Mục lục
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Ninh Thanh băng bó kỹ càng, lại giúp cô vén tay áo xuống, thấp giọng hỏi: "Trừ hôm nay, lúc trước có bị người khác bắt nạt không?"

"Cũng không tính là bắt nạt, chính là Lê Hoan, cháu đã nói với chú rồi đó, cô ta quá đáng ghét." Thường Lê cau mũi một cái: "Cậu Thẩm Tề kia là bởi vì thích cô ta nên hôm nay mới như vậy, t*ng trùng lên não!"

Nghe xong bốn chữ cuối, dường như không nghĩ đến có thể nghe được lời như vậy thốt ra từ miệng cô, Hứa Ninh Thanh nhíu mày, lúc lâu sau mới khàn giọng cười.

"Vậy không có người nào thích em sao, tại sao những nam sinh khác không chạy đến giúp?"

Thường Lê sững sờ.

Nhìn người đàn ông một bộ dạng hờ hững, không hiểu sao có chút buồn bực.

"Có nha, nhiều là đằng khác." cô nói.

"Vậy sao?" Hứa Ninh Thanh lười biếng cười, ngón tay còn giữ lấy tay áo cô, chỉnh lại ngay ngắn: "Vậy những người kia đều không đáng tin cậy, không giúp đỡ Lê Lê của chúng ta, cuối cùng còn phải để chú của em tới."

Người đàn ông lúc nói lời này rất thân mật, âm cuối kéo dài ra, chứa ba phần ý cười, giống như là cất giấu vô vàn dung túng cùng cưng chiều.

Nhưng từ đầu tới cuối hắn không đứng đắn thành quen, ngay cả lúc nói lời này, trên mặt cũng treo một nụ cười trêu chọc.

Nhắc nhở cô, người ta chẳng qua là chơi đùa mình giống chú mèo chú cún thôi.

Nhưng cô vẫn không tự chủ được tim đập nhanh hơn.

Ở đại sảnh bệnh viện ồn ào ầm ĩ nghe được tiếng tim mình đánh trống reo hò kịch liệt.

Những người kia đều không đáng tin cậy, cuối cùng còn phải để hắn tới.

Vậy hắn thích cô à.

Hắn sẽ thích cô sao?

Thường Lê không nhịn được nghiêng người, bộc phát chút kiêu căng: "Việc này xảy ra không phải cũng tại chú sao."

Hắn cười khẽ: "Vì sao?"

"Thì bởi vì chú..." Cô lẩm bẩm, ngừng một chút, lấy dũng khí: "Bởi vì chú, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, cho nên Thẩm Tề mới có thể nói như vậy với cháu, ý hắn, nói cháu là kẻ thứ ba."

Hứa Ninh Thanh uể oải dựa lưng, nghiêng đầu nhìn cô một hồi mới nói: "Sao lại thành ra hỗn loạn rồi?"

"Đêm không về ngủ, uống rượu, lần trước còn thiếu chút nữa mang phụ nữ về nhà" nói đến việc này Thường Lê nháy mắt thao thao bất tiệt: "À đúng rồi, chú còn khen thưởng một nữ MC."

Hứa Ninh Thanh càng nghe càng thấy không đúng, chặn ngang lời cô: "Nữ MC?".

"Ừm." Cô làm như thật gật đầu: "Lúc trước đã nhìn thấy trên tin tức, lại còn 'chi rất nhiều tiền'!"

Hứa Ninh Thanh nhớ lại, người nghiêng về sau ngửa mặt lên, "A" một tiếng, hững hờ giải thích: "Vụ đó, là người khác lấy điện thoại của tôi làm, lấy tiền của tôi theo đuổi con gái nhà người ta, thật đấy."

"..."

Nói như vậy, cái tin kia là giả.

Thường Lê thừa thắng xông lên: "Vậy chú có bạn gái không?"

"Không có." Hứa Ninh Thanh cặp mắt đào quét tới, lại bổ sung một câu: "Chẳng qua đã hai mươi bảy rồi, cũng nên tìm."

Cảm xúc Thường Lê vừa mới nâng lên lại một lần nữa rơi vào đáy cốc, giống như ngồi cáp treo.

Cô lẩm bẩm "Ồ" một tiếng.

Không biết Hứa Ninh Thanh có thấy sự thanh đổi trong nháy mắt của cô không, hắn nói xong câu kia điện thoại liền vang lên.

Toàn bộ quá trình không nói lời nào, chỉ "Ừ" vài tiếng.

Cúp điện thoại, Hứa Ninh Thanh đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô nàng: "Đi đến nhà tôi ăn cơm không?"

"Được." Cô ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, chạy theo sau.

Đi mấy bước mới phản ứng được, Hứa Ninh Thanh nói chính xác từ "đi", không phải "về" *.

*Trans: Ý chú Thanh "đi" là đi nơi khác, "về" là về chung cư. Đi - tiến (去), về - hồi (回).

Cô hỏi: "Đi đâu?"

"Nhà tôi." Hứa Ninh Thanh đang trả lời tin nhắn: "Mẹ tôi bảo đưa em đến nhà ăn tối."

-

Tuy nói từ bé cô đã nhìn thấy cha mẹ Hứa Ninh Thanh, nhưng cũng không có ấn tượng gì sâu sắc, chẳng qua cũng may Thường Lê không sợ người lạ, lại thêm tính cách dễ mến của mình.

Nói chút lời dễ nghe Thường Lê rất giỏi.

Biệt thự Hứa gia nằm ven bờ sông.

"Ôi, Lê Lê tới rồi!" Cửa vừa mở ra Trần Điềm nữ sĩ liền cực kì thân mật nắm tay Thường Lê kéo vào nhà: "Đã lâu rồi bác* không gặp cháu, càng lớn càng xinh đẹp nha."

*Trans: Nếu mà xưng đúng theo ngang hàng với bà nội chị Lê thì phải là "bà" nhưng mà vậy thì già quá trời, mình nghĩ "bác" hợp lý hơn, mọi người có đề xuất gì đổi thì nói nhé.

Bà một bên nói, một bên lấy dép lê từ trong tủ giày mang đến trước chân cô, "Cháu dạo này ở nhà nó có bị bắt nạt hay không?"

Trần Điềm rất có khí chất, mặc một chiếc váy liền thắt eo, trang điểm nhẹ nhàng hài hòa.

Cô nhớ mẹ của Hứa Ninh Thanh cùng bà nội cô là bạn vong niên, dù là bạn bè với nhau, nhưng tuổi tác chênh lệch rất nhiều, nhìn qua không khác biệt so với Bạch Ý mẹ cô.

Sự nhiệt tình của Trần Điềm khiến Thường Lê quên đi những lời chào hỏi vừa chuẩn bị trước đó.

Cô rủ mắt xuống, sững sờ thay dép lê, lúc này mới phản ứng được: "Không có, chú đối xử với cháu rất tốt."


Hứa Ninh Thanh đi theo phía sau, xì khẽ một tiếng.


Trần Điềm lập tức giơ tay đập một chưởng lên cánh tay hắn, âm thanh rất vang: "Lê Lê người ta còn nhỏ mà so với con còn hiểu chuyện hơn! Nhìn xem người ta, còn biết thay người khác nói chuyện."


Lời này chính là không tin Hứa Ninh Thanh đã chăm sóc cô tốt.


Thường Lê vừa muốn mở miệng giải thích, quay người liền thấy Hứa Ninh Thanh không quan tâm cong khoé môi, nghiêng người đi về phía phòng mình.


Mối quan hệ mẹ con cực kì thoải mái.


Miệng Thường Lê mở ra, lại ngậm vào.


"Lê Lê, cháu đừng để ý đến nó, bác cũng không biết cháu thích ăn cái gì, kêu người làm nấu thêm vài món, hẳn là có món cháu thích." Trần Điềm kéo tay cô cùng đi vào phòng ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK