• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng” Trấn vệ trưởng khom người.

Trân Đại Đao nhớ đến cảnh tượng trước đó, hắn ta nói với vẻ quyết tâm:

"Đi thôi, chúng ta đi tìm tiên sinh… Chỉ cần tiên sinh sẵn lòng ra tay, cho dù tiên sinh muốn cái mạng của Trần Đại Đao ta cũng được."

Nói xong, hắn ta bước nhanh về phía phủ trấn chủ.

Quản gia nhìn bóng lưng của Trần Đại Đao, trong lòng có chút ấm áp, quả thực hắn ta là một trấn chủ tốt…

"Quản gia, rốt cuộc tiên sinh là ai vậy?" Trấn vệ trưởng thu hồi tầm mắt, nhìn quản gia rồi hỏi.

“Đừng nói cho người khác, trong lòng tự biết là được.” Quản gia bỗng nhiên nói một câu khiến cho trấn vệ trưởng không thể hiểu được.

Ngay sau đó hắn ta nhìn thấy quản gia chạy chậm đuổi theo Trần Đại Đao, chỉ là trong phút chốc, giọng nói của quản gia truyền vào tai hắn ta, khiến cơ thể hắn ta run lên và đồng tử chợt co lại.

“Tiên nhân."

"Ha ha ha, tiên nhân? Đồng sư huynh, đây là lần đầu tiên sư đệ trở lại thế tục từ khi tiến vào Tu Tiên Giới, không thể tưởng tượng được ngay cả những tu sĩ Luyện Khí kỳ như chúng †a cũng có thể được gọi là tiên nhân, thích thật đấy."

Một tấm thảm bay đang bay ngang bầu trời, trên đó có mười một bóng người ngồi xếp bằng, có một đệ tử ngoại môn nhìn về phía Đồng Tâm và cười nói một cách cung kính.

Chín đệ tử ngoại môn còn lại cũng cười lớn.

Luyện Khí kỳ như bọn họ đến ngay cả ngự kiếm phi hành hay ngự khí phi hành đều không làm được mà cũng được gọi là tiên nhân.

"Trong mắt thế nhân, người biết thuật pháp và biết bay trên không thì bọn họ đều coi người đó là tiên nhân." Đồng Tâm khẽ gật đầu với gương mặt vô cảm, hắn ta thân là một đệ tử truyền thừa tôn quý, tất nhiên phải giữ vững phong thái điềm tĩnh trước mặt những đệ tử ngoại môn.

"Các ngươi đừng tranh cãi nữa, chúng ta sắp đến thành Gia Nguyên rồi, lúc trước ở nơi đó đã có hai trăm dân chúng vô tội bị chết, hiện tại không biết số lượng đã tăng lên bao nhiêu."

Đồng Tâm tiếp tục nói một cách bình tĩnh.

Lời vừa dứt, mười đệ tử ngoại môn nhanh chóng im lặng, đương nhiên Đồng Tâm nói gì thì bọn họ nghe nấy.

"Đồng sư huynh, chẳng phải ngài là tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi sao? Chỉ là con tiểu yêu, e răng khi nhìn thấy ngài sẽ sợ chết khiếp." Một nữ đệ tử khen ngợi.

Những người khác cũng gật đầu và nhìn Đồng Tâm với ánh mắt sùng bái.

Cái gì cũng có thể bỏ ngoài tai chứ nịnh hót thì ai cũng thích nghe.

Khóe miệng Đồng Tâm không khỏi cong lên, trong lòng cảm thấy rất sung sướng, sau đó hắn ta cười nói: “Các sư đệ sư muội quá khen, mọi người dùng đám yêu này để tôi luyện bản thân mới là vương đạo, sớm ngày được tiến vào nội môn thì chẳng phải rất tuyệt sao?"

“Chúng ta ghi nhớ lời dạy của Đồng sư huynh.” Chúng đệ tử ôm quyền cung kính lên tiếng.

"Ha ha, được rồi, các sư đệ sư muội ngồi yên, sư huynh phải tăng tốc rồi."

Đồng Tâm nói xong, hắn ta lật bàn tay ra, một viên linh thạch hạ phẩm trong suốt long lanh xuất hiện.

Hắn ta đập một chưởng khiến nó nhập vào giữa tấm thảm bay.

Vút một tiếng, thảm bay đột ngột tăng tốc. Các đệ tử ngoại môn vội vàng bấu víu vào nhau, dưới sự

gia tốc như vậy, có một đệ tử suýt chút nữa rơi khỏi tấm thảm bay, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi…

Mạch Ngọc trấn. Hậu viện phủ trấn chủ. "Trấn chủ, ngài muốn nói với tiên sinh như thế nào…"

Trần Đại Đao và quản gia lần lượt đi vào hậu viện, quản gia nhẹ nhàng hỏi.

"Chỉ cần tiên sinh… úi!"

Trân Đại Đao chưa kịp nói xong thì chợt nhìn thấy một bóng người lặng lẽ ngồi trong đình giống như một bóng ma.

Trần Đại Đao và quản gia sợ khiếp vía nhìn nhau rồi nhanh chóng bước tới, hai người đi đến khom người trước mặt Lục

Trường Sinh, Trần Đại Đao cung kính nói:

"Tiên sinh, bây giờ đã là giờ Tý rồi, không ngờ ngài còn chưa nghỉ ngơi…"

Lục Trường Sinh mở mắt, hắn liếc nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Trần Đại Đao nhưng cũng không có đáp lại.

Bầu không khí yên tĩnh.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé

Đột nhiên Trần Đại Đao lôi quản gia quỳ xuống thật mạnh, dập dầu rồi khẽ hô lên: “Trong trấn xuất hiện yêu quái, ngay vừa rồi đã có tổng cộng 67 người của một phủ bị giết hại. Bọn †a chỉ là người trần, thật sự không có cách nào đối phó với tà vật yêu quái bậc này, mong tiên sinh có thể ra tay. Chỉ cần tiên sinh chịu ra tay, tiểu nhân có cái gì thì đều có thể cho tiên sinh hết, cho dù là cái mạng này."

Quản gia cũng run giọng nói: "Xin, xin tiên sinh ra tay… Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có nhiều người chết hơn. Bọn ta, bọn ta thực sự cùng đường rồi."

Lúc này, sương mù đen bao phủ thành Mạch Ngọc bỗng tản đi, ánh trăng chiếu sáng.

Dưới ánh trăng, Lục Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, hắn chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn Trần Đại Đao.

"Mệnh của chúng sinh đều đã được định đoạt. Vả lại, mạng của ngươi rất quý sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK