“Uỳnh.” Là âm thanh của Huỳnh Thanh đấm vào bức tường, lún sâu vào tận bên trong như muốn xuyên thủng cả những viên gạch. “Ngươi thì biết cái gì, nếu thật có thể chống lại được cô ta thì ngươi nghĩ ta sẽ bỏ đi hay sao. Huỳnh Thanh trả lời tên kia với đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ.
Thở một hơi dài, lấy lại bình tĩnh Huỳnh Thanh ra lệnh cho hai tên ăn mày. “Các ngươi đến chỗ hai tên kia thông báo là tối mai gặp nhau ở chỗ cũ, chuyện quan trọng.” Hai tên ăn mày lập tức phân ra hai hướng chạy đi, còn Huỳnh Thanh nhìn về chỗ đánh nhau với Lý Hào vừa rồi, trong ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Từ khi trở về trên mặt Hạo Thiên bày ra bộ mặt buồn bã, đôi lúc lại thất thần. Tử Du nhìn thấy chỉ có thể thở dài ngao ngán. Nghĩ ra thứ gì đó làm đôi mắt đen tròn của nàng sáng lên, miệng nở một nụ cười tinh nghịch. Nàng nắm lấy cánh tay Hạo Thiên kéo đi.
Giờ này đã là xế chiều, người bên đường dần thưa thớt, cũng không cần quản bọn họ có nhận ra cả hai hay không, Tử Du kéo Hạo Thiên chạy một mạch liên tục, đôi lúc Hạo Thiên ở phía sau có va phải vài người cũng không khiến tốc độ của Tử Du chậm lại.
Một lúc sau cả hai ra khỏi thành, băng qua cánh đồng hoa màu tím, đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ bên cạnh dòng suối, tiếp đến là phía ngoài bìa rừng thì dừng lại, Tử Du nhìn đi nhìn lại như đang tìm kiếm cái gì đó, nàng chạy đến một nơi bắt đầu đem đất ở khu vực đó đào lên, còn Hạo Thiên thì vẫn đang thở dốc vì phải chạy một chặng đường dài liên tục.
Vài phút sau trong tay Tử Du là một cái túi bằng da thú, đặt nó xuống đất nàng mở ra, bên trong bao gồm một chiếc hộp tròn bằng gỗ. Một quyển sách màu xanh lá. Một miếng gỗ tròn hơi dẹt, cỡ lòng bàn tay, được xuyên qua bằng thanh gỗ lớn ở giữa, xung quanh là năm thanh gỗ nhỏ khác trông rất giống đồ chơi cho mấy đứa bé, hai lá cờ một trắng một đen, ngoài ra còn có những hộp nhỏ hình vuông khác bằng ngọc
Cầm lấy hai lá cờ kèm chiếc hộp tròn bằng gỗ, Tử Du lại kéo Hạo Thiên trở lại ngôi nhà nhỏ, bên hông là kho chứa củi, trong đó chất đầy những miếng gỗ đã được chẻ ra và những khúc gỗ còn nguyên.
Từ Du chọn lấy một khúc gỗ còn nguyên, nàng và Hạo Thiên cùng kéo nó ra khỏi kho, đặt gần bên bờ suối. Lúc này Tử Du mới đem cái hộp hình tròn ra, cho tay vào bốc lên từ trong đó là một nhúm bụi màu trắng, dưới ánh nắng buổi chiều chiếu lên, nhìn lấp lánh rất đẹp mắt.
Tử Du rắc đều nhúm bụi màu trắng lên xung quanh khúc gỗ.
Vẫn còn đang chưa hiểu nàng tính làm gì thì Hạo Thiên bị Tử Du kéo đến, bảo hắn ngồi lên khúc gỗ và bám chặt vào trong sự ngơ ngác. Tiếp theo nàng cắm lá cờ màu đen lên trên đó ngay phía trước mặt Hạo Thiên, kỳ lạ ở chỗ lá cờ dính chặt vào khúc gỗ như có thứ gì đó hút lấy nó vậy.
Tử Du đưa lá màu trắng đang cầm trong tay chĩa thẳng lên trên trời, xoay theo hình tròn liên tục ba lần. Bỗng nhiên khúc gỗ run lên bần bật làm Hạo Thiên đang ngồi trên đó cũng giật mình.
Sau đó là một cảm giác rất là lạ, Hạo Thiên không còn cảm nhận được mặt đất từ đôi chân của mình nữa. Dùng chân đạp liên tục mấy lần hắn mới xác định được rõ ràng là hắn đang lơ lửng. Không, là khúc gỗ đang lơ lửng.
“Còn không mau ôm chặt vào.” Khi mà Hạo Thiên nghe được câu này của Tử Du là lúc tay cầm lá cờ của nàng lại vung lên lần nữa, cũng là lúc khúc gỗ bắt đầu chuyển động lao tới phía trước.
Vì quá bất ngờ, mặc dù Tử Du đã nhắc trước đó, nhưng vì hắn không hiểu nàng tính làm gì nên cũng chưa có sự chuẩn bị. Hạo Thiên ngã nhoài người ra phía sau làm mặt hắn trắng bệch do sợ hãi, may mắn là hai chân vẫn đang kẹp chặt lấy khúc gỗ nên không bị rớt xuống.
Gượng cả người dậy hướng về phía trước, Hạo Thiên ôm lấy khúc gỗ trong tư thế nằm, khi đã bình tĩnh lại hắn mới bắt đầu cảm nhận được vài thứ. Đầu tiên là gió, từng cơn gió ù ù thổi xông thẳng vào mặt Hạo Thiên, xuyên qua kẽ tai cùng những cọng tóc, khiến chúng bay phấp phới. Tiếp theo là cảm giác rất kỳ lạ xen lẫn chút thích thú, cảm giác này có lẽ là bay, tuy không phải tự bản thân mà phải dựa vào một khúc gỗ nhưng có lẽ cũng không khác là mấy.
Khi đã quen dần, gương mặt Hạo Thiên lúc này nở một nụ cười lớn như rất thích thú với chuyện này.
“Xoay lá cờ đi.” Ở phía dưới Tử Du nhắc nhở.
Hạo Thiên nghe thế liền làm theo, hắn nghiêng lá cờ qua bên phải, khúc gỗ liền rẽ sang bên phải, nghiêng về trước thì khúc gỗ bay nhanh hơn khiến cho hắn càng thêm cao hứng.
00:00 / 00:00Cứ như thế bay lượn trên bầu trời trong một lúc lâu. Tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời mà hắn từng ao ước lúc còn bé.
“Đủ rồi, hạ xuống đây đi.” Tử Du nói.
Nhưng ở phía trên, tốc độ của Hạo Thiên vẫn không giảm đi tí nào, không biết vì hắn quá tập trung với sự thích thú của mình nên không nghe được lời của Tử Du, hay là đang cố tình phớt lờ đi lời nói của nàng.
Lúc này, những hạt bụi màu trắng bám vào khúc gỗ cũng đã dần dần biến mất mà Hạo Thiên không hề hay biết. Hắn vẫn vô tư bay lượn giữa bầu trời.
Tử Du thấy thế nhíu đôi lông mày lại, cất tiếng gọi hắn một lần nữa, đến lần thứ ba Hạo Thiên mới nghe thấy. Hắn xoay lá cờ rồi đẩy về phía phát ra âm thanh, khiến khúc gỗ hướng về phía Tử Du mà bay tới.
Bỗng nhiên cả khúc gỗ bắt đầu run lên, giật liên hồi làm Hạo Thiên xém tí nữa thì bị hất ra khỏi đó, hắn xoay lá cờ liên tục nhưng có vẻ như là đã không còn tác dụng nữa. Khúc gỗ bắt đầu rơi tự do từ trên trời xuống phía dưới, nhằm ngay chỗ Tử Du đang đứng.
Khi mà chỉ còn cách Tử Du tầm năm bước chân nữa thôi, bỗng khúc gỗ như bị thứ gì đó chặn lại và bắn ngược ra xa, khiến Hạo Thiên rơi xuống dòng suối cạnh đó.
Vừa rơi xuống mặt nước chỉ vài giây, Hạo Thiên trồi người lên tay chân đạp nước bắn tung tóe, miệng thì hét lớn. “Cứu, cứu ta với, ta không biết bơi.”
Tử Du thấy cảnh đó thì nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên bằng ánh mắt có chút kỳ quái, khó hiểu.
Cho đến khi Hạo Thiên kêu cứu lần thứ hai, từ ánh mắt khó hiểu, kỳ quái của Tử Du được thay bằng một nụ cười mỉm trên khuôn mặt.
Lần thứ ba Hạo Thiên vùng vẫy dưới nước cầu cứu thì Tử Du cười lớn thành tiếng, Hạo Thiên nghe thế thì tức giận, rõ ràng mình cầu cứu như vậy mà nàng thì ở trên bờ cười cợt mình.
Lúc này khi đã bình tĩnh lại, nhìn kỹ thì rõ ràng con suối này cũng không có sâu, nước chỉ tới ngực của hắn. Biết rõ vì sao Tử Du cười thì mặt hắn đỏ như trái gấc, không phải vì tức giận mà là vì xấu hổ. Hiện tại hắn rất muốn đâm đầu xuống dưới nước để khỏi bị nàng cười nhạo.
Một lúc sau, bên cạnh ngôi nhà nhỏ là hai người ngồi vây lấy đống củi với ánh lửa đang cháy bập bùng.
“Sao, hôm nay được bay cảm giác có thích không?” Tử Du nhìn hắn rồi hỏi.
Nếu không tính lúc hạ cánh bị “lỗi” kia thì đúng là trong lòng Hạo Thiên rất thích, thậm chí là rất vui, hắn liền gật đầu kèm theo một nụ cười nhẹ.
“Những lúc tâm trạng không tốt hay chán ta thường lấy ra để chơi, của tổ phụ ta tặng đấy, ngươi thấy có lợi hại hay không?” Tử Du khoe.
Nghe thế Hạo Thiên lại tò mò hỏi. “Mà làm sao khúc gỗ bay lên được, là do lá cờ phải không?”
“Lá cờ chỉ để điều khiển thôi, cờ màu trắng là chính còn màu đen là phụ. Chủ yếu là bột được chế từ hoa Lan Bá, nó có tác dụng làm cho một số vật có thể trôi nổi giữa không trung miễn là không quá nặng. Kết hợp với hai lá cờ để điều khiển phương hướng nữa là xong.” Tử Du giảng giải cho hắn.