay Yên Yên lướt qua mái tóc tìm chiếc lược gần đấy để chải.