Trà có độc Kha Tuyết Nhã tình lại thì không thấy Hàn Duyệt đâu, không phải lúc nãy còn nằm trên giường với nàng sao? Chẳng lẽ chạy đi chơi rồi.
Nghĩ rồi nàng cũng bước xuống giường ngù một giấc cũng khòe hơn nhiều, vừa mờ cừa ra thì nàng gặp ngay Lý Nghĩa đang đứng canh trước cừa, dọa chết nàng rồi, chù tớ nhà này y chang nhau.
Kha Tuyết Nhã nhìn ngó xung quanh cũng không thấy Hàn Duyệt, liền nhìn sang Lý Nghĩa "Vương gia đâu."
"Vương gia cùng Ngô thái phó đi thám thính tình hình rồi." Lý Nghĩa trà lời, không biết có chuyện gì không đi lâu vậy còn chưa trờ về.
Đi rồi sao? nàng tường hắn chạy đi chơi chứ, dù sao Ngô thái phó cũng đi theo nên nàng không lo lẳng mấy.
"Ta đi dạo xung quanh một chút, ngươi không cần đi theo đâu." Kha Tuyết Nhã nói rồi rời đi, dù sao ờ mãi trong phòng cũng chán đi dạo trong phù cho khuây khòa.
ờ đó hầu.
"Trình chi phù khách sáo rồi.
" Ngô thái phó gật đầu kéo chén trà về phía mình, ánh mắt có phần quan sát Trình chi phù.
"Đại nhân sao ngài nhìn hạ quan chằm chằm thế." Trình chi phù toát cà mồ hôi trong lòng càng hồi hộp hdn, không biết đã xày ra chuyện gì? "Không có gì." Ngô thái phó lắc đầu, nhát như vậy nhìn người này không có khả năng lắm, nhưng tên gia đinh này thì có một chút lạ.
"Không biết đại nhân và vương gia thám thính tình hình thế nào rồi." Trình chi phù nghe xong cũng an tâm một chút, liền nhớ tới hai người đó vừa đi về không biết là có điều tra được gì mới không? "Sư phụ đánh chết chúng rồi, còn khiến tên Lão đại gì đó chạy không kịp." Lúc này Hàn Duyệt đi đến ngồi xuống, hắn lại háo hức kể lại.
"Nguy rồi, chúng ta giết một người của chúng thì chúng sẽ giết một bá tánh." Trình chi phủ nghe xong thì lắc đấu, thật là sơ ý lúc đi quên dặn dò họ.
"Có chuyện đó nữa à." Hàn Duyệt ngớ người ra, chơi vậy có phải hèn quá không, sao không đến đây mà đánh tay đôi với hắn đi.
"Lần trước Ninh sư gia và Tống bổ đầu có dẫn người đi giết được vài tên thổ phỉ thế là lần tới lần giao gương vàng chúng lại lấy bá tánh ra giết lại đề cành cáo." Trình chi phủ thờ dài, chắc lần này không tránh khòi cành đó lặp lại rồi, lại sắp có thêm người bị giết.
"Đúng là lộng hành mà, muốn giết ai thí giết." Ngô thái phó nghe xong thấy vô lý vô cùng, càng nghe càng thấy tức giận hơn.
"Thì bọn chúng lộng hành mới cần chúng ta đến đây." Lý Nghĩa lên tiếng, ông ấy tường tới đây đi chơi chắc, nếu đơn giàn thì ngù một giấc là xong chuyện.
Lúc này Hàn Duyệt cầm ly trà lên vừa định uống thì một giọng nói vang lên "Đừng Uống." Đúng lúc này tên gia đinh đứng bên cạnh rút đoàn kiếm giấu ờ trong tay áo ra đâm Hàn Duyệt, nhưng sớm bị Hàn Duyệt nhìn ra liền nắm lấy tay tên gia đinh bè gãy, sẵn tiện một cước đá tên gia đinh bay ra xa.
"Đứng im." Lý Nghĩa chạy tới rút kiếm ra kề vào cổ tên gia đinh, nhưng tên gia đinh đó biết mình không hoàn thành nhiệm vụ đã sớm cắn lưỡi tự sát.
A Duyệt chàng có sao không?" Giọng khi nãy là cùa Kha Tuyết Nhã, lúc nãy đi theo mà không kịp nàng mới trờ về phòng, nào ngờ lại thấy tên khi nãy đang ờ đây.
"Bổn vương không sao, hình như chết rồi." Hàn Duyệt nhìn nàng lắc đầu rồi lại chỉ về phía tên gia đinh chết không nhắm mắt kia.
"Trình chi phù chuyện này là sao, trong phù có người muốn mưu hại vương gia." Ngô thái phó tức giận đứng lên chi tay về phía Trình chi phù hòi tội, ban ngày ban mặt lại công khai ám sát sao? "Vướng gia tha tội, đại nhân tha tội hạ quan thật sự không biết chuyện gì xảy ra." Trình chi phù vội vã quỳ xuống sao chuyện lại thành ra thế này, đây là tội khi quân đó.
Lý Nghĩa đi tớỉ kiềm tra lấy ra một cây kim châm bạc đặt một đầu vào ly trà, khi lấy ra liền thấy kim châm bạc bị đen bốn ly trà đều có độc, mà còn là kịch độc, sau khi quan sát kỹ một lúc thì lên tiếng "Kịch độc, là hàng hiếm." "Thân thù người đó cho thấy là sát thù." Hàn Duyệt nhìn về phía cái xác kia, lại còn tự sát khi làm không tròn nhiệm vụ đó là quy định cùa sát thù.
"Xem ra chuyện này không liên quan tới Trình chi phù rồi." Ngô thái phó nhìn cây châm có màu đen lên tiếng, nếu ông ta có liên quan thì không hạ độc vào ly cùa ông ta rồi.
"Vương gia minh giám, người vừa rồi là gia đinh mới vào phù, hạ quan thực sự không biết hắn có thề làm ra sự tình này." Trình chi phù vội vã giải thích, tay chân đều đã bùn rùn hết rồi.
"Nướng từ sao nàng lại biết trà có vấn đề." Hàn Duyệt nhìn sang nàng đầy thắc mắc những ánh mẳt còn lại cũng nhìn về phía nàng.
"Khi nãy ta vô tình đi dạo đến nhà bếp, thấy có người bò gì đó vào trong trà, nên mới đi theo tới đây." Kha Tuyết Nhã kề sd lượt lại, cũng may là nàng tới kịp không là Hàn Duyệt sớm trúng độc rồi.
"Xém chút là mất mạng rồi, nương từ bổn vương sỢ."
Hàn Duyệt nói rồi ôm lấy cánh tay cùa nàng tò vè vô cùng sợ hãi.
"Chàng cũng biết sợ sao, khi nãy đánh hay lắm mà?" Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, hắn mà sỢ cái gì vừa đánh người ta hộc máu nằm ờ đằng kia, ai mà tin hắn sỢ? "Hồi nãy không sỢ, bây giờ mới thấy sỢ." Hàn Duyệt lại đem mặt dụi dụi tay nàng, hắn số thật mà sao không ai tin nhì? "Trình chi phù ngươi mau đi điều tra chuyện này đi." Ngô thái phó nhìn Trình chi phù còn đang run rẩy kia lên tiếng, chưa gì mà đã run rồi sao mà yếu đuối vậy.
"Hạ quan lập tức đi ngay." Trình chi phù đứng lên suýt nữa là đứng không vững, nhanh chóng sai người đi điều tra.
"Từ giờ càng phải cần thận hơn, xem ra là có người không muốn chúng ta trờ về." Ngô thái phó nhìn một lượt dặn dò, dù là phía nào ra tay thì đều là ác ý không muốn cho bọn họ con đường sống.
"Chúng ta nên sớm diệt thổ phì, sớm trờ về." Hàn Duyệt lên tiếng, dù sao ờ Kinh thành vẫn an toàn hổn ờ đây một chút.
"Vào trong rồi nói tiếp." Ngô thái phó nói rồi đi vào bên trong trước, Lý Nghĩa cũng theo sau.
Hàn Duyệt định đi nhưng lại thấy nàng đứng lại như đang nhìn gì đó, liền thắc mắc "Nương từ sao nàng không vào?"
"Không có, chúng ta mau vào trong đi." Kha Tuyết Nhã lắc đầu kéo hắn vào trong, nàng có càm giác dường như có ai đó đang nhìn bọn họ nhưng vừa quay lại thì không thấy bất cứ ai.
Sau khi vào trong, Hàn Duyệt cũng nhanh chóng đóng cừa lại, đề phòng lại thêm ai đó vào giết hắn nữa.
"Ta có cảm giác ánh mắt ai đó đang theo dõi chúng ta." Kha Tuyết Nhã nói, càm giác hơi ớn lạnh một chút người thì đỡ còn không phài người thì không ổn a.
"Nương từ, dù người hay ma gặp thì đánh chết là được." Hàn Duyệt cố ý nói lớn, đường như muốn ai đó nghe được.
Quà nhiên bên ngoài một bóng người đang kề sát bên cừa nghe lén, nghe Hàn Duyệt nói có chút giật mình.
"Ta thấy tốt nhất là nên phanh thây ra cũng được." Ngô thái phó lên tiếng phụ họa, khiến người bên ngoài nghe càng tức giận hơn.
"Càng người ít có ác, ta thấy ra tay vậy là hơi nhẹ rồi đó." Lý Nghĩa cũng lên tiếng phụ họa theo, vốn là muốn phân tâm đi sự chú ý cùa người bên ngoài.
ĐƯỢC một lúc thì bên trong không còn tiếng nói, người bên ngoài lấy tay khoét một lỗ nhò trên màn cừa nhìn vào trong, sau khi đã thấy tất cà gục trên bàn mới mờ cừa ra nhẹ nhàng đi vào trong.
"Mạnh miệng lắm mà nói nữa đi, nói đi." Người đi xung quanh nhìn bốn người đã gục trên bàn vè mặt đầy đắc ý.
"Là ông kêu ta nói tiếp đó." Lý Nghĩa bất ngờ bật dậy rút kiếm kề lên cổ người đó, những người còn lại cũng mờ mắt ra đứng cách xa một khoáng đề phòng bất trắc.
"Ông là Hạ quản gia nhỉ?" Ngô thái phó nhìn người trước mắt, Trình chi phù chắc không lại không ngờ rằng nội gián là người bên cạnh ông ấy rồi.
"Các người...!
các người không bị trúng thuốc mê sao?" Hạ quàn gia ngạc nhiên, chẳng phải khi nãy dọn dẹp phòng đã bỏ thuốc vào lư hương, chì cần bọn họ đốt lên sẽ có công dụng.
"Ông nói lư hương à, bọn ta có đốt đâu." Hàn Duyệt ngây thơ nói, thật ra lúc vào đã phát hiện lư hương có vấn đề nên không đốt, nãy giờ nói chuyện là khiến ông ta phân tâm rồi già vờ trúng thuốc thôi.
***.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK