Mục lục
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tiềm Nhượng nhặt được Lạc Già nơi tàu điện ngầm.

Tình huống đó dùng chữ “nhặt” cũng không nói quá đâu. Khi đó cậu vừa tham gia Doanh Trại Mùa Đông ở đại học Z xong, định ra sân bay nhưng đã 22:30 rồi nên đành đi tàu điện ngầm về nhà.

Cậu ngồi trên tàu đi đến trạm cuối cùng, khi bước xuống thì xung quanh chẳng có lấy một bóng người, hiu quạnh tựa như nơi đây không còn là thành thị sôi động.

Kết quả vừa xách hành lý định đi lên thang cuốn thì phát hiện Lạc Già đang ngồi trên bậc thang bên cạnh.

Ngay lúc đó Trần Tiềm Nhượng không biết tên cô ấy, chỉ cảm thấy người này thon gầy mà còn xinh đẹp.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nữ sinh mặc chiếc váy đen dài giữa trời đông giá rét, mái tóc đen dài rối tung xõa bên vai, đỉnh đầu như phủ một tầng hơi nước do ngoài trời đổ mưa, bắp chân cổ tay gầy như tre trúc.

Chỉ có mắt cá chân phải bị sưng lên rất lớn. Trông rất nổi bật, người nhìn cũng phải giật mình.

Trần Tiềm Nhượng đứng nơi thang nhìn cô ấy một lát, sau đó nữ sinh như phát giác có ai nhìn mình nên cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.

Cô ấy rất đẹp, trông khá trưởng thành. Làn da trắng nõn, đuôi mắt hẹp dài hếch lên. Khuôn mặt mang vẻ đẹp của cô gái phương đông.

“Cần giúp không?”

Quần áo trên người cô gái ẩm ướt, dính sát vào da thịt, phác họa ra vòng eo tinh tế cùng thân hình cực chuẩn. Thế nên Trần Tiềm Nhượng không tiến lại mà chỉ đứng ở bậc thang lễ phép hỏi.

“Anh mới về Thượng Hải à?” Đột nhiên cô ấy hỏi một câu tỏ vẻ quen biết tự nhiên.

Trần Tiềm Nhượng có hơi sửng sốt, suýt chút nữa cậu còn tưởng đây là người bạn nào mình từng gặp qua, chỉ là gương mặt cô ấy như vậy, gặp rồi chắc chắn sẽ khó mà quên.

Lại nhìn nữ sinh đang ngồi dưới đất, mặt mày bình tĩnh, không giống như quen biết cậu cho lắm.

Không hiểu sao Trần Tiềm Nhượng lại bật cười.

“Ừm, mới về.” Cậu đáp, “Cô ngồi đây làm gì?”

Nữ sinh chỉ vào mắt cá chân của mình: “Bị ngã một cái.”

“Bên ngoài có chỗ sát trùng, để tôi dìu cô ra bôi thuốc.” Trần Tiềm Nhượng nói.

“Được.” Cô ấy cũng không từ chối, vịn lan can nghiêng người đứng lên, “Giờ thì đỡ, chứ khi nãy chẳng động đậy nổi luôn.”

Trần Tiềm Nhượng tiến lại đỡ cô ấy đi xuống bậc thang. Cả hai lại đi lên thang cuốn, cậu mới thuận miệng hỏi: “Lúc nãy không có ai dìu cô đi à?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Không, chỉ liếc tôi một cái rồi đi luôn.” Nữ sinh đứng thẳng người, “Chắc là nghĩ tôi đã làm nghệ thuật gì đó, tại tôi đẹp quá, không giống bị ngã chút nào.”

Trần Tiềm Nhượng cười thành tiếng: “Vậy mà tôi lại để ý.”

“Thì đẹp nhưng không làm anh say chứ gì nữa.” Cô ấy hờ hững đáp.

Bên ngoài còn mưa tí tách. Trần Tiềm Nhượng lấy một cây dù từ trong túi đeo trên vai ra, nhưng một tay cậu kéo hành lý, tay kia đỡ nữ sinh, cuối cùng không còn tay để bung dù.

Nữ sinh lập tức đưa tay qua: “Để tôi.”

Tàu điện ngầm đã dừng hoạt động. Dù mùa đông, đêm mưa buốt giá nhưng xe người vẫn lướt qua đều đều trên đường đi. Cánh tay mảnh khảnh của nữ sinh vòng qua bả vai cậu, khập khiễng tiến bước tới nơi sát trùng đối diện.

Thế là đoạn đường có vạch trắng dành cho người đi bộ kia, phải qua hai lượt đèn xanh đèn đỏ mới đi hết được.

Trần Tiềm Nhượng lại cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô ấy, nhịn không được nhíu mày lại: “Cô ngã nghiêm trọng quá, xem xem mắt cá chân sưng thành cái gì rồi kìa.”

“Cũng có phải mỗi hôm nay bị sưng đâu.” Cô ấy nói.

“Hửm?”

“Tuần trước là bắt đầu sưng lên rồi. Vừa nãy ngã cái nữa nên mới đứng dậy không nổi.” Cô nàng vuốt v e lại mái tóc dài, “Tôi học nhảy. Mấy ngày nay có buổi biểu diễn nên luyện tập quá độ.”

Đều là người làm nghệ thuật hết nên Trần Tiềm Nhượng cũng hiểu được phần nào: “Tôi là sinh viên mỹ thuật.”

“Học cấp ba hả?”

“Lớp mười hai, mới tham gia Doanh Trại Mùa Đông ở đại học Z về.”

Nữ sinh nhướng mày: “Doanh Trại Mùa Đông là cho dân mỹ thuật đúng không? Tôi cũng định tham gia kỳ tuyển sinh của đại học Z, có khi sau này là bạn cùng trường đấy.”

Trần Tiềm Nhượng cười cười: “Cô tên gì?”

“Lạc Già.” Cô ấy đáp.

“Trần Tiềm Nhượng.”

Cuối cùng cũng tới được nơi sát trùng, bác sĩ cầm bình xịt xịt lên mắt cá chân cô ấy. Cảm giác mát lạnh lướt qua da thịt, truyền lên cảm giác cực kỳ đau nhói.

Lạc Già xuýt xoa mấy tiếng, cơn nhói kia làm cô ngửa cả người ra sau, tâ mắt rơi vào Trầm Tiềm Nhượng đang lười nhác đứng đối diện.

Thiếu niên đút tay vào túi, nhìn cô ấy đau mà còn vô nhân tính cười cợt.

Nhưng Lạc Già lại giật mình phát hiện, vậy mà người này trông khá đẹp trai.

Lúc này ở ngoài trạm xe không có tâm trạng nhìn cậu, khi nãy đi qua đường cũng không xem được. Cho tới bây giờ mới có thể nhìn rõ.

Dáng người thiếu niên cao gầy, mặc áo khoác màu đen và quần thể thao, phác họa đôi chân thật dài.

Sau khi bôi thuốc xong, Lạc Già cảm thấy như suýt mất nửa cái mạng.

Rời khỏi nơi sát trùng, Trần Tiềm Nhượng hỏi: “Nhà cô gần đây không?”

Lạc Già nói một địa chỉ.

“Xa vậy à?” Cậu nhướng lông mày, “Tàu điện ngầm dừng hoạt động rồi, gọi taxi đi đi.”

Lạc Già lấy điện thoại ra cho cậu xem: “Hết pin rồi.”

“Vậy để tôi gọi xe.”

Cậu miễn cưỡng đáp rồi đứng nơi đầu đường gọi taxi, còn hỏi: “Wechat cô là gì?”

Lạc Già lại nói một chuỗi các con số ra, đây là số điện thoại của cô, để khi về nhà còn trả tiền xe cho cậu được.

Kết quả sau đó lại nghe câu bảo: “Tôi dùng điện thoại mình gọi xe nên không biết cô có an toàn trở về không. Sau khi về thì nhắn tin cho tôi biết, chắc cũng tầm nửa tiếng, nhớ nhắn tôi đấy.”

Lạc Già hơi ngạc nhiên.

Không lâu sau, xe taxi đã đến. Trần Tiềm Nhượng đưa cây dù trong tay cho cô ấy.

Cô ấy giương mắt: “Làm gì đó?”

“Nhà tôi rất gần.” Cậu chỉ ra đằng sau, “Cô cứ cầm đi.”

Sau khi ngồi vào xe, Lạc Già lại nhìn ra cửa sổ.

Thiếu niên kéo mũ trùm qua đỉnh đầu, rời đi dưới cơn mưa nhỏ.

Tài xế xe quay đầu lại: “Cô gái, chân cô có sao không, đi được chứ?”

“Không sao.” Lạc Già không để tâm xua tay, “Cảm ơn bác ạ.”

Tài xế lại nói chuyện phiếm: “Bạn trai của cô đúng thật là, chân bị thương nghiêm trọng thế mà không đưa cô về! Mấy cô gái xinh xắn như cô nhìn người thật không chuẩn!”

Lạc Già nhướng mày: “Đó không phải bạn trai cháu, đó là…”

Cô dừng một lát, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, khuôn mặt nhiễm lên ý cười, “Là Bồ Tát sống.”

Sau này mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Lạc Già đều không nhịn được bật cười. Cậu đúng là Bồ Tát sống phổ độ chúng sinh, đêm hôm khuya khoắt còn đưa cô ấy đi sát trùng, lại còn gọi xe và đưa dù hết cho cô.

Thiếu niên Lôi Phong (*) cứu giúp người làm niềm vui.

(*) Lôi Phong (雷鋒), là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Cô ấy khập khiễng nhảy lên lầu. Trong nhà không một bóng người. Cô ném túi lên ghế sô pha, sau khi sạc pin điện thoại xong thì ngã người xuống nệm mềm mại. Lật qua lật lại mấy cái, cuối cùng đụng tới cái chân bị thương.

Cô suýt xoa thật lâu.

Đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đi!!

Sao bôi thuốc xong còn đau hơn vậy!!!

Ngày cả quần áo cô ấy cũng không buồn thay, cứ nằm trên giường suy nghĩ xa xăm. Lúc sắp thiếp ngủ luôn thì tiếng chuông điện thoại điếc tai vang lên.

Phản xạ có điều kiện khiến Lạc Già quay người, thế là lần thứ hai đụng phải mắt cá chân, đau đến nổi muốn chảy cả mồ hôi lạnh. Ngồi một hồi lâu mới duỗi tay ra với lấy điện thoại.

“A lô?” Lạc Già híp mắt.

“Con mẹ nó, cô còn biết bắt máy à?! Không phải đã dặn cô về tới nơi thì nhắn tin cho tôi biết à!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng rống giận của Trần Tiềm Nhượng.

Lạc Già hơi sửng sốt, người đang chửi tục thông báo này chẳng giống thiếu niên Lôi Phong khi nãy chút nào.

“À…” Lạc Già nằm xuống xoa xoa măt, lại “À” thêm một tiếng nữa, “Tôi lỡ ngủ quên mất.”

“Cô ngủ như chết trôi vậy. Tôi còn định cô không nghe máy nữa là tôi sẽ chạy đi tìm cô đấy.” Trần Tiềm Nhượng nói.

“Hửm? Anh gọi tôi mấy cuộc rồi hả?”

“Phải. Vừa nãy tài xế cũng có gọi tôi, bảo tôi đúng là có mắt như mù, không biết đưa cô về, mắng tôi một trận.” Trần Tiềm Nhượng có vẻ đang nén giận.

Lạc Già nghe ngoài cửa có tiếng chìa khóa mở cửa phòng khác vang lên, niềm vui dừng lại, chỉ còn cơn trầm mặc. Cô dựa người vào thành giường, “Khăn quàng trên vai đỏ thắm hơn rồi nhỉ?” (*)

“Được rồi, cô không sao thì tốt, cúp đây.”

“Ừm.” Cô ấy chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn nói, “Cảm ơn.”

Cậu cũng không khách sáo: “Đã nhận được.”

(*) Ý bảo Trần Tiềm Nhượng đã làm việc tốt giúp người.

Sau khi cúp máy, lại tắm rửa thay quần áo. Lạc Già mới mò lấy điện thoại, thấy trong Wechat hiển thị thông tin của một người trong danh sách bạn bè, là thiếu niên Lôi Phong kia.

Hình đại diện là một bức tranh nào đó, Lạc Già nhìn cũng chẳng hiểu, chỉ biết là nó rất đẹp, trông rất có hồn, rất ngầu.

Chỉ là tên Wechat của thiếu niên Lôi Phong lại không ngầu như thế, chỉ có ba chữ đơn giản nghe ngu chết đi được.

Ba chữ.

… “Thật Đẹp Trai.”

“…”

Lạc Già hừ khẽ một tiếng, sau đó nằm xuống đi ngủ.

Mấy ngày sau đó cô còn tưởng rằng mình chỉ tưởng tượng ra thiếu niên kia thôi.

Thiếu niên Lôi Phong cùng chiếc khăn quàng đỏ mà dễ gặp như vậy à!

Mãi tới khi nhìn thấy cái tên nằm đầu danh sách bạn bè của mình lần nữa.

- Thật Đẹp Trai.

Đúng là không đành lòng nhìn thẳng.

Lạc Già nhìn mà khó chịu, thế là sửa lại biệt danh cho cậu… Thiếu niên Lôi Phong.

Sau đó Lạc Già cũng không có tìm cậu nhắn tin hằng ngày.

Cuối cùng đến hôm biểu diễn chân cô vẫn chưa khỏi hẳn, còn sưng lên lớn hơn. Nhưng cô đứng ở vị trí trung tâm, không thể tìm ai khác thay thế được. Mà cô cũng không muốn ai thay mình, thế là phải cắn răng ra sân.

Buổi biểu diễn thành công rực rỡ, không chút sai sót nào.

Chỉ là mới ra hậu trường cô liền ngã.

“Lạc Già! Có ai không, mau ra giúp với!!” Lý Tuệ vừa hét vừa nâng cô lên để cô không ngã ra đất.

Mọi người đều biết Lạc Già đã rất liều mạng luyện nhảy, chân sưng thành ra vậy không thể đứng quá lâu. Nếu là người khác có khi đã nhịn không nổi nằm liệt ra giường rồi.

Bọn họ nhảy đa số là vì thích, nhưng Lạc Già lại là để sinh tồn.

Vừa nãy trên sân khấu có vài động tác lộn nhào, bây giờ mới đau cũng là giỏi lắm rồi.

Khi Lạc Già tỉnh dậy, cô đang ở bệnh viện.

Lý Tuệ ngồi bên cạnh nói cô đã giành giải đặc biệt.

Nghỉ ngơi một ngày ở bệnh viện xong, Lạc Già mới về nhà. Đi xuyên qua cơn hẻm nhỏ, nhìn hành lang đã bị người đối diện chặn lại bằng xe đạp, có lẽ là không đi được rồi.

Cô ấy nghiêng người lách qua rồi mở cửa.

Trong phòng có ánh sáng.

Một người phụ nữ say xỉn ngồi trên ghế, quay qua nhìn cô ấy: “Cuối cùng cũng biết về rồi à.”

Giọng điệu quái gở.

Lạc Già không thèm để ý, treo chìa khóa lên cái đinh đóng nơi cửa xong thì định về phòng, nhưng người phụ nữ kia lại hung hăng đập bàn: “Bây giờ mày còn không thèm để ý tao luôn đúng không!”

“Tao hỏi mày hôm qua mày làm gì!?”

“Có việc.”

“Có phải mày có bạn trai rồi không Lạc Già! Tao hỏi mày đó, có phải có bạn trai rồi không! Mày mới có mấy tuổi hả? Có biết đàn ông là cái thá gì không?”

Người phụ nữ điên cuồng, đôi mắt hằn lên những tia máu, “Bây giờ mày biết đi đêm không về ngủ rồi, sao mày tởm quá v?y!”

Lạc Già kiềm chế lửa giận, lấy tiền thưởng mình thi đấu nhận được từ trong túi vải đập lên bàn, trừng mắt nhìn người đàn bà kia: “Muốn uống rượu thì uống đi! Đừng có suốt ngày làm phiền con nữa.”

Cô nói rồi bỏ vào phòng ngủ, tiếng cửa sập vang lên thật lớn.

Nằm trên giường, bỗng nhìn thấy quyển sách “Stoner” trên giá sách.

Lạc Già còn nhớ trong sách có một đoạn miêu tả về tình yêu.

… Thuở còn rất trẻ, Stoner cho rằng tình yêu là một thứ tuyệt đối, nếu một người may mắn, anh ta sẽ tìm thấy cổng vào, và rồi có được cái thứ tuyệt đối ấy. Sau khi trưởng thành, ông lại cho rằng tình yêu là thiên đường hư huyễn, mọi người nhìn nó với thái độ thích thú mà hoài nghi, lại xen chút dịu dàng, khinh miệt quen thuộc, cùng cảm giác thẹn thùng đầy hoài cựu.

Bây giờ, khi đã tới tuổi trung niên, ông mới hiểu, tình yêu không phải một thứ tuyệt đối, cũng không phải hư ảo. Ông coi tình yêu là một thứ khiến con người thay đổi, từng giây trôi qua lại từng giây, từng ngày trôi qua lại từng ngày, nó sẽ thay đổi suy nghĩ, tài năng và tâm hồn ta.

Lạc Già câu môi dưới, tiếng mắng chửi bên ngoài vẫn không dừng lại, cô ấy cũng chẳng có một phản ứng dư thừa nào.

Yêu là không ngừng thay đổi.

Cô luôn khắc sâu điều này trong tâm trí mình.

Mãi tới khi sắc trời dần tối, tiếng mắng chửi ngoài phòng khách mới giảm đi. Lạc Già lại thấy buồn bực không chờ tiếp được.

Cô cầm điện thoại và ví tiền đi ra ngoài.

Dạo bước trên con đường vô định, nơi mắt cá chân còn quấn băng gạc thật dày, bước lên tàu điện ngầm, đi qua bảy, tám trạm thì đi xuống.

Dừng lại ở quán cà phê nơi trạm xe, cô gọi một tách Latte.

Cô rất xinh đẹp, hôm nay mặc váy hai dây màu đen, để lộ xương quai xanh tinh xảo, cổ thiên nga cùng bờ vai vuông góc, khí chất thoát tục, lười nhác tựa chú mèo, nhưng lại sáng chói bắt mắt.

Cô đeo tai nghe lên, ấn mở app nghe nhạc, đang định cất cao giọng hát thì một giọng nói vang lên bên tai.

… “Mọi người muốn uống gì, tôi mời khách.”

Giọng nói không tính là thân quen, nhưng lại rất khó quên.

Ngay sau đó xung quanh vang lên âm thanh: “Nhượng Nhượng vạn tuế!!!”

Cô nhìn thấy thiếu niên Lôi Phong đêm mưa hôm ấy.

Bây giờ trong quán cà phê đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn màu vàng dịu dàng hắt lên người thiếu niên trông rất dịu dàng.

Thiếu niên mặc áo trắng quần đen, thân hình cao ráo, tóc mái trước trán dài tới lông mày, khuôn mặt sáng sủa, vừa sạch sẽ lại vừa dịu dàng.

Chỉ là cạnh cậu có rất nhiều nữ sinh. Một nam sinh dẫn theo năm nữ sinh mời đồ uống, nhìn kiểu gì cũng giống một thành phần cặn bã.

Lạc Già không nhìn nữa, chỉ hờ hững định xóa bỏ biệt danh thiếu niên Lôi Phong kia. Có Lôi Phong nào lại bắt cá năm tay thế kia không.

Cô ấy nâng tách cà phê lên quay lưng lại, vén tóc ra để che bên mặt mình.

Nhưng thành phần cặn bã kia cực kỳ tinh mắt, đi thẳng tới vỗ vai cô ấy: “Trùng hợp vậy, đúng là cô thật này.”

“…”

Lạc Già khó khăn quay đầu nhìn qua năm nữ sinh giương mắt trông ngóng đằng sau lưng, tự dưng có cảm giác muốn phân thắng bại.

Cô nâng mắt, ném ý nghĩ kỳ quái đó đi.

“Hiện giờ anh.” Lạc Già nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, “Không bận gì à?”

“Không bận gì cả.” Cậu cực kỳ thản nhiên.

Lạc Già thật sự muốn đấm cậu một cái thay lời chào.

Cái tên này.

Nghĩ mình đẹp trai nên muốn làm gì thì làm chắc?

Sự thật chứng minh, đúng là đẹp trai muốn làm gì thì làm thật.

Sáu tách cà phê được mang lên. Nhóm nữ sinh nhanh chóng lấy phần của mình, còn mang tách của cậu lại cho cậu, sau đó nở nụ cười ngọt ngào vẫy tay chào tạm biệt: “Hẹn gặp lại Nhượng Nhượng nha.”

Trần Tiềm Nhượng cũng nói hẹn gặp lại với mấy cô gái.

Sau khi năm nữ sinh rời đi, Lạc Già mới nhìn cậu một cái, nhíu mày: “Nhượng Nhượng?”

“Mấy cô ấy toàn gọi như vậy.”

Lạc Già cười: “Mấy cô ấy?”

Trần Tiềm Nhượng nhìn biểu cảm của cô ấy, biết ngay cô ấy đang nghĩ gì, khoát tay áo: “Không phải như cô nghĩ.”

“Thì là.” Cậu chống hai tay lên cằm, lại gần bảo, “Lúc trước may mắn có khá đông fan hâm mộ trên Weibo, thỉnh thoảng có đăng tranh mình vẽ. Mấy nữ sinh khi nãy đang học vẽ tranh ở quán, có quen biết tôi.”

Hóa ra là bất ngờ gặp được.

Lạc Già giương mắt nhìn cậu, đúng là rất đẹp trai, là loại mà mấy nữ sinh hay thích ấy.

Hai người không trò chuyện nữa, nhìn giống hai kẻ ghép bàn cùng nhau hơn. Vừa uống cà phê vừa xem điện thoại, thỉnh thoảng mới đối đáp câu được câu không.

“Có tham gia cuộc thi nhảy được không?”

“Tham gia rồi, giải đặc biệt.”

Cậu cười: “Giỏi thật.”

Sau một hồi, Trần Tiềm Nhượng thu lại chân dài đứng dậy: “Muốn đi chưa?”

“Tôi ngồi thêm lát nữa.”

“Được, đừng ở muộn quá, về nhà sẽ gặp nguy hiểm.”

Thiếu niên Lôi Phong đúng là có thể thể hiện bản thân được dạy dỗ rất tốt từ mọi chi tiết, ví dụ như lúc này.

Lạc Già hững hờ gật đầu.

Cậu đứng bên cạnh nhìn cô ấy một hồi, sau đó bỗng nhiên đưa tay gõ gõ lên tách cà phê trong tay cô: “Quầng thâm hiện lên rồi kìa, đừng ỷ vào mình xinh đẹp mà thức đêm như vậy.”

Thói quen này quen thật.

Lạc Già thầm mắng một câu trong lòng, nhưng trái tim vẫn không tránh khỏi rung rinh vài cái.

“Ỷ vào mình xinh đẹp?” Cô ấy ngửa đầu cười khẽ, “Anh thấy tôi đẹp à.”

“Ừm.” Cậu lại cực kỳ thản nhiên, tựa như không hề cảm thấy như vậy thì có vấn đề gì, “Chẳng lẽ không có ai khen cô đẹp à?”

Đúng là thiếu niên Lôi Phong thẳng thắn quang minh lỗi lạc.

Thiếu niên đẩy cửa rời đi, Lạc Già tiếp tục xem điện thoại, màn hình hiển thị giao diện Weibo của Trần Tiềm Nhượng.

Cậu thường xuyên đang tác phẩm của mình lên đây. Phong cách cá nhân rất rõ ràng, chủ yếu là tranh Trung Quốc, cũng có vài bức là phong cách khác.

Mỗi bài đăng đều có hơn mấy trăm bình luận, đa số toàn là nữ sinh. Như năm nữ sinh vừa rồi, đó là fan hâm mộ của cậu.

Lạc Già cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thiếu niên đang đứng bên đường bắt xe, dáng người thẳng tắp như tùng, thân hình cao gầy đứng dưới ánh đèn đường mờ mịt nhạt nhòa.

Lạc Già có thể nhìn thấy hai chữ “ưu tú” từ trên người của cậu.

Được hưởng nền giáo dục tốt, có lẽ cuộc sống còn rất dư dả, gia đình hạnh phúc, được theo đuổi con đường mình yêu thích. Lại còn tuổi trẻ tài cao, thiên phú dị bẩm, có cả một nhóm fan hâm mộ thích mình.

Nghe tiếng nhịp tim vang lên đều đều, cô biết từ khi quan hệ giữa hai người bắt đầu, thứ tình cảm kỳ lạ lúc gặp mặt lần thứ hai, cùng với khoảng cách giữa họ…

Ngày một xa hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK