Nội dung của nó cũng chỉ có ba chữ "Về âm giới". Mặc Nghiên Dương nhìn loáng qua cũng biết là của ai rồi. Cô cũng không mảy may gì đến nó mà rút bật lửa từ trong túi áo mà đốt tờ giấy đang bay lơ lờ giữa khoảng không. Tối hôm đó, cô thật sự đã rất vui vẻ mà vừa hát vừa nấu ăn.
Bỗng, một tiếng chuông kéo dài vang lên từ điện thoại của Nghiên Dương. Cô liền tắt bếp mà đi lên lầu lấy máy. Nhìn vào chữ "Mẹ" hiện chềnh ễnh ở trên máy. Mặt Nghiên Dương bỗng nghiêm túc lạ thường. Cô liền kéo ghế ra, ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi mới nhấc máy.
"Alo mẹ ạ. Lâu lắm rồi mới thấy mẹ gọi cũng được năm năm rồi mẹ nhỉ? Từ năm con mười tám tuổi, một mình con tự ý lên đây tới giờ." Nghiên Dương lãnh đạm mà nói.
"Tiểu Dương à, cũng năm năm rồi, con sống có tốt không. Tiền là con gửi về sao? Lần sau đừng gửi nhiều thế, con cũng phải tiêu mà. Xin lỗi con nhé, năm năm rồi mới có thể gọi cho con. Gia đình nhà ta nghèo, mẹ với bố con chỉ dùng chung một chiếc điện thoại. Bố con lòng tự trọng lại cao nên giờ mẹ mới gọi được cho con." Đầu máy bên kia dường như có chút ứ đọng như sắp khóc vậy.
"Ơ con tưởng bố cũng có máy riêng mà." Nghiên Dương đeo tai nghe mà mang đồ ăn ra bàn.
"Năm đó, bố con nói thế nhưng cũng thương con lắm. Ông ấy suốt mấy năm đại học của con đều gửi gần hết tiền học phí rồi còn nói với mấy bạn đừng bảo con. Hết năm đầu thì ông ấy thấy con định đi mua nhà thì liền đưa tiền cho bạn con để con mua nhà. Cả máy của ông ấy cũng là bán đi để mua nhà cho con đó. Con đừng trách bố con, ông ấy cũng chỉ là không thực hiện được ước mơ nên mới muốn con theo cái ước mơ đó. Ta biết đó là không đúng nhưng giờ ông ấy cũng thay đổi rồi. Tết năm nay con về nhé."
Mặc Nghiên Dương nghe đến đây thì chẳng biết nói gì cả. Đầu dây bên kia nói gì thì Nghiên Dương cũng chẳng lọt tai câu nào nữa cả. Cô cứ thế mà chạy lên tầng. Hiện tại, vị thiếu nữ đó dường như đã tự mình phá đi vỏ bọc dũng cảm của mình từ khi nào mất rồi. Nước mắt của cô cứ lã chã mà rơi.
Vị thiếu nữ hôm đó đã khóc quá nhiều rồi, nhiều đến mức không tưởng. Niềm vui này sao lại lạ tới vậy. Tại sao những sự thật này không nói chô cô sớm hơn. Tại sao lại để cô phải bơ vơ trong thâm tâm nhiều đến như vậy. Nghiên Dương luôn nghĩ chỉ có mình bản thân, chỉ có cô bơ vơ ở nơi này, không một bàn tay nào giúp đỡ cả. Để rồi, Mặc Nghiên Dương luôn có ác cảm xấu với bố của mình.
Hóa ra, kẻ độc ác, kẻ luôn nghĩ xấu về đối phương lại là cô. Bố dẫu vậy cũng chỉ muốn Nghiên Dương kiếm được một công việc ổn định hơn. Cô biết rất rõ bởi có những người bạn cùng khóa Nghiên Dương không may mắn như vậy. Họ cũng là cầm trên tay một tấm bằng loại giỏi nhưng rốt cuộc cũng chẳng được nhận bởi bất kỳ công ty nào cả.
"Sao bố lại không nói chứ? Nếu bố nói cho mình thì mình đâu đến nỗi như vậy." Cô khóc òa lên.
Đêm đó là đêm đầu tiên mà Mặc Nghiên Dương khóc cả đêm. Cô khóc đến mức hai mắt sưng húp lên, đôi môi ứa máu do bị cắn quá nhiều. Mặc Nghiên Dương chẳng thể phân biệt nổi là bản thân không đủ kiên cường hay là cảm xúc lâu ngày bị dồn nén khiến thứ nước mắt "vô dụng" đó cứ lã chã mà rơi suốt thôi.
* * *
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, gió mùa thổi vào lạnh cắt da cắt thịt. Mặc Nghiên Dương mặc mỏng manh như vậy, cô đã sớm lạnh lắm rồi. Chỉ là, nhất thời cơ thể đó cần nghỉ ngơi một chút. Cô mệt nhoài sau một tràng dài khóc mà gục xuống giường.
Tiếng báo thức được hẹn giờ lại vang lên, Nghiên Dương nhất thời không muốn dậy. Cô chỉ là mới ngủ được một chút mà thôi. Như là chẳng chịu được nữa, Mặc Nghiên Dương liền nhấc máy mà gọi cho trưởng phòng.
"Chị ơi, có thể cho em xin nghỉ một tuần được không?" Mặc Nghiên Dương vừa nói vừa sùi sụt mũi.
Trưởng phòng của Nghiên Dương thấy cô như bị cảm lạnh liền đồng ý. Nghiên Dương muốn nhân cơ hội này mà đi về nhà một chuyến. Cô muốn cởi bỏ đi xiềng xích đã ngăn cản tình cảm của gia đình họ đến mức tồi tệ. Cô muốn giải phóng bản thân khỏi muộn phiền bản thân đã mang bao lâu. Cô muốn về quê.