Mục lục
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm ảnh này không giống một bức ảnh tĩnh chút nào.

Mặc dù Thẩm Nguyên Gia cũng được coi là một nửa người trong showbiz nhưng cô không có miếng cũng không có tiếng. Đương nhiên cũng biết rất ít tin tức.

Ngày cô tận mạng là ngày tám. Mãi đến tối hôm đó cũng không nghe ai đưa tin gì liên quan đến Lý Mộng Nhiễm và Trương Văn Thao.

Cô mơ hồ đoán được một nguyên nhân.

Hẳn đây là cách mới để tuyên truyền phim điện ảnh.

Đầu năm nay có đủ các thể loại tuyên truyền làm mệt thẩm mỹ của người xem. Không thể tin được bên phía đầu tư lại có thể nghĩ ra những phương thức tuyên truyền như vậy.

Khỏi phải nói, quả đúng là hấp dẫn người coi.

Ban đầu Thẩm Nguyên Gia còn bị dọa sợ, bây giờ cũng cảm thấy bình thường.

Nhưng cô nghe được tiếng kinh hô của người ngồi đối diện cô, Tôn Ngải nhoài người qua xem: "Cậu nhìn cái gì vậy? Ai bị bắt gặp hẹn hò hả?"

Thẩm Nguyên Gia không tắt điện thoại, cũng không nhìn vào màn hình.

Tôn Ngải: "Cậu cũng theo dõi Trương Văn Thao nữa hả?" Tôn Ngải quẹt miệng rồi trở về chỗ của mình. "Một người tám trăm năm cũng không đăng gì lên weibo như Trương Văn Thao thì có gì đáng xem?"

Thẩm Nguyên Gia ngạc nhiên.

Cô giơ điện thoại trước mặt Tôn Ngải hỏi: "Cậu nhìn thấy gì trong này?"

Tôn Ngải thiếu điều trợn mắt, nói: "Chỉ là bài tuyên truyền phim điện ảnh mới cách đây hai ngày thôi mà, có cái gì đẹp đâu."

Thẩm Nguyên Gia mấp máy môi, một lúc sau mới tùy ý ậm ờ.

Theo như phản ứng của Tôn Ngải thì dường như cô không thấy được những thứ đặc biệt kì dị trên weibo. Rõ ràng thứ Thẩm Nguyên Gia thấy là cái chết nhưng nó lại bình thường trong mắt Tôn Ngải.

Vừa mới đoán được nguyên nhân, bây giờ Thẩm Nguyên Gia lại có chút do dự.

Có lẽ tấm ảnh đó quá khủng bố nên cô cũng không còn tâm tư ăn lẩu.

Cô buông đũa, bấm vào tài khoản weibo của Trương Văn Thao lần thứ hai thì phát hiện nó đã trở lại bình thường. Chỉ có bài tuyên truyền phim mới giống như Tôn Ngải nói.

Vậy cái mà cô vừa nhìn thấy chẳng lẽ là trò đùa dai của ai đó?

Hay đúng thật là tuyên truyền cho phim mới?

Thẩm Nguyên Gia có chút bối rối nên cô lên mạng tìm kiếm nguyên nhân hiện tượng của mình nhưng lại không cho ra bất kỳ kết quả nào.

Di ảnh, ảnh hiện trường và ghi chú cái chết mà cô thấy vừa rồi như là một giấc mơ.

Nhưng ảnh thật còn khủng bố hơn nhiều.

Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm thường xuyên bất hòa nhưng nếu cô nhìn không lầm thì hai người trong ảnh chụp có một mối quan hệ không bình thường.

Không biết là cái gì bị sụp nhưng từ ảnh chụp cũng có thể nhìn ra Trương Văn Thao muốn cứu Lý Mộng Nhiễm nhưng cuối cùng hai người đều chết.

Nếu đó là cốt truyện của một bộ phim thảm họa thiên nhiên thì không có gì đáng ngạc nhiên.

"Trương Văn Thao đúng là đồ hà tiện!" Ông chủ tiệm căm phẫn nói.

Trên ti vi vẫn còn phát ân oán của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm. Liệt kê thêm vài nguyên nhân khiến hai người cãi nhau gần đây.

Thẩm Nguyên Gia xem tin tức, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào. Không biết có phải do bị tấm ảnh kia ảnh hưởng hay không mà cô cảm thấy quan hệ giữa Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm không bình thường.

Tôn Ngải huơ huơ tay trước mặt cô: "Nghĩ cái gì vậy? Không ăn là nguội hết bây giờ."

Thẩm Nguyên Gia hoàn hồn: "Vừa nghĩ đến chút việc, thất thần."

"Đừng nghĩ đến Trương Văn Thao nữa, anh ta đúng là lòng dạ tiểu nhân. Cậu xem anh ta uống nước của Lý Mộng Nhiễm bao nhiêu lần rồi mà có mỗi chai nước khoáng cũng không nhường cho Lý Mộng Nhiễm." Tôn Ngải ăn thịt bò, châm chọc nói: "Để anh tự chơi một mình đi."

Thẩm Nguyên Gia nhìn ti vi.

Trên đoạn video có quay được gương mặt không vui của Lý Mộng Nhiễm, phía sau là trợ lý của cô bưng một ly nước tới, còn nhìn rõ hơi nóng bốc lên từ trong ly.

Một ảnh đế như vậy mà EQ quá thấp. Cũng không thể chỉ vì một chai nước khoáng mà làm ầm làm ĩ lên như vậy. Một người mẫu nhỏ bé như cô còn biết thì làm sao Trương Văn Thao lại không biết cho được.

Thật sự là con người hẹp hòi sao?

Thẩm Nguyên Gia cau mày, nói ra nghi vấn của mình: "Tớ chỉ là tò mò, những người hợp tác với Trương Văn Thao mấy năm gần đây đều nói tính cách của anh ta rất tốt, tại sao cứ đứng trước mặt Lý Mộng Nhiễm là anh ta lại thay đổi như vậy?"

Tôn Ngải dừng ăn: "Cậu nói cũng đúng."

Cô hồi tưởng lại một chút, nhanh chóng liên kết tất cả các ch tiết lại với nhau. Máu bát quái trong người bắt đầu nổi lên.

"Đừng nói là Trương Văn Thao yêu thầm Lý Mộng Nhiễm nên dùng cách này để thu hút sự chú ý của cô ấy nha?" Tôn Ngải hứng trí bừng bừng: "Giống như hồi cấp ba, nam sinh đều thích dùng cách này trêu chọc nữ sinh."

Thẩm Nguyên Gia: "....."

Đột nhiên cảm thấy có lý.

Cô tìm từ một chút, do dự hỏi: "Cậu nói xem, nếu ngày nào đó nhà bị sụp thì Trương Văn Thao có cứu Lý Mộng Nhiễm không?"

Tôn Ngải gần như không do dự mà nói: "Chắc chắn sẽ, là một mạng người đó. Nhưng chuyện này làm sao có thể, cậu giả thiết bậy quá."

Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm trang chủ weibo của Trương Văn Thao trên điện thoại, chìm trong suy nghĩ sâu xa của mình.

Chắc là cô bị hack rồi.

Tên của bộ phim không ghi trên poster, cũng không nghe tuyên truyền gì. Đổ nhiều tiền đầu tư như vậy nhưng không làm gì hết, các nhà đầu tư cũng quá giàu có rồi.

Nguyên một nồi lẩu bị hai người ăn sạch sành sanh.

Tôn Ngải nhanh chóng đi thanh toán, Thẩm Nguyên Gia đi theo sau. Có một cuốn tạp chí trên quầy, trang bìa là Lý Mộng Nhiễm.

Cô thuận miệng hỏi ông chủ tiệm lẩu: "Ông chủ, gần đây Lý Mộng Nhiễm có đóng phim không?"

Ông chủ xác nhận lại, nói: "Sao có thể chứ, tháng sau Mộng Nhiễm sẽ phát hành album mới, cô ấy vì album này mà bận hơn một năm nay, làm gì có thời gian đóng phim."

Thân làm fan, ông biết rõ lịch trình của Lý Mộng Nhiễm. Nếu Lý Mộng Nhiễm đóng phim thì không thể nào ông không biết. Đội chó săn cũng không nỡ buông tha tin tức của một ca hậu.

Thẩm Nguyên Gia không hỏi lại, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn nữa.

***

Sau khi tạm biệt Tôn Ngải, Thẩm Nguyên Gia về lại phòng trọ nhỏ của mình. Căn phòng cũng chỉ có bốn mươi mét vuông được cô sắp xếp rất gọn gàng, chỉ có ở ngoài ban công là để mấy chậu cây.

Phòng trọ nhỏ này không an toàn.

Thẩm Nguyên Gia gần như có thể nhìn thấy lại cảnh mình bị đâm.

Sau khi Tôn Ngải ra ngoài đêm đó, còn mình cô ở phòng. Lúc đầu, cô nghe thấy tiếng bước chân, còn tưởng Tôn Ngải đã về, nhưng trước khi mở cửa đã bị đâm chết.

Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Đèn trong nhà sáng như vậy, làm sao kẻ giết người có thể đột nhập vào nhà được?

Tóm lại, nhà trọ này không thể ở lâu được.

Dù sao bây giờ Thẩm Nguyên Gia cũng đã là sinh viên năm cuối. Chuyên ngành của cô hoàn toàn không liên quan đến những việc cô làm hiện tại. Cho dù có đến trường thì cũng không có ích gì.

Cũng may là nhờ vào công việc nửa năm nay mà tích được một khoản tiết kiệm có thể tạm thời thuê được phòng mới.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên Gia thu xếp một ít đồ dùng của mình rồi ra cửa.

Thà ở khách sạn còn đỡ hơn ở đây.

Thang máy dừng lại ở tầng bảy, cửa từ từ mở ra.

Thẩm Nguyên Gia lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tôn Ngải, sau đó lại đọc tin mạng.

Mãi mà vẫn chưa thấy có người đi vào, cổ ngẩng đầu lên nhìn. Đứng ở ngoài là một người đàn ông cao lớn, cổ áo lông màu đen mở rộng để lộ một phần áo phông trắng. Từ cổ áo nhìn vào có thể thấy được cơ bắp.

Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi xuống.

Đầu óc Thẩm Nguyên Gia đột nhiên bừng lên. Tại sao người đàn ông này không vào thang máy? Còn nhìn chằm chằm vào cô?

Hơn nữa, nhìn anh ta giống như...

Tim cô rớt bịch bịch bịch.

Lo lắng ngập tràn, thang máy đã đến tầng một. Cô gần như là chạy thẳng ra ngoài đường, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng trốn đằng sau một tòa nhà khác.

Rất nhanh, dưới toàn chung cư của cô xuất hiện thân ảnh một người đàn ông.

Quả nhiên.

Thẩm Nguyên Gia biết mình đã đoán đúng. Người đàn ông này chắc là kẻ giết cô trong mấy ngày nữa.

Không nhìn thấy cô, hắn ta quan sát xung quanh một hồi rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Thẩm Nguyên Gia cách khá xa, không nghe rõ hắn ta nói cái gì.

Nhưng cô dám khẳng định là hắn có đồng phạm

Không biết qua bao lâu, người đàn ông cúp điện thoại rồi rời khỏi tiểu khu. Hắn ta bắt một chiếc taxi, nhanh chóng biến mất.

Lúc này Thẩm Nguyên Gia mới đi ra ngoài, nhanh chóng gọi một chiếc xe rồi tìm một khách sạn xa nơi này ở.

Cô vốn muốn đi tìm Tôn Ngải, bây giờ nghĩ lại thôi.

Cô có chụp một tấm hình góc ngiêng của người đàn ông kia. Bởi vì trời đã tối, không chụp rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được chút hình dáng.

Thẩm Nguyên Gia quyết định ngày mai đi báo cảnh sát.

Đến khách sạn thuê một phòng. Thẩm Nguyên Gia khóa trái cửa, sợ hãi nhảy lên giường.

Cô chưa từng gặp qua người đàn ông đó, trước kia cũng chưa từng đắc tội với người nào. Ở trường học cũng ít giao thiệp với người khác nên không có nhiều bạn bè. Năm tư rồi mà bạn bè của cô chỉ có mỗi Tôn Ngải.

Vậy tại sao hắn lại muốn giết cô?

Thẩm Nguyên Gia không tài nào hiểu nổi, dứt khoát không nghĩ nữa. Ngày mai giao cho cảnh sát lo.

Cô bắt đầu lướt weibo.

Ở cái giới giải trí này ngày nào cũng có tin tức mới. Huống hồ có vài đoàn phim sẽ thông báo thử vai weibo.

Tuy rằng cô chỉ là một người mẫu bình thường nhưng cô cũng có thể kiếm việc trên weibo.

Chỉ là không nghĩ tới hôm nay lúc đăng nhập vào weibo lại nhận được một tin nhắn từ người lạ: 【Chào Thẩm Nguyên Gia tiểu thư, tôi là biên tập của tạp chí [Phi Thượng] - Tô Vân. Tôi muốn mời cô tham gia buổi chụp hình cho bìa tạp chí, không biết có thể trao đổi phương thức liên lạc được không?】

Tay Thẩm Nguyên Gia dừng lại.

Đối với người mẫu thì việc cao nhất đó chính là xuất hiện trên bìa mặt tạp chí hoặc là ở bên trong tạp chí, còn thấp hơn là xuất hiện trên các tấm áp phích poster...

Cô đương nhiên biết tạp chí [Phi Thượng].

Tạp chí này tuy không thuộc hàng lớn nhưng chủ yếu đánh vào người đọc ở mọi lứa tuổi. Nội dung chủ yếu về thời trang, kiểu tóc, kiểu trang điểm xu hướng.

Tạp chí này có một đặc điểm: thích dùng người mới. Rất nhiều người mẫu vừa vào nghề đã trực tiếp ký hợp đồng chụp trang bìa cho tạp chí nên hình ảnh của họ được xây dựng rất tốt. Chỉ cần những có cái nền như vậy đã tốt hơn rất nhiều người.

Cho nên những người mới cũng thích tìm đến tạp chí này.

Thẩm Nguyên Gia cũng chỉ là vô tình mới bước vào giới người mẫu, làm tới làm lui cũng đã nửa năm. Cô không có tiền bối hướng dẫn, cũng không có phương diện trong nghề người mẫu, toàn là tự mình mày mò nên thường nhận được việc chụp ảnh cho các tạp chí phổ thông.

Cái quảng cáo nấm móng hôm nay là ngoài ý muốn.

Vì sao trước khi trọng sinh cô lại không nhận được tin nhắn này?

Thẩm Nguyên Gia cẩn thận nhớ lại. Vào thời điểm này kiếp trước, video clip của cô đang bị lan truyền trên mạng. Hầu hết các tin nhắn đến đều là để chế giễu cô nên cô không đọc hết chúng, có lẽ vì vậy mà bỏ lỡ.

Cô nhấp vào weibo của Tô Vân và thấy tài khoản được chứng thực.

Cô tạm thời tin tưởng. Gửi dãy số di động của mình qua.

Đối phương chưa trả lời, cô cũng không quan tâm, tìm weibo của Trương Văn Thao.

Di ảnh và những chuyện xảy ra hôm nay vẫn khiến cô để ý.

Trên mạng không có bất kỳ tuyên truyền hay tin tức gì liên quan đến phim điện ảnh của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm đóng.

Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm bài tuyên truyền phim mới nhất của Trương Văn Thao, bấm hủy theo dõi.

Không có bấy kỳ hiện tượng kỳ lạ nào xuất hiện.

Chừng vài phút sau cô mới bấm theo dõi lần nữa. Đúng lúc đó, màn hình tối đen đi rồi nhanh chóng hiện ra những thứ cô thấy ngày hôm nay, không có gì thay đổi.


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy có gì không ổn.


Cô vào trang chủ weibo của Lý Mộng Nhiễm, trong đó chỉ có thông báo phát hành album vào tháng tới và một bài cover hay tuyệt.


Rất bình thường.


Lướt lướt ngón tay trên màn hình, Thẩm Nguyên Gia đã đoán được chuyện gì. Ánh mắt cô nhìn lên phía bên trái của màn hình, cuối cùng bấm theo dõi.


Sau khi màn hình màu đen quen thuộc biến mất, những tấm ảnh dị thường mới xuất hiện. Thẩm Nguyên Gia không khỏi nín thở nhìn từ trên xuống dưới.


*


#23052020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK