Mục lục
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc xuất thần thì thời gian chờ cũng kết thúc. Sau khi cập nhật bản mới, weibo có thể hiển thị tương lai năm phút, dài hơn trước kia rất nhiều.

Tấm ảnh toàn cảnh cũng không cần xem, dù sao thì vài thập niên sau Lâm Tuệ Tâm mới ngủm nên bây giờ không cần lo lắng.

Cô chỉ có hơi quan ngại về chuyện xảy ra sắp tới.

Đẩy cửa, Thẩm Nguyên Gia rời khỏi toilet.

...



Có lẽ Lâm Tuệ Tâm thấy cái lí do đi vệ sinh này của Thẩm Nguyên Gia quá gượng gạo nên cũng đoán được là cô sẽ từ chối. Sau khi Thẩm Nguyên Gia đi toilet về, Lâm Tuệ Tâm và Tô Vân cũng tự nhiên không nhắc lại chuyện vừa rồi.

Phụ nữ là tụ lại với nhau thì hầu hết đều nói về đồ trang điểm, ba người vừa ăn vừa uống, thoắt cái đã đến mười giờ.

Trễ như vậy rồi, cũng nên về thôi.

Trước khi đứng dậy, Lâm Tuệ Tâm nhìn Thẩm Nguyên Gia nói, "Nguyên Gia ơi, vừa nãy chị không có ý nghi ngờ em, chỉ là hơi tò mò, nếu làm em cảm thấy khó chịu thì chị thật lòng xin lỗi em."

Thẩm Nguyên Gia không để chuyện này ở trong lòng, "Không có gì đâu, chị nghĩ nhiều rồi."

Lúc này Lâm Tuệ Tâm mới nở nụ cười, "Em nói vậy là chị yên tâm rồi."

Thẩm Nguyên Gia cười mà không nói.

Phục vụ đưa lên một dĩa trái cây, màu sắc sặc sỡ đẹp mắt, cô lấy một miếng cam lên ăn. Sự mát lạnh đi xuống cổ họng.

Thẩm Nguyên Gia liếc nhìn Lâm Tuệ Tâm một chút, giả vờ như thuận miệng nói ra: "Chị Tuệ Tâm, ngày mốt chị tốt nhất không nên ra đường."

Cô chỉ nhẹ nhàng buông một câu.

Lâm Tuệ Tâm lại nghe không sót một chữ, xoa xoa tay, ngẩng đầu, "Em vừa mới nói sao cơ Nguyên Gia, ngày mốt chị sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Sắc mặt Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh, không bị Lâm Tuệ Tâm làm chột dạ, lặp lại lần nữa: "Em thấy mặt chị nhợt nhạt, có khí đen bủa vây, gần đây sẽ gặp xui xẻo, hai ngày nay tốt nhất đừng nên ra cửa."

Còn chuyện vào ngày 11 thì cô không nói. Bị ăn tát có lẽ là do khắc khẩu cãi vã, cũng không phải chuyện gì lớn, không nghiêm trọng bằng tai nạn xe cộ.



Sở dĩ cô không nói ấn đường có hắc khí là vì câu này quá phổ biến, nói ra như mấy người đi lừa bịp vậy.

Lâm Tuệ Tâm theo phải xạ có điều kiện mà sờ tay lên mặt, quay qua hỏi Tô Vân: "Trên mặt tớ bị dính đen gì sao?"

Tô Vân nói: "Không có."

"Chắc là em nhìn nhầm quầng thâm mắt trên mặt chị phải không?" Lâm Tuệ Tâm nhìn Thẩm Nguyên Gia cười nói, "Gần đây chị nghỉ ngơi không tốt, có lẽ do nguyên nhân này rồi."

"Tai nạn giao thông, gãy xương." Thẩm Nguyên Gia ôn tồn lên tiếng, "Tin hay không tùy chị."

Cô từng nói những lời như vậy với Giang Bạn, cuối cùng anh vẫn tin cô. Cũng có thể là do anh tồn tại một tâm lý không buông tha cho bất kỳ manh mối nào nên không thể không tin, không thể từ bỏ bất cứ khả năng gì liên quan đến vụ án.

Lâm Tuệ Tâm có tin hay không thì đó là chuyện của cô ấy.

"Tai nạn xe cộ?" Lâm Tuệ Tâm lặp lại lời nói. Vừa mới nói ra đã không nhịn được muốn cười nhưng lại nghĩ đến sự kiện bể bơi lần trước của Tô vân, có chút ngập ngừng.

Nghiêm túc mà xem xét thì cô cảm thấy mình sẽ khó mà bị tai nạn xe. Lái xe nhiều năm, kỹ thuận thành thạo, ngay cả Tô Vân còn thua cô, làm sao mà xảy ra tai nạn được.

"Cái này em mới vừa bói ra được à?" Lâm Tuệ Tâm hỏi ra miệng, "Thật sự là ngày kia chị sẽ bị tai nạn còn gãy xương nặng sao?"

Thẩm Nguyên Gia gật đầu, không lên tiếng.

Nhìn sự bình tĩnh của Thẩm Nguyên Gia, Lâm Tuệ Tâm càng không chắc chắn. Nghĩ đến đây, cô hơi mỉm cười, "Được, chị sẽ chú ý."

Tuy rằng nói như vậy nhưng Thẩm Nguyên Gia biết cô sẽ không để lời này trong lòng. Thẩm Nguyên Gia cũng không nói gì nữa.

Chuyện này không ảnh hưởng đến tính mạng, huống hồ bây giờ người ta không có lòng tin ở cô, tự trải nghiệm cho biết vậy.

Tô Vân thì khác, lần trước khi cô được Thẩm Nguyên Gia nhắc nhở còn trực tiếp hơn như vậy. Lúc đó cô cũng không để trong lòng.

Nhưng kết quả thật sự khiến cô nhận được một bài học.

Thẩm Nguyên Gia cũng không cảm thấy mình máu lạnh, cô không có nghĩa vụ giúp người khác tránh khỏi nguy hiểm, tránh khỏi sự sống chết. Ai biết được công năng trên weibo có ảnh hưởng đến cô hay không chứ?

Hơn nữa từ xưa đến giờ thầy bói toàn nói mấy câu như là 'Thiên cơ bất khả lộ'. Câu này cũng không phải không có căn cơ mà nói ra.

Tiết lộ thiên cơ sẽ gặp báo ứng, tuy rằng cô hiện giờ vẫn chưa bị gì.

Tô Vân chủ động lên tiếng, "Cũng trễ rồi, Nguyên Gia lái xe tới hay sao? Nếu không thì để chị đưa em về."

Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Lát nữa trợ lý của em sẽ đến ngay."

Lâm Tuệ Tâm còn tính nói thêm gì nữa nhưng đã bị Tô Vân kéo tay dưới bàn, thấp giọng nhắc nhở, "Đừng nói nữa, em ấy đã nói tin hay không là tùy cậu, nếu không tin thì đừng nói gì hết."

"Nào có." Lâm Tuệ Tâm nói, "Chẳng qua là tớ kinh ngạc chút thôi."

Kinh ngạc vì theo lời Thẩm Nguyên Gia, ngày kia cô sẽ xảy ra tai nạn giao thông. Mặc kệ có thật hay không, ngày mốt ra đường cô phải chú ý an toàn mới được.

Tin còn hơn không tin.

Nếu là sự thật thì sau này gặp mặt sẽ gọi một tiếng Thẩm đại sư. Nếu không phải thì bữa cơm này chỉ là một bữa xã giao đơn giản mà thôi.

Lộc Nguyệt tới rất đúng lúc, vừa ra cửa đã thấy cô đang đi về phía này.



Trên thực tế thì Thẩm Nguyên Gia không thích Lâm Tuệ Tâm cho lắm. Thái độ kỳ lạ, ngoài mặt thì có vẻ tin cô, kêu cô đoán mệnh, nhưng lúc cô nói ra thì lại không tin. Tuy rằng không biểu đạt qua lời nói nhưng nhìn ngôn ngữ cơ thể cũng biết Lâm Tuệ Tâm không tin cô.

"Thẩm tiểu thư." Lộc Nguyệt đi tới.

Nhìn thấy bộ dạng lạnh lungy của Lộc Nguyệt, không hiểu sao Thẩm Nguyên Gia lại cảm thấy thả lỏng, xoay đầu nói: "Chị Vân, Lâm tiểu thư, em về trước đây."

Nhìn bóng lung biến mất ở cuối hành lang, Lâm Tuệ Tâm có chút dở khóc dở cười, "Xưng hô như vậy thì chắc chắn vừa rồi tớ lại mích lòng cô gái nhỏ rồi."

Tô Vân liếc cô một cái, "Ai bảo cậu thể hiện thái độ như vậy làm gì."

Đến Tô Vân cũng có chút bất mãn, Lâm Tuệ Tâm nhờ cô mời người ta đến dùng cơm, kết quả lại không tín nhiệm năng lực của đối phương, người bình thường ai cũng sẽ không vui.

Thẩm Nguyên Gia trước kia sợ nhìn thấy ngày tử vong và hiện trường tử vong thì bây giờ lại không có gì lo lắng, cô cảm thấy chức năng lịch biểu này thật thú vị.

Nếu cô có thể thấy được một vòng cát hung của người khác vậy chẳng phải là mở được một quầy bói toán luôn rồi sao?

Thẩm Nguyên Gia lại nghĩ đến bộ dạng không tin cô của Giang Bạn, nếu lần sau mà còn tới tìm cô thì cô vả mặt cho anh tỉnh luôn.

Cô đã từng thử rồi, chức năng biết trước tương lai của weibo chỉ mặc định trên tài khoản của cô, nếu di động hỏng rồi thì đổi điện thoại khác xài tiếp vẫn được. Nhưng nếu bị xóa tài khoản hay bị báo cáo thì coi như xong.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ ngơi, tài khoản của cô cũng chả có gì mà bị báo cáo.

Những tài khoản bị báo cáo trên weibo thường là của paparazzi hoặc các blogger truyền bá hình ảnh đồi trụy và những bài viết lăng mạ sỉ nhục người khác.

Chuyện bị báo cáo không có khả năng, chuyện bị xóa tài khoản càng không.

Ở phòng ăn, Tô Vân quay đầu nói với Lâm Tuệ Tâm, "Tốt nhất cậu không cần ra ngoài, cũng không có việc gì, mắc công rước họa vào thân."

Trải qua sự kiện bể bơi bị rò rỉ điện, tìm đường sống ở chỗ chết thì Tô Vân thực sự tin tưởng Thẩm Nguyên Gia, nếu Lâm Tuệ Tâm xảy ra chuyện, Thẩm Nguyên Gia không có thù gì với Lâm Tuệ Tâm thì không tính là nguyền rủa cô được.

Tô Vân lặp lại, "Ngày kia nhớ cẩn thận."

***

Lâm Tuệ Tâm không đặt lời nói của Thẩm Nguyên Gia vào trong lòng thật. Buổi tối về nhà, trên bàn cơm, ba của Lâm Tuệ Tâm, Lâm Hải đã hơn 60 tuổi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt. Ông chủ động hỏi, "Nghe nói hôm nay con đi gặp một người mẫu."

"Ba, ba lại quản luôn cả chuyện này à?" Lâm Tuệ Tâm phản bác nói, "Lúc trước con từng nhắc đến rồi đó, cô gái đã từng cứu con và Tô Vân."

Lâm Hải hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

Lúc trước sau khi con gái từ nước ngoài trở về đã kể ông nghe về chuyện bể bơi bị rò rỉ điện, ông cũng cả kinh, ông chỉ có một đứa con gái này thôi, thật sự hoảng sợ.

Công ty bị nhiều người dòm ngó như vậy, ông xảy ra chuyện là xem như kết thúc.

Ông có chút hứng thú với cô gái trong lời của Lâm Tuệ Tâm, có điều không đến mức chủ động đi điều tra người ta.

Ông ở thế hệ cũ, có chút tin tưởng đối với toán số. Phong thủy cũng tin, căn nhà này là mời một thầy phong thủy tới xem qua cho nên nhiều năm trôi qua trong nhà vẫn luôn bình bình an an.

Lâm Tuệ Tâm trả lời: "Cô ấy nói con ngày kia ra đường gặp tai nạn."

Trong đầu bỗng hiện lên bỗng hiện lên bộ dạng nghiêm túc của Thẩm Nguyên Gia, không giống như đang đùa cợt, cô vừa có chút tin nhưng cũng có chút phủ nhận.

Lâm Hải buông đũa, "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không còn gì khác nữa à?"



"Không có." Lâm Tuệ Tâm cười nói: "Nào có nhiều như vậy, cô ấy nói một câu như vậy, có thật hay không vẫn chưa biết đây này. Mặc dù con thấy cô ấy thần kỳ là vì Tô Vân nhưng đặt trên người mình thì thấy hơi thái quá."

Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao ban đầu Tô Vân lại không tin Thẩm Nguyên Gia.

Lâm Hải nhíu mày, "Nếu đã nói vậy rồi thì con nên chú ý một chút."

"Ba yên tâm đi mà." Lâm Tuệ Tâm gật đầu đáp, "Ngày kia ra đường con nhất định sẽ chú ý."

...

Triễn lãm trang sức ở nước ngoài sẽ bắt đầu trong vòng một tháng nữa, Lâm Tuệ Tâm là giám đốc của JZ, đương nhiên phải đến mở họp với mọi người.

Tuy rằng Thẩm Nguyên Gia nói cô ngày kia có chuyện nhưng cô vẫn rất cẩn thận, kết thúc một ngày vẫn không có chuyện gì xảy ra, trừ việc được một người tỏ tình.

Ngày hôm sau Lâm Tuệ Tâm cũng quăng chuyện này ra sau đầu.

Giờ cao điểm, Đế Đô luôn luôn kẹt xe, cô cũng được xem là người có tiền nhưng lại không có cách nào khiến xe bớt đi được, chỉ có thể đứng một chỗ đợi.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì xe cũng thông. Tầm này chắc là họp đựa một nửa rồi. Lâm Tuệ Tâm vỗ vỗ tay lái, bật loa, có chút gấp gáp.

Mắt thấy xe dần ít đi, cô tăng tốc chạy lên trên.

Nếu bỏ lỡ cuộc họp này thì không biết là có bao nhiêu phiền toái, xem lại video ghi chép cũng sẽ không bằng mình trực tiếp tham gia.


Xe đi thẳng về phía trước, Lâm Tuệ Tâm nhìn đường, tai nghe Bluetooth thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trong phòng họp.


Lúc đi ngang qua một cột đèn xanh, bên cạnh có một chiếc xe ba bánh lao về hướng này. Lâm Tuệ Tâm không kịp phòng ngừa, xoay tay lái liên tục, đúng lúc va vào một chiếc xe phía trước, đụng mạnh, lập tức chóng mặt nhức đầu.


Trong nháy mắt, trong đầu đều là câu nói của Thẩm Nguyên Gia lúc trước.


Tai nạn xe cộ, gãy xương...


Lâm Tuệ Tâm cảm giác được một cơn đau không hề nhẹ truyền lên từ chân, cả người như đóng bang lại.


*


#24012021

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK