• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Convert: truyenaudio

Edit: Antelyly Dương

Beta: Yingying

—---------------------------------------------

"Anh buông tôi ra!" Ngu Ái giãy giụa, nhưng so với sức lực của Mặc Nghị Hàn thì chả là gì cả.

"Em ngoan thì tôi buông em ra."

Ngu Ái cắn môi uỷ khuất: "Anh vẫn luôn như vậy!"

"Trời tối rồi, ban đêm rất lạnh, đi về trước rồi nói." Mặc Nghị Hàn kéo Ngu Ái vào trong xe.

"Trợ lý Trần, lái xe."

"Vâng, ông chủ." Trần Minh không dám nhìn loạn, trước kia hắn đã biết quan hệ giữa thư kí Ngu và ông chủ không bình thường, lần này ông chủ muốn công bố ra?

Biết Ngu Ai thẹn thùng, Mặc Nghị Hàn nâng màn chắn trong xe lên, ngăn cách ghế điều khiển cùng ghế sau.

"Anh làm cái gì vậy!" Ngu Ái hạ giọng thẹn thùng đẩy Mặc Nghị Hàn ra.

Mặc Nghị Hàn ôm Ngu Ái ngồi lên đùi mình: "Có cách âm, Trần Minh sẽ nghe không thấy."

"Không được. Um.."

Lời còn chưa phát ra đã bị môi mỏng lấp kín.

Trong đầu Ngu Ái vang lên âm thanh thông báo của hệ thống: [Đinh! Hảo cảm của Hàn Hạo Vũ +80.]

Hàn Hạo Vũ lẫn luôn ở chân núi chờ Ngu Ái xuống. Hắn sẽ không thật sự bỏ cô ở trên núi, chỉ là muốn chờ Ngu Ái nguôi giận mà thôi.

Nhưng khi thấy Ngu Ái cùng người đàn ông kia ở ngoài xe dây dưa giống một đôi yêu nhau đang giận dỗi, hắn mới biết chính mình tự đa tình!

Đó là người đã chung sống với hắn từ nhỏ đến lớn, hắn cũng tận mắt chứng kiến Ngu Ái cùng Ứng Nghi từ học đường đến váy cưới.

Bây giờ, cô lại ở trong lồng ngực của một người đàn ông khác anh anh em em. Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng Ngu Ái chưa bao giờ là của Hàn Hạo Vũ. (Thương anh này nhất trong 3 anh =((()

—--------- Đừng vẽ ra tương lai của bản thân dựa trên nỗi bất hạnh của người khác—------------------

Mới vừa về nhà, Mặc Nghị Hàn đã ôm Ngu Ái vào trong ngực. Lúc trên xe, hắn đã có suy nghĩ muốn, nhưng Ngu Ái không đồng ý, hắn chỉ còn cách chịu đựng.

Hơi thở của người đàn ông phun ra làm xương quai xanh Ngu Ái ngưa ngứa.

Mặc Nghị Hán cố ý làm thế, hắn đang rất khó chịu. Hắn là đàn ông, đối với ánh mắt Hàn Hạo Vũ nhìn Ngu Ái đã quá hiểu rõ.

Nghĩ đến Ngu Ái biến mất ở cạnh người đàn ông kia một tuần, hắn liền tức giận!

Mặc Nghị Hàn cắn răng gằn từng chữ: "Về sau không được gặp người đàn ông kia nữa!"

"Còn cả người chồng cũ yếu đuối kia nữa! Đều không được!"

Ngu Ái hừ nhẹ: "Anh bá đạo quá rồi đấy!"

Mặc Nghị Hàn nâng mặt Ngu Ái lên, buộc cô nhìn hắn: "Muốn ở cùng người đàn ông khác, nghĩ cũng đừng nghĩ."

—----------- Quác Quác Quác—--------------------

Ứng Nghi thấy trong nhà bừa bộn thì trong lòng đầy phiền muộn, hắn rất ít khi cảm thấy chán ghét như lúc này.

"Ôi, đây là ai? Là giảng viên lớn đến sao?"

Đây là Chu mẫu, từ sau khi Chu Tuệ hoài thai liền từ nông thôn đến đây với mỹ danh là tới chăm sóc Chu Tuệ mang thai.

Không chỉ Chu mẫu, còn đem đứa em trai ở nông thôn theo tới.

Ứng Nghi cùng Ngu Ái ly hôn có sự góp mặt của Mặc Nghị Hàn, việc phân chia tài sản cũng đặc biệt nhanh chóng. Ứng Nghi lấy tiền phân chia sau khi bán hôn phòng mua lại một căn nhà cũ nho nhỏ ở trung tâm thành phố.

Chu mẫu là điển hình của người nhà quê, từ sau khi đến đây một thời gian đã không còn có cái gọi là câu nệ khi đến thành phố lớn mà bại lộ ra bản chất của người phụ nữ nông thôn xấu tính.

Có thể dạy ra một đứa con gái tốt như Chu Tuệ, bà ta tất nhiên cũng không phải loại người tốt lành gì.

Ngu phụ đau lòng cho con gái, dạy phải loại người như Ứng Nghi, quả thật là ông đen mười kiếp. (Đoạn này không hiểu lắm nên mình tự đoán đó, đừng bất ngờ =))))

Sau khi gửi một lá đơn đến lãnh đạo đại học A, Ứng Nghi trực tiếp bị sa thải.

Chu mẫu đến thành phố, cái tốt không học, nhưng đua đòi lại học đến lợi hại, chỗ nào cũng cùng hàng xóm rêu rao con rể bà ta lợi hại thế nào, là giảng viên đại học nổi tiếng.

Còn xúi giục Chu Tuệ tìm Ứng Nghi đòi tiền, mua cho ả dây chuyền vàng, vòng tay kim cương. (Thật ra trong cv là "dây xích vàng, kim vòng tay"- Tui kiểu: mua dây xích vàng để xích chó à???)

"Giảng viên đại học hôm nay nhận được việc chưa nhỉ?"

Nghe giọng điệu chanh chua của Chu mẫu, Ứng Nghi lạnh mặt nói: "Tôi nợ bà cái gì à?"

"Ôi, con rể có ý gì đấy? Đây là đang chê tôi tiêu hao tiền của cậu sao?" Chu mẫu liền không hài lòng: "Chị Vương nhà kế bên đấy, con rể của bọn họ là ông chủ, mở mấy cái tiệm cơm, con gái tôi mang thai cậu còn ở đấy mà xụ mặt."

"Mẹ, đừng nói nữa." Chu Tuệ thấy tâm tình Ứng Nghi không tốt, vội vàng ngăn cản Chu mẫu đang không ngừng lảm nhảm.

"Con còn cản mẹ!" Chu mẫu đẩy Chu Tuệ đang kéo tay bà ra: "Làm con gái nhà người ta lớn bụng thế này rồi còn không kết hôn?"

Hàng xóm nhà kế bên có đứa cháu gái vừa lúc vào địa học A, biết được Ứng Nghi đã bị sa thải, còn không ngừng nhạo báng bà ta đâu đấy!

Xung quanh cũng có không ít người biết Chu Tuệ có thai còn chưa kết hôn.

Lúc đấy bà ta khoác lác nói lúc con gái bà kết hôn sẽ tổ chức yến tiệc thật lớn.

"Ứng Nghi à, lúc nào con mới định cưới tiểu Tuệ nhà mình đây? Bụng đã lớn thế này rồi, con phải cho mẹ với ba mẹ con mặt mũi chứ?"

Bà ta nghe Chu Tuệ nói qua ba Ứng Nghi làm công chức, mẹ là nhà vũ đạo, điều kiện cũng không thua kém gì.

Ứng Nghi nhăn mày lại, cha mẹ hắn căn bản không muốn nhận Chu Tuệ cùng đứa cháu này, càng không nói đến vị thông gia không có giáo dưỡng như vậy.

Hắn vì đứa trẻ vô tội trong bụng Chu Tuệ mới cho cô ta ở trong nhà, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở khách sạn, cái nhà này hắn một khắc cũng không muốn tới.

Ứng Nghi không để ý đến Chu mẫu, lấy tiền đặt lên bàn: "Tiền đây, muốn mua cái gì thì mua."

Chu mẫu đi đến, cầm lấy đếm đếm, chẹp miệng nói: "Sao lại càng ngày càng ít thế này, sao mà đủ?"

Ứng Nghi nhíu mày nói: "Một tháng hai vạn còn thiếu à?"

Trước kia hắn cấp bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, bây giờ chê ít là có ý gì: "Về sau mỗi tháng chỉ có như vậy, bây giờ tôi không có công việc, không có tiền."

Chu mẫu bất mãn nói: "Cha mẹ cậu đâu? Bọn họ chẳng lẽ cũng không có tiền sao?"

Ứng Nghi liếc Chu mẫu một cái.

Chu mẫu lập tức cười nói: "Ý mẹ là, tiểu Tuệ nhà mình đang có thai đứa cháu của Ứng gia, đứa bé cũng cần dinh dưỡng chứ,"

"À." Mặt Ứng Nghi vô biểu tình: "Về sau tôi sẽ không đến nơi này nữa, tiền mỗi tháng sẽ gửi vào thẻ của Chu Tuệ."

"Cậu có ý gì?" Chu mẫu bất mãn: "Cậu có còn là đàn ông hay không, con gái nhà tôi trong sạch mang thai con của cậu, thế mà không chịu kết hôn, cũng không đi lĩnh chứng."

"Trong sạch?" Ứng Nghi lạnh lùng nói: "Tôi có bị gài hay không còn không biết đâu!"

Trong khoảng thời gian này trải qua nhiều việc như vậy, suy sụp có, ai oán quá, lại ngẫm lại mọi việc một lần, hắn phát hiện ra một tia sơ hở.

Hắn nhớ rõ ngày hắn cùng Ái Ái kết hôn, một phục vụ đưa hắn đến hôn phòng, lúc đó ý thức hắn không rõ, sao mọi chuyện có thể trùng hợp như vậy?

Mấy ngày nay tiếp xúc với Chu Tuệ, cô ta cũng bại lộ không ít thứ, giả như cô ta cùng người hiểu chuyện trước kia khác một trời một vực.


Ứng Nghi dù sao cũng là người học cao, chỉ số thông minh tất nhiên không thấp, cẩn thận phân tích tất cả, hắn đi hỏi mấy nam sinh lúc trước hay chơi bóng với Chu Tuệ, cuối cùng rút ra được kết luận.


Chu Tuệ nuôi cá, cô ta đối với ai cũng như vậy, đàn ông coi cô ta là huynh đệ, là bạn bè, cô ta lại lấy danh nghĩa huynh đệ, trắng trợn nuôi cá.


Lúc cần thì chọn lấy con cá béo nhất câu lên.


Thật không khéo, hắn ta chính là con cá ngu xuẩn bị dụ câu lên.


Chu Tuệ kinh hãi. Chẳng lẽ Ứng Nghi phát hiện ra cài gì?


—---------------------------------


Tuần sau tui thi giữa kì nè, mọi người bao giờ thi thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK