• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Hay là không đi?

Sáng hôm sau, theo thói quen hằng ngày Kha Tuyết Nhã nheo mắt tỉnh lại thì bắt gặp gương mặt phóng đại của Hàn Duyệt nhìn nàng hai tay còn đặt hay bên ngực nàng.

“A…”

Kha Tuyết Nhã sực tỉnh la một tiếng thất thanh, khiến cả hạ nhân trong phủ đều nghe thấy, gà bay chó chạy, vội vàng ngồi dậy lùi về sau lấy tay che ngực mình lại.

“Nương từ, nàng làm sao lại la lớn như vậy, bổn vương rất sợ a.”

Vè mặt Hàn Duyệt hiện lên một tia sợ hãi, ôm gối co người lại rút vào trong góc giường.

Nhìn biểu hiện của Hàn Duyệt, hình như nàng chưa làm gì quá đáng mà, nhìn hắn giống như cô nương nhà lành bị bắt nạt vậy, rõ ràng người thiệt thòi là nàng mà.

Kha Tuyết Nhã giờ giọng tra khảo hắn “Chàng nói xem, khi nãy chàng đang làm gì?”

“Trên người nương tử rất thơm, trước ngực của nàng cũng rất thơm, còn mềm mềm.”

Hàn Duyệt hai tay làm động tác như đang bóp ngực nàng, khuôn mặt chẳng khác nào một tên biến thái, diễn tả xong thì lại rụt người lại như cũ.

Kha Tuyết Nhã nghe xong muốn độn thổ, tên ngốc như hắn cũng biết chuyện này nữa hay sao? hèn gì lúc ngủ nàng cứ có cảm giác thứ gì đó chạm vào ngực nàng, thì ra thủ phạm là hắn.

“Nương tử, bổn vương muốn uống sữa.”

Kha Tuyết Nhã còn đang thẫn thờ ra đó thì Hàn Duyệt đã nhào vào lòng nàng, khuôn mặt còn dụi dụi trước ngực nàng.

“Ta… ta làm gì có sữa cho chàng?”

Kha Tuyết Nhã bị tấn công bất ngờ cũng không đẩy hắn ra được, tên này thật sự coi nàng là nhũ mẫu hay sao? “Sữa… bổn vương muốn uống.”

Hàn Duyệt ra sức dụi dụi mặt vào ngực nàng, miệng không ngừng đòi sữa.

“Bình thường là ai cho chàng uống sữa?”

Bị Hàn Duyệt vùi mặt vào ngực Kha Tuyết Nhã càng đỏ mặt hơn, cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với hắn.

Chương ma ma sáng sớm mang sữa dê đến ”…oa…oa…oa.”

Như bị ai chọc giận Hàn Duyệt rời khỏi ngực nàng, chân liền đạp tứ tung, tay thì đập xuống giường, nước mắt đã thi nhau rơi xuống.

“Được rồi, ta sai người đi lấy sữa cho chàng được không?”

Kha Tuyết Nhã thấy hắn rời khỏi người nàng, thở phào nhẹ nhõm hắn mà còn dụi thêm chút nữa nàng sẽ ngạt thở mắt, hóa ra là sữa dê, nàng liền lên tiếng dỗ ngọt hắn, tuổi này của hắn còn uống sữa nữa sao? “Bổn vương muốn hai chén.”

Hàn Duyệt nghe đến lập tức nín khóc, miệng tươi cười liền giơ hai ngón tay lên đòi hòi.

“ĐƯỢc, được, ta đi lấy cho chàng.”

Kha Tuyết Nhã rời giường nhanh chóng đi dặn dò hạ nhân chuẩn bị thêm sữa cho hắn.

Lúc này hạ nhân cũng đẩy cửa đi vào, không quen đem theo sữa dê cho Hàn Duyệt, sáng nào hắn thức dậy cũng phải uống một chén sữa dê nếu không sẽ khóc mãi không thôi.

“Vương gia, vương phi, hôm nay phải vào cung thình an thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu, nô tỳ hầu hạ người sửa soạn.”

Chương ma ma hành lễ không quên nhắc nhờ hai người bọn họ, nếu để lỡ giờ giấc sẽ không hay đâu a.

Hạ nhân đi tới hầu hạ Kha Tuyết Nhã thay y phục trang điểm, trong khi đó Hàn Duyệt vẫn ngồi đó uống hai chén sữa, vừa nghe tỏi đi vào cung hắn liền bất mãn lên tiếng “Bổn vương không đi, không đi.”

“Vương gia không đi không được đâu, hoàng thượng sẽ trách tội ngài và vương phi.”

Chương ma ma vội vàng khuyên nhủ, những người này đều không thể đắc tội, không thể không đến đó được. “Nhưng mà bổn vương không thích bọn họ, không đi.”

Hàn Duyệt lười biếng nằm dài lên bàn, ờ nhà còn sương hơn phải đi vào cung gặp bọn họ.

Thấy vẻ mặt giận dỗi của hắn, Kha Tuyết Nhã đi tới ngồi cạnh hắn, hỏi nguyên do “Vương gia, sao chàng không chịu vào cung?”

“Bọn họ đều là người xấu, bổn vương không muốn gặp bọn họ.”

Hàn Duyệt nhìn Kha Tuyết Nhã như đứa trè bị bắt nạt ra sức mà hét lớn, khuôn mặt đầy ấm ức.

“Vương gia sợ những người đó sao? hay là không dám đi.”

Kha Tuyết Nhã đành dùng kế khiêu khích hắn, nàng không tin kê này dùng không được.

“Ai nói bổn vương sợ.”

Hàn Duyệt nghe xong mạnh miệng đứng lên vỗ ngực tỏ ra mạnh mẽ, mọi người tưởng đâu đã thành công dụ được Hàn Duyệt, nào ngờ hắn lại chạy đến giường, nhanh chóng chui nguyên người vào trong chăn.

“Các người ra ngoài đợi đi, để ta khuyên vương gia.”

Kha Tuyết Nhã ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng ra ngoài.

“Bổn vương không nghe các người nói, không muốn nghe…”

Hàn Duyệt trùm chăn nhất quyết không chịu đi, miệng luôn lặp lại một câu.

“Vương gia, nếu chàng không đi ta sẽ đi một mình a.”

Kha Tuyết Nhã ngồi trước giường, chống cằm lên đùi nhìn nam nhân trong chăn thản nhiên nói.

Hàn Duyệt nghe Kha Tuyết Nhã định một mình đi vào cung thì làm tức lộ đầu ra “Trong cung toàn là người xấu, nàng vào đó họ ức hiếp nàng.”

“Chàng nói xem ai là người xấu.”

Kha Tuyết Nhã đưa mặt nàng kề sát gần mặt hắn thì thầm hỏi nhỏ.

“Là… là hoàng hậu và ngũ đệ.”

Gương mặt Hàn Duyệt vì bị Kha Tuyết Nhã nhìn chăm chăm thoáng chút đỏ lên, lời nói có chút lắp bắp.

“Bọn họ bắt nạt chàng?”

Kha Tuyết Nhã thấy vẻ mặt ừng đỏ của hắn nhất thời không nhịn được nhéo má hắn một cái.

“Bổn vương đau.”

Hàn Duyệt gật đầu một cái, chu mỏ kháng nghị một tay ôm má của mình xoa xoa.

“Ta giúp chàng xoa.”

Kha Tuyết Nhã thấy hắn than liền đưa tay lên chỗ vừa nhéo giúp hắn xoa một chút.

“Tay nương tử thật mềm, thật thích.”

Hàn Duyệt hai mắt hiếp lại hưởng thụ, cảm giác được xoa má, miệng không ngừng khen, thoáng chốc đã kê đùi lên đầu nàng để dễ dàng hơn.

“Ta phải vào cung không xoa cho chàng nữa.”

Kha Tuyết Nhã dừng lại động tác, nghiêng đầu hắn sang một bên, đứng dậy rời đi.

“Không được, bổn vương đi theo bảo vệ nàng.”

Hàn Duyệt không nhanh không chậm nhảy xuống giường chạy lên phía trước hai tay chặn trước đường đi của nàng.

“Là chàng tự nói đó.”

Kha Tuyết Nhã vỗ tay vài tiếng, Chương ma ma liền đầy cửa vào trong giúp Hàn Duyệt thay y phục.

Kiệu đã sớm ở trước cổng vương phủ chờ đợi, hai người bọn họ nhanh chóng đi vào cung, dù là khi nãy mạnh miệng bao nhiêu thì bây giờ Hàn Duyệt rụt rè bấy nhiêu, không biết là ai bảo vệ ai đây? Ai đời lại núp sau lưng nàng mà đi vào trong cung, còn mặt mũi nào của vương gia nữa, xem ra hắn là bị bắt nạt rất nhiều nên mới sợ hãi như thế này.

“Vương gia, không ai bắt nạt chàng, đừng có núp nữa.”

Kha Tuyết Nhã kéo tay hắn đứng ngang hàng với nàng, không biết hắn là đang sợ thứ gì, chẳng lẽ ban ngày ban mặt lại sợ bọn người kia cầm cây đánh hắn sao? “Không đâu, ánh mắt của ngũ hoàng đệ rất đáng sợ mỗi lần đều trừng mắt lên nhìn bổn vương.”

Hàn Duyệt nói rồi diễn tả lại ánh mắt trừng lên như lúc Hàn Viễn nhìn hắn.

“Vậy chàng phải trừng mắt lại, như vậy lần sau họ sẽ không dám nhìn chàng như vậy nữa.”

Kha Tuyết Nhã cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề hóa ra là bị ánh mắt người khác dọa đến sợ.

“Thật sao?”

Hàn Duyệt nhìn nàng, nếu thật sự như vậy hắn không cần phải sợ hoàng đệ nữa.

Kha Tuyết Nhã gật đầu, chẳng lẽ sợ của hắn là trừng mắt hay sao? đúng là trẻ con a.

Nắm tay hắn thúc giục, nếu còn ở đây nói chuyện sẽ đến trưa mất “Mau đi thôi.”

“Hay là chúng ta không đi nữa được không?”

Hàn Duyệt kéo tay áo nàng lại hơi chùn bưởc, nữa muốn đi mà nữa không muốn.

“Đi vào đó xong, ta liền dẫn chàng đi chơi, có chịu không?”

Kha Tuyết Nhã hết nói nổi với hắn, đi đến đây rồi mà còn đòi quay trở về.

“Được được.”

Nghe đến đi chối Hàn Duyệt liền tươi cười vỗ tay thích thú, kéo tay nàng một mạnh chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK