• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Minh Vũ vẫn đang điều tra tin tức về thế lực đứng đằng sau Lăng Kiêu, anh không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được, anh không biết chắc ngày mai hắn sẽ làm gì.

Nhưng Lăng Kiêu cứ như bốc hơi khỏi mặt đất vậy.

Hôm nay như mọi ngày, giờ trưa anh lái xe đến bệnh viện.

Và hôm nay bác sĩ cho người nhà bệnh nhân vào thăm. Anh phải mặc đồ bảo hộ để không mang theo vi khuẩn vào phòng.

Nhiếp Giai Giai được đeo mặt nạ dưỡng khí, xung quanh cô là dây nối chằng chịt, không gian thì yên ắng chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim cứ vang lên tít tít tít đều đặn. Anh tiến lại để nhìn cô gần hơn một chút, nhìn khuôn mặt anh yêu lâu hơn một chút.

"Nhiếp Giai Giai dậy đi,anh từng nói cưới em về cho phép em ngủ đến 8 9h nhưng em đã ngủ lâu quá rồi"


Câu chuyện kinh hoàng ngày hôm đó cứ thế bị bỏ lại quá khứ. Đã hai tháng kể từ ngày Nhiếp Giai Giai nằm trên giường bệnh, cô đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.

Trịnh Minh Vũ như mọi ngày đến thăm cô xong định đứng dậy rời đi thì ngón tay cô khẽ cử động, anh sợ mình nhớ cô đến hoa cả mắt.

Cuối cùng là vẫn nên đi gọi bác sĩ, bác sĩ tức tốc chạy vào. Sau một lượt kiểm tra bác sĩ bước ra thông báo cho anh biết Nhiếp Giai Giai đã lấy lại ý thức nhưng mệt quá vẫn còn ngủ, chắc chốc nữa sẽ tỉnh.

Trịnh Minh Vũ không biết nên vui hay nên buồn vì anh biết khi cô tỉnh lại cũng là lúc anh phải rời xa cô.

Anh gọi điện thông báo cho Trác Hạo Nhiên sau đó gọi cho Minh Hạo chuẩn bị cho anh một tờ đơn ly hôn.

Minh Hạo không tin vào tai mình, còn tưởng là nghe nhầm.

"Anh nói gì cơ thiếu gia? Đơn ly hôn?"

Hai vợ chồng họ không thể hạnh phúc hơn đi. Giờ cái gì mà ly hôn?

"Tôi không muốn nhắc lại lần hai"

Nói xong Trịnh Minh Vũ cúp máy. Trác Hạo Nhiên nhận được thông báo xong đã tức tốc chạy đến bệnh viện cũng như nghe được cuộc đối thoại giữa Trịnh Minh Vũ và thư kí.

Trác Hạo Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh thở dài nói.

"Rồi cô ấy sẽ hạnh phúc"

...

Buổi chiều Nhiếp Giai Giai tỉnh dậy thì không thấy ai cả, cô không có chút sức lực nào để ngồi dậy.

Cuối cùng, cuối cùng thì cô vẫn có thể sống sót. Vì cô yêu anh nên cô mới cố gắng vực dậy như vậy. Đời này cô đã nguyện sống chỉ để yêu anh.

Một vị y tá bước vào, thấy cô đã tỉnh liền mỉm cười. Cô ấy đút cháo cho Nhiếp Giai Giai ăn, mấy tháng qua cô chỉ được truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống nên hiện giờ cảm thấy rất đói.

Nhưng Nhiếp Giai Giai vẫn đang mong chờ một người nào khác xuất hiện. Người đã cho cô ý chí để sống tiếp.

Cô y tá rời đi được một lúc rồi anh vẫn chưa đến, Nhiếp Giai Giai cảm thấy một mình trên giường bệnh rất cô quạnh nhưng vẫn chưa thể rời khỏi giường vì cô rất yếu.

Đến lúc cô ngủ đi được một giấc nữa khi tỉnh dậy đã là nửa đêm. Cô muốn đi vệ sinh nhưng không ai giúp đỡ.

Thực ra Trịnh Minh Vũ đã ngồi ngoài cửa phòng cả ngày rồi nhưng anh chưa biết phải đối diện với cô thế nào nên đã không vào.

Nhiếp Giai Giai cầm lấy cây truyền nước chống lấy thân khó khăn đi vào phòng vệ sinh. Nhưng vì thân thể cô bây giờ quá yếu nên cô đã ngã xuống đất.

"Aa"

Cô đau quá kêu lên. Trịnh Minh Vũ hốt hoảng định nâng chân chạy vào phòng nhưng nghĩ lại anh chạy đi gọi y tá.

Sáng sớm ngày hôm sau Trịnh Minh Vũ vẫn ngồi trước cửa phòng không thèm chợp mắt. Trác Hạo Nhiên đem bữa sáng đến nhìn thấy cũng bất lực nói.

"Anh định trốn cô ấy đến bao giờ? Vào đi"

Trịnh Minh Vũ dốc hết tinh thần giựt lấy đồ ăn bước vào phòng.

Trác Hạo Nhiên "..."

Nhìn thấy Trịnh Minh Vũ bước vào, Nhiếp Giai Giai như được tiếp thêm sức sống, cô mỉm cười cũng không có ý trách anh tại sao đến tận bây giờ mới đến.

Trịnh Minh Vũ đặt đồ ăn lên bàn, quay sang nhìn cô. Phút chốc cô cảm thấy ánh mắt ấy của anh nhìn cô rất xa lạ, tưởng chừng như anh ở ngay trước mặt nhưng vươn tay ra cũng không thể với tới.

"Vũ, cuối cùng anh cũng đến rồi"

Nhiếp Giai Giai nở một nụ cười tươi như hoa không hề có một chút ý tứ trách móc anh vì anh đến trễ. Thà rằng cô trách cứ giận dỗi anh còn khiến anh dễ chịu. Đối mặt với cô của hiện tại như vậy, anh không nỡ để cô đau lòng.

"Ừm"

Cả hai rơi vào yên lặng.

Trác Hạo Nhiên đứng bên ngoài nghe ngóng, thấy không ổn mới bước vào.

"Nhiếp Giai Giai"


"Hạo Nhiên?"


"Em đỡ mệt chưa?"


"Cũng đỡ rồi"


Tính là vào giải vây, nhưng tình hình là anh cũng chẳng biết nói gì thêm. Cả ba lại rơi vào im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK