Quan Hiểu Ninh đem găng tay bằng len mình vừa mới đan xong bỏ vào trong túi, đây là món quà mà cô chuẩn bị tặng cho bạn trai của mình Nhan Dịch Trạch, chất liệu len vừa đẹp lại vừa mắc, là mẹ của Tiêu Tuyết bạn tốt của cô dùng để đan áo còn dư lại, Tiêu Tuyết cố tình lén đem cho cô một ít, bản thân cô không nỡ xài mà lại đem chúng đan thành đôi găng tay cho bạn trai.
Ở cái khu nhà ở cũ kĩ này điều kiện gia đình Tiêu Tuyết cũng được xem là khá giả, ba của Tiêu Tuyết làm nghiệp vụ ở xưởng sản xuất thép thường xuyên đi công tác ở những nơi khác đồng thời cũng giúp cơ quan kiếm lợi nhuận, cô cùng Tiêu Tuyết còn có một người bạn cùng trang lứa ở kế nhà tên là Đinh Nạp, 3 người các cô chơi với nhau từ bé thân như chị em ruột.
Cho dù thời tiết rất oi bức, nhưng chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai và nụ cười lưu manh của Nhan Dịch Trạch là Quan Hiểu Ninh nhịn không được cười, ba mẹ sống chết cũng không đồng ý cho cô và Nhan Dịch Trạch qua lại. Vì Nhan Dịch Trạch 24 tuổi từ nhỏ ba mẹ đã ly dị, hắn sống với bà nội không học hành đàng hoàng suốt ngày đi đánh nhau với người ta lại thường đem những thứ lai lịch bất minh đi bán, vì vậy trong mắt mọi người Nhan Dịch Trạch là một người không có tiền đồ vã lại là một kẻ chuyên gây sự sớm muộn gì cũng gây ra việc lớn bị bóc lịch.
Nhưng Quan Hiểu Ninh không cho là vậy, cô cảm thấy Nhan Dịch Trạch không hư hỏng như người ta nói, anh ấy rất thông minh lại hiểu biết rộng cũng rất hóm hỉnh luôn khiến cô cười, vã lại chỉ cần kiếm được tiền là thường xuyên mua quà tặng cô, cho dù cô không để ý những thứ đó cũng không muốn Nhan Dịch Trạch lãng phí tiền, nhưng không thể phủ nhận là mỗi khi nhận được quà cô đều cảm thấy rất vui và rất tự hào.
Cô không phải là một người tùy tiện nhưng một năm trước cô lại cam tâm tình nguyện đem bản thân giao cho Nhan Dịch Trạch, vì cô đã nhận định rằng Nhan Dịch Trạch là người mình sẽ yêu thương suốt đời, hai người họ mãi mãi cũng sẽ không chia lìa!
“Chị, sao lại đứng trong nhà cười một mình như vậy, lại còn thay đồ, chị định ra ngoài à?”
“Ừ, ra ngoài một lát, em định đi đâu?” Quan Hiểu Ninh hỏi đứa em trai nhỏ hơn mình 2 tuổi- Quan Hiểu Phong.
“Em cũng có việc phải ra ngoài. Chị, chị không quên hôm nay là ngày gì chứ?”
Quan Hiểu Ninh liếc trắng em mình một cái cười nói: “sinh nhật 17 tuổi của em chứ gì, chị nào dám quên, em muốn quà sinh nhật gì, chị mua về cho em, nhưng không được chọn món quá đắc đâu đấy.”
“Em không cần quà, chị trực tiếp cho em 300 tệ được không?”
Quan Hiểu Ninh kinh ngạc nhìn em mình, đây là lần đầu tiên nó xin mình cho tiền, vã lại vừa mở miệng là xin 300 tệ nhiều như vậy, lúc trước nó luôn quấn lấy mình đòi ăn, cho nên nhịn không được cô liền hỏi: “ em cần nhiều tiền như vậy để làm gì?” cô nhân lúc rảnh rỗi đi làm thêm khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, không phải là không nỡ cho nó, nhưng phải hỏi cho rõ thằng nhóc này cần nhiều tiền như vậy để làm gì.
Quan Hiểu Phong ngại ngùng lắc đầu: “cũng không có gì, chỉ là đã hẹn người ta đi tham quan tháp truyền hình mới xây thôi.” Vé vào cổng khá là mắc, một tấm vé phải 50 tệ, nhưng vì muốn có một cuộc hẹn lãng mạn với người trong mộng của mình, một Quan Hiểu Phong ngày thường luôn hiểu chuyện vẫn phải mặt dày mà xòe tay xin tiền chị mình.
Quan Hiểu Ninh đột nhiên hiểu ra: “tên tiểu tử này có phải là đang quen bạn gái không? Em sắp phải thi tốt nghiệp rồi, dù sao cũng đừng có mà phân tâm đừng không có tiền đồ như chị đây chỉ học trung cấp, em phải thi vào trường đại học nổi tiếng, đến lúc đó chị sẽ tìm một công việc ổn định để kiếm tiền đóng học phí cho em.”
“Chị, em biết rồi, em sẽ không làm trễ nãi việc học đâu. Vã lại vì bạn gái của mình em cũng sẽ cố gắng nổ lực, nếu mà suốt đời có cô ấy bên cạnh thì cuộc đời này em không còn cần gì nữa! Đúng rồi, năm nay chị tốt nghiệp không phải là vẫn tiếp tục học lên cao đẳng sao, sao mà có thể tìm việc được?”
Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “ Tên tiểu tử như em thì hiểu gì về tình yêu chứ, bây giờ nói những chuyện đó còn quá sớm đợi 10 năm sau em xem lại mình còn có thể nghĩ như thế nữa không? Hằng ngày ba mẹ phải ra ngoài bán rau cực khổ như vậy, chị không định học tiếp nữa, vã lại học phí lại mắc đến vậy, em không cần
phải lo những chuyện này chỉ cần cố gắng học tốt là được. Em cầm 300 tệ này đi nhớ là đừng có tiêu xài phun phí đấy, cô gái mà em hẹn là bạn học cùng lớp với em à?”
Quan Hiểu Phong cầm tiền vui mừng đến nổi ôm lấy Quan Hiểu Ninh nhảy cẫng lên: “ không phải bạn học cùng lớp, để sau này em sẽ nói rõ hơn với chị em đi trước đây, em đã nói với ba mẹ là tối nay không về ăn cơm.”
Quan Hiểu Ninh nhìn em trai chạy vội ra ngoài cửa cảm thấy buồn cười, thời gian qua nhanh thật lúc trước vẫn còn là một thằng nhóc luôn đi theo mình thế mà bây giờ đã biết yêu rồi.
Dọn dẹp đồ xong Quan Hiểu Ninh cũng nhanh chóng ra ngoài, không ngờ vừa ra tới cửa đã đụng phải mẹ mình là Lý Tố Khiết vừa ở chợ đầu mối rau củ lấy hàng về.
“Đi đâu đây?” Lý Tố Khiết vừa nhìn thấy cách ăn diện của con gái mình thì sắc mặt liền trở nên khó coi.
Quan Hiểu Ninh chột dạ nhìn xuống mặt đất nói: “ đi dạo cùng bạn học.”
Lý Tố Khiết đặt túi khoai tây xuống đất: “ tôi là mẹ cô, cô không cần nói tôi cũng biết là cô đang nói dối, có phải là tên lưu manh họ Nhan đó lại tới tìm con phải không? Hiểu Ninh, ta và ba con hằng ngày dằm mưa dãi nắng đứng bán rau bên đường là vì cái gì chứ, ba mẹ chưa từng nghĩ là con và Hiểu Phong có thể đại phú đại quý, chỉ cần tương lai hai con có thể tự nuôi sống bản thân, có thể tìm được một đối tượng đàng hoàng để kết hôn là được rồi, hôm nay ta nói với con lần cuối cùng, tên Họ Nhan đó là một tên cặn bã của xã hội, con mà cứ đòi qua lại với nó cho bằng được thì sau này mà có xảy ra chuyện gì con cũng đừng có trách ta và ba con không nhận đứa con gái này, đường đường một cô gái trong sạch đem dâng đến tận cửa cho người ta chà đạp, mặt mũi của cái nhà này bị con làm mất hết rồi! Còn Hiểu Phong nữa, thử hỏi sau này nó làm sao mà dám ngẩng đầu lên làm người đây khi có một người chị như mày!”
“Mẹ, mẹ chưa từng gặp anh ấy, sao mẹ có thể tùy tiện nói xấu người khác như vậy được, anh ấy cũng không trộm không cướp gì……”
Lý Tố Khiết giơ tay lên cắt đứt lời nói của con gái: “ Ta không rảnh nghe những lời nhảm nhí của con, cho dù chưa gặp qua tên đó thì cũng đã nghe qua những chuyện xấu của nó rồi, hôm nay hoặc là con ngoan ngoãn ở nhà, thì ta và ba con xem những chuyện không biết xấu hổ mà lúc trước con từng làm như chưa hề xảy ra, hoặc là con cứ đi mà gặp nó, nhưng trước khi đi nhớ để lại chìa khóa nhà và sau này đừng quay về nữa!”
“Không về thì không về!” Quan Hiểu Ninh vốn còn định giúp đem túi khoai tây vào nhà, nhưng khi nghe mẹ không nói lý lẽ mà lăn nhục mình như vậy thì lập tức từ trong túi lấy ra xâu chìa khóa quăng xuống đất và chạy ra ngoài.
Lý Tố Khiết nhìn con gái mình chạy ra đầu ngõ mệt mỏi mà than, không thể trách bà nói năng khắc nghiệt như vậy, con gái của mình vừa ngay thơ lại nhẹ dạ, chỉ cần người ta đối xử với nó tốt một chút thì nó liền trao cả trái tim cho người ta, tên Họ Nhan đó là người lăn lộn trong xã hội xảo quyệt như vậy, Hiểu Ninh làm sao có thể chịu được những lời ngon tiếng ngọt của nó, nhất định là bị mê hoặc rồi, bây giờ chịu thiệt cũng đành vậy đừng bị hủy hoại cả cuộc đời nữa là được rồi!
Lý Tố Khiết càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng quyết định đợi tối nay con gái về hai vợ chồng làm thế nào cũng phải bắt nó đoạn tuyệt quan hệ với tên họ Nhan đó!
Quan Hiểu Ninh chạy một mạch đến ngã tư cách nhà mình hai con phố mới dừng lại lau nước mắt trên mặt mình, ổn định lại tâm trạng cô đứng đợi Nhan Dịch Trạch đến đón mình, vì sợ ba mẹ và hàng xóm nhìn thấy nên mới chọn nơi xa chút để gặp nhau.
“ Tin! Tin!” đột nhiên vang lên tiếng còi xe ở phía sau khiến cho Quan Hiểu Ninh đang đứng trông ngóng về phía xa hết hồn, cô quay đầu lại lập tức lùi về sau vài bước nhường đường cho một chiếc xe hơi màu trắng.
Không ngờ cô lùi về sau vài bước, chiếc xe đó cũng quẹo theo hướng của cô, lần này thì Quan Hiểu Ninh cũng không biết phải làm sao nữa, người này định làm gì đây! Cô liên tiếp tránh ra, sợ chiếc xe đụng phải mình.
Đến khi cô không thể tránh được nữa thì đột nhiên chiếc xe dừng lại, cửa xe được mở ra và một thân hình cao gầy đi về phía cô, khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai với nụ cười đểu thì Quan Hiểu Ninh liền bổ nhào vào người đó mà đánh: “ tên xấu xa này, cho anh hù dọa em này!”
Nhan Dịch Trạch mặc cho Quan Hiểu Ninh đánh và cười : “vốn dĩ chỉ muốn hù dọa em một chút nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của em thì anh lại nhịn không được đùa giỡn em thêm chút nữa.”
“Anh chỉ biết bắt nạt em!” Quan Hiểu Ninh cũng cảm thấy mắc cười đồng thời dừng động tác trên tay lại, tuy là đánh vào người của Nhan Dịch Trạch, nhưng xương cốt của anh ấy cứng nên người đau tay lại là bản thân mình.
“Người khác muốn được anh bắt nạt còn không có cơ hội nữa kìa. Hôm nay anh dẫn em đi xem phim, sau đó chúng ta đi ăn thịt dê nhúng, thời tiết như thế này mà ngồi bên máy lạnh ăn lẩu thì không gì tuyệt vời bằng, trời nóng như vậy sau này em không cần phải ra đợi anh sớm như vậy đâu.” Nhan Dịch Trạch nhìn thấy hai bên má của Quan Hiểu Ninh bị đỏ lên vì nắng, anh lập tức mở cửa xe bên ghế lái phụ ôm cô ngồi vào trong, sau đó mình vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái.
“Xe này ở đâu ra vậy, anh lại kiếm được tiền rồi phải không?” đi ăn món thịt dê nhúng không hề rẻ, cô không muốn anh quá tốn kém.
“Đây là xe của người bạn, nhờ anh bán giúp, đã tìm được người mua và đã trả tiền cọc mai tới lấy xe, anh chở em đi hóng gió trước đã.”
Quan Hiểu Ninh nghe xong liền chau mày lại “cũng đâu phải tiền của anh, anh đừng có mà tiêu xài lung tung đấy.”
“Em đừng lo, xe này bán được 18 ngàn tệ, trong đó có 3 ngàn tệ là phí dịch vụ cho anh.”
Quan Hiểu Ninh trợn to mắt: “Cho anh nhiều như vậy, chủ xe có bằng lòng không?”
Nhan Dịch Trạch nhướng mày cười: “không nhờ anh, xe của hắn 8 ngàn tệ còn không ai mua, nể mặt bạn bè anh mới lấy giá hữu nghị mà giúp hắn đấy.”
“Nói dốc.” Quan Hiểu Ninh giơ tay véo mặt Nhan Dịch Trạch một cái, khi nhìn thấy da mặt của anh bị véo đến đỏ cô mới lập tức xoa mặt anh, sau đó nhìn vào vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ của anh mà phát ngốc.
Nhan Dịch Trạch cũng nhận ra ánh mắt si ngốc của cô, nên nở nụ cười càng thêm ngạo nghễ: “cũng nhìn trộm lâu vậy rồi còn chưa đã hay sao?”
Mặt Quan Hiểu Ninh đỏ lận lên, ngại ngùng dời tầm mắt đi: “mặt vốn dĩ là để người ta ngắm, sợ người ta nhìn thì đeo khẩu trang đi.”
Nhan Dịch Trạch cười to nói: “nói rất đúng, em muốn ngắm thì ngắm suốt đời luôn đi.”
Mặt Quan Hiểu Ninh càng đỏ hơn, tim cô vừa loạn vừa thấy ngọt ngào đi suy đoán ý nghĩa trong lời nói của anh, anh ấy nói như vậy có phải là đã hẹn ước với mình rồi không.
Nhan Dịch Trạch thấy cả khuôn mặt đỏ lận của Quan Hiểu Ninh thì trong lòng cũng rất đắc ý, anh thích nhất là vẻ đơn thuần và sự si mê của cô đối với mình, cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ mà anh quen trước kia, những cô gái xinh đẹp biết ăn mặc theo mốt thì anh gặp nhiều rồi, nhưng có ngụy trang thế nào đi nữa thì cũng không thể nào che đậy được vẻ phong trần trên người những phụ nữ đó.
Anh có thể quen được Quan Hiểu Ninh cũng là nhờ anh em tốt của anh Nhạc Đông muốn theo đuỗi một cô gái tên là Đinh Nạp nhờ anh ra mặt giúp, không ngờ mỗi lần Nhạc Đông và Đinh Nạp quấn quýt bên nhau, Đinh Nạp vẫn chưa có phản ứng gì thì Quan Hiểu Ninh đứng bên cạnh đã đỏ cả mặt, cứ như vậy nhiều lần đã khiến anh để ý đến, đổi lại Nhạc Đông còn chưa theo đuỗi được Đinh Nạp thì anh và Quan Hiểu Ninh đã có đôi có cặp trước rồi, khiến cho Nhạc Đông tức đến nổi mắng anh không có nghĩa khí.
Cũng chính vì vẻ thanh thuần và thái độ mọi việc cũng đặt hắn lên hàng đầu của Quan Hiểu Ninh khiến Nhan Dịch Trạch không muốn quá vội phát sinh quan hệ với cô, tư tưởng của những cô gái đơn thuần như vậy đều rất bảo thủ, phải từ từ đợi đến khi nước chảy thành sông thì cái tư vị đó mới gọi là tuyệt, phụ nữ hắn không thiếu và loại phụ nữ như Quan Hiểu Ninh thì phải chơi theo tâm trạng và cảm giác!
Nhưng mà kể từ một năm trước hai người bên nhau thì Quan Hiểu Ninh đã chăm sóc cho hắn rất tốt, giặt giũ nấu cơm sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong cuộc sống thường ngày của hắn, vã lại hoàn toàn phù hợp với thói quen và sở thích của hắn, điều quan trọng nhất là Quan Hiểu Ninh làm nhiều việc như vậy nhưng không hề đề cập đến bất cứ điều kiện gì mà chỉ lẳng lặng cam tâm tình nguyện cho đi. Cho nên dần dần hắn cũng tình nguyện nói với cô những chuyện trong nhà và bên ngoài, chung sống với nhau như vậy khiến hắn cảm thấy rất tốt, đặc biệt là khi ở bên Quan Hiểu Ninh cái loại cảm giác vui vẻ và thân thiết đó khiến hắn cảm thấy rất mãn nguyện.
Quan Hiểu Ninh liếc mắt tầm mắt đúng lúc rơi vào bàn tay đang đặt trên vô lăng của Nhan Dịch Trạch, nghĩ đến năm ngoái bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh ấy vì trời quá lạnh mà bị nứt nẻ thì cô liền nhanh chóng lấy đôi găng tay từ trong túi ra đưa đến trước mặt Nhan Dịch Trạch: “ Em đã đan cho anh đôi găng tay, khi trời lạnh anh ra ngoài nhớ đeo nó vào đấy.”
Nhan Dịch Trạch tùy ý liếc mắt một cái: “ Trời nóng như thế này còn đan găng tay cho anh? Màu sắc có phải là quá tươi rồi hay không?”
Quan Hiểu Ninh áy náy: “ đây là len mà mẹ của Tiểu Tuyết dùng để đan áo len cho cô ấy còn dư lại, anh đeo đỡ trước đi, đợi khi em để dành đủ tiền em sẽ mua cho anh một đôi bằng da.”
Tuy chưa từng gặp qua Tiêu Tuyết nhưng Nhan Dịch Trạch biết ngoài Đinh Nạp ra đây là người bạn thân còn lại của cô, hắn nhận lấy đôi găng tay sau đó tùy tiện quăng ra dãy ghế sau, sau đó từ trong ngăn đựng đồ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đưa cho Quan Hiểu Ninh: “cầm lấy.”
“Đây là gì vậy?”
Quan Hiểu Ninh vừa hỏi vừa mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc đồng hồ kiểu dáng sang trọng, liền ngẩng đầu lên nhìn Nhan Dịch Trạch: “ Cái này cho em ư?”
“ Không phải, chỉ là muốn em nhìn và góp ý xem có đẹp không, nếu đẹp thì anh sẽ đem tặng người khác.”- Nhan Dịch Trạch trả lời với tốc độ rất nhanh.
Quan Hiểu Ninh vốn định sờ thử lên mặt chiếc đồng hồ, vừa nghe được lời đó liền rụt tay về, ánh mắt nhìn thêm vài lần rồi nói: “ đồng hồ này đẹp quá, anh mau cất nó đi đi.”
Nhan Dịch Trạch nhìn thấy vẻ mặt của Quan Hiểu Ninh liền cười lên thành tiếng: “cô gái ngốc này, anh đã cho em lấy ra xem không phải tặng cho em thì còn có thể tặng ai?”
Quan Hiểu Ninh vô cùng kinh ngạc: “ Tặng cho em thật ư, cái này mắc lắm phải không? Em chưa từng thấy qua chiếc đồng hồ nào đẹp như vậy.”
Trong ấn tượng của cô mọi chiếc đồng hồ đều giống như chiếc đồng hồ mặt tròn màu bạc cũ kĩ đeo trên tay mẹ, làm sao mà biết được đồng hồ cũng có nhiều kiểu dáng như thế.
Nhan Dịch Trạch không để ý mà nhúng vai: “ Cái này được gọi là đồng hồ thời trang, ở nước ngoài rất thịnh hành, giá cả cũng khoảng hơn một ngàn tệ, chủ yếu là xem thương hiệu của nó.”
“Một chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ như vậy mà trị giá hơn một ngàn tệ ư?” Cái giá này kể cả lúc Quan Hiểu Ninh nằm mơ cũng nghĩ không ra, ba mẹ cô vất vả đứng bán rau cả tháng trời cũng chỉ có thể kiếm được khoảng hơn một ngàn tệ.
“Thì em cứ đeo chơi đi.” Cho dù phản ứng mạnh của Quan Hiểu Ninh đã làm mãn nguyện lòng hư vinh của đàn ông trong Nhan Dịch Trạch, nhưng hắn không có tính nhẫn nại cứ quanh quẩn với vấn đề trên.
Quan Hiểu Ninh cũng nghe ra sự không kiên nhẫn trong ngữ khí của Nhan Dịch Trạch, liền im lặng không nói nữa mà vui vẻ đeo đồng hồ lên tay.
“Ngày mai đến nhà anh, bà nội nhớ em lắm đấy, còn định gói bánh xếp cho em ăn nữa đấy.” Nhan Dịch Trạch đột nhiên nhớ đến lời dặn của bà nội Đơn Thục Vinh.
Những người phụ nữ mà lúc trước hắn từng qua lại, không một ai khiến bà vừa lòng chỉ có Quan Hiểu Ninh là hợp ý bà nhất, còn nói ở bên hắn là ủy khuất cho cô, bảo hắn phải trân trọng cô.
Nghĩ đến đây Nhan Dịch Trạch rất không đồng ý, bà nội quả là rất không hiểu hắn, nếu nói tiền không dễ kiếm thì đúng, còn phụ nữ đối với hắn mà nói muốn theo đuỗi được thì dễ như trở bàn tay, nói đi thì phải nói lại một người hợp tâm ý như Quan Hiểu Ninh đây thì đích thật là rất khó gặp!
Sau khi đậu xe ở trước cửa rạp chiếu phim xong, Nhan Dịch Trạch ôm lấy vai của Quan Hiểu Ninh hai người cùng đi vào trong rạp, đừng trước quầy bán vé hắn không cần suy nghĩ đã chọn bộ phim hành động. Quan Hiểu Ninh cũng không để ý, ngoài trừ lúc học tiểu học trường tổ chức đi xem phim chiếu rạp thì cô cũng rất ít đến rạp chiếu phim, cô không nhàn rỗi đến thế vã lại trong nhà cũng không có dư tiền, cho nên chỉ cần là đến rạp chiếu phim dù xem phim gì thì cô cũng cảm thấy vui.
Những cảnh hành động đấu súng xuất hiện liên tục trên màn hình, sự chú ý của Nhan Dịch Trạch từ trên màn hình từ từ chuyển sang khuôn mặt của Quan Hiểu Ninh, nhìn thấy người bên cạnh đang nhìn vào màn hình đến nổi mắt cũng không chớp môi hắn vô thức vễnh lên, không ngờ cô ấy còn xem đến say mê hơn cả anh.
Giơ tay lên vén mái tóc dài mượt qua vai của Quan Hiểu Ninh, môi của Nhan Dịch Trạch dính sát vào vành tai của cô thấp giọng cười hỏi: “ thích xem đến vậy sao?”
Quan Hiểu Ninh bị hơi thở của anh làm cho có chút ngứa ngáy, vội rụt vai lại gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn màn hình không rời nửa bước: “ ừm, rất hay, anh cảm thấy thế nào?”
Nhan Dịch Trạch lại cố tình thổi khí nóng vào tai cô: “ anh cũng cảm thấy rất hay, nhưng mà vẫn là em trông đẹp hơn.” Nói xong còn hôn lên vành tai của cô.
Quan Hiểu Ninh lập tức tránh né, xoay đầu lại nhìn vào ánh mắt sáng rực trong bóng tối của Nhan Dịch Trạch: “Đừng đùa, ở đây có rất nhiều người đấy.”
Nhan Dịch Trạch xoay đầu Quan Hiểu Ninh lại hôn lên môi cô: “những cặp đôi đến rạp chiếu phim có bao nhiêu người là thật sự xem phim chứ, vã lại tối thui như thế này em sợ gì chứ.”
Quan Hiểu Ninh bị anh hôn cả người liền mềm xuống, đầu choáng mắt hoa chỉ có thể dựa vào ghế ngồi mặc cho Nhan Dịch Trạch càng hôn càng sâu.
Nhan Dịch Trạch liền thuận thế ôm lấy Quan Hiểu Ninh, tay anh đặt trên eo cô, hắn bình thường rất thích ôm Quan Hiểu Ninh vào lòng như vậy, vì như thế rất dễ gợi lên dục vọng bảo vệ của hắn, đồng thời khiến hắn cảm thấy mình rất to lớn vững trải và tràn đầy lòng tin.
Nhan Dịch Trạch tăng thêm lực đạo trong tay, trong lòng đang nghĩ sau khi xem xong phim ăn xong cơm sẽ tìm một nơi nào đó qua đêm với cô.
“Muốn hôn hít quấn quýt thì đến khách sạn ấy, rạp chiếu phim là để cho người ta xem phim, không ai muốn xem hai người biểu diễn đâu!”
Nhan Dịch Trạch vừa định đưa tay vào áo của Quan Hiểu Ninh, đột nhiên có người ở dãy ghế phía sau đá hắn hai cái, sau đó là một loạt âm thanh châm biếm vang lên, cùng với tiếng nói còn có thể nghe thấy vài tiếng cười của những người bên cạnh.
Quan Hiểu Ninh ngớ ra một lát mới phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra, lập tức đẩy Nhan Dịch Trạch ra, cũng không còn mặt mũi tiếp tục ngồi xem phim nữa định đứng lên chạy ra ngoài, nhưng lại bị Nhan Dịch Trạch kéo lại.
Nhan Dịch Trạch ấn cô ngồi lại vào ghế, bản thân lại đứng lên quay người lại phía sau nhìn.
Lần này những người ngồi phía sau bị anh che tầm nhìn không còn ngồi yên được nữa: “này, tôi nói anh bị làm sao vậy, có còn để người khác xem phim nữa không!”
Nhan Dịch Trạch vẫn đứng đó không dộng đậy, hắn nhìn người ngồi phía sau vài lần rồi cất tiếng biếng nhát: “Tôi thích đứng đấy, không vui thì đổi chỗ khác mà xem, chỗ trống còn nhiều kia kìa, vừa rồi là đứa cháu trai nào đá vào lưng ghế? Có dám đứng ra đây trả lời một tiếng để ông xem nào!”
Chương 2Bị Nhan Dịch Trạch hỏi như thế này những người ngồi ở dãy ghế sau đều im bặt không ai dám lên tiếng, vì đứng ngược sáng nên họ không nhìn rõ được khuôn mặt của Nhan Dịch Trạch, chỉ cảm thấy người này chiều cao ít nhất cũng 1m8 đứng trong bóng tối khá là dọa người, một số người nhát gan sợ gây chuyên vội đứng dậy tìm một chỗ cách xa ngồi, nhất là người ngồi ngay sau lưng Nhan Dịch Trạch vội vàng xua tay nói:
“Không phải tôi đá, thật sự không phải tôi đá vào lưng ghế anh, hồi nãy tôi đi vệ sinh vừa mới trở ra.”
“Dịch Trạch, thôi bỏ đi anh.” Quan Hiểu Ninh cũng sợ gây chuyện phiền phức lập tức kéo tay anh lại để anh khỏi tiếp tục truy hỏi nữa.
Nhan Dịch Trạch thấy không ai dám thừa nhận liền cười lạnh: “đúng là con mẹ nó nhát gan, tốt nhất đừng để tôi bắt được, nếu không tôi nhất định sẽ chặt đứt chân nó!”
Sau khi hắn nói xong câu đó những người ngồi phía sau ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn sợ bị hiểu lầm thành người đã đá vào lưng ghế của hắn, Nhan Dịch Trạch giờ mới chịu quay người ngồi lại xuồng ghế và ôm lấy bã vai của Quan Hiểu Ninh nói: “Không sao rồi, xem tiếp đi.”
Sau khi xảy ra chuyện này phần còn lại của bộ phim Quan Hiểu Ninh cũng không còn tâm trạng để xem nữa, đợi đến khi hết phim đèn trong phòng còn chưa bật lên cô đã kéo tay Nhan Dịch Trạch chạy ra ngoài.
“Em gấp như vậy làm gì?” Nhan Dịch Trạch bị hành động của Quan Hiểu Ninh làm cho chẳng hiểu ra sao.
“ Không vội sao được, lát nửa đèn được bật lên người khác thấy rõ mặt mình thì không tốt lắm.”
“Sợ gì chứ, thằng đó mà dám ra đây anh sẽ đánh cho nó một trận tơi bời!” Nhan Dịch Trạch nháy nháy lông mày, lộ vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.
Quan Hiểu Ninh đấm nhẹ anh một cái: “Em không phải sợ người đó ra đây, ý em là hồi nãy hai đứa mình ngượng chết đi được.”
Lúc này Nhan Dịch Trạch mới hiểu điều mà Quan Hiểu Ninh nói là gì, anh lập tức nở nụ cười xấu xa hỏi: “Vừa rồi hai chúng ta làm gì? Chỉ hôn một cái đã cảm thấy ngượng rồi à? Vậy nếu quần áo đều cởi sạch, thì sao?”
“Anh nói bậy bạ gì đó!” Mặt Quan Hiểu Ninh liền đỏ cả lên, mặc kệ Nhan Dịch Trạch cô trực tiếp chạy ra cửa rạp chiếu phim.
“Được rồi, đừng chạy anh không chọc em nữa, bên ngoài trời nóng lại khiến cho cả người đầy mồ hôi, chúng ta đi ăn cơm.” Nhan Dịch Trạch không nhanh không chậm đi theo Quan Hiểu Ninh ra khỏi cửa rạp chiếu, sau đó nắm tay cô bước xuống bậc thang.
Nhang Dịch Trạch dắt Quan Hiểu Ninh đến một quán lẩu khá nổi tiếng, tìm được chỗ ngồi thì đưa thực đơn cho cô chọn món: “Muốn ăn gì em cứ gọi.”
Quan Hiểu Ninh nhận lấy thực đơn vừa lật được hai trang thì đã chau mày: “ mắc quá một dĩa thịt mà 50 tệ.”
“Tiệm này là như vậy đấy, hai chúng ta muốn ăn no ăn ngon thì cũng phải ba bốn trăm tệ, mặc kệ giá cả em cứ gọi món đi.”
“Em không biết chọn.” Quan Hiểu Ninh đem thực đơn trả lại cho Nhan Dịch Trạch, một bữa cơm phải tốn mấy trăm tệ cô vừa nghĩ tới liền đau lòng.
Nhan Dịch Trạch cười than: “Xem ra sau này anh cần phải thường xuyên mang em ra ngoài để em học hỏi.”
Nói xong hắn một hơi gọi hết các món nào là thịt, nào là rau, nào là hải sản, Quan Hiểu Ninh định ngăn anh lại nhưng thấy có nhân viên phục vụ ở đây sợ làm anh mất mặt nên đã nhịn xuống.
Sau khi món ăn được dọn lên, trước tiên Quan Hiểu Ninh pha nước chấm cho anh lại bận bỏ đồ ăn vào nồi, đợi đến khi thịt rau đều chín hết thì gấp từng món từng món vào chén của anh, Nhan Dịch Trạch cũng không từ chối hắn đã quen với sự chăm sóc của Quan Hiểu Ninh.
Hai người vừa ăn vừa nói, trong lúc vô ý Quan Hiểu Ninh liếc nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo mà Nhan Dịch Trạch tặng cho cô giật mình sửng sốt: “Thời gian qua nhanh thật, sắp 9 giờ rồi.”
Nhan Dịch Trạch không để ý nói: “Chẳng phải anh có lái xe ư, có muộn cũng không sợ.”
Quan Hiểu Ninh vừa muốn nói mình nhất định lại phải nghe chửi, đột nhiên nghĩ đến chìa khóa nhà mình đã giao ra rồi, lại nghĩ đến những lời nói khó nghe và ánh mắt xem thường của mẹ mình thì im lặng không nói nữa.
“Sao vậy?” Nhan Dịch Trạch lập tức cảm giác được Quan Hiểu Ninh có gì đó là lạ.
Quan Hiểu Ninh cúi đầu buồn bã nói: “Lúc em ra ngoài mẹ em nói không cho em về nhà nữa.”
“Là vì anh, đúng không?” Tuy Nhan Dịch Trạch đang hỏi nhưng ngữ khí của anh là khẳng định.
Quan Hiểu Ninh không nói gì nữa, Nhan Dịch Trạch thì ngồi hút thuốc, cho đến khi gần hút xong điếu thuốc anh mới lên tiếng: “Vậy sau này em cứ đến nhà anh ở, anh nuôi em, tuy không thể mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị nhưng sẽ không để em chịu đói, chịu lạnh đâu!”
Quan Hiểu Ninh ngẩng đầu nhìn anh tuy thái độ của anh khiến người ta rất cảm động, nhưng cô thật sự không biết mình có nên làm vậy không, nói sao thì hai người cũng chỉ là người yêu nếu cứ như vậy mà dọn qua nhà anh ở liệu người ta có coi khinh mình không.
Sau khi nói ra những lời như vậy Nhan Dịch Trạch phát hiện bản thân như đột nhiên hiểu ra, tâm trạng cũng cực kỳ thoải mái, anh quay qua nhìn Quan Hiểu Ninh thấy vẻ mặt do dự của cô thì cười nói: “Em đừng lo lắng, trước tiên cứ dọn qua nhà anh ở đã, năm sau chẳng phải em vừa tròn 20 tuổi ư? Đợi qua sinh nhật em rồi anh sẽ cùng em đi đăng ký, anh cũng sẽ nói chuyện này với bà nội.”
“Đăng ký, đăng ký cái gì?” Quan Hiểu Ninh căn bản chưa hiểu được ý trong lời nói của Nhan Dịch Trạch.
“Đương nhiên là đăng ký kết hôn rồi, không lẽ đăng ký cái gì!” Nhan Dịch Trạch lần nữa cảm thấy đưa ra quyết định như vậy cũng không có khó khăn như mình nghĩ.
Quan Hiểu Ninh nhìn Nhan Dịch Trạch với vẻ mặt không thể tin nổi, thật sự không dám tin những gì mình vừa nghe được, sau khi trải qua việc bố mẹ ly hôn và bản thân bị bỏ rơi Nhan Dịch Trạch đã từng tỏ rõ là suốt đời này sẽ không nghĩ đến việc kết hôn, dù cho cô muốn hai người vĩnh viễn bên nhau nhưng cũng không mong trong một thời gian ngắn có thể thay đổi cách nghĩ của anh, không ngờ anh lại đột nhiên đề nghị đăng ký kết hôn.
“Chẳng phải anh không muốn kết hôn sao?” Quan Hiểu Ninh hỏi một cách dè dặt, sợ là mình nghĩ sai.
Nhan Dịch Trạch cười rất tươi: “Là em thì anh đồng ý, cũng không muốn em vì anh mà ở nhà phải chịu đựng như vậy, em ở tạm nhà anh trước rồi từ từ làm hòa với ba mẹ, họ chấp nhận thì càng tốt nếu không chấp nhận thì đã có anh bên em!”
Quan Hiểu Ninh cảm động đến rơi nước mắt, cô biết mình không yêu lầm người, có một tuổi thơ không hạnh phúc vậy mà Nhan Dịch Trạch có thể vì mình mà đi đến bước này, sự hy sinh của bản thân là rất đáng, vì anh cô có thể làm mọi chuyện! Lúc này thậm chí cô nguyện ý hôn lên những nơi anh từng đi qua, người đàn ông này khiến cô say đắm và sùng bái!
“Hiểu Hiểu, đừng khóc nữa, bây giờ không sợ người ta nhìn thấy nữa sao?” Nhan Dịch Trạch chọc Quan Hiểu Ninh, Hiểu Hiểu là cách xưng hô riêng anh đặt cho cô.
Quan Hiểu Ninh cười lau nước mắt trên mặt: “Em rất vui.”
“Ăn cơm đi, lát nữa mình cùng về nhà.”
“Ừ!” Quan Hiểu Ninh ra sức gật đầu, hai chữ về nhà khiến cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, vô cùng hạnh phúc!
Hai người ăn xong cơm ra khỏi quán ăn trên đường người đã thưa thớt đi nhiều, xe chạy đến một con đường nhỏ Nhan Dịch Trạch vừa định tăng tốc thì phía sau xe đột nhiên rung lên.
“Hôm nay đúng là xui xẻo, trong rạp chiếu phim thì bị người ta đá ghế, ăn bữa cơm thì xe lại bị người ta đụng.” Hắn vừa cằn nhằn vừa mở cửa xuống xe, Quan Hiểu Ninh thấy vậy cũng lập tức xuống theo.
Nhan Dịch Trạch ra phía sau xem, chỉ thấy phía sau xe đã bị lõm vào trong một mảng thì Nhan Dịch Trạch lập tức nổi nóng, ngẩng đầu nhìn người đụng xe của mình, đối phương là một người đàn ông vạm vỡ chạy chiếc mô tô, phía sau còn chở một người phụ nữ.
“Tôi nói anh thật là có hứng nhỉ, thời tiết như thế này còn chạy chiếc xe như thế này ra ngoài không sợ bị nướng chín à, anh lái đi đâu vậy hả?”
“Con mẹ nó mày nói thử xem tao lái đi đâu nè, tao đang chạy thì mày đột nhiên ở đâu chạy ra còn làm tao giật mình nữa này, đụng mày là đáng đời con mẹ nó tao còn chưa bắt mày bồi thường phí hoảng sợ nữa đấy!” Người đàn ông trung niên thái độ ngang ngược mở miệng ra là chửi.
“Mày còn muốn gạt người? Tao nói mày nghe xe này của tao đã có người mua rồi, chỗ bị móp tao không bắt mày bồi thường nhiều mày đưa tao 500 tệ tao sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.” Nhan Dịch Trạch làm sao mà có thể chịu thiệt được, lông mày vừa nhếch thì đã đứng cản ngay trước xe mô tô.
“Mẹ nó, cái thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch mà dám đứng đây ăn nói lớn tiếng, mày chán sống rồi phải không!” Người đàn ông đó bước xuống xe trực tiếp đứng trước mặt Nhan Dịch Trạch, khoảng cách gần đến nổi mặt hắn thiếu chút nữa dán vào mặt của Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch đứng lùi lại hai bước: “Xem ra mày được vớt ra từ trong lu rượu, nồng nặc mùi như vậy, mày không cần nói gì nữa tao sẽ báo cảnh sát ngay, con mẹ nó mày uống rượu mà còn dám lái xe để cảnh sát nói với mày.”
“Mày dám! tao cho mày chết!” Người đàn ông vừa thấy Nhan Dịch Trạch lấy điện thoại ra gọi lập tức lo lắng, bước lên dùng sức đẩy anh một cái.
Nhan Dịch Trạch không đề phòng liền lùi về sau mấy bước thiếu chút nữa bị ngã, điện thoại trượt ra khỏi tay rơi xuống đất, lần này anh thật sự nổi giận điện thoại cũng không màng nhặt lại liền đấm ngay một đấm vào mặt đối phương, Quan Hiểu Ninh không muốn làm lớn chuyện liền chạy đến ngăn Nhan Dịch Trạch lại.
Người đàn ông đó đẩy anh xong thì luôn đề phòng Nhan Dịch Trạch đánh trả nên đã né, kết quả né được nắm đấm nhưng bản thân đứng không vững cộng thêm trên mặt đất có mấy cục đá nên bị vấp một cái liền ngã xuống, có lẽ do uống quá nhiều rượu và người cũng quá mập nên sau khi bị té thì không dậy nổi.
“Còn giả chết ư, đứng dậy mau lên!” Nhan Dịch Trạch sợ đối phương thật sự muốn lừa mình nên cũng không động thủ nữa, xoay người nhặt điện thoại của mình lên định báo cảnh sát.
“Đại Mạnh, anh sao rồi, anh mau tỉnh dậy đi! Bớ người ta, có kẻ giết người! Cứu mạng!”
Tiếng kêu thảm thiết khiến cho Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh giật mình, hai người vừa quay đầu lại thì thấy người phụ nữ vừa rồi ngồi phía sau xe mô tô giờ đã ngồi xổm bên cạnh người đàn ông tên Đại Mạnh đó, hai tay còn dùng sức vỗ vào mặt của hắn nhưng người đàn ông đó vẫn không hề có phản ứng gì.
Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm không tốt.
Xe cảnh sát và xe cấp cứu gần như đến hiện trường cùng lúc, người đàn ông đó được đưa lên xe cấp cứu, Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh thì bị đưa về sở cảnh sát.
Sau khi đến sở cảnh sát hai người bị tách ra, theo lời của cảnh sát đó là tránh cho hai người thông đồng bịa đặt khẩu cung.
Quan Hiểu Ninh thấp thỏm không yên ngồi trong căn phòng lớn, vừa nãy cảnh sát hỏi số chứng minh của cô rồi rời khỏi, đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ rồi cũng không ai vào, cô không có điện thoại di động để thông báo cho gia đình sợ ba mẹ lo cho mình.
Cô nôn nóng đi qua đi lại, lại nửa tiếng nữa trôi qua cuối cùng cũng có người đi vào.
“Đồng chí cảnh sát, bạn trai của tôi sao rồi? Với lại, tôi có thể gọi điện thoại báo cho người thân được không?”
Hai người cảnh sát bước vào gật đầu: “cô gái nhỏ, cô không gọi thì chúng tôi cũng phải gọi thôi, vụ án liên quan đến mạng người không phải là vụ án nhỏ, việc này ở khu của chúng tôi cũng được xem là vụ án lớn.”
“Vụ án liên quan đến mạng người?” Quan Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn hai vị cảnh sát hỏi.
“Số điện thoại nhà cô là số mấy, để chúng tôi thông báo cho người nhà cô bảo họ đến đây.” Cảnh sát không nói nhiều chỉ hỏi số điện thoại nhà của Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh đọc số điện thoại, hai vị cảnh sát ghi lại rồi sau đó lại ra ngoài, nhưng lần này không để cô chờ đợi lâu.
“Số điện thoại này không ai bắt máy, cô đọc số điện thoại di động đi.”
Không ai bắt máy? không thể nào, vào giờ này trong nhà làm sao có thể không có ai! Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Ba mẹ tôi không có điện thoại di động, trong nhà nhất định có người, hai anh có phải đã bấm lộn số rồi không?” Ba mẹ vốn chuẩn bị đợi Hiểu Phong thi đậu đại học sẽ mua cho em ấy một cái di động đắt tiền, đến lúc đó bản thân cũng có thể mua một cái rẻ hơn.
“Chắc chắn là không có lộn số, trong nhà cô còn có người thân nào có thể liên lạc được với ba mẹ cô nữa không?”
“Không có, ba mẹ tôi đều là người ở nơi khác tới, ở đây không có họ hàng.”
Cảnh sát nghe xong chỉ có thể nói: “Vậy chúng tôi sẽ nói thẳng với cô, cô cũng đã là người đủ tuổi chịu trách nhiệm về năng lực hành vi dân sự của mình, vừa rồi người xảy ra tranh chấp với hai người tên là Mạnh Đại Đức, bây giờ nên gọi là người bị hại, vì người đã chết rồi.”
“Chết rồi! Không thể nào, chẳng có ai đụng vào hắn cả, là tự hắn vấp ngã.”
“Trước mắt việc này không có cách nào khẳng định, theo như lời nói của vợ người bị hại là cô và bạn trai cô xô hắn ngã, nhưng mà chúng tôi cũng đã tiến hành giám định ban đầu, trên người của Mạnh Đại Đức không có dấu vết của việc ẩu đả, nhưng nguyên nhân cái chết thật sự là do va chạm dẫn đến xuất huyết não.”
Quan Hiểu Ninh gật đầu liên tiếp: “Chúng tôi thật sự không có chạm vào hắn, là do hắn tự vấp ngã.”
Cảnh sát nhìn Quan Hiểu Ninh thở dài: “Cho dù thế nào đi nữa thì việc chết người đó là sự thật, cô và bạn trai của cô cũng không thoát khỏi trách nhiệm này, vì hắn phát sinh tranh chấp với hai người nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người khá là xui xẻo Mạnh Đại Đức này là được bảo lãnh ra ngoài để chữa bệnh hôm nay là ngày đầu tiên hắn được thả từ trại giam ra, thủ tục nhập viên cũng đã làm xong cả ngày mai là sẽ nhập viện. Còn về phần cô nói là không hề chạm vào người hắn, việc này không có cách nào khẳng định, vì trời quá tối các người lại đứng cách camera quá xa cho nên chúng tôi chỉ thấy cô và bạn trai cô có tiếp xúc ở khoảng cách gần với Mạnh Đại Đức trong lúc đó có hành vi xô đẩy, sau đó Mạnh Đại Đức ngã xuống và không đứng dậy nữa.”
“Vậy phải làm sao?” Quan Hiểu Ninh vô cùng hoang mang lo sợ.
“Tuy là ngoài ý muốn nhưng cũng được xem như là làm tổn thương người khác dẫn đến tử vong, người nhà của Mạnh Đại Đức yêu cầu bồi thường 600 ngàn, ngoài ra chúng tôi còn điều tra được bạn trai cô đã từng có rất nhiều tiền án đánh nhau gây sự, lúc phán quyết chắc chắn là sẽ bị phán nặng.”
“Còn phải ngồi tù ư?”
“Đương nhiên, loại như bạn trai cô thì bị phán 10 năm cũng có khả năng, chủ yếu là xem việc bàn bạc giải quyết với gia đình của nạn nhân, nếu như bàn bạc thỏa đáng về việc bồi thường thì đoán chừng có thể giảm vài năm.”
Quan Hiểu Ninh ngơ ngác hoàn toàn: “Vậy tôi thì sao?”
Cảnh sát suy nghĩ một lát rồi nói: “cô gái cô còn đang đi học, thật ra thì những lời này chúng tôi không nên nói với cô, nhìn cô cũng là con của một gia đình đàng hoàng không muốn cô nửa đời sau phải hối hận nên mới nói với cô, vụ việc này thay vì hai người cùng vào tù thì chẳng thà một người gánh hết tội, gia đình cô có thể bồi thường nhiều một chút.”
“Ý của hai anh là bảo bạn trai tôi nhận hết tội ư?”
“Chúng tôi chỉ là đề ra kiến nghị như thế thôi, làm như thế nào thì còn phải xem gia đình hai bên thương lượng ra sao, cô suy nghĩ lại đi, chúng tôi tiếp tục liên lạc với gia đình của cô đây.”
Sau khi hai người cảnh sát đi khỏi Quan Hiểu Ninh một mình ngồi ngẩn ngơ trên ghế dài, theo thời gian từng phút từng giây len lỏi vào trong tim cô cũng từ trong hoang mang lo sợ dần dần bình tĩnh lại.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã trở nên trắng xám, cô lại một lần nữa nghĩ đến lúc hơn hai giờ khuya cảnh sát bước vào dùng ngữ khí thương xót nói với cô: “Quan Hiểu Ninh, chúng tôi đã liên lạc được với ba mẹ của cô, họ nói không đến. Nếu như trước 10 giờ sáng họ vẫn không đến, vậy chúng tôi sẽ làm theo trình tự, đến lúc đó cô và Nhan Dịch Trạch đều sẽ bị tạm giam.”
Quan Hiểu Ninh nở nụ cười thê lương, hiện giờ cô muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, không ngờ hôm qua lúc sắp ra ngoài mẹ nói nếu có xảy ra chuyện gì sẽ không cho cô quay về và không nhận đứa con gái là cô nữa lời nói đó là thật, càng không ngờ tới ba mẹ lại nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ trong lòng họ thật sự chỉ có một đứa con trai là Hiểu Phong thôi sao! Từ nhỏ cho dù cô có ngưỡng mộ Tiêu Tuyết và Đinh Nạp tới đâu thì cô cũng chưa từng mở miệng đòi ba mẹ bất cứ cái gì, cô nghĩ cho gia đình nghĩ cho em trai còn chưa đủ nhiều sao, cô vốn dĩ không làm sai chuyện gì vốn dĩ không phạm pháp tại sao họ lại như tránh ôn dịch mà bỏ rơi cô chứ!
Mệt mỏi nhắm đôi mắt cay xè lại, Quan Hiểu Ninh không nghĩ bất cứ cái gì nữa, đêm nay cô thật sự quá mệt mỏi rồi bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
“Quan Hiểu Ninh, Quan Hiểu Ninh!”
Bị người ta lay tỉnh Quan Hiểu Ninh dụi dụi mắt từ trên ghế dài ngồi dậy, nhìn người cảnh sát đứng trước mặt mình không nói tiếng nào.
“Cô cũng nghĩ thoáng quá nhỉ, giờ này mà còn có thể ngủ ngon như vậy, cô xem có cần bàn với bạn trai coi việc này làm như thế nào không?”
Quan Hiểu Ninh lắc đầu trong vô thức: “Không cần bàn bạc, tất cả mọi chuyện tôi đều nhận tội hết, các người mau thả anh ấy đi.” Dẫu sao trong nhà cũng không ai muốn cô quay về, chẳng bằng mình nhận tội để Nhan Dịch Trạch rời khỏi, trên đời này chỉ còn một mình anh ấy là thật lòng đối với mình, trong lúc mình không nhà để về đồng ý ước hẹn cả đời với mình, chỉ bằng điều này đã khiến cô có thể làm mọi chuyện vì anh.
Cảnh sát lập tức cau mày: “Cô nghĩ kỹ rồi ư, sau khi cô nhận tội cuộc sống sau này của cô cũng sẽ chịu liên lụy.”
“Không cần suy nghĩ, tôi nhận tội! Nhưng mà, tôi không có tiền, họ muốn sao thì cứ vậy đi.”
“Vậy chúng tôi sẽ giúp cô xin viện trợ của pháp luật, đến lúc đó sẽ có luật sư miễn phí giúp cô biện hộ.” Cảnh sát nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Quan Hiểu Ninh lại do dự một lát mới đi chuẩn bị giấy tờ liên quan, cô gái này làm việc quá cảm tính, hậu quả của sự phản nghịch là sẽ phải trả một cái giá rất đắc, chỉ là ba mẹ của cô ấy cũng quá vô trách nhiệm rồi.
“Nhan Dịch Trạch, anh có thể đi rồi.”
Cũng ánh mắt mơ màng vừa mới ngủ dậy Nhan Dịch Trạch như chưa nghe thấy rõ lời của người cảnh sát: “Tôi có thể đi, vậy vụ của tên họ Mạnh đó thì sao?”
“Cậu quen được một cô bạn gái tốt đấy, tất cả mọi chuyện cô ấy đều thay cậu gánh hết rồi, cậu đi lẹ đi.”
Quan Hiểu Ninh gánh hết mọi chuyện ư? Cô ấy có phải điên rồi không, việc này là phải bồi thường tiền và phải ngồi tù đấy! Nhan Dịch Trạch thật không hiểu nổi cách làm của Quan Hiểu Ninh.
Ra khỏi sở cảnh sát, Nhan Dịch Trạch có cảm giác hoảng hốt bắt đầu từ tối hôm qua mọi việc xảy ra như một giấc mơ vậy, Quan Hiểu Ninh sẽ phải ngồi tù như vậy ư?
Nhan Dịch Trạch lắc lắc đầu không biết nên có phản ứng như thế nào, sau cùng hắn cho là do tình cảm của Quan Hiểu Ninh dành cho hắn quá cực đoan nên mới làm như vậy, lúc trước cũng từng có phụ nữ vì hắn mà đòi tự tử, vã lại cũng đâu phải mình yêu cầu cô ấy làm như vậy, hai người họ thôi cứ vậy đi.
Nhan Dịch Trạch từ trước tới giờ chưa từng là một người làm việc theo cảm tính, hắn cảm thấy nếu Quan Hiểu Ninh đã bằng lòng làm như vậy thì cùng lắm sau này hắn sẽ giúp cô chăm sóc người nhà của cô, mỗi tháng hoặc mỗi quý đến trại giam thăm cô ấy một lần cũng đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Sau khi ổn định lại tâm trạng của mình hắn xem như không có chuyện gì huýt sáo càng đi càng xa, lát nữa hắn còn phải đem chiếc xe này đi giao cho chủ nhân mới của nó, vì xe bị đụng móp một chút hắn phải nghĩ xem làm sao để không bị đối phương ép giá quá, còn về việc tối qua hắn nói là đi đăng ký kết hôn với Quan Hiểu Ninh hắn đã sớm quên sạch sẽ!