Hai người hợp tác vô cùng suôn sẻ nhưng có vẻ như chính sự suôn sẻ đó khiến cho chính Mặc Nghiên Dương cứ cảm thấy bất an mãi không thôi. Cô cảm thấy như Hàn Kỳ Thiên có cái gì đó rất khó đoán, rất khó hiểu. Rõ ràng cô ra rất nhiều yêu cầu nhưng hắn không phải đồng ý thì cũng sẽ gọn ghẽ xử lý những vấn đề đó. Cô cứ có cảm giác như người đàn ông này như đã sống với mình từ rất lâu vậy.
Còn đối với Hàn Kỳ Thiên, hắn chỉ đơn giản là chiều theo ý cô mà thôi. Dù hắn không biết chuyện gì xảy ra với cô nhưng hắn chắc chắn một điều chỉ cần hắn đủ chân thành thì chắc chắn cô sẽ nhớ ra hắn là ai mà thôi. Hắn tin rằng đó chỉ là một ngày không xa hoặc chí ít hắn sẽ khiến cô yêu hắn một lần nữa.
Hai người vốn dĩ sẽ đi đến ký kết hợp tác chính thức những đến phút cuối Mặc Nghiên Dương lại quyết định hoãn thời gian hợp tác thêm một tuần nữa để xem xét. Cô cảm thấy bản thân như bị đưa vào tròng vậy. Trước giờ cô chưa từng được những phúc lợi tốt như vậy. Có lẽ là vì chưa quen. Cũng có lẽ là vì sự đối đãi tốt như vậy, cô không được cho quá nhiều.
"Cũng muộn rồi, tôi có thể mạn phép mời Mặc tổng đi ăn không?"
"Hôm nay tôi có hẹn rồi. Đành hẹn Hàn tổng hôm khác vậy."
* * *
Bước chân nhỏ bé ấy lại đi trên còn đường quen thuộc về nơi cô thật sự thuộc về. Căn nhà nhỏ êm ấm với cái quen thuộc chẳng nói thành lời. Không phải quá lâu nhưng cũng ngót nghét cả năm rồi cô chưa đặt chân lại ngôi nhà này. Ngôi nhà đầu tiên mà cô dùng chính tiền của mình để mua được, ngôi nhà đáng giá ngàn vàng.
Bước lại vào bên trong, đèn phòng vẫn sáng. Chứng sợ bóng tối của cô dù đã được cải thiện khá nhiều nhưng trước cái ấm áp của ánh đèn, Nghiên Dương quả thật vẫn cảm thấy nơi đây thật thoải mái, thật dễ chịu, là cảm giác mà chẳng nơi đâu sánh bằng. Dù hiện tại cô đã ở trong căn biệt thự cả tỷ nhưng nó thật lạnh lẽo, lạnh đến run người. Lạnh bởi cái tình người trong đó và lạnh bởi chính nó.
Mặc Nghiên Dương đi đến chậu cây lấy chìa khóa vào phòng tranh của mình. Nơi đó ban đầu là phòng ẩn, cô xây với mục đích để đồ thừa nhưng cuối cùng vì nó có vẻ yên tĩnh đến lạ thường nên đã được cô trưng dụng làm phòng tranh.
Đi vào bên trong, ánh xanh ập vào trong đôi mắt. Hóa ra cô đã từng yêu biển đến thế, đã từng coi biển như để bầu bạn, coi biển như là tất cả. Rờ tay vào những bức tranh của mình, nước mắt cô bỗng rơi xuống. Chẳng vì sao cả, vì chính cô, vì chính bản thân cô, vì một quá khứ huy hoàng đã qua.
Đã quá lâu rồi cô không vẽ, cô đã quên mất tại sao cô lại quyết định lên đây học vẽ, quên mất tại sao bản thân lại cố chấp đến như thế này. Đúng vậy, cô chính là đã quên mất bản thân mình thực sự là ai mất rồi.
Ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua từng hàng cây nhuộm đỏ những ngôi nhà cao tầng. Nhìn lên nơi đỏ thẳm, ta thấy một mặt trời rực rỡ nhưng không còn gay gắt, một ánh trăng đã lấp ló xa xa kia. Mặc Nghiên Dương lần nữa sống lại trong cái say mê của mình, cô sách đồ nghề ra biển.
Theo như trí nhớ của cô, lý do chính khiến Nghiên Dương chọn căn nhà này là vì nó gần biển. Chỉ cần đi vài bước nữa thôi là đến. Thế nhưng, khi đến nơi đó, nơi chất chứa ký ức đó, nó chỉ là một nơi xa thẳm, biển đã bị rào chắn ngăn cách gần hết. Đôi mắt của cô vô hồn, chấp niệm của cô, chấp niệm ấy đã tan biến như bọt biển của một cơn sóng nào đó đánh vào bờ. Rõ ràng sóng rất mạnh, rất lớn nhưng dẫu thế nào cũng chỉ là một bọt biển, rồi cũng sẽ lụi tàn, cũng sẽ tan biến mà thôi.
Ngay tối hôm đó, Nghiên Dương đã lái xe đi một nơi thật xa, nơi có những làn sóng vỗ xô vào bờ rì rào, nơi mà biển mát mẻ đang chờ đón, nơi mà chất chứa bao chấp niệm của cô.
* * *
Bốn giờ ba mươi phút,
Rời còn đen ngòm, tối thui, biển như đã ôm trọn lấy thân xác của cô rồi. Nghiên Dương bỏ xe trên bờ rồi đi xuống xe. Ngồi xuống bãi cát, cảm nhận hương biển nồng nàn nơi đầu mũi, thật dễ chịu biết bao. Mặc Nghiên Dương nằm đó thật lâu, thật lâu tại đó. Nằm ở đó thật yên bình, nó như khiến cô như không còn có thể phiền não thêm chút nào nữa.
Năm giờ,
Mặt trời bắt đầu ló rạng sau làn nước biển xanh rì. Ánh sáng le lói nơi chân biển thật khiến người ta thích thú. Nghiên Dương cũng bắt đầu bày biện đồ nghề của mình ra. Cô sẽ trở lại làm chính cô – người con gái yêu vẽ và yêu biển hơn tất thảy.
Mặc Nghiên Dương vẽ biển, không còn những cơn sóng tinh nghịch vỗ vào bờ nữa, biển giờ cũng trầm lặng hơn, chỉ nhẹ nhàng đập vào bờ. Mặt trời dần lên, ánh đỏ như làm rực sáng cả một khoảng trời. Ánh dương rực rỡ như chiếu rọi của vào lòng cô, chữa lành tâm hồn ấy. Vẽ tranh xong, cô liền mang bản thân cùng bức tranh ấy đi xuống biển. Biển ôm lấy cô.
Còn đối với Hàn Kỳ Thiên, hắn chỉ đơn giản là chiều theo ý cô mà thôi. Dù hắn không biết chuyện gì xảy ra với cô nhưng hắn chắc chắn một điều chỉ cần hắn đủ chân thành thì chắc chắn cô sẽ nhớ ra hắn là ai mà thôi. Hắn tin rằng đó chỉ là một ngày không xa hoặc chí ít hắn sẽ khiến cô yêu hắn một lần nữa.
Hai người vốn dĩ sẽ đi đến ký kết hợp tác chính thức những đến phút cuối Mặc Nghiên Dương lại quyết định hoãn thời gian hợp tác thêm một tuần nữa để xem xét. Cô cảm thấy bản thân như bị đưa vào tròng vậy. Trước giờ cô chưa từng được những phúc lợi tốt như vậy. Có lẽ là vì chưa quen. Cũng có lẽ là vì sự đối đãi tốt như vậy, cô không được cho quá nhiều.
"Cũng muộn rồi, tôi có thể mạn phép mời Mặc tổng đi ăn không?"
"Hôm nay tôi có hẹn rồi. Đành hẹn Hàn tổng hôm khác vậy."
* * *
Bước chân nhỏ bé ấy lại đi trên còn đường quen thuộc về nơi cô thật sự thuộc về. Căn nhà nhỏ êm ấm với cái quen thuộc chẳng nói thành lời. Không phải quá lâu nhưng cũng ngót nghét cả năm rồi cô chưa đặt chân lại ngôi nhà này. Ngôi nhà đầu tiên mà cô dùng chính tiền của mình để mua được, ngôi nhà đáng giá ngàn vàng.
Bước lại vào bên trong, đèn phòng vẫn sáng. Chứng sợ bóng tối của cô dù đã được cải thiện khá nhiều nhưng trước cái ấm áp của ánh đèn, Nghiên Dương quả thật vẫn cảm thấy nơi đây thật thoải mái, thật dễ chịu, là cảm giác mà chẳng nơi đâu sánh bằng. Dù hiện tại cô đã ở trong căn biệt thự cả tỷ nhưng nó thật lạnh lẽo, lạnh đến run người. Lạnh bởi cái tình người trong đó và lạnh bởi chính nó.
Mặc Nghiên Dương đi đến chậu cây lấy chìa khóa vào phòng tranh của mình. Nơi đó ban đầu là phòng ẩn, cô xây với mục đích để đồ thừa nhưng cuối cùng vì nó có vẻ yên tĩnh đến lạ thường nên đã được cô trưng dụng làm phòng tranh.
Đi vào bên trong, ánh xanh ập vào trong đôi mắt. Hóa ra cô đã từng yêu biển đến thế, đã từng coi biển như để bầu bạn, coi biển như là tất cả. Rờ tay vào những bức tranh của mình, nước mắt cô bỗng rơi xuống. Chẳng vì sao cả, vì chính cô, vì chính bản thân cô, vì một quá khứ huy hoàng đã qua.
Đã quá lâu rồi cô không vẽ, cô đã quên mất tại sao cô lại quyết định lên đây học vẽ, quên mất tại sao bản thân lại cố chấp đến như thế này. Đúng vậy, cô chính là đã quên mất bản thân mình thực sự là ai mất rồi.
Ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua từng hàng cây nhuộm đỏ những ngôi nhà cao tầng. Nhìn lên nơi đỏ thẳm, ta thấy một mặt trời rực rỡ nhưng không còn gay gắt, một ánh trăng đã lấp ló xa xa kia. Mặc Nghiên Dương lần nữa sống lại trong cái say mê của mình, cô sách đồ nghề ra biển.
Theo như trí nhớ của cô, lý do chính khiến Nghiên Dương chọn căn nhà này là vì nó gần biển. Chỉ cần đi vài bước nữa thôi là đến. Thế nhưng, khi đến nơi đó, nơi chất chứa ký ức đó, nó chỉ là một nơi xa thẳm, biển đã bị rào chắn ngăn cách gần hết. Đôi mắt của cô vô hồn, chấp niệm của cô, chấp niệm ấy đã tan biến như bọt biển của một cơn sóng nào đó đánh vào bờ. Rõ ràng sóng rất mạnh, rất lớn nhưng dẫu thế nào cũng chỉ là một bọt biển, rồi cũng sẽ lụi tàn, cũng sẽ tan biến mà thôi.
Ngay tối hôm đó, Nghiên Dương đã lái xe đi một nơi thật xa, nơi có những làn sóng vỗ xô vào bờ rì rào, nơi mà biển mát mẻ đang chờ đón, nơi mà chất chứa bao chấp niệm của cô.
* * *
Bốn giờ ba mươi phút,
Rời còn đen ngòm, tối thui, biển như đã ôm trọn lấy thân xác của cô rồi. Nghiên Dương bỏ xe trên bờ rồi đi xuống xe. Ngồi xuống bãi cát, cảm nhận hương biển nồng nàn nơi đầu mũi, thật dễ chịu biết bao. Mặc Nghiên Dương nằm đó thật lâu, thật lâu tại đó. Nằm ở đó thật yên bình, nó như khiến cô như không còn có thể phiền não thêm chút nào nữa.
Năm giờ,
Mặt trời bắt đầu ló rạng sau làn nước biển xanh rì. Ánh sáng le lói nơi chân biển thật khiến người ta thích thú. Nghiên Dương cũng bắt đầu bày biện đồ nghề của mình ra. Cô sẽ trở lại làm chính cô – người con gái yêu vẽ và yêu biển hơn tất thảy.
Mặc Nghiên Dương vẽ biển, không còn những cơn sóng tinh nghịch vỗ vào bờ nữa, biển giờ cũng trầm lặng hơn, chỉ nhẹ nhàng đập vào bờ. Mặt trời dần lên, ánh đỏ như làm rực sáng cả một khoảng trời. Ánh dương rực rỡ như chiếu rọi của vào lòng cô, chữa lành tâm hồn ấy. Vẽ tranh xong, cô liền mang bản thân cùng bức tranh ấy đi xuống biển. Biển ôm lấy cô.