Thời Hàm đột nhiên thần kinh kích động, khiến người qua đường giật mình.
Họ nhìn bộ dạng bất lực của cô gái xinh đẹp trước mặt, trên mặt có biểu cảm kỳ lạ.
“Đừng sợ!” Lục Yến một tay cần chặt bàn tay trắng nõn mỏng manh của Thời Hàm, tay còn lại ôm cô vào lòng, dùng cằm vỗ nhẹ vào trán cô, an ủi cô, “Ngoan, không sao, thả lỏng..........”
Cô gái có vầng trán trắng trẻo đầy đặn, lấm tấm mồ hôi, hai má choáng váng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, đôi mắt hình quả hạnh đờ đẫn, vẻ ngoài trong sáng thanh tú có một sức quyến rũ khác.
Cô dường như coi người đàn ông bên cạnh mình như cọng rơm cuối cùng, khép hai ngón trỏ vào nhau và nắm chặt lấy anh.
Có người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, yết hầu của họ lăn lên xuống và họ lấy điện thoại di động lên để chụp ảnh.
Trước khi họ kịp nhấn nút camera, người đàn ông trong video đã từ từ ngẩng đầu lên.
Sự tàn ác giữa lông mày và ánh mắt của người đàn ông thật đáng sợ, giống như một con sư tử hung dữ trên đồng cỏ đang tuần tra lãnh thổ của nó, bất cứ ai dám dẫm lên điểm mấu chốt của anh, sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Không ai trong số những người đàn ông có tư tưởng xấu xa dám thực hiện bất kỳ động thái nào khác trong một thời gian.
Lúc này, Lục Yến ôm Thời Hàm đi về phía bác sĩ.
Thời Hàm lúc này đã tỉnh lại một chút, cô hình như cũng biết mục đích của anh, nắm chặt ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Không đi…”
Các bác sĩ ở đây chắc chắn sẽ không tìm ra được nguyên nhân bệnh tình của cô, để lại hồ sơ bệnh án sẽ khiến người khác nhận ra sự bất thường.
Cô buông tay Lục Yến ra, nhìn không rõ, chỉ có thể giữ áo sơ mi của Lục Yến hướng lên trên, cuối cùng không biết chạm vào đâu, thân thể đối phương run rẩy kịch liệt.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô đầy bất lực, "Không thể đi, chúng ta rời khỏi bệnh viện”.
“Ừm”. Lục Yến mím môi mỏng, vùng ẩm ướt quanh tai như có lửa đốt, khóe mắt hơi đỏ lên.
Anh bế Thời Hàm đến cửa bệnh viện, lúc này Thời Hàm chợt nhớ tới đồ mình mua, cô do dự một chút, nắm chặt áo Lục Yến: “Tôi còn chưa nhặt đồ lên, tôi thấy dễ chịu hơn rồi, Thả tôi xuống đi lấy đồ!”
“…” Lục Yến nhớ lại thực phẩm bổ sung vương vãi khắp nơi, vô thức dùng ngón tay xoa xoa cái gáy mềm mại mịn màng của Thời Hàm, “Đi trước đi, lát nữa tôi đến lấy”.
Thời Hàm lập tức cảm thấy sau gáy có một cơn đau nhức dày đặc, nó nhanh chóng lan lên mặt.
Cô chạm vào bộ ngực rắn chắc của Lục Yến, trong lòng nghĩ, chẳng trách phú bà muốn bao nuôi Lục Yến.
Cô cũng muốn nuôi.
Đẹp trai, có sự kiềm chế và ham muốn cao thượng, đồng thời có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn, tìm đâu ra một người bạn đời tốt như vậy?
Bệnh viện bên cạnh chưa từng thiếu khách sạn, Lục Yến không biết dẫn Thời Hàm đi đâu, ôm Thời Hàm vào khách sạn.
Lúc này Bạch Uyển Quân dẫn Thời Nhân giận dữ đi xuống lầu, đến tầng 1 nghe rất nhiều người đàn ông nói có một cô gái xinh đẹp được người đàn ông dẫn đi.
Họ không ngừng miêu tả cô gái xinh đẹp như thế nào, nói rằng lần này cô chắc chắn sẽ bị thiệt.
“Thật sự là cô gái nào cũng đều có!” Bạch Uyển Quân chán ghét quay mặt đi.
Con gái thật là, không biết đã qua bao nhiêu người đàn ông, đến bệnh viện vẫn không nghiêm túc, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.
Nói đến không đứng đắn, Bạch Uyển Quân lại nghĩ đến Thời Hàm.
Không biết cùng một gã đàn ông hoang dã nào đó bỏ trốn, phát điên suốt hai năm, sau khi trở về càng không thể kiểm soát được cô.
Không chỉ đứng trước mặt ông nội nói bà cút đi, thậm chí lúc nghe điện thoại còn mắng bà, đến cuối cùng tắt máy.
Đều nói bà thiên vị, Bạch Uyển Quân dịu dàng nhìn Thời Nhân ngoan ngoãn bên cạnh.
Hai đứa con gái so sánh với nhau, đổi lạ ai cũng thiên vị!
Cũng không biết ông già, không biết uống thuốc mê gì, luôn giúp Thời Hàm.
Không phải chính là lúc sinh ra, ông nội vừa hay chịu đựng qua được một cuộc phẩu thuật.
Còn nói cái gì là tiểu phúc tinh.
Sao koong nói vì bà sinh con thay ông chịu đựng?!
Bạch Uyển Quân một đường phàn nàn, lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, vừa định rẽ ở đèn giao thông, Thời Nhân đột nhiên nắm lấy cánh tay bà.
“Mẹ, đây có phải chị gái không?” Thời Nhân không khỏi khống chế được sự vui mừng.
Thời Hàm lại đi cùng một người đàn ông lạ vào khách sạn!
Họ nhìn bộ dạng bất lực của cô gái xinh đẹp trước mặt, trên mặt có biểu cảm kỳ lạ.
“Đừng sợ!” Lục Yến một tay cần chặt bàn tay trắng nõn mỏng manh của Thời Hàm, tay còn lại ôm cô vào lòng, dùng cằm vỗ nhẹ vào trán cô, an ủi cô, “Ngoan, không sao, thả lỏng..........”
Cô gái có vầng trán trắng trẻo đầy đặn, lấm tấm mồ hôi, hai má choáng váng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, đôi mắt hình quả hạnh đờ đẫn, vẻ ngoài trong sáng thanh tú có một sức quyến rũ khác.
Cô dường như coi người đàn ông bên cạnh mình như cọng rơm cuối cùng, khép hai ngón trỏ vào nhau và nắm chặt lấy anh.
Có người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, yết hầu của họ lăn lên xuống và họ lấy điện thoại di động lên để chụp ảnh.
Trước khi họ kịp nhấn nút camera, người đàn ông trong video đã từ từ ngẩng đầu lên.
Sự tàn ác giữa lông mày và ánh mắt của người đàn ông thật đáng sợ, giống như một con sư tử hung dữ trên đồng cỏ đang tuần tra lãnh thổ của nó, bất cứ ai dám dẫm lên điểm mấu chốt của anh, sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Không ai trong số những người đàn ông có tư tưởng xấu xa dám thực hiện bất kỳ động thái nào khác trong một thời gian.
Lúc này, Lục Yến ôm Thời Hàm đi về phía bác sĩ.
Thời Hàm lúc này đã tỉnh lại một chút, cô hình như cũng biết mục đích của anh, nắm chặt ngón tay anh, nhỏ giọng nói: “Không đi…”
Các bác sĩ ở đây chắc chắn sẽ không tìm ra được nguyên nhân bệnh tình của cô, để lại hồ sơ bệnh án sẽ khiến người khác nhận ra sự bất thường.
Cô buông tay Lục Yến ra, nhìn không rõ, chỉ có thể giữ áo sơ mi của Lục Yến hướng lên trên, cuối cùng không biết chạm vào đâu, thân thể đối phương run rẩy kịch liệt.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô đầy bất lực, "Không thể đi, chúng ta rời khỏi bệnh viện”.
“Ừm”. Lục Yến mím môi mỏng, vùng ẩm ướt quanh tai như có lửa đốt, khóe mắt hơi đỏ lên.
Anh bế Thời Hàm đến cửa bệnh viện, lúc này Thời Hàm chợt nhớ tới đồ mình mua, cô do dự một chút, nắm chặt áo Lục Yến: “Tôi còn chưa nhặt đồ lên, tôi thấy dễ chịu hơn rồi, Thả tôi xuống đi lấy đồ!”
“…” Lục Yến nhớ lại thực phẩm bổ sung vương vãi khắp nơi, vô thức dùng ngón tay xoa xoa cái gáy mềm mại mịn màng của Thời Hàm, “Đi trước đi, lát nữa tôi đến lấy”.
Thời Hàm lập tức cảm thấy sau gáy có một cơn đau nhức dày đặc, nó nhanh chóng lan lên mặt.
Cô chạm vào bộ ngực rắn chắc của Lục Yến, trong lòng nghĩ, chẳng trách phú bà muốn bao nuôi Lục Yến.
Cô cũng muốn nuôi.
Đẹp trai, có sự kiềm chế và ham muốn cao thượng, đồng thời có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn, tìm đâu ra một người bạn đời tốt như vậy?
Bệnh viện bên cạnh chưa từng thiếu khách sạn, Lục Yến không biết dẫn Thời Hàm đi đâu, ôm Thời Hàm vào khách sạn.
Lúc này Bạch Uyển Quân dẫn Thời Nhân giận dữ đi xuống lầu, đến tầng 1 nghe rất nhiều người đàn ông nói có một cô gái xinh đẹp được người đàn ông dẫn đi.
Họ không ngừng miêu tả cô gái xinh đẹp như thế nào, nói rằng lần này cô chắc chắn sẽ bị thiệt.
“Thật sự là cô gái nào cũng đều có!” Bạch Uyển Quân chán ghét quay mặt đi.
Con gái thật là, không biết đã qua bao nhiêu người đàn ông, đến bệnh viện vẫn không nghiêm túc, sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt.
Nói đến không đứng đắn, Bạch Uyển Quân lại nghĩ đến Thời Hàm.
Không biết cùng một gã đàn ông hoang dã nào đó bỏ trốn, phát điên suốt hai năm, sau khi trở về càng không thể kiểm soát được cô.
Không chỉ đứng trước mặt ông nội nói bà cút đi, thậm chí lúc nghe điện thoại còn mắng bà, đến cuối cùng tắt máy.
Đều nói bà thiên vị, Bạch Uyển Quân dịu dàng nhìn Thời Nhân ngoan ngoãn bên cạnh.
Hai đứa con gái so sánh với nhau, đổi lạ ai cũng thiên vị!
Cũng không biết ông già, không biết uống thuốc mê gì, luôn giúp Thời Hàm.
Không phải chính là lúc sinh ra, ông nội vừa hay chịu đựng qua được một cuộc phẩu thuật.
Còn nói cái gì là tiểu phúc tinh.
Sao koong nói vì bà sinh con thay ông chịu đựng?!
Bạch Uyển Quân một đường phàn nàn, lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, vừa định rẽ ở đèn giao thông, Thời Nhân đột nhiên nắm lấy cánh tay bà.
“Mẹ, đây có phải chị gái không?” Thời Nhân không khỏi khống chế được sự vui mừng.
Thời Hàm lại đi cùng một người đàn ông lạ vào khách sạn!