• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi một lúc vẫn không thấy gì xảy đến thì Bạch Thanh Hiền mở mắt ra, y mới phát hiện một vết cháy đen in trên ngực mình. Còn đang chưa hiểu chuyện gì thì ở phía trước mặt vang lên giọng nói.

“Qua ngày hôm nay, Thủy Thành cũng sẽ không còn Bạch Tư Thành, mà là một tên công tử vô lại, đần độn, ngu ngốc vì tai nạn, ngươi nhớ chưa?”

“Bạch Tư Thành” trầm giọng nhấn mạnh, lúc đó ngọn lửa màu xanh lá trên ngực Bạch Thanh Hiền lập tức chuyển động, vươn lên phía trên cổ giống như một vật sống, nó thay đổi hình dạng từ ngọn lửa thành một bàn tay.

Lúc này Bạch Thanh Hiền cực kỳ khó thở, cảm giác giống như bị ai đó bóp chặt lấy cổ của mình, y dùng hai tay của mình, đưa lên cổ để cố gỡ bàn tay đó ra nhưng vô ích, cho dù có cào cấu hay đánh mạnh vào thì thứ hứng chịu lấy chính là bản thân y mà thôi, bàn tay màu xanh kia vẫn không hề hấn gì.

Mặt Bạch Thanh Hiền bắt đầu đổi sang màu tím tái thở khò khè, khụy hai đầu gối xuống đất, y bò tới phía “Bạch Tư Thành” đưa một tay giơ lên cầu cứu, đầu thì gật gật liên tục. Đến lúc đôi tròng mắt của y trợn ngược lên thì bàn tay màu xanh mới về lại hình dạng ngọn lửa rồi chạy về chỗ cũ.

Bạch Thanh Hiền thở hồng hộc mặc dù còn đang trong trạng thái hoảng loạn nhưng y vẫn cố lấy lại bình tĩnh gắng hết sức để nói. “Nhớ...ta...ta nhớ rồi.”

Sau đó Bạch Thanh Hiền nhìn qua con trai của mình đang nằm dưới đất, vẻ mặt y hiện lên nỗi chua xót, bất lực, có cả đau lòng, những nếp nhăn trên trán cùng gương mặt già nua ấy càng làm tăng thêm sự đau khổ của y.

Còn về phía ba người, hiện tại đang đứng trước cổng Bạch Gia.

“Đến cả linh cụ phi hành cũng không được phép sử dụng, thật là phiền chết đi được.” Cứ thế cả ba rảo bước rời khỏi Thủy Thành trong đêm tối mà không một ai hay biết.

Trở lại ngôi miếu hoang cũ nát. Ba, bốn mươi người mà bây giờ chỉ còn lại hơn mười người, tính cả Huỳnh Thanh lẫn Viên Lục Tường là mười ba người.

Mười một tên ăn mày còn lại cùng ngước mắt lên nhìn Huỳnh Thanh, gã không nói gì chỉ chầm chậm khép đôi mắt lại, gật đầu một cách nặng nề.

Thế rồi từ trong đám ăn mày đó tách ra chín tên, chạy thẳng vào bên trong mà không có một chút ngần ngại, cho dù đã chứng kiến cảnh tượng xảy ra trước đó.

Mỗi tên đều lấy từ thắt lưng ra một thanh tiểu đao nhỏ, nhắm tới nữ nhân đang lơ lửng trên không trung mà lao tới. Trong đó có hai tên gần nhất nhảy lên, hai bàn tay nắm chặt chuôi đao hướng vào người nữ nhân mà đâm.

“Keng keng.” Dải khí màu trắng lại xuất hiện, va chạm với hai lưỡi đao kia vang lên âm thanh đinh tai. Sau đó một lớp băng mỏng đông kết trên lưỡi đao, lan dần ra cả cơ thể của hai tên ăn mày kia với tốc độ rất nhanh. Vài giây sau, giữa không trung lại có thêm hai bức tượng bằng băng.

Lúc mà dải khí màu trắng bay đi đến ngay cửa, là chỗ của bảy tên còn lại đang chạy vào cũng là lúc mà hai bức tượng trên không trung rơi xuống đất, vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, bên trong những mảnh vỡ đó là màu đỏ thẫm cùng một mùi hôi tanh tỏa ra xung quanh.

Cứ thế dải khí màu trắng lướt qua từng tên một thì ở phía sau lại có thêm một cái tượng bằng băng. Đến khi tên cuối cùng trong đám ăn mày chạy vào trong ngôi miếu đã không thể cử động được nữa thì dải khí lúc này đã biến mất hoàn toàn không một tiếng động, giống như là hòa tan vào không khí vậy.

Cùng lúc đó Tử Du đang lơ lửng trên không trung bỗng nhiên ngã xuống đất, những điểm sáng trên người nàng đã không còn nữa, sắc mặt tím xanh, cả người mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp.

Đứng ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng ấy, gương mặt mừng rỡ của Huỳnh Thanh xuất hiện, Gã vội vàng chạy vào trong theo sau là ba tên ăn mày còn lại. Chỉ có Viên Lục Tường là đứng ở đó nhìn vào.

Bước từng bước một tới trước mặt Tử Du, ánh mắt của Huỳnh Thanh càng trở nên ác độc. Nhìn nữ nhân đang nằm trước mặt, gã ngửa mặt lên trời lộ vẻ tang thương chậm rãi nói. “Tiểu đệ... ngươi có thể thanh thản ra đi rồi.”

Rồi lại nhìn về phía Tử Du trầm giọng nói từng chữ một. “Còn ngươi, ta đợi ngày này đã mấy năm nay rồi.” Khóe miệng Huỳnh Thanh nhếch lên.

Tử Du đưa mắt nhìn gã, ngoài vẻ mệt mỏi uể oải ra thì không còn gì khác, cũng như không nói bất kỳ câu nào. Huỳnh Thanh rút thanh tiểu đao ra, hướng về phía nàng mà chạy đến. Khi mà đã tới gần sát bên người nàng, gã dồn hết lực hạ thanh đao xuống đỉnh đầu Tử Du.

Mặc dù đang rất mệt mỏi, Tử Du vẫn cố hết sức cử động bàn tay nhỏ bé của mình tạo thành một động tác kỳ lạ. Trên người nàng năm điểm sáng lại xuất hiện một lần nữa, tụ lại giữa lòng bàn tay.

Ở dưới chân nàng, lớp băng còn sót lại đang đối kháng, chống chọi với Ngân Tiệt bỗng co rút lại, rồi lao thẳng đến thanh tiểu đao trước mặt Tử Du. Trong chốc lát lớp băng bọc cả lưỡi đao và đông cứng nó lại, tiếp tục chạy lên phía cán đao cũng là chỗ bàn tay của Huỳnh Thanh.

Từ lúc thấy được năm điểm sáng xuất hiện nơi lòng bàn tay của Tử Du, trong lòng Huỳnh Thanh thầm hô không ổn, định rút thanh đao trở về nhưng mọi chuyện lại xảy ra quá nhanh khiến gã phản ứng không kịp, chỉ trong khoảnh khắc lớp băng đã tràn vào bàn tay của gã.

Tuy nhiên, không hổ danh là tên đứng đầu cả một nhóm, lãnh đạo toàn bộ ăn mày của một cổng, gã vội lùi lại ra phía sau mấy bước chân, nhúng bàn tay đã bị đóng băng một nửa của mình xuống dưới đống chất lỏng bạc. Lúc này ba tên ăn mày còn lại cũng vừa chạy tới đứng ngang hàng với Huỳnh Thanh, nhìn gã với ánh mắt đầy lo lắng. “Lão đại, không sao chứ.”

Nhưng gã không đáp lại, chỉ nhìn vào nữ nhân đang nằm trên đất với ánh mắt kinh ngạc, không thể tin được với cặp môi run run. “Không, không thể nào, làm sao ả ta còn có thể cử động được...Hồ Chương, tên chó chết… ngươi...ngươi dám lừa ta.”

Cùng lúc đó một tiếng động vang lên, Tử Du nhắm nghiền đôi mắt, ngã ra nền gạch, giờ thì nàng thật sự đã bất tỉnh.

Cảnh tượng đó nằm trong tầm mắt của Huỳnh Thanh, mặc dù một tay vẫn đang chìm trong Ngân Tiệt nhưng khuôn mặt của hắn lại thay đổi một lần nữa, nhưng còn mang theo vẻ đề phòng.

Tránh trường hợp lúc nãy lại xảy ra, Huỳnh Thanh ra lệnh cho ba tên ăn mày còn lại tiến lên phía trước. Cả ba tên nhận được lệnh thì đưa mắt nhìn nhau, chần chừ trong chốc lát rồi cũng từ từ tiến tới.

Xác nhận không có gì xảy ra, để tránh đêm dài lắm mộng. Huỳnh Thanh ra lệnh cả ba tên động thủ lấy mạng Tử Du.

“Dừng tay, nếu các ngươi làm gì nàng ta lập tức giết hắn.”

Là giọng nói của Hạo Thiên ở bên ngoài cổng vọng vào trong, cả bốn tên quay đầu lại thì thấy cảnh một tên mù, hay tay cầm hai đầu cây gậy chặn ngay cổ công tử của Viên Gia.

“Cứu...cứu ta.” Viên Lục Tường mang theo vẻ sợ hãi trên khuôn mở lời cầu cứu.

Huỳnh Thanh nhíu mày nhìn Hạo Thiên trong lòng thầm tính toán thiệt hơn, không biết có nên mặc kệ Viên Lục Tường hay không. Nếu giết Tử Du và để mặc kệ Viên Lục Tường thì đến ngày mai thế nào Viên Gia cũng tìm tới trút giận lên đầu y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK