Tầm 1 giờ sau khi ăn trưa xong, cả hai cho xe lăn bánh đến Thời thị.
Nhiếp Giai Giai bước lên nói với lễ tân muốn gặp Thời tổng, nhưng cô nhân viên lại bảo Thời tổng đã ra ngoài hình như là đi dùng bữa trưa còn chưa quay lại.
Nên Nhiếp Giai Giai và Lưu Ly đành phải ngồi chờ ở sảnh lớn.
30 phút trôi qua, Thời Địch cũng chịu bước vào nhưng anh không đi một mình, mà bên cạnh anh là Tử Nghiên. Hai người cười nói rất vui vẻ đi thẳng vào trong mà không thèm để ý xung quanh.
Nhiếp Giai Giai đứng lên định tiến lại gần thì Lưu Ly nhìn thấy Thời Địch vòng tay qua ôm lấy eo Tử Nghiên nói gì đó, Lưu Ly nhíu mày và tất nhiên Nhiếp Giai Giai cũng không thể không thấy.
Lưu Ly lay lay cánh tay Nhiếp Giai Giai rồi cúi mặt xuống đất rầu rĩ nói.
"Giai Giai, mình về đi, anh ấy xứng đáng có được tình yêu"
Nhiếp Giai Giai bây giờ cảm thấy thương Lưu Ly vô cùng, tại sao bạn cô lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
Cuối cùng hai người họ ra xe, Nhiếp Giai Giai ôm lấy bả vai Lưu Ly nói.
"Ly Ly, dù sao đi nữa cậu cũng phải giữ đứa bé, đứa bé không có tội. Sau khi nó ra đời hai tụi mình sẽ nuôi nó, được chứ?"
Lưu Ly gật gù nhưng cô chẳng nghe được gì nữa, hiện tại cô chỉ biết là đứa bé này không nên tồn tại, nó cần phải biến mất...
Lưu Ly đòi về nhà nên Nhiếp Giai Giai đã đưa cô về còn bản thân mình thì bảo có việc nên rời đi. Lưu Ly mở khóa cửa lạch cạch bước vào nhà rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường như thể sợ con sẽ đau, nước mắt cô không tự chủ được mà lăn một vệt dài từ khóe mắt xuống chiếc gối màu lục, cô nhắm nghiền mắt không muốn nghĩ gì thêm nữa.
Nhiếp Giai Giai bảo có việc nhưng thực ra là ghé vào cửa hàng quần áo và đồ chơi dành cho em bé, hiện tại cô nghĩ chỉ có những thứ này mới có thể cứu vớt nổi tâm trạng của Lưu Ly mà thôi.
Nhiếp Giai Giai tay phải tay trái đều xách không ít túi lớn túi nhỏ nhưng cô vẫn thấy không đủ. Lại đi lượn một vòng thấy cái này đẹp, cái này quá đáng yêu nên cứ thế chốt đơn chốt đơn.
Cùng lúc đó tại Trịnh thị.
Thiếu gia, thiếu phu nhân cùng bạn thân đến bệnh viện sau đó đã trở về nhà. Hiện tại phu nhân đang ở khu mua sắm đồ cho trẻ sơ sinh.
Giọng Minh Hạo dõng dạc nói với người đối diện. Trịnh Minh Vũ nghe không sót một chữ, anh mở miệng hỏi lại.
"Cậu nói thật chứ?"
"Không tôi nói đùa đó"
Nói dài đến vậy còn hỏi là thật hay đùa, ai dám đùa với hung thần này trờiii.
Trịnh Minh Vũ nhìn Minh Hạo, giờ phút này anh không hơi đâu đôi co với hắn nữa. Anh đứng dậy khỏi ghế nhìn ra cửa kính xuống thành phố ở sau lưng khẽ nhíu mày thầm nghĩ
"Không lẽ cô ấy có thai?"
Nghĩ đến đây Trịnh Minh Vũ thầm cười trong bụng, anh sắp được làm ba, ông nội ông sắp toại nguyện rồi.
Trịnh Minh Vũ không giữ được bình tĩnh mà giơ nắm đấm lên trời giật một cái yeyy.
Minh Hạo còn chưa rời đi và hắn biết tỏng anh đang nghĩ gì.
Trịnh Minh Vũ chợt nhận ra Minh Hạo còn ở đây nên anh ho khan vài cái, sửa sang lại áo vest rồi ngồi lại ghế giả bộ xem hồ sơ.
Một lúc anh ngẩng dậy nhìn Minh Hạo vẫn còn đứng đó.
"Minh Hạo cậu cũng rảnh rang không có gì làm đi?"
Minh Hạo giật mình trả lời.
"Vâng thưa sếp"
"À mà thôi cậu nghỉ ngơi một tháng đi"
Minh Hạo bất ngờ quay lại nghi ngờ hỏi.
"Sao ạ?"
"Tôi bảo cho cậu nghỉ phép một tháng, còn nữa thông báo cho các nhân viên hôm nay không cần phải tăng ca"
Minh Hạo không nghe nhầm, anh được nghỉ phép được đến tận 1 tháng, 1 tháng đóo.
"Còn đứng đó, không tôi đổi ý"
"À... vâng "
Tuyệt quá phu nhân, cô đẻ thêm chục đứa nữa đi...