• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37 Sự xuất hiện của Dương Thể Đình khiến Nhan Dịch Trạch cau mày: “Tôi không có mời nhân viên tham gia buổi tiệc tối nay.”

Dương Thể Đình cười nói: “Em nghe nói Nhan tổng có việc vui muốn tuyên bố, vừa đúng lúc tối nay tăng ca nên ghé qua góp vui, anh không ngại chứ?”

Cô dùng giọng nói trêu đùa mà thường ngày hay nói với Nhan Dịch Trạch, vì lúc trước Nhan Dịch Trạch cũng hay nói chuyện như vậy với cô.

Sau lần tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang ở khách sạn, cô vẫn luôn chú ý đến tin tức của Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết, nhưng lại không hề có động tĩnh gì, cho đến khi cuộc thi có kết quả cuối cùng thì cô mới bắt đầu ý thức được có lẽ Tiêu Tuyết không phải là đối tượng mà cô nên để ý, Quan Hiểu Ninh—người mà bấy lâu nay không lộ mặt mới là đối thủ đáng gờm thật sự.

Chỉ là cô nghĩ không ra loại người vênh váo hung hăng như Tiêu Tuyết, sao lại chịu âm thầm rút lui mà để Quan Hiểu Ninh lên mặt thay thế địa vị của cô ta như vậy.

Sự im lặng của Tiêu Tuyết khiến cô không thể cứ đợi như thế được nữa, hôm nay cô xuất hiện ở đây là để thử xem mình rốt cuộc có còn cơ hội để giành lấy sự xem trọng của Nhan Dịch Trạch nữa không, không thử một lần cô thật sự không cam tâm, tại vì rõ ràng là Nhan Dịch Trạch có cảm tình với mình.

Lúc này trêи mặt Nhan Dịch Trạch không hề có biểu hiện gì: “Nếu đã đến đây rồi thì cứ chơi cho vui, nhưng mà giám đốc Dương sau này nói chuyện nên chú ý đến thái độ một chút, tuy rằng giữa cô và tôi chỉ có quan hệ trong công việc nhưng mà dù sao giữa nam và nữ cũng nên giữ khoảng cách chút thì hơn.”

Giữ khoảng cách? Dương Thể Đình đối với cách dùng từ này của Nhan Dịch Trạch cảm thấy mới mẻ, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ e là mình không còn cơ hội nữa rồi, chỉ có điều cô nghi ngờ liệu Nhan Dịch Trạch có thật sự coi trọng Quan Hiểu Ninh đến vậy không.

Nhan Dịch Trạch không thèm để ý Dương Thể Đình nữa mà xoay người đi về phía Quan Hiểu Ninh đang đứng, ý của anh đã rõ ràng lắm rồi, Dương Thể Đình cũng được xem là một người thông minh, hẳn là đã biết sau này phải làm thế nào điều chỉnh lại hành vi và lời nói của mình.

Anh bước đến bên cạnh Quan Hiểu Ninh ôm lấy eo của cô mà cười nói: “Hiểu Hiểu, nên dùng bữa thôi, em và Chu đại ca vừa ăn vừa nói đi.”

Chu Huệ Bân cười ha hả: “Anh ở khách sạn này tổng cộng gặp hai người ba lần, mỗi lần hai người đều có tiến triển mới, bây giờ cuối cùng cũng đã tu thành chánh quả rồi! Em gái Hiểu Ninh, vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Dịch Trạch anh chưa từng thấy đâu, em thật có phúc đấy, trang phục của con gái ta không cần vội, lúc nào em rảnh thì em làm cũng được. Còn anh đây không làm phiền hai người nữa, nhìn xem tên tiểu tử này như thiếu hơi em vậy, hai ta vừa mới nói có mấy câu thôi là cậu ta đã chạy qua đây rồi, ha ha!”

Quan Hiểu Ninh bị trêu liền cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Nhan Dịch Trạch lại chẳng hề để ý, rất phóng khoáng mà gật đầu thừa nhận: “Chu đại ca thật đúng là hiểu lòng người, thì em chính là không thể thiếu cô ấy mà.”

Câu nói này của Nhan Dịch Trạch lại khiến Chu Huệ Bân cười một trận lớn.

Sau đó Nhan Dịch Trạch đưa Quan Hiểu Ninh đi dùng cơm, buổi ăn tối là kiểu buffet, tìm một chỗ yên tĩnh Nhan Dịch Trạch bảo cô ngồi đó đợi, còn anh thì đi lấy đồ ăn.

Những nhân viên phục vụ có mặt tại đó đều nhìn thấy một cảnh này, thấy Nhan Dịch Trạch đi qua bên quầy lấy thức ăn thì ba bốn người lập tức vây quanh cầm lấy dụng cụ ăn đi theo sau anh, Nhan Dịch Trạch chỉ món nào thì họ liền lấy món đó, sau đó đem đĩa thức ăn đến trước mặt Quan Hiểu Ninh, thức uống và món tráng miệng cũng rất chu đáo mà mang đến vài món.

Quan Hiểu Ninh nhìn ly kem chocolate trước mặt mà thấy thèm, liền cầm muỗng lên ăn một miếng, tiếp đó lại ăn bánh kem chocolate.

“Ai đem đồ ngọt đến vậy? Món chính em không ăn mà cứ ăn những thứ này không có dinh dưỡng đâu, ăn món chính trước đi.” Nhan Dịch Trạch nhìn dáng ăn của Quan Hiểu Ninh anh thấy mắc cười, lấy đũa gắp một con tôm nõn đưa đến bên miệng cô.

Quan Hiểu Ninh vội há miệng ăn con tôm rồi lại chỉ chỉ ly kem: “Những cái khác đều có thể khoan hẳn ăn, nhưng cái này mà không ăn thì sẽ tan hết, rất lãng phí.”

“Vậy anh ăn hộ em, em cứ ăn cơm trước đi.” Nhan Dịch Trạch lấy ly kem đến trước mặt mình.

Quan Hiểu Ninh ở bên cạnh trơ mắt nhìn, cô thật sự rất muốn ăn, vả lại mùi vị của ly kem này rất ngon.

Nhan Dịch Trạch ăn hai miếng rồi lại nhìn cô, nhịn không được ôm lấy cổ cô hôn một cái, sau đó lại múc một muỗng kem đút cô ăn: “Em đúng là không có tiền đồ gì cả, chẳng qua chỉ là một ly kem thôi mà đã thèm thành như vậy rồi.” Nói xong anh lại gắp một miếng thịt bò cho cô, sau đó lấy ly đồ uống nóng để trước mặt cô, đợi Quan Hiểu Ninh uống hai ngụm anh lại giành uống.

Quan Hiểu Ninh đẩy anh một cái: “Nếu anh muốn uống thì tự mà đi lấy, sao cứ luôn giành cái của em, còn nữa anh tự ăn đồ của anh đi, em không cần anh đút đâu, anh cũng đừng cứ ôm em hoài, để người khác thấy được không tốt chút nào.”

Nhưng Nhan Dịch Trạch lại không hề có ý định buông tay ra, ngược lại càng dính lấy Quan Hiểu Ninh hơn nữa: “Anh chính là muốn cùng em ăn chung một đĩa thức ăn, uống chung một ly nước, những gì mà em ăn qua uống qua đều đặc biệt ngọt. Người khác nhìn thấy thì có gì mà không tốt, chứng tỏ tình cảm của chúng ta rất tốt, nào, thử món nấm đông cô chiên giòn này đi, đây là món ăn đặc biệt của nhà hàng đấy.”

Mặc dù biết rõ tính cách của Nhan Dịch Trạch một khi điên lên là sẽ không màng gì cả, nhưng Quan Hiểu Ninh không ngờ nhiều năm như vậy trêи phương diện này mà anh cũng không hề có thay đổi gì nhiều, chỉ đành ăn tiếp vậy.

Mà trong mắt người ngoài thì Nhan Dịch Trạch thể hiện tình cảm quá mức đến nổi không thể nào quá mức hơn nữa, ngọt đến độ có chút ngấy, hai người gần như vừa ăn hai miếng thì lại hôn một cái, từ đầu đến cuối chỉ dùng một đôi đũa, một cái ống hút và một cái muỗng, kiểu thân mật và tình yêu cuồng nhiệt thế này chưa từng thấy qua trêи người Nhan Dịch Trạch, có thể thấy được Tây Thi nhà ăn—Quan Hiểu Ninh này đã triệt để khiến cho Nhan Dịch Trạch một người lão luyện như vậy bị mê hoặc.

Dương Thể Đình đương nhiên cũng đã nhìn thấy, ngoại trừ việc cảm thấy mất mát thì cô còn thấy ngưỡng mộ người phụ nữ tên Quan Hiểu Ninh này, nghĩ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở tiệm cà phê khi ấy mình còn tưởng cô ấy chỉ là một cô sinh viên đại học, nào ngờ chính khuôn mặt sinh viên bình dị đơn giản này lại hợp khẩu vị của Nhan Dịch Trạch, lại nghĩ đến thái độ lúc trước của Nhan Dịch Trạch thật ra đã thể hiện sự khác thường rồi, lúc đó nếu mình nhìn ra thì hôm nay cũng không cần phải ngồi đây vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ mà tự ngược mình.

Cô cười khổ rồi sau đó phóng khoáng mà xoay người rời khỏi, chỉ không ngờ lại ở vị trí gần cửa sổ nhìn thấy một người khác, tự nhiên mà bước đến trước mặt người đó, Dương Thể Đình cười tít mắt mà nói lời chào hỏi: “Giám đốc Tiêu, nghe nói cô đã đi Pháp để tham quan tuần lễ thời trang, sao lại quay về sớm vậy?”

Tiêu Tuyết liếc mắt nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh tế của Dương Thể Đình một cái rồi hừ một tiếng: “Tôi muốn chừng nào về thì về thôi còn cần phải báo cáo với cô ư.”

“Đương nhiên là không cần, chỉ có điều tôi còn tưởng là giám đốc Tiêu biết được việc Nhan tổng có bạn gái nên vội quay về để chúc mừng đấy!”

Vẻ mặt Tiêu Tuyết đanh lại: “Dương Thể Đình, cô đừng có mà cười trêи nỗi đau của người khác, cô cũng là một kẻ thua cuộc thôi ở đó mà vui mừng gì chứ!”

Dương Thể Đình mím môi cười: “Không có bắt đầu thì lấy đâu ra thắng hay thua, tôi nào có bản lĩnh lớn như cô, vừa có thể đi theo bên người Nhan tổng có được tiền đồ sáng lạn, bây giờ lại có thể vân đạm phong khinh mà xem như không có gì xảy ra cả, giám đốc Tiêu đúng là người có tu dưỡng tốt.”

Tiêu Tuyết trừng mắt nhìn Dương Thể Đình nói: “Dương Thể Đình, tôi không hề muốn ở đây khua môi múa mép với cô, tốt nhất là cô cách xa tôi một chút!”

“Được thôi, vậy thì tôi không quấy rầy tâm trạng tốt của giám đốc Tiêu nữa.”

Sau khi nói xong Dương Thể Đình yểu điệu bước ra khỏi cửa và đi về phía thang máy, giữa đường cô dừng lại lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, theo cô nghĩ nếu đã không thể làm người tình của ông chủ vậy thì chỉ có thể làm một cấp dưới khiến cho ông chủ yêu thích thôi.

Nhan Dịch Trạch xem xong tin nhắn Dương Thể Đình gửi vẫn ung dung thản nhiên tiếp tục dùng cơm với Quan Hiểu Ninh, một lát sau mới vẫy tay về phía Hứa Hướng Dũng rồi nói với Quan Hiểu Ninh: “Bên kia có người tìm anh bàn chuyện làm ăn, anh bảo Hướng Dũng ở đây với em một lát.”

“Ồ, anh đi làm việc của anh đi, em ở một mình cũng được, em và trợ lý của anh cũng không quen thân lắm ngồi chung một bàn em thấy hơi ngại.”

“Hướng Dũng khéo nói chuyện lắm, lát nữa anh sẽ quay lại.”

Nhan Dịch Trạch đợi Hứa Hướng Dũng qua đây lại nhỏ tiếng giao phó vài câu với cậu ta rồi anh đi về phía cửa sổ sát đất ở gần cửa ra vào.

Quan Hiểu Ninh nhìn Hứa Hướng Dũng cười cười cũng không biết nên nói gì, Hứa Hướng Dũng cũng rất lễ phép mà nhìn cô cười lại: “Cô Quan, thật ra tôi có một chuyện muốn nói với cô lâu rồi.”

“Chuyện gì ạ?”

“Là vậy, tôi đã sớm biết cô rất thích thiết kế thời trang, vừa hay bạn gái của tôi là giám đốc bộ phận trang phục nữ ở trung tâm thương mại của Trung Hiểu, cũng không biết có thể giúp gì được cô hay không.”

“Thật ư? Vậy thì tốt quá rồi, tôi còn cố tình đi qua đó dạo xem đấy, quần áo ở đó đều rất nổi bật. Sao anh không nói sớm, tôi phải thỉnh giáo một chút bạn gái anh tiêu chuẩn lựa chọn thương hiệu trang phục mới được, còn có một số vấn đề về xu hướng thịnh hành nữa.” Lời nói của Hứa Hướng Dũng trong chốc lát đã loại bỏ được cảm giác xa lạ của cô đối với anh ta, cũng đặc biệt muốn làm quen với bạn gái của anh ta.

“Bạn gái của tôi tên là Đới Hoán Tình, để tôi đưa số di động của cô ấy cho cô, cô gọi điện cho cô ấy hẹn ra ngoài gặp mặt.”

“Không cần đâu, công việc của cô ấy chắc chắn rất bận, đợi hẹn thời gian rồi tôi sẽ qua bên trung tâm thương mại gặp cô ấy, tiện thể dạo quanh đó xem xét kĩ càng hơn.” Sau khi lấy được số điện thoại của Đới Hoán Tình, Quan Hiểu Ninh rất vui và cũng nói nhiều hơn với Hứa Hướng Dũng.

Nhan Dịch Trạch đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn Tiêu Tuyết chỉ nói một câu: “Cô đi theo tôi.” Thì tiếp tục đi ra ngoài.

Sau khi bước ra khỏi hội trường đứng ở hành lang anh tùy tiện đẩy cánh cửa của một căn phòng trống rồi bước vào trong đó, Tiêu Tuyết cũng lập tức đi vào theo.

“Cô về lúc nào vậy?” Nhan Dịch Trạch xoay người lại hỏi Tiêu Tuyết đang mặt mày tiều tụy.

“Vừa mới về, lúc ở Pháp nhìn thấy tin tức em cũng không tin lắm, trêи đường về em nghe nói anh mở tiệc ở đây nên đã bắt xe qua đây, kết quả là nhìn thấy bộ dạng ngọt ngào của anh và cô ấy, giống như sáu năm nay không hề xảy ra chuyện gì vậy.” Trong mắt Tiêu Tuyết giăng đầy tơ máu, cô cần phải đi ngủ ngay nhưng không tận mắt chứng thực những gì mà báo chí nói thì bất luận thế nào cô cũng không thể nghỉ ngơi được.

Nhan Dịch Trạch hơi nhếch khóe miệng: “Tiêu Tuyết, mối quan hệ giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi, cô cũng đừng tự khiến mình trở nên quá khó coi.”

“Tôi khó coi ư? Tôi vì anh vì Trung Hiểu đã làm biết bao nhiêu chuyện, tôi đã làm gì đâu mà khó coi! Anh nói kết thúc là kết thúc ư, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa, tình cảm của tôi thì sao đây, tôi là một con người chứ không phải máy móc tình cảm không thể nói muốn thu hồi là thu hồi được!”

Trái ngược với sự kϊƈɦ động của Tiêu Tuyết, Nhan Dịch Trạch như là nghe được một câu chuyện cười nào đó vậy: “Cô ở đây nói chuyện tình cảm với tôi ư, tôi đã từng hứa gì hay làm gì khiến cô hiểu lầm ư, mối quan hệ của chúng ta chẳng phải là cô ngủ với tôi tôi cho Tiêu gia nhà cô lợi lộc ư. Còn về cô rốt cuộc đã nảy sinh tình cảm quỷ quái gì đó không liên quan đến tôi, cô đã làm nhiều việc cho Trung Hiểu đó cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của một nhân viên nên làm. Vả lại tôi cần phải nói thêm một lần nữa, tôi chỉ thừa nhận một người bạn gái đó là Hiểu Hiểu mà thôi, tốt nhất là cô đừng có nhắc lại những chuyện trong quá khứ nữa, đây là cảnh cáo và cũng là giới hạn cuối cùng của tôi!”

Tim Tiêu Tuyết đau đến sắp không thở nổi nữa, cô lớn tiếng kêu lên: “Quan Hiểu Ninh rốt cuộc có gì tốt mà anh cứ đứng về phía cô ấy.”

“Cô ấy chỗ nào cũng tốt, vả lại cô ấy mới là người thật sự có thể hy sinh tất cả vì tôi, một sự hy sinh không cần đền đáp.”

“Em cũng có thể hy sinh tất cả vì anh mà, anh nói gì em cũng có thể làm. Dịch Trạch, anh đừng không cần em có được không?” Tiêu Tuyết hèn mọn mà khẩn cầu.

Nhan Dịch Trạch một chút cũng không hề động lòng: “Tiêu Tuyết, quả thật là tôi có không ít phụ nữ chịu vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì, nhưng không một ai như Hiểu Hiểu không cần đền đáp, bao gồm cả cô trong đó. Không cần đền đáp là ý gì, cô có nghe hiểu không? Vả lại tôi vốn dĩ không hề thiếu nợ gì cô, trêи thế gian này ngoại trừ Hiểu Hiểu ra không có người phụ nữ nào xứng đáng để nói tình cảm với tôi, tôi—Nhan Dịch Trạch chỉ thiếu nợ tình cảm của một người đó là Quan Hiểu Ninh mà thôi!”

“Nhan Dịch Trạch, sẽ có một ngày anh phải hối hận vì đã đối xứ với tôi như vậy, anh quá tự đại rồi anh tưởng Trung Hiểu có được như hôm nay là nhờ vào công lao của mình anh ư, anh vốn dĩ còn chưa ý thức được tầm quan trọng của tôi đối với Trung Hiểu, chưa ý thức được tôi đã làm biết bao nhiêu công việc đằng sau cho anh.”

Nhan Dịch Trạch không hề quan tâm mà cười nói: “Tùy cô muốn nói sao cũng được, Hiểu Hiểu còn đang đợi tôi, tôi không tiếp cô nữa.”

Nghe tiếng đóng cửa sau khi Nhan Dịch Trạch rời khỏi, Tiêu Tuyết nắm chặt đôi tay đang không ngừng run lên của mình, cô thề nhất định sẽ khiến Nhan Dịch Trạch biết được sau khi rời bỏ cô anh ta sẽ gặp khó khăn trong từng bước đi!

Sau buổi tiệc hôm đó, Quan Hiểu Ninh xem như chính thức sống chung với Nhan Dịch Trạch, hai người vốn đã quá quen thuộc tính cách và thói quen của đối phương, bên nhau lần nữa cũng chỉ là càng thêm hòa hợp hơn trước mà thôi, Nhan Dịch Trạch cũng bắt đầu hình thành thói quen vừa tan ca là về nhà ngay, về nhà ăn cơm Quan Hiểu Ninh nấu sau đó cùng cô hoặc là xem ti vi hoặc là ai làm việc nấy không quấy rầy đối phương, mỗi ngày của Nhan Dịch Trạch đều trải qua hết sức mãn nguyện, trong lòng có một loại thoải mái khó nói thành lời.

Quan Hiểu Ninh cũng không phải ở không như vậy cô đã tìm một lớp bồi dưỡng để học, lại thường qua bên chỗ của Vu Diên Danh giúp đỡ, còn có việc gặp mặt bạn gái của Hứa Hướng Dũng—Đới Hoán Tình nữa, sự nắm bắt về yếu tố và xu hướng thời trang của Đới Hoán Tình rất chuẩn xác, mắt thẩm mỹ cũng rất độc đáo, người cũng rất dịu dàng, Quan Hiểu Ninh học hỏi được rất nhiều từ chỗ cô ấy, hai người cũng dần dần trở thành bạn bè.

Chỉ là mấy ngày gần đây Quan Hiểu Ninh phát hiện thời gian về nhà của Nhan Dịch Trạch bắt đầu trở nên không cố định, thường rất tối mới về nhà, có khi trễ đến nổi cô đã ngủ nên cũng không biết rốt cuộc anh mấy giờ về.

Cô cũng từng hỏi anh có chuyện gì, nhưng Nhan Dịch Trạch chỉ cười và nói tại vì sắp mở cuộc họp cổ đông để lần nữa biểu quyết kế hoạch đầu tư nước ngoài của Trung Hiểu cho nên cần phải tăng ca, đợi qua đợt này thì sẽ ổn thôi, Quan Hiểu Ninh nghe xong cũng không quá để ý.

Cho đến một ngày cô đến chỗ Vu Diên Danh, anh cầm lấy di động đưa cô xem tin tức trêи đó cô mới biết Nhan Dịch Trạch đã xảy ra chuyện lớn!

Chương 38

Quan Hiểu Ninh cầm lấy di động của Vu Diên Danh xem tin tức trêи đó, kết quả càng xem càng lo, đồng thời cũng thấy lo lắng thay cho Nhan Dịch Trạch.

Tin tức nói về tiểu sử làm giàu của Nhan Dịch Trạch, nói anh khởi nghiệp bằng nghề buôn lậu xe cũ, rồi tới những chiêu trò lừa gạt trong làm ăn, sau khi thành lập Trung Hiểu cái phong thái ấy ngày càng phát triển đến mức cực đại, thật ra hội đồng quản trị của Trung Hiểu chỉ là hữu danh vô thực mà thôi chỉ có một mình Nhan Dịch Trạch nói là xong, những cổ đông khác cho dù có ý kiến gì cũng không dám nói ra, bởi vì một khi có người làm trái với ý của Nhan Dịch Trạch vậy thì chỉ có chờ bị xử lý mà thôi, nhẹ thì không hiểu ra sao tự nhiên bị đánh một trận, nặng thì nhà tan cửa nát!

Tiếp đó lấy kế hoạch đầu tư nước ngoài của Trung Hiểu lần này làm ví dụ, nói rõ rõ ràng là một hạng mục rất có thể sẽ bị thua lỗ, hội đồng quản trị đã bỏ phiếu phủ quyết, nhưng Nhan Dịch Trạch vẫn cứ khăng khăng phải tiến hành bỏ phiếu lần 2, còn ám chỉ có không ít thành viên trong hội đồng quản trị chịu sự uy hϊế͙p͙ của Nhan Dịch Trạch, bắt họ nhất định phải bỏ phiếu đồng ý.

Ngoài ra còn có tin tức nói những gì nêu trêи đã gợi lên sự chú ý của nhiều bộ phận có liên quan, có lẽ họ sẽ bắt tay vào điều tra Nhan Dịch Trạch liệu có phải đã dùng những thủ đoạn bất chính để can thiệp vào việc đưa ra quyết sách của hội đồng quản trị trong Trung Hiểu, tổn hại đến lợi ích của nhiều vị cổ đông.

“Diên Danh, liệu Dịch Trạch có sao không?” trả lại di động cho Vu Diên Danh, Quan Hiểu Ninh lo lắng hỏi.

“Việc này cũng khó nói, phải xem dư luận phát triển đến mức nào nữa, nếu mà còn tiếp tục đưa tin về bộ mặt xấu của Nhan Dịch Trạch nữa e rằng lúc đó mọi người sẽ giậu đổ bìm leo, vậy thì sẽ rắc rối đấy, miệng lưỡi thế gian mà. Chủ yếu còn phải xem Nhan Dịch Trạch có làm những việc mà tin tức nói hay không, vậy thì chỉ có mình anh ta biết thôi.”

“Trung Hiểu cũng thành lập lâu vậy rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện loại việc như vậy!”

Vu Diên Danh lắc đầu: “Một tập đoàn lớn như vậy có đối thủ cạnh tranh cũng là chuyện bình thường, thương trường như chiến trường nói không chừng có người đang đợi em sụp đổ đấy, Nhan Dịch Trạch bị đăng tin như vậy chắc cũng là do đối thủ cạnh tranh gây ra, vừa rồi anh mới xem giá cổ phiếu xong, cổ phiếu của Trung Hiểu đã rớt hơn một tệ, tuy cũng không phải là chấn động gì lớn nhưng nhiều tin trái chiều như vậy, chỉ sợ nếu thật sự bị điều tra thì sẽ rất phiền phức.”

Nghe Vu Diên Danh phân tích như vậy, Quan Hiểu Ninh cũng không còn tâm trạng để mà thiết kế nữa, trong lòng hết sức lo lắng cô vội quay về nơi ở của Nhan Dịch Trạch, cô quyết định tối nay cho dù có muộn đến cỡ nào thì cô cũng phải đợi Nhan Dịch Trạch về.

Nhưng may mà Nhan Dịch Trạch lại hiếm khi có bữa về nhà đúng giờ, đi vào phòng khách anh nhìn vẻ mặt của Quan Hiểu Ninh một cái rồi cười nói: “Em đã xem tin tức rồi đúng không?”

“Xảy ra chuyện như vậy anh còn cười được ư?”

“Không cười chẳng lẽ khóc à.”

Nhan Dịch Trạch ngồi xuống bên cạnh Quan Hiểu Ninh: “Bữa tối chúng ta ăn gì?”

“Còn nghĩ tới việc ăn nữa, em hỏi anh những gì báo chí đưa tin có phải là sự thật không?”

Nhan Dịch Trạch vẫn cười với vẻ mặt không đứng đắn: “Vậy thì phải xem em hỏi phần nào đây.”

Quan Hiểu Ninh tức giận: “Nhan Dịch Trạch, anh có thể nói chuyện nghiêm túc một chút được không!”

Nhan Dịch Trạch vội ngồi lại đàng hoàng: “Sao anh phải lừa em chứ, những gì báo chí đưa tin có một phần là thật, nhưng phần lớn đều là giả cả, làm ăn kinh doanh không thể nào không dùng một chút thủ đoạn, nhưng anh có thể khẳng định với em là đều ở trong phạm vi pháp luật cho phép. Hơn nữa nếu anh thật sự có thể khống chế các thành viên trong hội đồng quản trị thì sao lại có thể làm ra cục diện như hôm nay chứ, có cần phải đợi đến khi hạng mục của anh bị các thành viên trong hội động quản trị bác bỏ rồi lại gióng trống khua chiêng đi uy hϊế͙p͙ các đổng sự đó chứ? Anh rảnh quá nhỉ!”

“Anh không có làm những việc đó thì tốt, ít nhất cũng không cần phải lo lắng bị người ta điều tra.” Cuối cùng Quan Hiểu Ninh cũng hơi yên tâm được một chút.

“Hiểu Hiểu, em cứ thế mà tin lời anh ư?” Nhan Dịch Trạch không ngờ Quan Hiểu Ninh lại dễ dàng chấp nhận lời giải thích của anh như vậy.

Quan Hiểu Ninh gật đầu: “Em tin chứ, bất luận như thế nào thì anh cũng chưa từng gạt qua em, chẳng phải sao?”

“Em chỉ cần tin tưởng anh.” Nhan Dịch Trạch ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tin tưởng anh sau này sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em phải chịu tổn

thương nữa là được, anh cũng chỉ thừa nhận mình em là người phụ nữ của anh, còn những chuyện khác em không cần phải để ý đến làm gì.”

“Được, em hiểu rồi.” Quan Hiểu Ninh tưởng là anh đang nói đến việc mình từng ngồi tù 6 năm, cho nên cũng đồng ý thử cho cả hai một cơ hội, thế nào đi nữa thì cô cũng thật sự là không nỡ mất anh.

Nhan Dịch Trạch vui vẻ mà hôn lên má cô rồi đứng lên nói: “Khiến em phải lo lắng như vậy anh nhất định phải bồi thường lại cho em, cơm tối để anh nấu!”

Quan Hiểu Ninh ngồi ở sofa nhìn Nhan Dịch Trạch tâm trạng đột nhiên tốt lên đang đi vào trong nhà bếp, trong lòng cũng không còn lo lắng và sợ hãi như trước nữa.

Chỉ là hôm vài ngày sau tin tức không những không dịu xuống mà càng ngày càng ác liệt hơn nữa, Nhan Dịch Trạch cũng trở nên bận rộn hơn, gần như ngày nào cũng phải tổ chức họp báo để giải thích với đại chúng đồng thời còn phải an ủi đám cổ đông, bận đến không kịp thở.

Quan Hiểu Ninh nhìn thấy mà lo lắng vô cùng, nhưng cô lại không thể giúp gì được cho anh chỉ có thể làm tốt việc hậu cần mà thôi, ngoại trừ việc nấu bữa sáng ra, cho dù Nhan Dịch Trạch về nhà lúc mấy giờ đi nữa thì cô cũng luôn làm sẵn một bữa ăn tối thịnh soạn và đầy dinh dưỡng để trong nồi giữ ấm cho anh, cô sợ anh làm việc vất vả quá sức khỏe sẽ không chịu nổi.

Cứ thế mà bận rộn rồi vài ngày trôi qua, cô nhận được điện thoại của Nhạc Đông gọi đến, nói hai ngày nữa Đinh Nạp sẽ về, hỏi cô có muốn cùng ra sân bay đón cô ấy không.

Quan Hiểu Ninh rất vui mà liền nhận lời, nhưng sau đó cô lại bắt đầu thấy lo, việc mình và Nhan Dịch Trạch lại ở bên nhau không biết Đinh Nạp ở nơi khác có biết không, mà nếu cô ấy biết rồi thì mình nên giải thích thế nào đây, lúc trước mình còn ở trước mặt Đinh Nạp mà thề thốt rằng sẽ không để ý đến Nhan Dịch Trạch nữa, bây giờ phải nói như thế nào đây.

Vả lại Đinh Nạp còn là người bạn tốt duy nhất của cô, cô thật sự không muốn lại mất đi một tình bạn đáng quý như vậy nữa.

Ngày đi đón Đinh Nạp, Quan Hiểu Ninh thấp thỏm không yên mà đi theo Nhạc Đông ra sân bay, Đinh Nạp vẫn với tính cách hùng hùng hổ hổ như ngày nào: “Hiểu Ninh, tuy mình ở nơi khác nhưng hầu như ngày nào mình cũng thấy được tin tức của cậu đấy, cậu và Nhan Dịch Trạch là thật lòng ư?”

“Nạp Nạp, mình biết mình không làm được những gì mình đã hứa với cậu, chỉ là mọi việc cũng đã phát triển đến bước này rồi.”

Đinh Nạp cười: “Những chuyện đó mình đều đã nghe Đông Tử nói rồi, không gọi điện cho cậu là bởi vì mình biết cậu cũng rất khó xử. Hiểu Ninh, cậu lựa chọn ở cùng với Nhan Dịch Trạch đó là quyền tự do của cậu, mình không có quyền can thiệp vào, đương nhiên mình cũng hy vọng cậu có thể hạnh phúc, cho nên bất luận cậu có quyết định như thế nào, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì thì mình cũng vẫn luôn ủng hộ cậu ở bên cậu!” nếu Quan Hiểu Ninh đã không thể nào quên được Nhan Dịch Trạch, Đinh Nạp ngoại trừ lo lắng thì cũng chỉ có thể giấu cô ấy chuyện giữa Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết mà thôi.

“Nạp Nạp, cảm ơn cậu đã để mình biết mình vẫn còn một người bạn có thể tín nhiệm!”

Đinh Nạp hừ nhẹ: “Việc thi thiết kế thời trang mình cũng đã nghe Đông Tử nói rồi, đã sớm nói với cậu rồi Tiêu Tuyết người phụ nữ này không phải là một người tốt, mà cậu không tin, xém tí bị hại thê thảm rồi thấy chưa, nhưng mà Nhan Dịch Trạch làm việc cũng xem như tài giỏi.”

Quan Hiểu Ninh thở dài: “Đến giờ mình vẫn chưa thấy Tiểu Tuyết đâu nữa, thế nào đi nữa cậu ấy cũng nên cho mình một lời giải thích chứ. Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến việc này nữa, cậu đi lâu như vậy hôm nay mình tẩy trần cho cậu, mời cậu và Đông Tử ăn cơm.”

Lúc này Nhạc Đông mới lên tiếng: “Thân phận bây giờ của em đã khác xưa rồi, vậy thì hai chúng tôi không khách sáo nữa.”

“Đông Tử, gần đây Nhan Dịch Trạch chắc thê thảm lắm nhỉ, công ty của các anh có thể chịu đựng nổi không vậy?” Đinh Nạp đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Nhạc Đông gật gật đầu: “Chắc là không có việc gì lớn lao, anh thấy Dịch Trạch cũng không có phản ứng gì quá lớn, chắc là sẽ có cách giải quyết thôi.”

“Vậy thì tốt, anh ta nhiều kế sách mà.” Đinh Nạp vừa nói vừa dựa người vào ghế.

Quan Hiểu Ninh thông cảm cho cô mệt nhọc vì đi đường xa nên cũng không nói thêm gì nữa, trong lúc chán liền lấy di động ra chơi trò chơi, Đinh Nạp chợp mắt được một lát cảm thấy không ngủ được cũng lôi di động của mình ra xem.

Qua một lát sau, cô ấy đột nhiên hỏi: “Hiểu Ninh, gần đây Nhan Dịch Trạch buổi tối mấy giờ mới về nhà?”

“Không ổn định, gần đây anh ấy bận nhiều việc nên rất ít khi về sớm, thường thì đến 11 giờ, 12 giờ khuya mới về là chuyện bình thường.”

Đinh Nạp cười lạnh: “Mình thấy anh ta không phải vì bận nhiều việc, mà là bận đi gặp người ta!”

“Sao cậu biết?” Quan Hiểu Ninh thấy kỳ lạ mà nhìn Đinh Nạp.

“Trêи mạng lại có tin tức lớn về anh ta nữa kìa, cậu tự mở xem đi.”

Quan Hiểu Ninh lập tức mở trang mạng xã hội của mình ra xem, quả nhiên là lại có tin tức về Nhan Dịch Trạch, chỉ là tin lần này không còn bình luận về các thủ đoạn làm ăn của anh nữa, mà đã trở thành tin giải trí.

“Nhan Dịch Trạch nhiều lần hẹn hò với nữ tác giả xinh đẹp nổi tiếng Hàn Tư Nghê, câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem của cô bạn gái Tây Thi nhà ăn tuyên bố sụp đổ!”

Tiêu đề nổi bật đó khiến mắt Quan Hiểu Ninh phát đau, phía bên dưới còn có rất nhiều tấm hình chụp Nhan Dịch Trạch và một mỹ nữ tóc dài đang hẹn hò trong một nhà hàng, trong đó không thiếu những tấm hình hai người nói cười khoác vai và nắm tay.

Đây chính là nguyên nhân anh về nhà muộn ư, mình còn ở đó mà lo cho anh ta, vì để bồi bổ cơ thể cho anh ta mà mỗi ngày nấu những món ăn khác nhau, kết quả là anh ta ở bên ngoài dùng bữa tối với người phụ nữ khác!

“Người tên Hàn Tư Nghê này nổi tiếng lắm sao?” Quan Hiểu Ninh tỏ ra rất bình tĩnh hỏi.

Đinh Nạp trả lời: “Rất nổi tiếng, Hàn Tư Nghê rất được lòng dư luận, những cuốn sách mà cô ấy viết đều bán rất chạy, vả lại hình tượng và khí chất đều rất tốt lại rất quan tâm đến các vấn đề xã hội, rất nhiều người thích cô ấy.”

Vậy xem ra đó là một người phụ nữ hoàn mỹ rồi! Quan Hiểu Ninh cười khổ cất điện thoại vào, không muốn nhìn thấy bất kì tin tức gì về Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê nữa, việc bây giờ cô cần làm chính là đợi gặp được Nhan Dịch Trạch rồi hỏi rõ ràng mọi chuyện!

“Hiểu Ninh, hay là chúng ta bữa khác mới đi ăn đi?” Nhạc Đông cũng rất kinh ngạc khi Nhan Dịch Trạch lại đột nhiên bị đăng những tin như vậy, nhưng anh thấy sắc mặt của Quan Hiểu Ninh không được tốt lắm nên muốn đổi ngày khác mới đi ăn.

Quan Hiểu Ninh lại lắc đầu: “Em không sao, em cũng gần như quen với những loại đả kϊƈɦ như thế này rồi, đầu tiên là Tiêu Tuyết sau đó là anh ấy, địa điểm để Nạp Nạp chọn đi, em cũng đói rồi.”

Đinh Nạp và Nhạc Đông cũng hết cách đành chọn đại một quán thịt nướng ăn qua loa một chút đồ ăn, sau khi ăn xong Nhạc Đông đưa Quan Hiểu Ninh về chỗ ở của Nhan Dịch Trạch, Đinh Nạp liên tục dặn dò Quan Hiểu Ninh nếu như thật sự có chuyện gì thì có thể đến chỗ cô bất cứ lúc nào.

Quan Hiểu Ninh cười gật đầu rồi đợi xe của Nhạc Đông rời khỏi cô mới lên lầu.

“Hôm nay anh cố tình về sớm, sao em còn ra ngoài?” Quan Hiểu Ninh vừa mở cửa ra đã thấy Nhan Dịch Trạch đứng ở cửa hỏi.

“Hôm nay Nạp Nạp về, Nhạc Đông chở em ra sân bay đón cô ấy, sau đó em mời họ đi ăn cơm.”

“Từ nãy tới giờ anh đợi em về còn chưa ăn cơm nữa đấy, hay là em cùng anh ra ngoài ăn thêm chút gì nữa đi?”

Quan Hiểu Ninh để túi xách sang một bên, sau đó giọng điệu hòa nhã mà hỏi Nhan Dịch Trạch: “Anh còn cần em đi ăn cùng ư?”

“Em có ý gì?” Nhan Dịch Trạch không hiểu mà nhìn Quan Hiểu Ninh.

Quan Hiểu Ninh lấy điện thoại và mở cái tin vừa rồi ra sau đó đưa đến trước mặt Nhan Dịch Trạch: “Nếu em đã nói là tin anh, thì sẽ không tự mình đoán mò quan hệ giữa anh và người phụ nữ khác, em muốn nghe anh giải thích.”

Nhan Dịch Trạch xem xong từng tấm hình sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Quan Hiểu Ninh và nói: “Quả thật là anh đang hẹn hò với cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK