• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Trường Sinh khẽ nói.

Trong lòng đám người quốc vương Ly Thủy run lên.

Quả nhiên là tiên nhân, thậm chí còn chưa cử động mà bọn họ đã bị trấn áp ở đây một cách khó hiểu.

Sau đó càng không dám nói thêm lời nào nữa, sợ lúc này nếu nói sai điều gì thì sẽ gặp rắc rối lớn hơn.

“Ra ngoại viện quỳ đi, quỳ đủ một canh giờ rồi tự rời đi.” Lục Trường Sinh vừa kéo sào tre vừa nói.

“Tiên nhân đại lượng.”

Thấy tiên nhân không so đo với mình, đám người quốc vương Ly Thủy cảm kích cúi đầu lạy rồi đứng lên, nhanh chóng rời đi, ra ngoại viện quỳ.

Chẳng mấy chốc, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người Lục Trường Sinh và Trần Đại Đao.

“Ngươi cũng nên đi đi.” Lục Trường Sinh nói.

Trần Đại Đao khó xử nhìn về phía ngoại viên một lúc, sau đó cúi người run giọng nói: “Tiên, tiên sinh, để mấy người quốc vương quỳ như vậy, nếu lỡ để người khác nhìn thấy hình như không ổn lắm…. là do ban đầu tiểu nhân không nói rõ với

mấy người quốc vương, là lỗi của tiểu nhân.”

Ánh mắt Lục Trường Sinh chuyến động, hắn đặt sào tre xuống, nhìn hắn ta một lúc rồi nói:

“Trên đời này, ta không quan tâm là lỗi của ai, ta chỉ biết ai ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của ta đều sẽ bị trừng phạt, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Đồng tử của Trần Đại Đao co lại, hắn ta sợ đến mức vội vàng quỳ sụp xuống.

“Huống chi đây chỉ là một hình phạt nhỏ, nhưng mà ngươi, một phàm nhân như ngươi có tư cách nghi ngờ quyết định của ta sao?”

Lục Trường Sinh cúi đầu nhìn Trân Đại Đao đang quỳ gối, thản nhiên nói.

Những lời này nói ra vô cùng bình thản.

Nhưng Trần Đại Đao lại cảm thấy bản thân đang mắc kẹt ở nơi sét đánh, toàn thân tê dại, vô cùng kinh hãi!

“Tiên sinh, tiểu nhân nói chuyện không biết giữ miệng, tiểu nhân….”

Trần Đại Đao còn chưa nói xong, Lục Trường Sinh đã quay người nhặt cần câu lên, bình tĩnh nói: “Ngươi cũng đi quỳ cùng với bọn họ đi.”

Trần Đại Đao xấu hố cúi đầu: “Vâng.”

Ngoại viện.

Ánh mặt trời bất đầu trở nên nóng bức.

Quốc vương Ly Thủy và đám quan viên nhìn thấy Trần Đại Đao cũng đến quỳ cùng với bọn họ thì vô cùng kinh ngạc.

Đầu óc của Đổng Ca luôn rất linh hoạt, lén lút liếc nhìn biểu cảm của quốc vương Ly Thủy, thăm dò qua ánh mắt và lời nói liền biết được quốc vương Ly Thủy đang nghĩ gì, vì vậy ông ta nhìn về phía Trần Đại Đao, thấp giọng nói:

“Đại Đao, sao ngươi cũng đến đây quỳ?”

Nghe vậy, quốc vương Ly Thủy có chút hài lòng, Đống Ca đã hỏi ra những gì ông ta muốn hỏi.

Trằn Đại Đao thấy mọi người đều đang nhìn mình thì nói một cách đáng thương.

“Ngay từ đầu hạ quan đã sai, cảm thấy hố thẹn trong lòng, đặc biệt xin tiên sinh trừng phạt, cho nên mời đến đây quỳ.”

Trần Đại Đao đương nhiên không ngốc, lúc trước hấn ta đắc tội quốc vương, bây giờ có thế nói mấy lời tốt đẹp, tất nhiên sẽ càng nói nhiều hơn.

À, cái này…

Lúc này, quốc vương Ly Thủy và toàn thể quan lại đều cảm động.

Trấn chủ Mạch Ngọc trấn nhỏ nhoi này đúng

là rất chân thành!

Nhưng lòng dạ của bọn họ lại hẹp hòi.

Quốc vương Ly Thủy buồn cười di chuyến đầu gối, tiến đến bên cạnh Trần Đại Đao, vỗ lên vai hắn ta: “Bổn vương không nhìn lầm ngươi, nhưng tại sao ngươi không nói sớm cho bổn vương biết trong phủ của ngươi có tiên nhân sống? Nếu ngươi nói, đương nhiên bổn vương không dám đi quấy rầy tiên nhân.”

Vẻ mặt Trần Đại Đao đầy đau khố: “Quốc vương, có chuyện ngài không biết, từ trước đến nay tiên sinh luôn thích một mình…. ta, ta!”

Nghe vậy, quốc vương Ly Thủy thở dài, lại vỗ nhẹ lên vai Trần Đại Đao, tỏ vẻ bản thân có thể hiểu được.

Quả thật, nếu suy bụng ta ra bụng người thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.

“Ta hiếu rồi!”

Lúc này, Đống Ca đột nhiên gầm lên, vẻ mặt hưng phấn!

Điều này khiến mọi người đều hoảng sợ!

Quốc vương Ly Thủy vội vàng nhìn vào trong viện, sau đó hung tợn nhìn Đống Ca, thậm chí còn tức giận gọi tên ông ta:

“Đổng Ca! Ngươi phát điên cái gì thế? Ngươi muốn hại chết tất cả mọi người sao? Nhỏ giọng

một chút, nếu quầy fây đến tiên sinh thì ngươi cứ chờ chết đi!”

Lúc này Đống Ca mới tỉnh táo lại, mồ hôi chảy đầm đìa, giọng nói run rấy: “Quốc, quốc vương, thần….”

Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, giọng nói của Lục Trường Sinh từ trong viện đã vang lên:

“Còn tiếp tục ồn ào nữa thì lại thêm nửa canh qiờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK