Lần này cùng tham gia huấn luyện đặc biệt với Đổng Vi đều là những người mẫu số một, số hai của Nhược Hoa. Mấy cô gái ở chung vài ngày dần nảy sinh tình cảm với nhau, buổi trưa sau khi kết thúc huấn luyện liền hẹn nhau ra ngoài đi chơi.
Đổng Vi vốn không định đi, nhưng không chống đỡ được lời năn nỉ của các cô ấy, cuối cùng chỉ có thể đi cùng.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đi quán bar đi."
"Ngay giữa trưa mà có quán bar hả?"
"Có chứ, nhưng yên lặng thôi, tất cả mọi người đều phải uống rượu nhé, lần huấn luyện đặc biệt này mệt chết tôi rồi, tôi đã chuẩn bị tinh thần thả lỏng, vui chơi thoải mái rồi đó.”
Mấy người các cô trêu đùa cởi mở hơn, ngày thường cho dù cũng huấn luyện nhưng không huấn luyện cường độ cao như mấy bữa nay.
Xung quanh chỗ này hơi tối, âm nhạc du dương dễ chịu, sau khi Đổng Vi uống xong một ly rượu cũng dần thả lỏng, cô buồn ngủ nằm sải lai trên sofa.
"Vi Vi, có người cứ gửi tin nhắn cho chị nè, chị có muốn trả lời một chút không?"
Đổng Vi cụp mắt xuống, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Thịnh Kình Việt thì nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên bật chế độ im lặng.
Tại sao cô phải trả lời ngay chứ?
Cô cũng là vì tốt cho Thịnh Kình Việt thôi, để tránh làm phiền anh.
Đổng Vi lại uống thêm một ly rượu, định uống xong sẽ đi tìm Thịnh Kình Việt, cô vốn cũng không định cho Thịnh Kình Việt leo cây, nhưng mà đi về phía trước lại nghe tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện.
"Cậu buông tôi ra!" Tiếng cậu thanh niên ở gần cửa còn có chút trẻ con, dễ nhận thấy vẫn là một cậu bé trai to xác, những sợi tóc loăn xoăn buông xuống trước mắt, đôi con ngươi màu lam mang theo vẻ mờ mịt dưới ánh sáng tờ mờ.
"Tôi đến Hưng Nam là có chuyện, ngày mai tôi sẽ uống với cậu." Vốn dĩ Trần Dịch muốn để bạn mình đến đón nhưng kết quả bạn cậu lại đưa cậu đến quán bar.
Cậu sắp trễ đến nơi rồi, làm sao có thời gian cùng cậu ta uống rượu chứ.
Bạn cậu không đồng ý, không chịu bỏ qua, nói: "Đừng nói những lời vô ích nữa, ngày mai là chuyện của ngày mai, hôm nay cậu đến, tôi phải tẩy trần cho cậu, bạn bè trong phòng bao đã gọi đến đủ cả rồi, nếu cậu không tới thì mặt mũi của tôi để ở chỗ nào."
Trần Dịch sốt ruột: "Tôi tới tìm bạn gái tôi mà, cậu còn tiếp tục lôi kéo tôi đi uống rượu, nếu bạn gái tôi chạy mất tôi sẽ đến tìm cậu tính sổ."
Đương nhiên bạn Trần Dịch biết cậu đang nói dối, cậu ta cười nói: "Trần đại thiếu mà còn thiếu bạn gái à? Bạn gái này chạy mất thì không phải sẽ xuất hiện bạn gái khác sao?"
Trần Dịch bị kéo đi vài bước, còn tưởng rằng hôm nay không có cách nào đến tìm Đổng Vi được, kết quả lại bị một cô gái xô vào trong ngực cậu, cậu ôm cô theo bản năng, hình như đối phương đang say rượu nên ghé luôn vào bờ vai cậu.
Vóc dáng cô gái cao gầy, dáng người rất đẹp, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn trên người cậu.
Trần Dịch vừa định đẩy ra thì chợt nghe thấy một giọng nói ngày đêm mong nhớ vang lên bên tai mình: "Tiểu Trần Dịch, tôi giúp cậu."
"Mau mau tỏ ra vẻ háo sắc đưa tôi đi thuê phòng, sau đó chúng ta lén lút trốn đi."
Trần Dịch không hề nghĩ đến có thể gặp được Đổng Vi ở đây, cánh tay vốn dĩ đang định đẩy cô gái ra lại càng ôm chặt lại.
Biểu cảm của cậu căn bản không cần giả bộ, bạn của Trần Dịch đã nhìn ra vẻ rung động của Trần Dịch.
Bạn của Trần Dịch cười cười: "Hoa đào này của Trần đại thiếu tới nhanh quá, ngăn cũng không ngăn được."
"Để tôi lấy một phòng bao được không?" Trong lòng bàn tay Trần Dịch vô thức rịn mồ hôi ra, mặc dù cậu biết Đổng Vi đang giúp mình mới như vậy, nhưng vừa nói xong lời nói như vậy thì tim cậu cũng nhịn không được mà đập nhanh hơn.
Bạn Trần Dịch thấu hiểu gật gật đầu: "Đi đi, cậu đi làm việc trước đi, xong chuyện phải đến phòng 302 tìm bọn tôi đó, không được chạy đâu."
Trần Dịch vùi vào gáy Đổng Vi, giả bộ hít vào một hơi, khoát tay với bạn mình: "Tôi cũng không nỡ chạy đâu."
Đợi cho đến khi bạn Trần Dịch đã lên lầu, Trần Dịch mới lưu luyến không rời mà buông Đổng Vi ra, đôi mắt của cậu nhóc to xác hơi ửng đỏ, vừa tủi thân vừa đáng thương nói: "Vi Vi, em nhớ chị quá."
Đổng Vi nhìn Trần Dịch lại nhớ tới Thịnh Kình Việt, cho dù Thịnh Kình Việt đau khổ đến đỏ cả mắt nhưng cô có thể nhìn thấy dã thú ở sâu trong đáy mắt anh, có lẽ, vĩnh viễn anh sẽ không lộ ra dáng vẻ khiến người khác yêu thương như thế này.
"Vi Vi, chị đang suy nghĩ gì vậy?" Ánh mắt của Trần Dịch mang theo nghi ngờ.
Đổng Vi hơi nở nụ cười, "Nhớ cậu mà."
Nét ửng đỏ trên mặt Trần Dịch vừa với rút đi, lại một lần nữa có dấu hiệu quay trở lại, "Lâu lắm rồi không gặp, em muốn ôm chị một cái."
"Hả, vừa rồi còn chưa ôm đủ à?" Đổng Vi nửa cười nửa không nhìn Trần Dịch.
Mặt Trần Dịch đỏ hoàn toàn: "Vừa rồi là giả bộ, em rất căng thẳng, căn bản không cảm giác được gì cả."
"Đúng rồi, hồi hộp đến nỗi tim đập muốn nhảy ra ngoài luôn." Đổng Vi dùng đầu ngón tay đụng đụng vào trái tim Trần Dịch, Trần Dịch cảm thấy mỗi một động tác của Đổng Vi đều có sức quyến rũ hơn nhiều so với trước kia, bị những biểu cảm trên mặt cô khiến cho say mê.
"Tôi nói nhớ cậu là hỏi bây giờ cậu không lo học mà chạy đến đây làm gì?"
"Vi Vi, năm nay em năm tư rồi, đã đi thực tập rồi đó! Hơn nữa em vừa mới quay về đã nhìn thấy chị xảy ra chuyện ở trên núi tuyết, em lo muốn chết, nhưng mà bố em lại không cho em ra ngoài."
"Vì sao?" Đổng Vi hơi khó hiểu.
"Còn không phải bởi vì cô gái kia à, em đã nói là đứa bé không phải con em, vậy mà cô ta lại đến chỗ bố em làm ầm ĩ lên. Bố đánh em một trận. Mặc dù cuối cùng làm xét nghiệm ADN kết quả không phải là con của em, nhưng bố em vẫn nói em rất khốn nạn cho nên cấm em ra khỏi cửa."
Trần Dịch kể vô cùng đáng thương, Đổng Vi bật cười khúc khích: "Tôi gặp chuyện không may đã cả tháng nay rồi, nếu như tôi có chuyện gì, chờ cậu bây giờ mới đến tìm, có lẽ là tôi đã chôn xong rồi."
"Xùy, xùy, đừng nói linh tinh." Trần Dịch còn vô cùng nghiêm túc "xùy" hai tiếng.
"Xùy đến cả trên người tôi rồi."
"Á? Rất xin lỗi, để em xem xem, để em lau giúp chị." Trần Dịch kéo tay Đổng Vi để xem có "lỡ trúng" cô hay không, sau đó đầu cậu bị Đổng Vi xoa một trận.
"Được rồi, bây giờ thấy tôi không có chuyện gì, cậu cũng nên trở về rồi."
"Chị đang đuổi em đi sao?" Trần Dịch lập tức la lên, "Cho dù chị không thích em, nhưng em cũng là bạn bè của chị, chẳng lẽ em không thể đến thăm chị hay sao?"
Đổng Vi cúi đầu, dụi dụi mắt, khóe miệng lại mang theo nụ cười bất đắc dĩ: "Được, được, vậy bạn à đến đây nói chuyện tâm tình một lúc đi."
Đổng Vi bị Trần Dịch quấn quýt không đi được, đợi đến lúc 5 giờ cô mới phát hiện Thịnh Kình Việt đã gọi cho cô rất nhiều cuộc gọi, nhắn nhiều tin nhắn, cô vội vàng kể chuyện bên này của mình một chút, đến lúc gửi đi lại xóa sạch toàn bộ những từ đó, chỉ để lại một câu “Có việc bận, phải đến khuya mới xong.”
Sau đó cô nghe Trần Dịch nói chuyện nhưng có chút không yên lòng, cô đang nghĩ không biết Thịnh Kình Việt có phải vẫn ở đó chờ cô hay không?
Lúc anh đọc được tin nhắn của cô có phải cũng sẽ khó chịu giống như cô lúc trước không?
Một lát sau, Đổng Vi phát hiện Trần Dịch không thèm nói chuyện tiếp, cô ngước mắt lên nhìn một chút, mang theo tình cảm nhàn nhạt hỏi: "Tại sao lại không nói nữa?"
Trần Dịch nhìn thấy dáng vẻ của Đổng Vi, trên mặt mang theo một chút mất mát: "Căn bản chị có nghe em nói đâu."
"Đâu có đâu, tôi vẫn đang nghiêm túc nghe mà, cậu nói cậu muốn mở một cuộc triển lãm xe hơi, mang tất cả những chiếc xe của mình ra triển lãm."
Cô giống như đang dỗ một đứa bé, căn bản không xem cậu trở thành một người đàn ông.
Trần Dịch cảm thấy vô cùng uể oải, cậu uống một ly rượu, giọng nói rất khẽ: "Vi Vi, bây giờ chị có thể yêu người khác không?"
Chắc chắn là cô đã yêu thương ai đó, nhưng cậu không dám hỏi quá rõ ràng, giống như làm vậy có thể lừa gạt bản thân là Đổng Vi không dám yêu người khác mới không chịu ở bên cậu mà không phải không yêu cậu.
Ánh mắt Đổng Vi mịt mờ giống như không hiểu Trần Dịch đang nói cái gì.
"Nếu như chị có việc thì chị cứ đi trước đi, em đến tìm đám bạn em." Trần Dịch vuốt tóc mình một chút, lộ ra cái trán sáng bóng, trên mặt cậu mang theo tươi cười như ánh mặt trời, "Lần tới em sẽ tìm chị tâm sự bạn bè cả ngày."
Đổng Vi giơ tay thay Trần Dịch vén gọn lại những sợi tóc tinh tế, "Uống ít một chút, lúc cậu mở triển lãm xe phải gọi tôi qua đó nha."
Trần Dịch "ừ" một tiếng, quay đầu đi thì nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cậu vĩnh viễn sẽ không quên ngôi sao băng ở thung lũng miền trung du, vĩnh viễn sẽ không quên giấc mơ cô đã từng nói.
Lúc còn trẻ có ai lại không gặp được một người khiến mình đặc biệt yêu thích, cho dù cảnh còn người mất nhưng vẫn sẽ lưu giữ thật lâu ở trong đầu.
Đó là một nét bút đậm màu trong thanh xuân của cậu.
*
Lúc Đổng Vi ra khỏi quán bar đã là 8 giờ tối, cô nhìn vào tin nhắn cuối cùng trên điện thoại là Thịnh Kình Việt gửi đến bảo cô phải chú ý an toàn, một tay cô cầm di động, một tay nâng váy đón một chiếc xe taxi.
Người đàn ông kia mãi mãi sẽ không thừa nhận sai lầm của bản thân, cũng vĩnh viễn bướng bỉnh.
Đổng Vi biết Thịnh Kình Việt nhất định vẫn còn ở đó.
Thành phố lúc 8h rất đông người di chuyển, có người tan việc về nhà, có người ra ngoài dạo phố, còn Đổng Vi thì ngồi xe từ từ đến gần Thịnh Kình Việt.
Một cơn gió nhẹ mang theo hương rượu nhẹ nhàng bay tới, Đổng Vi trực tiếp ngồi bên cạnh Thịnh Kình Việt, lúc chiếc váy dài sắp buông xuống đất thì được bàn tay người đàn ông kéo lên.
Chân Đổng Vi giật giật, dứt khoát dựa cả người vào cơ thể Thịnh Kình Việt: "Phòng khám đã đóng cửa rồi."
"Ừ."
"Vì sao anh còn chưa chịu về?"
"Anh muốn chờ em."
"Nếu em không đến thì sao?"
"Vậy cũng chờ em."
Đổng Vi cắn môi nhìn về phía Thịnh Kình Việt: "Cho dù không đợi được em vẫn muốn chờ em sao?"
Thịnh Kình Việt dứt khoát cúi xuống ôm ngang lấy Đổng Vi: "Nếu không đợi được em, anh sẽ đi tìm em."
Đổng Vi dựa vào trong ngực Thịnh Kình Việt, ngắm nhìn những ngôi sao giấu sau những ngọn đèn, cô không hiểu vì sao Thịnh Kình Việt cố chấp như vậy, cô không hỏi ra một câu cuối cùng.
Vậy nếu như tìm không thấy thì sao?
Trên đường trở về, Đổng Vi nhẹ nhàng nói: "Ngày mai em sẽ đến đây với anh."
Thịnh Kình Việt lắc đầu: "Vi Vi, nếu như em chưa chuẩn bị tốt, anh có thể tự đến đây một mình."
"Không phải, em muốn nhìn thấy vị bác sĩ đã chữa khỏi cho anh, nếu không có bà ấy, bây giờ sao em có thể thoải mái nằm trong lòng anh không cần phải tự đi bộ chứ." Đổng Vi cười hihi nói, chân nhẹ nhàng đong đưa, tay cũng ôm lấy eo Thịnh Kình Việt, chậm rãi mò mẫm hình dạng cơ bụng anh sau lớp quần áo.
"Đừng lộn xộn." Giọng Thịnh Kình Việt hơi khàn khàn, ép Đổng Vi vào trong ngực, cô gái không thở được tức giận cắn một cái lên cơ thể rắn chắc kia, kết quả Đổng Vi kinh ngạc khi thấy cơ thể Thịnh Kình Việt run lên.
Trước mắt cô lờ mờ tối, cô tưởng cô nhìn nhầm, lúc vừa định bụng thử lại thêm một lần nữa thì Thịnh Kình Việt đã bịt kín miệng cô, Đổng Vi sững sờ một giây mới định thần lại người này đang dùng một tay ôm cô, lập tức hoảng hốt ôm lấy cổ Thịnh Kình Việt, cô ưm ưm nói không thành lời.
Hầu kết của người đàn ông chuyển động lên xuống, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello êm tai và tràn đầy từ tính, anh dán vào tai cô nói lời cảnh cáo vừa hạ lưu vừa nguy hiểm.
Đổng Vi trừng mắt nhìn Thịnh Kình Việt, eo cũng mềm ra trong vô thức.
Thịnh Kình Việt như vậy quả thật là quyến rũ chết người.
Ngày hôm sau, Đổng Vi đến cửa phòng khám rất sớm, cô ngửa đầu nhìn thấy từng khung từng khung cửa sổ kia không biết đang suy nghĩ điều gì, Thịnh Kình Việt đi đến bên cạnh, cầm lấy bàn tay cô: "Đừng sợ."
Đổng Vi ngoái đầu lại nhìn Thịnh Kình Việt không hiểu anh nói "Đừng sợ." là có ý gì, nhưng Thịnh Kình Việt đã nắm lấy tay cô thoải mái bước từng bước từng bước một lên bậc thềm.
Cô nhìn góc nghiêng khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, có lẽ câu "Đừng sợ." kia là anh đang nói cho bản thân mình nghe.
Bên ngoài phòng khám có để những cây trầu bà và lan quân tử, hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ khiến người ta bình tĩnh lại trong vô thức.
Đổng Vi ngồi trên ghế ở phía ngoài phỏng đoán xem bên trong đang nói những chuyện gì. Năm đó, từ lúc cô trốn khỏi Tây Thành, mỗi đêm đều mơ thấy Đổng Thiện Kiền tìm được cô, sau đó muốn bóp ch3t cô. Quãng thời gian đó tình trạng tinh thần của cô vô cùng tệ, cũng muốn đến tìm bác sĩ tâm lý để xem một lần, nhưng cô sợ hãi, cô không muốn.
Cô không muốn một người xa lạ phán xét những chuyện cô đã trải qua, cho dù người đó là bác sĩ nhưng cô ấy đã trải nghiệm chuyện của cô đâu làm sao có thể dạy cô được.
Cô lại càng không muốn mổ xẻ toàn bộ bản thân ra để nói cho người khác những chuyện này.
Đổng Vi siết lấy những ngón tay của mình, cũng may thời gian là một liều thuốc tốt.
Cửa bị mở ra, Đổng Vi còn tưởng là Thịnh Kình Việt đã xong rồi, nhưng kết quả lại thấy một dì đeo kính đi ra gọi cô vào.
Đổng Vi hơi ngỡ ngàng chỉ vào bản thân, đối phương mỉm cười gật đầu.
Cô vừa bước vào thì thấy Thịnh Kình Việt đang ngồi ở chỗ bên kia.
Đổng Vi hơi mất tự nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
"Xin chào, chắc hẳn cô là bạn gái của Thịnh tiên sinh - Đổng tiểu thư đúng không?"
"Vâng."
"Tôi là bác sĩ của Thịnh tiên sinh, họ Nghiêm, có chút chuyện tôi muốn nói với cô." Bác sĩ Nghiêm yêu cầu Đổng Vi ngồi bên cạnh Thịnh Kình Việt, sau đó bảo hai người nắm tay nhau.
Đổng Vi cầm tay Thịnh Kình Việt, đối phương cũng lập tức nắm ngược lại.
"Tốt lắm, buông ra đi." Bác sĩ Nghiêm nhẹ nhàng cười, "Đổng tiểu thư, cô lại nhìn một chút nhé."
Bác sĩ Nghiêm lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Thịnh Kình Việt, lúc mới đầu Thịnh Kình Việt còn không có gì khác thường, nhưng thời gian trôi qua, sắc mặt anh trở nên tái nhợt mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí đến cuối cùng còn đau đớn nhăn mày.
Bác sĩ Nghiêm thả tay ra, ra hiệu về phía bên trái: "Bên kia có nhà vệ sinh."
Thịnh Kình Việt nói với Đổng Vi một câu "chờ anh" rồi đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau có tiếng nôn mửa truyền đến.
Đổng Vi khá lo lắng: "Không phải anh ấy đã khỏi rồi sao?"
"Không, cậu ấy chỉ khỏi đối với một mình cô thôi." Lời nói của bác sĩ Nghiêm khiến Đổng Vi mím chặt môi.
Quãng thời gian sau đó, bác sĩ Nghiêm nói với Đổng Vi toàn bộ quá trình điều trị của Thịnh Kình Việt.
Đổng Vi hơi sửng sốt, thì ra Thịnh Kình Việt vẫn cầm ảnh của cô để điều trị, bác sĩ Nghiêm sẽ hướng dẫn Thịnh Kình Việt nhớ đến những cảm giác khi anh tiếp xúc với cô để che giấu những cảm xúc không thể chịu nổi trong trí nhớ.
"Nhưng việc điều trị này chỉ có hiệu quả đối với cô, hiện tại cậu ấy có thể chạm vào cô một cách bình thường, nhưng lúc cậu ấy đụng đến người phụ nữ khác thì lại không thể nhớ lại cảm giác khi ở bên cạnh cô."
"Thực ra tôi muốn gặp cô chủ yếu là bởi vì quá trình điều trị đã gặp phải nút thắt, ý muốn nói để cậu ấy đụng chạm vào người phụ nữ khác vẫn có cảm giác rất ghê tởm, tình trạng như vậy có quan hệ rất lớn với những chuyện cậu ấy đã trải qua trước đây."
"Bác sĩ muốn tôi làm như thế nào?"
"Tôi hy vọng cô có thể hướng dẫn cậu ấy, nói cho cậu ấy rằng tiếp xúc với người phụ nữ khác cũng không phải là chuyện gì quá lớn."
Đổng Vi nhíu nhíu mày: "Nhưng mà tôi không thích anh ấy chạm vào người phụ nữ khác."
"Như vậy cô cảm thấy cậu ấy có khỏe mạnh không?" Bác sĩ Nghiêm hơi mỉm cười, đẩy cặp mắt kính, "Đổng tiểu thư, nếu cô yêu cậu ấy, tôi hy vọng cô có thể giúp chuyện này."
Lúc Thịnh Kình Việt đi ra thì Đổng Vi đã ra bên ngoài rồi, bác sĩ Nghiêm nói với anh lần điều trị này đã xong.
Đổng Vi đang ngồi bên ngoài ngẩn người nhìn mấy chậu cây trầu bà, giọng nói của Thịnh Kình Việt hơi lo lắng: "Vi Vi... Vừa rồi bà ấy nói gì với em vậy? Thật ra anh đã điều trị tốt lắm rồi, còn lại cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu."
Đổng Vi hồi thần, giơ tay sờ khuôn mặt Thịnh Kình Việt: "Vẫn còn ói sao?"
Thịnh Kình Việt cầm tay Đổng Vi, "Em thì không sao hết."
"Nhưng mà bây giờ anh không thể đụng vào người khác à?" Đổng Vi cười cười nói giỡn: "Như vậy cũng tốt, như vậy mãi mãi em sẽ không phải lo lắng anh ngoại tình."
Lông mày của Thịnh Kình Việt từ từ nhíu lại, ánh mắt dạo quanh một vòng trong đôi mắt Đổng Vi, nâng tay kia xoa xoa khóe mắt Đổng Vi: "Tốt thì vì sao còn đỏ mắt lên vậy?"
"Không, chỉ là do da em nhạy cảm thôi."
Đổng Vi không thừa nhận, cô kéo tay Thịnh Kình Việt, hai người chậm rãi bước ra bên ngoài, cô đi trước nói khe khẽ: "Không sao hết, có thể từ từ điều trị, em sẽ cố gắng chữa khỏi cho anh."
"Em đã không thích thì không cần điều trị cũng được." Thịnh Kình Việt mở miệng nói.
Đổng Vi lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm Thịnh Kình Việt, không cần điều trị sao? Ý của anh là cả đời này anh chỉ chạm vào một mình cô sao?
Nhìn thấy Thịnh Kình Việt còn muốn nói gì nữa, Đổng Vi lập tức nói: "Anh nói lung tung cái gì vậy, không điều trị sao? Nếu về sau mẹ em già đi chẳng lẽ anh muốn em cõng bà lên lầu sao? Nhiệm vụ này phải giao cho anh đó."
Về sau?
Thịnh Kình Việt tưởng tượng đến đến cảnh tượng đó một chút, khóe miệng không tự giác cong lên, "Ừ."
Mặc dù nói như vậy nhưng Thịnh Kình Việt vẫn rất lo lắng Đổng Vi sẽ để ý đến căn bệnh của anh, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em sẽ ghét bỏ anh sao?"
Đổng Vi ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt: "Thịnh Kình Việt, tất cả mọi vật trên thế giới đều có vết rạn, bởi vì như vậy... ánh sáng mới có thể chiếu vào."
Thịnh Kình Việt cúi đầu xuống nhẹ hôn lên mắt, lên mi cô: "Cảm ơn em, Vi Vi."
Anh hôn rất kiềm chế và nồng nàn giống như là mãi mãi cũng không thể rời xa cô.
Lông mi Đổng Vi chớp chớp, dứt khoát nhắm mắt lại, cô cũng không thèm nghĩ gì hết trực tiếp hôn lên môi Thịnh Kình Việt.
Như vậy cô sẽ không muốn suy nghĩ chuyện gì khác nữa.
*
Tuần lễ thời trang cao cấp Alexandre Vauthier tổ chức ở Paris, Thịnh Kình Việt cũng xin nghỉ để đến Paris với Đổng Vi.
Thịnh Kình Việt và Đổng Vi đều đeo khẩu trang, lúc sắp đến hội trường sân khấu, Đổng Vi nói, "Em phải đi vào rồi."
"Ừm." Thịnh Kình Việt lấy tay vén tóc Đổng Vi, đầu ngón tay anh lưu luyến hai bên má cô.
Đổng Vi nhoẻn miệng cười, lấy tay đè lại ngón tay Thịnh Kình Việt, hôn anh một cái cách lớp khẩu trang: "Được rồi, như vậy em có thể đi được chưa nào?"
Thịnh Kình Việt nâng cằm Đổng vi lên, lại hôn lên thật sâu, do dù cách lớp khẩu trang, Đổng Vi cũng bị hôn đến mức hai chân như nhũn ra, khóe mắt phiếm hồng, vẻ xinh đẹp và phong tình theo đuôi lông mày lộ ra.
"Đừng hôn nữa, hôn nữa em không dám gặp mặt người khác mất." Đổng Vi e thẹn và buồn bực.
Thịnh Kình Việt khẽ mỉm cười, "Ừm, đi đi."
Đổng Vi đi vào theo lối dành riêng cho người mẫu, Thịnh Kình Việt bước vào từ cửa trước, Tiểu Tư đi theo sau Đổng Vi muốn nói lại thôi.
Đổng Vi kéo Tiểu Tư đến bên cạnh mình: "Ừm? Bây giờ anh ấy không ở đây, em muốn hỏi gì nào?"
Tiểu Tư nói: "Chị Vi Vi, người vừa rồi là Thịnh Kình Việt sao?"
"Ừm, sao thế?"
"Chị Vi Vi ở bên anh ấy là bởi vì anh ấy đã cứu chị sao?" Tiểu Tư suy đoán, nói.
"Không phải." Nét tươi cười của Đổng Vi hơi nhạt đi, vẻ phong tình mới hiện lên lại dần thu lại, "Chị quen biết anh ấy rất lâu trước kia rồi."
"Vâng, chị Vi Vi vui vẻ là được rồi."
Tiểu Tư chỉ là một trợ lý cũng không biết nên nói cái gì.
Đổng Vi thì thầm nói: "Đúng vậy, vui vẻ là tốt rồi."
Tuần lễ thời trang Alexandre Vauthier lần này, các nhà thiết kế sử dụng những kiểu dáng trang phục retro vô cùng gợi cảm thậm chí hơi lộ ra sự lãng mạn, còn có những thiết kế buộc dây và cả những thiết kế xuyên thấu s3xy, những thiết kế trễ ngực, xẻ tà cũng mang theo vẻ đẹp khiêu khích nguy hiểm.
Thịnh Kình Việt ngồi ở phía dưới nhìn thấy Đổng Vi khí thế mạnh mẽ trên sân khấu, hoàn toàn không quan tâm đ ến quần áo cô mặc là gì, bộ trang phục kia đã hòa làm một vào cơ thể cô mang theo nét đẹp và sức quyến rũ.
Cô là người thuộc về sàn chữ T.
Trong top 50 siêu mẫu thế giới, Đổng Vi đứng trong top 30, vị trí của cô vẫn đang không ngừng tăng lên theo những lần tăng thêm của các show diễn, cô là một con ngựa đen trong hàng ngũ siêu mẫu. Tất cả mọi người đều biết tiền đồ của cô sẽ xán lạn.
Show diễn Alexandre Vauthier lần này, sau khi kết thúc còn muốn tặng lễ phục trên người Đổng Vi cho cô, Đổng Vi liếc mắt nhìn Thịnh Kình Việt đang chờ mình ở bên ngoài, ngay cả quần áo cũng không thay, cô đã trực tiếp chạy ra ngoài.
Thịnh Kình Việt khoác áo khoác lên vai cô, "Quay về khách sạn sao?"
"Vâng, Tiểu Tư đang đi lấy quần áo giúp em." Đổng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt Thịnh Kình Việt, mờ ám nói: "Anh có thích bộ quần áo trên người em không?"
Đổng Vi mặc một chiếc váy dài trễ ngực, xẻ tà màu đen thay đổi dần thành màu vàng kim nhạt, quang cảnh trước ngực lộ phần lớn ra ngoài. Thịnh Kình Việt giơ tay kéo chiếc áo khoác bao trọn cô gái vô cùng kín đáo, nhưng mà Đổng Vi còn không thành thật dùng chân cọ cọ chân Thịnh Kình Việt, "Anh không thích quần áo à? Vậy còn giày thì sao?"
Bởi vì có bộ phận buộc dây nên đôi giày của cô mang theo những sợi dây buộc mảnh màu đen, quấn quanh đôi chân cô, từ từ kéo dài, làn da trắng mịn bị buộc chặt hơi hơi phiếm hồng, lộ ra một vẻ đẹp quyến rũ.
Thịnh Kình Việt dứt khoát nắm lấy chỗ xẻ tà, bất đắc dĩ nói: "Đừng quậy."
Cả người Đổng Vi cứng đờ, cô lại nghe thấy hai chữ "đừng quậy" này lần nữa.
Thịnh Kình Việt nhìn thấy vẻ mặt Đổng Vi dường như có chút không đúng, hơi không biết làm sao.
Anh vụng về nhẹ giọng giải thích: "Bây giờ còn đang ở trên xe, anh... anh sẽ có phản ứng, Vi Vi."
Đổng Vi xoay đầu trừng Thịnh Kình Việt, rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ gì vậy, nhưng mà rất kỳ lạ, oán hận trong lòng cô hơi phai nhạt đi, cô áp sát bên tai Thịnh Kình Việt nói: "Ý của anh là về khách sạn là được à?"
Đổng Vi nhìn thấy cả người Thịnh Kình Việt lập tức căng chặt, cô "hừ" một tiếng: "Anh đang nghĩ cái gì vậy, em mặc quần áo như vầy là để điều trị cho anh đó."
Thịnh Kình Việt không thay đổi nét mặt nhìn Đổng Vi, trong con ngươi sâu thẳm mang theo cảm giác áp lực, ngón tay anh nhẹ gõ vài cái lên da thịt mơn mởn của cô gái trên chỗ hở ra của tà váy. Đổng Vi còn tưởng anh định làm gì, lập tức đè tay anh lại.
Thịnh Kình Việt cong môi lên: "Thì ra em chỉ dám mạnh miệng thôi à."
Khuôn mặt hồng hồng của Đổng Vi lại ửng lên, bây giờ cô càng nghe những lời nói của Thịnh Kình Việt càng cảm thấy có hàm ý khác.
Đợi đến khi về đến khách sạn, Đổng Vi đi theo Thịnh Kình Việt vào phòng, cô nhướng mày nói: "Thịnh Kình Việt, em đến chữa bệnh cho anh."
Vốn Thịnh Kịnh Việt chỉ nghĩ Đổng Vi tùy tiện nói vậy thôi nhưng lại không ngờ rằng cô thật sự để anh ngồi trên sofa, từ trên cao nhìn xuống anh.
"Bây giờ anh hãy nói ra cảm giác khi em chạm vào anh."
Tay Đổng Vi chầm chậm men theo sống lưng hơi nhô lên của anh, trên miệng vẫn còn ép Thịnh Kình Việt nói ra cảm nhận.
Ngọn đèn vàng ấm áp rơi trên cơ thể được bao phủ bởi màu vàng kim của cô, ánh sáng đó chiếu lên trán anh nhìn thấy rõ ràng từng giọt mồ hôi trong suốt và gợi cảm.
"Vi Vi, em muốn anh nói ra cảm nhận gì?"
Thịnh Kình Việt cắn chặt răng, anh cảm thấy Đổng Vi đây chính là đang muốn lấy mạng anh.
"Em chạm vào anh, anh có cảm giác gì?"
Thịnh Kình Việt không nói, Đổng Vi cũng không thuận theo, quấn quýt lấy anh không tha: "Anh phải nói em chạm vào anh là cảm giác gì, sau đó một lát nữa anh sẽ nghĩ em thành người khác. Anh phải hiểu rằng người khác động chạm vào anh nhưng sẽ không tổn thương anh, anh cũng không được làm hại bản thân."
"Người khác chạm vào anh như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Sẽ không đâu." Thịnh Kình Việt nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, bàn tay nắm chặt lấy tay Đổng Vi trong vô thức, vị trí được thay đổi trong nháy mắt, anh đặt Đổng Vi trên người mình, mở mắt ra nhìn vào đôi mắt đang trừng lớn của Đổng Vi, cười nói: "Nên đẩy cô ta ra hay là đánh cô ta đây?"
Đổng Vi khẽ nhúc nhích nhưng không thể di chuyển, giật mình nói: "Thịnh Kình Việt, anh sẽ đánh phụ nữ à?"
"Không đánh, nhưng nếu như mà em quyến rũ anh ở đây, anh có thể sẽ... ăn em vào bụng."
Đôi mắt của anh nhiễm màu tình d*c, giống như hai ngọn lửa đang cháy trên băng, giây tiếp theo có thể thiêu rụi cô không còn chút gì.
Đổng Vi lập tức giãy giụa đứng lên: "Không được."
Thịnh Kình Việt lập tức thả lỏng tay ra, nghiêng đầu đi, "Anh chỉ nói thế thôi, em không muốn anh sẽ không ép buộc em."
Đổng Vi mặc lại áo khoác một lần nữa, hít vào một hơi thật sâu, chủ động đến gần Thịnh Kình Việt: "Em chỉ chưa chuẩn bị tốt thôi."
"Ừm." Thịnh Kình Việt giúp Đổng Vi cài chặt áo khoác lại, "Anh biết, anh cũng chưa chuẩn bị tốt."
"Anh chưa chuẩn bị tốt cái gì? Chưa chuẩn bị tốt việc chịu trách nhiệm với em sao?" Đổng Vi lập tức nổi giận.
Mới vừa rồi là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bây giờ lại xù lông trong nháy mắt.
"Anh sợ." Thịnh Kình Việt thả lỏng tay ra, đối diện với Đổng Vi, ánh sáng trong mắt anh bình tĩnh và tỉnh táo, thậm chí Đổng Vi cảm thấy cái gì anh cũng biết hết.
"Mấy ngày nay giống như đang mơ vậy làm cho anh cảm thấy không chân thực lắm."
"Nhưng mà cho dù là giả, anh cũng muốn nắm lấy thật chặt." Giọng nói Thịnh Kình Việt kiên định.
Đổng Vi há hốc miệng, cô vốn có thể nói vài lời ngon tiếng ngọt để xua tan lo lắng của Thịnh Kình Việt nhưng làm thế nào cô cũng không nói thành lời.
"Anh chưa chuẩn bị tốt, bởi vì anh vẫn cảm thấy mình không xứng với em."
Chính bởi vì nguyên nhân này, trước đây Thịnh Kình Việt mới không muốn gặp bác sĩ tâm lý, anh cảm thấy Đổng Vi xứng đáng gặp được một người rất tốt, nhưng mà ngay khi cô bỏ anh đi, anh mới phát hiện người rất tốt đó cũng không phải anh.
"Có rất nhiều ngưởi bởi vì tính cách của mình, vì những bóng ma thời thơ ấu và ảnh hưởng của gia đình từ lúc ban đầu, phải tốn rất nhiều thời gian chống chọi lại, bọn họ sẽ thay đổi chậm hơn so với những người khác, Vi Vi, em chờ anh khỏe lên được không?"
"Anh sẽ thay đổi tốt hơn, để dành cho em một người tốt nhất."
Tim Đổng Vi mềm mại đến không tưởng tượng được, cô vươn tay ôm lấy Thịnh Kình Việt, khóe mắt ẩm ướt: "Được, em sẽ chờ anh."
Cô đã nhập vào vai diễn quá sâu.
*
Từ Paris trở về Đổng Vi liên tục tham gia hơn mười show thiết kế đặt may cao cấp, thậm chí còn đi hai show GUCCI liên tiếp, mỗi show đều đầy hoàn mỹ, đầy ưu tú. Cô gái có ngũ quan tinh tế và khí thế mạnh mẽ ở các show diễn này trở thành tiêu điểm truyền thông mới trên toàn cầu.
Càng ngày cô có càng nhiều buổi quay chụp quảng cáo và làm đại diện thương hiệu, số lần xuất hiện trên TV cũng ngày một nhiều hơn, Đổng Vi đã trở thành một nhân vật đứng đầu trong thế hệ siêu mẫu mới, thậm chí còn đứng trong bảng xếp hạng của Forbes.
Hình như tất cả mọi chuyện đều thay đổi trở nên tốt hơn.
Từ sau khi Hồ Vân Linh đi du lịch cùng Tang Dụ trở về lần trước, tình cảm hai người nâng cao hơn một bậc.
Mặc dù đồ đạc của bà vẫn còn ở bên chỗ Đổng Vi, nhưng trên thực tế đa số lại ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
Số lần Đổng Vi gặp Hồ Vân Linh dần thưa thớt, nhưng mỗi lần gọi video call đều có thể nhìn thấy vẻ tươi cười hạnh phúc của Hồ Vân Linh, trên mặt Đổng Vi cũng sẽ không tự giác mà nở nụ cười.
Hôm nay cô hẹn Thịnh Kình Việt đến nhà mình ăn cơm, chuẩn bị tự mình ra tay làm một số món ăn cho Thịnh Kình Việt. Cô xem sách dạy nấu ăn để tìm một vài món ăn, nhưng không ngờ cả việc mua đồ ăn cũng làm khó cô.
"Mẹ, mẹ xem dưa leo này phải chọn làm sao vậy? Đây? Hay là đây?" Đổng Vi dứt khoát gọi điện thoại cho Hồ Vân Linh hỏi xem phải chọn thức ăn như thế nào.
Hồ Vân Linh thông qua video call nhìn những quả dưa leo Đổng Vi chỉ cuống đã hơi héo vàng, vội vàng lắc đầu: "Con chọn loại màu xanh ấy, cầm cứng cứng, nhưng đừng có xù xì quá."
"Lớn bằng nhiêu đó có được không ạ?"
"Được đó."
Đổng Vi lại đi mua tôm và cá, cũng đều là Hồ Vân Linh chọn giúp cô.
Đổng Vi đang trả tiền thì nhìn thấy đầu bên kia video call Tang Dụ đã đi đến hôn Hồ Vân Linh, Hồ Vân Linh thẹn thùng đấm ông một cái, nhẹ giọng thì thầm: "Em đang gọi điện thoại cho con gái đó, anh đã làm xong mọi chuyện rồi à?"
"Ừ, mấy ngày hôm trước không phải em vẫn luôn mong ngóng về nhà hàng kia sao? Trưa nay chúng ta đi ăn nhé?"
"Được đó, đến lúc ấy anh phải đi dạo phố với em đó."
Đổng Vi hạ giọng khụ vài tiếng ngăn cản hai người đang show ân ái ở đầu bên kia, "Chào chú Tang, con sắp nói chuyện xong rồi, chú có thể đưa mẹ con đi dạo phố rồi đó."
Tang Dụ nở nụ cười sang sảng ở đầu bên kia: "Hôm nay Vi Vi mua đồ ăn như vậy là định mời người khác ăn cơm sao?"
"Vâng ạ." Đổng Vi cũng cười, cô còn chưa ra khỏi siêu thị bỗng nhiên nghe thấy trong siêu thị có người hô lên “có trộm”, cô quay đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện người kia bị mọi người vây xung quanh, nhìn không rõ lắm.
Ở đầu bên kia, Hồ Vân Linh lo lắng nói: "Vi Vi, lúc ra khỏi cửa cần phải cất tiền cho tốt, di động cũng phải cầm cho chắc, bây giờ có rất nhiều kẻ trộm, kẻ cắp."
"Con biết rồi, mẹ, mẹ đi dạo phố với chú đi, con mua thêm một chút đồ linh tinh nữa." Đổng Vi ngắt video call, sau đó đến cửa hàng hoa bên đường mua hoa, định sau khi về nhà sẽ c ắm vào bình.
Nhưng mà lúc cô đi ra khỏi cửa hàng bán hoa thì có cảm giác có người đi theo mình.
Sắc mặt Đổng Vi lập tức thay đổi, mặc dù đã rất lâu rồi không trải nghiệm nhưng Đổng Vi cảm thấy mãi mãi cô cũng không thể quên được loại cảm giác này.
Lúc cô vừa trốn thoát khỏi tay Đổng Thiện Kiền, mỗi lần cô lĩnh lương xong đều sẽ bị Đổng Thiện Kiền đi theo sau đòi tiền.
Mãi đến khi cô phải dọn nhà vô số lần mới thoát khỏi ông ta.
Bây giờ xem ra kẻ trộm vừa xong ở siêu thị chính là Đổng Thiện Kiền, có lẽ là ông ta vô tình nhìn thấy cô, không có tiền uống rượu nên lại muốn tìm cô đòi tiền.
Vẻ mặt Đổng Vi rất khó coi, rảo bước nhanh hơn, tiếp đó tùy tiện bước vào một siêu thị rồi đi dạo một lúc, sau đó đi ra ngoài bằng một cửa khác.
Sau đó cô quẹo khắp nơi ở những chỗ rẽ trên đường, mãi cho đến khi cảm giác này biến mất cô mới thở ra một hơi.
Sau khi Đổng Vi về đến nhà, đặt đồ ăn vào trong tủ lạnh, tiếp đến cắm hoa vào bình đặt ở ngoài ban công.
Cô nghĩ chắc không có chuyện gì đâu, lại không ngờ rằng chẳng bao lâu sau có người cầm bình rượu phá cửa bên ngoài, trộn lẫn trong tiếng thủy tinh vỡ nát là tiếng chửi rủa khó nghe: "Con đ ĩ tao nuôi, ông đây nuôi mày chính là để mày nuôi ông, bây giờ mày nổi tiếng rồi dám không nhận ông đây, ông đây nên đánh chết mày từ lúc mày còn bé tí!!"
Giọng nói của lão ta mang theo cơn say rõ ràng.
Lúc ông ta nhìn thấy cô trên đường đã nhớ đến ông ta thường thấy Đổng Vi trên TV, chắc chắn Đổng Vi có rất nhiều tiền.
Cũng bởi vì Đổng Thiện Kiền đã uống rượu, nếu không ông ta cũng không dám đến tìm Đổng Vi.
"Đổng Vi, bây giờ mày nổi tiếng rồi, không phải bởi dáng vẻ của mày đẹp sao, vóc dáng mày đẹp, mày nên cảm ơn tao, tao nói cho mày biết, trước đây nếu như không có tao, mày làm sao có thể trở thành minh tinh kiêu ngạo như ngày hôm nay, mấy thằng nhóc thối đó đã xé mày ra ăn sạch rồi!!"
"Tao thấy mày gọi điện thoại cho con đ ĩ kia, trước đây nó đã bỏ rơi mày mà mày có thể đối xử tốt với nó như vậy, còn tao nuôi mày đến lớn..."
Đổng Vi đứng sững tại đó, bên ngoài hét một tiếng cơ thể cô lại co rút lại một chút, một lát sau trực tiếp cầm điện thoại báo cảnh sát.
Cô tìm được một cây gậy bóng chày lớn trong nhà, cách một cánh cửa la lên: "Đổng Thiện Kiền, tôi nói cho ông biết, tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nếu như ông không muốn bị bắt thì lo chạy trốn cho nhanh đi."
Đổng Thiện Kiền nghe thấy báo cảnh sát dường như đã bị k1ch thích, tiếng mảnh vỡ thủy tinh vẽ trên cửa vô cùng ghê tai, ông ta hung hăng nói: "Báo cảnh sát à? Cảnh sát có thể ở đây hàng ngày sao?"
"Hôm nay bắt tao đi, ngày mai tao lại đến, mày chuyển một cái nhà tao lại tìm một cái, tao khuyên mày nên cho tao chút tiền tiễn tao đi, nếu không mày sẽ không muốn cảm nhận lại tư vị mảnh chai bia đâu."
Đầu ngón tay Đổng Vi trở nên trắng bệch, đôi môi bị cắn rướm máu, tất cả trí nhớ dường như đều quay trở về lúc còn nhỏ, mùa hè hanh khô, nóng nảy, đục ngầu, mùi rượu thối của những người khác nôn ra, cô bị một người đàn ông cao lớn đè trên đất, bị chai bia rạch từng chút từng chút lên trên đùi.
Máu tươi, những lời chửi rủa dường như đều chất chồng vào khoảnh khắc này.
Bắp đùi đã sớm lành lại nổi lên một trận đau đớn trong vô thức.
Đau quá.
Đổng Vi chịu không nổi ngồi sụp xuống đất, ôm chặt lấy hai chân, gậy bóng chày rớt ra khỏi bàn tay.
Cô nghĩ mình đã sớm chạy thoát khỏi xóm nghèo kia rồi, cô nghĩ cô đã quên những ký ức đã bị chôn giấu rất sâu trong trí nhớ rồi, nhưng trong giây phút này, Đổng Vi mới phát hiện nó vẫn ở đó, mặc kệ cho cô có chạy trốn đến nơi đâu nhưng những kí ức đau đớn không chịu nổi vẫn giống như những con giòi dữ tợn trên mu bàn chân không thể hất đi khỏi.
Cô bịt chặt lấy đôi tai của mình, không muốn nghe tiếp những lời nói đó, không muốn nhớ lại quá khứ đau khổ này.
Như vậy dường như có một chút hiệu quả, Đổng Vi cảm thấy cô không nghe thấy âm thanh đó nữa.
"Vi Vi?"
Lúc Thịnh Kình Việt đi vào thì đá trúng gậy bóng chày phát ra một tiếng "keng", cô gái đang ngồi trong góc từ từ ngẩng đầu lên, trong tờ mờ tối chỉ lộ ra một đôi mắt mờ mịt, cảm xúc bên trong đó khiến người khác tan nát cõi lòng.
Tim anh co rút mãnh liệt, đau đớn, vươn tay ra về phía Đổng Vi, Đổng Vi lại tự mình đứng dậy, miệng thì thào hỏi: "Ông ta đâu rồi?"
Thịnh Kình Việt thu tay lại, đặt tại bên người, "Ở bên ngoài, bị anh đánh ngất đi rồi."
Đổng Vi bình tĩnh nhìn Thịnh Kình Việt, sau đó mò mẫm nhấc gậy bóng chày phóng ra bên ngoài.
Ngoài cửa là một nền toàn mảnh vụn thủy tinh, bia chất lượng kém ướt dính hết cả giày, người đàn ông cơ thể gầy yếu cong lưng ngã nhoài trên đất, trên mặt đầy dấu vết của tuổi già, đã sớm không còn dáng vẻ cao lớn không thể chống cự như trong trí nhớ nữa.
Cánh môi bị Đổng Vi cắn chặt từ từ được thả ra, những giọt máu rơi trên mặt đất trộn lẫn với chất lỏng của bia giống y như dòng máu cô đã chảy trước đây.
Thịnh Kình Việt vẫn đứng ở sau lưng Đổng Vi, anh có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của cô, thẳng như vậy, mềm như vậy, giống như giây tiếp theo sẽ bị bẻ gẫy vậy.
Nếu cô cầm gậy bóng chày đánh ông ta, anh cũng không ngạc nhiên.
Gậy bóng chày lại rớt xuống đất một lần nữa.
Đổng Vi xoay người, ánh mắt đã khôi phục thần sắc, lại nhìn tay Thịnh Kình Việt, nói: "Ông ta không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có lẽ là khoảng một tiếng nữa sẽ tỉnh lại."
"Không phải em lo lắng cho ông ta, em không muốn ông ta làm bẩn tay anh thôi." Đổng Vi quay người một cái, định bước vào trong nhà, "Em đã báo cảnh sát rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."
Hai câu "không có chuyện gì" không biết cô đang tự an ủi bản thân mình hay đang an ủi Thịnh Kình Việt nữa.
Lúc cô nghiêng người đi qua, Thịnh Kình Việt cầm lấy tay Đổng Vi, "Đổng Vi, anh ở đây."
Khi Đổng Vi nhìn qua, ánh mắt Thịnh Kình Việt sâu sắc và điềm tĩnh, giống như đang nói “đừng sợ, anh đang ở đây”.
"Em không sợ." Lúc Đổng Vi mở miệng lại bỗng nhiên cảm nhận được một giọt nước mắt dừng ở khóe môi mình, cô dùng tay kia chùi nước mắt loạn xạ, "Em không... sợ."
Thịnh Kình Việt dùng lực một chút, trực tiếp kéo Đổng Vi vào trong ngực, cánh tay anh dùng sức như vậy, rắn chắc như thế, nóng bỏng như vậy cũng khiến người khác yên tâm như thế.
Đầu của cô bị ghìm chặt vào ngực anh, làm cho mùi hôi thối và những ký ức đều bị ngăn ngoài vòng ôm của anh, cũng không ai có thể nhìn thấy nước mắt của cô.
Hai tay Đổng Vi đang đặt ở hai bên hông dần dần siết lấy tay Thịnh Kình Việt, sống lưng thẳng tắp dần dần thả lỏng xuống, dựa vào trong ngực anh.
Tiếng khóc nỉ non đến mức dường như không nghe được truyền ra lại có thể khiến người khác tan nát cả trái tim.
Cô đau quá.
Cảm xúc của Đổng Vi đã sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc này, nước mắt tí tách rơi xuống. Thịnh Kình Việt lại càng dùng sức ôm lấy Đổng Vi, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nói khẽ: "Vi Vi, đừng sợ, đừng sợ, sẽ ổn thôi."
Một chuỗi nụ hôn tỉ mỉ dừng trên tóc mai của cô.
Đổng Vi khóc thật lâu mới dần dần ổn định cảm xúc, nhưng mà vẫn cứ nói "đau quá", Thịnh Kình Việt lo lắng không thôi. Anh lại bị Đổng Vi nắm lấy tay kéo vào trong váy.
"Đau ở đây này." Hai mắt Đổng Vi đẫm nước mắt, chóp mũi và chung quanh hốc mắt đều đỏ lên hết cả.
Đầu ngón tay anh chạm đến một chỗ da thịt không hề bằng phẳng, chỗ đó sạch sẽ, nóng bỏng. Thịnh Kình Việt nhìn vào mắt Đổng Vi, xốc góc váy lên thì nhìn thấy đóa hoa tường vi diễm lệ kia, vừa đẹp lại vừa mê hoặc người ta.
Đầu ngón tay anh mô phỏng theo những hoa văn phía trên, nhớ đến trước đây Đổng Vi đã bị cười nhạo bởi vì vết sẹo này.
Sau khi cô lớn lên cũng không loại bỏ vết sẹo này mà lại xăm một đóa hoa tường vi lên trên.
Cô gái khóc thút thít kể lại những chuyện trước kia: "Mẹ em bỏ đi theo người khác, cho nên ông ấy rất giận dữ, lúc em đi về, ông ta đã uống rượu rồi dùng mảnh thủy tinh rạch lên em, đau lắm, chảy rất nhiều máu."
Thịnh Kình Việt cắn chặt răng, anh chỉ biết Đổng Thiện Kiền đối với Đổng Vi không tốt, nhưng lại không biết vết sẹo này do đâu mà có, "Anh không biết..."
"Chắc chắn anh không nhớ, lần trước lúc em chuẩn bị nói cho anh..." Câu kế tiếp Đổng Vi còn chưa nói được mà cô đã khóc không thở nổi.
Làm sao anh lại không nhớ rõ chứ, anh vẫn nhớ rõ Đổng Vi là cô gái nhỏ trước kia, nhưng còn lần trước sao?
Thịnh Kình Việt nhớ lại một chút, nhớ đến rất lâu trước đây, có lần Đổng Vi kéo váy lên với anh.
Cô ngồi trên sofa, định kể về quá khứ của mình.
Vậy mà anh nói cái gì?
Anh nói vì sao cô lại đói khát như vậy.
Thịnh Kình Việt thật sự muốn cho bản thân mình một cái tát, anh biết chân Đổng Vi đã từng bị thương, nhưng đối với anh mà nói, bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô đều có sức hấp dẫn đối với anh. Anh căn bản không chú ý đến chỗ vết thương đó. Lúc Đổng Vi kéo vạt váy lên với anh, anh sợ bản thân sẽ suy nghĩ lung tung, mở miệng không hề lựa lời đã nói ra những lời nói đó.
"Rất xin lỗi." Thịnh Kình Việt cúi xuống đùi Đổng Vi, trong lòng đau đớn.
Đổng Vi lắc lắc đầu, sau khi thở hổn hển thì khẽ thở ra, "Đau quá."
Hoàn cảnh và những lời chửi bới tương tự khiến cô lâm vào một loại ảo giác đau khổ.
Đóa hoa kia tươi đẹp như vậy, xinh đẹp như thế, anh cúi đầu lại gần chỗ đó.
Đổng Vi suy nghĩ lan man, "Anh làm gì vậy?"
Thịnh Kình Việt chậm rãi men theo đóa hoa tường vi hôn lên nơi đó: "Anh hôn sẽ không đau nữa."
Ngày hôm đó cảnh sát đến mang Đổng Thiện Kiền đi, Đổng Vi hoàn toàn không biết gì cả, cô khóc mãi, đến lúc cuối cùng bởi vì những nụ hôn của Thịnh Kình Việt khiến cho không còn chút sức lực nào, rốt cuộc yên tĩnh ngủ mất.
Tất cả mọi việc đều do Thịnh Kình Việt xử lý. Không biết anh đã nói gì với cảnh sát, Đổng Thiện Kiền bị phán tạm giam dài nhất là sáu tháng, sau đó cảnh sát gọi điện thoại cho cô yêu cầu cô mang quần áo qua.
Đổng Vi từ chối, nhưng cảnh sát bên kia lại nói cô chỉ cần đưa quần áo đến là được, cô sẽ không phải nhìn thấy Đổng Thiện Kiền, Đổng Vi mới đồng ý đi.
Đổng Vi nhìn thấy Tây Thành quen thuộc, lụp xụp, đã rất lâu rồi cô không đến nhưng những ký ức ở nơi này giống như đã khắc vào trong xương cô, khiến cô đau đớn cả đời.
Cô đi đến cửa mới phát hiện vậy mà đối diện lại mở một tiệm sửa xe, đối diện cửa nhà Đổng Thiện Kiền.
Bên trong có một chiếc xe đang đậu, ông chủ tiệm sửa xe dường như đang sửa chữa gì đó ở dưới gầm xe.
Đổng Vi dời ánh mắt qua cánh cửa quen thuộc, lẳng lặng nhìn tòa nhà kia, nơi đã chứng kiến tất cả những ký ức đen tối thời thơ ấu của cô, bây giờ cô phải đi vào.
Cô bước hai bước, lại đột nhiên quay đầu lại ngó quanh bốn phía.
Đổng Vi cảm giác có người đang nhìn cô.
Trên đường vắng vẻ không có ai, lá cây men theo ánh mặt trời rớt xuống đất, Đổng Vi còn tưởng rằng cô cảm giác sai, kết quả Thịnh Kình Việt lại ra khỏi gầm xe.
Đổng Vi hơi ngạc nhiên, "Tại sao anh lại ở đây?"
"Chỗ này tiền thuê khá rẻ."
Trên mặt anh dính dầu máy, bởi vì mặt trời rất nóng khiến da anh biến thành màu lúa mì, mồ hôi lăn dài, những khối cơ bắp săn chắc phiếm màu vàng của nắng, bờ vai cong thành hình vòm cung.
Anh ở Đông Thành, còn bên này là Tây Thành.
Thịnh Kình Việt nói dối thật sự rất vụng về.
Anh đang theo dõi Đổng Thiện Kiền.
Nhưng mà bởi vì Thịnh Kình Việt như vậy, là người đàn ông nhanh như chớp trên đường đua, càng khiến cô động lòng hơn so với người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngày thường.
"Anh... Tại sao anh lại biết ông ta ở đây?" Đổng Vi ngập ngừng hỏi.
"Lần trước anh đến đây đưa tiền thì biết."
Thịnh Kình Việt đưa tiền cho Đổng Thiện Kiền sao?
Đổng Vi nhớ đến thời điểm lúc cô vừa chia tay với Thịnh Kình Việt, cô để cho Đổng Thiện Kiền đi tìm Thịnh Kình Việt đòi tiền, kết quả anh thật sự cho ông ta tiền sao?
Mũi chân Đổng Vi đá đá hai cái xuống mặt đất: "Em sẽ trả lại số tiền đó cho anh."
Thịnh Kình Việt lau mồ hôi trên chóp mũi, hormone mạnh mẽ cũng đến theo, "Không cần phải trả tiền, để cho anh sờ thêm một lần là được."
"Sờ cái gì?" Đổng Vi không rõ vì sao.
"Đóa hoa đó."
Đổng Vi nhớ đến lần trước Thịnh Kình Việt từ từ hôn lên trên men theo đóa hoa tường vi, mãi cho đến khi...
Thình Kình Việt nhìn thấy dáng vẻ của Đổng Vi, cười mỉm, "Không phải là đóa hoa kia, là hình xăm của em."
Lập tức, mặt Đổng Vi càng ngày càng đỏ.
Nụ cười của Thịnh Kình Việt giống như đang chế giễu cô suy nghĩ nhiều quá, cô liếc mắt nhìn Thịnh Kình Việt, kiêu ngạo ngẩng đầu, "Không được, đóa hoa đó không phải chỉ có chút tiền đó là đủ đâu."
Nói xong cô vội vàng quay người vào phòng.
Sau khi bị Thịnh Kình Việt làm gián đoạn, lúc một lần nữa bước vào căn phòng này, Đổng Vi phát hiện vậy mà cô có thể bình tĩnh nhìn quanh đánh giá căn phòng.
Cô nhìn về phía bên cạnh chiếc cửa sổ rách nát, ở chỗ đó trước đây có đặt một bình hoa, góc tường còn có dấu vết được vạch lên đo chiều cao của cô, cho dù phần sau đó đã bị vết ố rượu làm bẩn, nhưng những ký ức này không cách nào bị nhiễm bẩn.
Người kia đã già rồi, rốt cuộc ông ta không thể đè cô lại nữa, cuối cùng ông ta cũng không thể làm cô bị thương nữa rồi.
Đổng Vi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh thu dọn vật dụng của Đổng Thiện Kiền, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang đợi cô.
Anh đứng ở bên đó, im lặng nhìn cô, chiếc cằm tinh tế đến mức lóe sáng dưới ánh mặt trời, cô biết là cô nhìn lầm rồi, nhưng cô vẫn lộ ra một nụ cười tươi rói như trước: "Bữa ăn lần trước còn chưa có làm xong, lần này anh có thể đến làm không? Em sẽ làm trợ thủ cho anh."
"Được."
Đổng Vi vốn không định đi, nhưng không chống đỡ được lời năn nỉ của các cô ấy, cuối cùng chỉ có thể đi cùng.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đi quán bar đi."
"Ngay giữa trưa mà có quán bar hả?"
"Có chứ, nhưng yên lặng thôi, tất cả mọi người đều phải uống rượu nhé, lần huấn luyện đặc biệt này mệt chết tôi rồi, tôi đã chuẩn bị tinh thần thả lỏng, vui chơi thoải mái rồi đó.”
Mấy người các cô trêu đùa cởi mở hơn, ngày thường cho dù cũng huấn luyện nhưng không huấn luyện cường độ cao như mấy bữa nay.
Xung quanh chỗ này hơi tối, âm nhạc du dương dễ chịu, sau khi Đổng Vi uống xong một ly rượu cũng dần thả lỏng, cô buồn ngủ nằm sải lai trên sofa.
"Vi Vi, có người cứ gửi tin nhắn cho chị nè, chị có muốn trả lời một chút không?"
Đổng Vi cụp mắt xuống, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là Thịnh Kình Việt thì nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động lên bật chế độ im lặng.
Tại sao cô phải trả lời ngay chứ?
Cô cũng là vì tốt cho Thịnh Kình Việt thôi, để tránh làm phiền anh.
Đổng Vi lại uống thêm một ly rượu, định uống xong sẽ đi tìm Thịnh Kình Việt, cô vốn cũng không định cho Thịnh Kình Việt leo cây, nhưng mà đi về phía trước lại nghe tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện.
"Cậu buông tôi ra!" Tiếng cậu thanh niên ở gần cửa còn có chút trẻ con, dễ nhận thấy vẫn là một cậu bé trai to xác, những sợi tóc loăn xoăn buông xuống trước mắt, đôi con ngươi màu lam mang theo vẻ mờ mịt dưới ánh sáng tờ mờ.
"Tôi đến Hưng Nam là có chuyện, ngày mai tôi sẽ uống với cậu." Vốn dĩ Trần Dịch muốn để bạn mình đến đón nhưng kết quả bạn cậu lại đưa cậu đến quán bar.
Cậu sắp trễ đến nơi rồi, làm sao có thời gian cùng cậu ta uống rượu chứ.
Bạn cậu không đồng ý, không chịu bỏ qua, nói: "Đừng nói những lời vô ích nữa, ngày mai là chuyện của ngày mai, hôm nay cậu đến, tôi phải tẩy trần cho cậu, bạn bè trong phòng bao đã gọi đến đủ cả rồi, nếu cậu không tới thì mặt mũi của tôi để ở chỗ nào."
Trần Dịch sốt ruột: "Tôi tới tìm bạn gái tôi mà, cậu còn tiếp tục lôi kéo tôi đi uống rượu, nếu bạn gái tôi chạy mất tôi sẽ đến tìm cậu tính sổ."
Đương nhiên bạn Trần Dịch biết cậu đang nói dối, cậu ta cười nói: "Trần đại thiếu mà còn thiếu bạn gái à? Bạn gái này chạy mất thì không phải sẽ xuất hiện bạn gái khác sao?"
Trần Dịch bị kéo đi vài bước, còn tưởng rằng hôm nay không có cách nào đến tìm Đổng Vi được, kết quả lại bị một cô gái xô vào trong ngực cậu, cậu ôm cô theo bản năng, hình như đối phương đang say rượu nên ghé luôn vào bờ vai cậu.
Vóc dáng cô gái cao gầy, dáng người rất đẹp, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn trên người cậu.
Trần Dịch vừa định đẩy ra thì chợt nghe thấy một giọng nói ngày đêm mong nhớ vang lên bên tai mình: "Tiểu Trần Dịch, tôi giúp cậu."
"Mau mau tỏ ra vẻ háo sắc đưa tôi đi thuê phòng, sau đó chúng ta lén lút trốn đi."
Trần Dịch không hề nghĩ đến có thể gặp được Đổng Vi ở đây, cánh tay vốn dĩ đang định đẩy cô gái ra lại càng ôm chặt lại.
Biểu cảm của cậu căn bản không cần giả bộ, bạn của Trần Dịch đã nhìn ra vẻ rung động của Trần Dịch.
Bạn của Trần Dịch cười cười: "Hoa đào này của Trần đại thiếu tới nhanh quá, ngăn cũng không ngăn được."
"Để tôi lấy một phòng bao được không?" Trong lòng bàn tay Trần Dịch vô thức rịn mồ hôi ra, mặc dù cậu biết Đổng Vi đang giúp mình mới như vậy, nhưng vừa nói xong lời nói như vậy thì tim cậu cũng nhịn không được mà đập nhanh hơn.
Bạn Trần Dịch thấu hiểu gật gật đầu: "Đi đi, cậu đi làm việc trước đi, xong chuyện phải đến phòng 302 tìm bọn tôi đó, không được chạy đâu."
Trần Dịch vùi vào gáy Đổng Vi, giả bộ hít vào một hơi, khoát tay với bạn mình: "Tôi cũng không nỡ chạy đâu."
Đợi cho đến khi bạn Trần Dịch đã lên lầu, Trần Dịch mới lưu luyến không rời mà buông Đổng Vi ra, đôi mắt của cậu nhóc to xác hơi ửng đỏ, vừa tủi thân vừa đáng thương nói: "Vi Vi, em nhớ chị quá."
Đổng Vi nhìn Trần Dịch lại nhớ tới Thịnh Kình Việt, cho dù Thịnh Kình Việt đau khổ đến đỏ cả mắt nhưng cô có thể nhìn thấy dã thú ở sâu trong đáy mắt anh, có lẽ, vĩnh viễn anh sẽ không lộ ra dáng vẻ khiến người khác yêu thương như thế này.
"Vi Vi, chị đang suy nghĩ gì vậy?" Ánh mắt của Trần Dịch mang theo nghi ngờ.
Đổng Vi hơi nở nụ cười, "Nhớ cậu mà."
Nét ửng đỏ trên mặt Trần Dịch vừa với rút đi, lại một lần nữa có dấu hiệu quay trở lại, "Lâu lắm rồi không gặp, em muốn ôm chị một cái."
"Hả, vừa rồi còn chưa ôm đủ à?" Đổng Vi nửa cười nửa không nhìn Trần Dịch.
Mặt Trần Dịch đỏ hoàn toàn: "Vừa rồi là giả bộ, em rất căng thẳng, căn bản không cảm giác được gì cả."
"Đúng rồi, hồi hộp đến nỗi tim đập muốn nhảy ra ngoài luôn." Đổng Vi dùng đầu ngón tay đụng đụng vào trái tim Trần Dịch, Trần Dịch cảm thấy mỗi một động tác của Đổng Vi đều có sức quyến rũ hơn nhiều so với trước kia, bị những biểu cảm trên mặt cô khiến cho say mê.
"Tôi nói nhớ cậu là hỏi bây giờ cậu không lo học mà chạy đến đây làm gì?"
"Vi Vi, năm nay em năm tư rồi, đã đi thực tập rồi đó! Hơn nữa em vừa mới quay về đã nhìn thấy chị xảy ra chuyện ở trên núi tuyết, em lo muốn chết, nhưng mà bố em lại không cho em ra ngoài."
"Vì sao?" Đổng Vi hơi khó hiểu.
"Còn không phải bởi vì cô gái kia à, em đã nói là đứa bé không phải con em, vậy mà cô ta lại đến chỗ bố em làm ầm ĩ lên. Bố đánh em một trận. Mặc dù cuối cùng làm xét nghiệm ADN kết quả không phải là con của em, nhưng bố em vẫn nói em rất khốn nạn cho nên cấm em ra khỏi cửa."
Trần Dịch kể vô cùng đáng thương, Đổng Vi bật cười khúc khích: "Tôi gặp chuyện không may đã cả tháng nay rồi, nếu như tôi có chuyện gì, chờ cậu bây giờ mới đến tìm, có lẽ là tôi đã chôn xong rồi."
"Xùy, xùy, đừng nói linh tinh." Trần Dịch còn vô cùng nghiêm túc "xùy" hai tiếng.
"Xùy đến cả trên người tôi rồi."
"Á? Rất xin lỗi, để em xem xem, để em lau giúp chị." Trần Dịch kéo tay Đổng Vi để xem có "lỡ trúng" cô hay không, sau đó đầu cậu bị Đổng Vi xoa một trận.
"Được rồi, bây giờ thấy tôi không có chuyện gì, cậu cũng nên trở về rồi."
"Chị đang đuổi em đi sao?" Trần Dịch lập tức la lên, "Cho dù chị không thích em, nhưng em cũng là bạn bè của chị, chẳng lẽ em không thể đến thăm chị hay sao?"
Đổng Vi cúi đầu, dụi dụi mắt, khóe miệng lại mang theo nụ cười bất đắc dĩ: "Được, được, vậy bạn à đến đây nói chuyện tâm tình một lúc đi."
Đổng Vi bị Trần Dịch quấn quýt không đi được, đợi đến lúc 5 giờ cô mới phát hiện Thịnh Kình Việt đã gọi cho cô rất nhiều cuộc gọi, nhắn nhiều tin nhắn, cô vội vàng kể chuyện bên này của mình một chút, đến lúc gửi đi lại xóa sạch toàn bộ những từ đó, chỉ để lại một câu “Có việc bận, phải đến khuya mới xong.”
Sau đó cô nghe Trần Dịch nói chuyện nhưng có chút không yên lòng, cô đang nghĩ không biết Thịnh Kình Việt có phải vẫn ở đó chờ cô hay không?
Lúc anh đọc được tin nhắn của cô có phải cũng sẽ khó chịu giống như cô lúc trước không?
Một lát sau, Đổng Vi phát hiện Trần Dịch không thèm nói chuyện tiếp, cô ngước mắt lên nhìn một chút, mang theo tình cảm nhàn nhạt hỏi: "Tại sao lại không nói nữa?"
Trần Dịch nhìn thấy dáng vẻ của Đổng Vi, trên mặt mang theo một chút mất mát: "Căn bản chị có nghe em nói đâu."
"Đâu có đâu, tôi vẫn đang nghiêm túc nghe mà, cậu nói cậu muốn mở một cuộc triển lãm xe hơi, mang tất cả những chiếc xe của mình ra triển lãm."
Cô giống như đang dỗ một đứa bé, căn bản không xem cậu trở thành một người đàn ông.
Trần Dịch cảm thấy vô cùng uể oải, cậu uống một ly rượu, giọng nói rất khẽ: "Vi Vi, bây giờ chị có thể yêu người khác không?"
Chắc chắn là cô đã yêu thương ai đó, nhưng cậu không dám hỏi quá rõ ràng, giống như làm vậy có thể lừa gạt bản thân là Đổng Vi không dám yêu người khác mới không chịu ở bên cậu mà không phải không yêu cậu.
Ánh mắt Đổng Vi mịt mờ giống như không hiểu Trần Dịch đang nói cái gì.
"Nếu như chị có việc thì chị cứ đi trước đi, em đến tìm đám bạn em." Trần Dịch vuốt tóc mình một chút, lộ ra cái trán sáng bóng, trên mặt cậu mang theo tươi cười như ánh mặt trời, "Lần tới em sẽ tìm chị tâm sự bạn bè cả ngày."
Đổng Vi giơ tay thay Trần Dịch vén gọn lại những sợi tóc tinh tế, "Uống ít một chút, lúc cậu mở triển lãm xe phải gọi tôi qua đó nha."
Trần Dịch "ừ" một tiếng, quay đầu đi thì nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cậu vĩnh viễn sẽ không quên ngôi sao băng ở thung lũng miền trung du, vĩnh viễn sẽ không quên giấc mơ cô đã từng nói.
Lúc còn trẻ có ai lại không gặp được một người khiến mình đặc biệt yêu thích, cho dù cảnh còn người mất nhưng vẫn sẽ lưu giữ thật lâu ở trong đầu.
Đó là một nét bút đậm màu trong thanh xuân của cậu.
*
Lúc Đổng Vi ra khỏi quán bar đã là 8 giờ tối, cô nhìn vào tin nhắn cuối cùng trên điện thoại là Thịnh Kình Việt gửi đến bảo cô phải chú ý an toàn, một tay cô cầm di động, một tay nâng váy đón một chiếc xe taxi.
Người đàn ông kia mãi mãi sẽ không thừa nhận sai lầm của bản thân, cũng vĩnh viễn bướng bỉnh.
Đổng Vi biết Thịnh Kình Việt nhất định vẫn còn ở đó.
Thành phố lúc 8h rất đông người di chuyển, có người tan việc về nhà, có người ra ngoài dạo phố, còn Đổng Vi thì ngồi xe từ từ đến gần Thịnh Kình Việt.
Một cơn gió nhẹ mang theo hương rượu nhẹ nhàng bay tới, Đổng Vi trực tiếp ngồi bên cạnh Thịnh Kình Việt, lúc chiếc váy dài sắp buông xuống đất thì được bàn tay người đàn ông kéo lên.
Chân Đổng Vi giật giật, dứt khoát dựa cả người vào cơ thể Thịnh Kình Việt: "Phòng khám đã đóng cửa rồi."
"Ừ."
"Vì sao anh còn chưa chịu về?"
"Anh muốn chờ em."
"Nếu em không đến thì sao?"
"Vậy cũng chờ em."
Đổng Vi cắn môi nhìn về phía Thịnh Kình Việt: "Cho dù không đợi được em vẫn muốn chờ em sao?"
Thịnh Kình Việt dứt khoát cúi xuống ôm ngang lấy Đổng Vi: "Nếu không đợi được em, anh sẽ đi tìm em."
Đổng Vi dựa vào trong ngực Thịnh Kình Việt, ngắm nhìn những ngôi sao giấu sau những ngọn đèn, cô không hiểu vì sao Thịnh Kình Việt cố chấp như vậy, cô không hỏi ra một câu cuối cùng.
Vậy nếu như tìm không thấy thì sao?
Trên đường trở về, Đổng Vi nhẹ nhàng nói: "Ngày mai em sẽ đến đây với anh."
Thịnh Kình Việt lắc đầu: "Vi Vi, nếu như em chưa chuẩn bị tốt, anh có thể tự đến đây một mình."
"Không phải, em muốn nhìn thấy vị bác sĩ đã chữa khỏi cho anh, nếu không có bà ấy, bây giờ sao em có thể thoải mái nằm trong lòng anh không cần phải tự đi bộ chứ." Đổng Vi cười hihi nói, chân nhẹ nhàng đong đưa, tay cũng ôm lấy eo Thịnh Kình Việt, chậm rãi mò mẫm hình dạng cơ bụng anh sau lớp quần áo.
"Đừng lộn xộn." Giọng Thịnh Kình Việt hơi khàn khàn, ép Đổng Vi vào trong ngực, cô gái không thở được tức giận cắn một cái lên cơ thể rắn chắc kia, kết quả Đổng Vi kinh ngạc khi thấy cơ thể Thịnh Kình Việt run lên.
Trước mắt cô lờ mờ tối, cô tưởng cô nhìn nhầm, lúc vừa định bụng thử lại thêm một lần nữa thì Thịnh Kình Việt đã bịt kín miệng cô, Đổng Vi sững sờ một giây mới định thần lại người này đang dùng một tay ôm cô, lập tức hoảng hốt ôm lấy cổ Thịnh Kình Việt, cô ưm ưm nói không thành lời.
Hầu kết của người đàn ông chuyển động lên xuống, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn cello êm tai và tràn đầy từ tính, anh dán vào tai cô nói lời cảnh cáo vừa hạ lưu vừa nguy hiểm.
Đổng Vi trừng mắt nhìn Thịnh Kình Việt, eo cũng mềm ra trong vô thức.
Thịnh Kình Việt như vậy quả thật là quyến rũ chết người.
Ngày hôm sau, Đổng Vi đến cửa phòng khám rất sớm, cô ngửa đầu nhìn thấy từng khung từng khung cửa sổ kia không biết đang suy nghĩ điều gì, Thịnh Kình Việt đi đến bên cạnh, cầm lấy bàn tay cô: "Đừng sợ."
Đổng Vi ngoái đầu lại nhìn Thịnh Kình Việt không hiểu anh nói "Đừng sợ." là có ý gì, nhưng Thịnh Kình Việt đã nắm lấy tay cô thoải mái bước từng bước từng bước một lên bậc thềm.
Cô nhìn góc nghiêng khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, có lẽ câu "Đừng sợ." kia là anh đang nói cho bản thân mình nghe.
Bên ngoài phòng khám có để những cây trầu bà và lan quân tử, hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ khiến người ta bình tĩnh lại trong vô thức.
Đổng Vi ngồi trên ghế ở phía ngoài phỏng đoán xem bên trong đang nói những chuyện gì. Năm đó, từ lúc cô trốn khỏi Tây Thành, mỗi đêm đều mơ thấy Đổng Thiện Kiền tìm được cô, sau đó muốn bóp ch3t cô. Quãng thời gian đó tình trạng tinh thần của cô vô cùng tệ, cũng muốn đến tìm bác sĩ tâm lý để xem một lần, nhưng cô sợ hãi, cô không muốn.
Cô không muốn một người xa lạ phán xét những chuyện cô đã trải qua, cho dù người đó là bác sĩ nhưng cô ấy đã trải nghiệm chuyện của cô đâu làm sao có thể dạy cô được.
Cô lại càng không muốn mổ xẻ toàn bộ bản thân ra để nói cho người khác những chuyện này.
Đổng Vi siết lấy những ngón tay của mình, cũng may thời gian là một liều thuốc tốt.
Cửa bị mở ra, Đổng Vi còn tưởng là Thịnh Kình Việt đã xong rồi, nhưng kết quả lại thấy một dì đeo kính đi ra gọi cô vào.
Đổng Vi hơi ngỡ ngàng chỉ vào bản thân, đối phương mỉm cười gật đầu.
Cô vừa bước vào thì thấy Thịnh Kình Việt đang ngồi ở chỗ bên kia.
Đổng Vi hơi mất tự nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
"Xin chào, chắc hẳn cô là bạn gái của Thịnh tiên sinh - Đổng tiểu thư đúng không?"
"Vâng."
"Tôi là bác sĩ của Thịnh tiên sinh, họ Nghiêm, có chút chuyện tôi muốn nói với cô." Bác sĩ Nghiêm yêu cầu Đổng Vi ngồi bên cạnh Thịnh Kình Việt, sau đó bảo hai người nắm tay nhau.
Đổng Vi cầm tay Thịnh Kình Việt, đối phương cũng lập tức nắm ngược lại.
"Tốt lắm, buông ra đi." Bác sĩ Nghiêm nhẹ nhàng cười, "Đổng tiểu thư, cô lại nhìn một chút nhé."
Bác sĩ Nghiêm lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Thịnh Kình Việt, lúc mới đầu Thịnh Kình Việt còn không có gì khác thường, nhưng thời gian trôi qua, sắc mặt anh trở nên tái nhợt mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí đến cuối cùng còn đau đớn nhăn mày.
Bác sĩ Nghiêm thả tay ra, ra hiệu về phía bên trái: "Bên kia có nhà vệ sinh."
Thịnh Kình Việt nói với Đổng Vi một câu "chờ anh" rồi đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau có tiếng nôn mửa truyền đến.
Đổng Vi khá lo lắng: "Không phải anh ấy đã khỏi rồi sao?"
"Không, cậu ấy chỉ khỏi đối với một mình cô thôi." Lời nói của bác sĩ Nghiêm khiến Đổng Vi mím chặt môi.
Quãng thời gian sau đó, bác sĩ Nghiêm nói với Đổng Vi toàn bộ quá trình điều trị của Thịnh Kình Việt.
Đổng Vi hơi sửng sốt, thì ra Thịnh Kình Việt vẫn cầm ảnh của cô để điều trị, bác sĩ Nghiêm sẽ hướng dẫn Thịnh Kình Việt nhớ đến những cảm giác khi anh tiếp xúc với cô để che giấu những cảm xúc không thể chịu nổi trong trí nhớ.
"Nhưng việc điều trị này chỉ có hiệu quả đối với cô, hiện tại cậu ấy có thể chạm vào cô một cách bình thường, nhưng lúc cậu ấy đụng đến người phụ nữ khác thì lại không thể nhớ lại cảm giác khi ở bên cạnh cô."
"Thực ra tôi muốn gặp cô chủ yếu là bởi vì quá trình điều trị đã gặp phải nút thắt, ý muốn nói để cậu ấy đụng chạm vào người phụ nữ khác vẫn có cảm giác rất ghê tởm, tình trạng như vậy có quan hệ rất lớn với những chuyện cậu ấy đã trải qua trước đây."
"Bác sĩ muốn tôi làm như thế nào?"
"Tôi hy vọng cô có thể hướng dẫn cậu ấy, nói cho cậu ấy rằng tiếp xúc với người phụ nữ khác cũng không phải là chuyện gì quá lớn."
Đổng Vi nhíu nhíu mày: "Nhưng mà tôi không thích anh ấy chạm vào người phụ nữ khác."
"Như vậy cô cảm thấy cậu ấy có khỏe mạnh không?" Bác sĩ Nghiêm hơi mỉm cười, đẩy cặp mắt kính, "Đổng tiểu thư, nếu cô yêu cậu ấy, tôi hy vọng cô có thể giúp chuyện này."
Lúc Thịnh Kình Việt đi ra thì Đổng Vi đã ra bên ngoài rồi, bác sĩ Nghiêm nói với anh lần điều trị này đã xong.
Đổng Vi đang ngồi bên ngoài ngẩn người nhìn mấy chậu cây trầu bà, giọng nói của Thịnh Kình Việt hơi lo lắng: "Vi Vi... Vừa rồi bà ấy nói gì với em vậy? Thật ra anh đã điều trị tốt lắm rồi, còn lại cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu."
Đổng Vi hồi thần, giơ tay sờ khuôn mặt Thịnh Kình Việt: "Vẫn còn ói sao?"
Thịnh Kình Việt cầm tay Đổng Vi, "Em thì không sao hết."
"Nhưng mà bây giờ anh không thể đụng vào người khác à?" Đổng Vi cười cười nói giỡn: "Như vậy cũng tốt, như vậy mãi mãi em sẽ không phải lo lắng anh ngoại tình."
Lông mày của Thịnh Kình Việt từ từ nhíu lại, ánh mắt dạo quanh một vòng trong đôi mắt Đổng Vi, nâng tay kia xoa xoa khóe mắt Đổng Vi: "Tốt thì vì sao còn đỏ mắt lên vậy?"
"Không, chỉ là do da em nhạy cảm thôi."
Đổng Vi không thừa nhận, cô kéo tay Thịnh Kình Việt, hai người chậm rãi bước ra bên ngoài, cô đi trước nói khe khẽ: "Không sao hết, có thể từ từ điều trị, em sẽ cố gắng chữa khỏi cho anh."
"Em đã không thích thì không cần điều trị cũng được." Thịnh Kình Việt mở miệng nói.
Đổng Vi lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm Thịnh Kình Việt, không cần điều trị sao? Ý của anh là cả đời này anh chỉ chạm vào một mình cô sao?
Nhìn thấy Thịnh Kình Việt còn muốn nói gì nữa, Đổng Vi lập tức nói: "Anh nói lung tung cái gì vậy, không điều trị sao? Nếu về sau mẹ em già đi chẳng lẽ anh muốn em cõng bà lên lầu sao? Nhiệm vụ này phải giao cho anh đó."
Về sau?
Thịnh Kình Việt tưởng tượng đến đến cảnh tượng đó một chút, khóe miệng không tự giác cong lên, "Ừ."
Mặc dù nói như vậy nhưng Thịnh Kình Việt vẫn rất lo lắng Đổng Vi sẽ để ý đến căn bệnh của anh, anh nhẹ nhàng hỏi: "Em sẽ ghét bỏ anh sao?"
Đổng Vi ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt: "Thịnh Kình Việt, tất cả mọi vật trên thế giới đều có vết rạn, bởi vì như vậy... ánh sáng mới có thể chiếu vào."
Thịnh Kình Việt cúi đầu xuống nhẹ hôn lên mắt, lên mi cô: "Cảm ơn em, Vi Vi."
Anh hôn rất kiềm chế và nồng nàn giống như là mãi mãi cũng không thể rời xa cô.
Lông mi Đổng Vi chớp chớp, dứt khoát nhắm mắt lại, cô cũng không thèm nghĩ gì hết trực tiếp hôn lên môi Thịnh Kình Việt.
Như vậy cô sẽ không muốn suy nghĩ chuyện gì khác nữa.
*
Tuần lễ thời trang cao cấp Alexandre Vauthier tổ chức ở Paris, Thịnh Kình Việt cũng xin nghỉ để đến Paris với Đổng Vi.
Thịnh Kình Việt và Đổng Vi đều đeo khẩu trang, lúc sắp đến hội trường sân khấu, Đổng Vi nói, "Em phải đi vào rồi."
"Ừm." Thịnh Kình Việt lấy tay vén tóc Đổng Vi, đầu ngón tay anh lưu luyến hai bên má cô.
Đổng Vi nhoẻn miệng cười, lấy tay đè lại ngón tay Thịnh Kình Việt, hôn anh một cái cách lớp khẩu trang: "Được rồi, như vậy em có thể đi được chưa nào?"
Thịnh Kình Việt nâng cằm Đổng vi lên, lại hôn lên thật sâu, do dù cách lớp khẩu trang, Đổng Vi cũng bị hôn đến mức hai chân như nhũn ra, khóe mắt phiếm hồng, vẻ xinh đẹp và phong tình theo đuôi lông mày lộ ra.
"Đừng hôn nữa, hôn nữa em không dám gặp mặt người khác mất." Đổng Vi e thẹn và buồn bực.
Thịnh Kình Việt khẽ mỉm cười, "Ừm, đi đi."
Đổng Vi đi vào theo lối dành riêng cho người mẫu, Thịnh Kình Việt bước vào từ cửa trước, Tiểu Tư đi theo sau Đổng Vi muốn nói lại thôi.
Đổng Vi kéo Tiểu Tư đến bên cạnh mình: "Ừm? Bây giờ anh ấy không ở đây, em muốn hỏi gì nào?"
Tiểu Tư nói: "Chị Vi Vi, người vừa rồi là Thịnh Kình Việt sao?"
"Ừm, sao thế?"
"Chị Vi Vi ở bên anh ấy là bởi vì anh ấy đã cứu chị sao?" Tiểu Tư suy đoán, nói.
"Không phải." Nét tươi cười của Đổng Vi hơi nhạt đi, vẻ phong tình mới hiện lên lại dần thu lại, "Chị quen biết anh ấy rất lâu trước kia rồi."
"Vâng, chị Vi Vi vui vẻ là được rồi."
Tiểu Tư chỉ là một trợ lý cũng không biết nên nói cái gì.
Đổng Vi thì thầm nói: "Đúng vậy, vui vẻ là tốt rồi."
Tuần lễ thời trang Alexandre Vauthier lần này, các nhà thiết kế sử dụng những kiểu dáng trang phục retro vô cùng gợi cảm thậm chí hơi lộ ra sự lãng mạn, còn có những thiết kế buộc dây và cả những thiết kế xuyên thấu s3xy, những thiết kế trễ ngực, xẻ tà cũng mang theo vẻ đẹp khiêu khích nguy hiểm.
Thịnh Kình Việt ngồi ở phía dưới nhìn thấy Đổng Vi khí thế mạnh mẽ trên sân khấu, hoàn toàn không quan tâm đ ến quần áo cô mặc là gì, bộ trang phục kia đã hòa làm một vào cơ thể cô mang theo nét đẹp và sức quyến rũ.
Cô là người thuộc về sàn chữ T.
Trong top 50 siêu mẫu thế giới, Đổng Vi đứng trong top 30, vị trí của cô vẫn đang không ngừng tăng lên theo những lần tăng thêm của các show diễn, cô là một con ngựa đen trong hàng ngũ siêu mẫu. Tất cả mọi người đều biết tiền đồ của cô sẽ xán lạn.
Show diễn Alexandre Vauthier lần này, sau khi kết thúc còn muốn tặng lễ phục trên người Đổng Vi cho cô, Đổng Vi liếc mắt nhìn Thịnh Kình Việt đang chờ mình ở bên ngoài, ngay cả quần áo cũng không thay, cô đã trực tiếp chạy ra ngoài.
Thịnh Kình Việt khoác áo khoác lên vai cô, "Quay về khách sạn sao?"
"Vâng, Tiểu Tư đang đi lấy quần áo giúp em." Đổng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt Thịnh Kình Việt, mờ ám nói: "Anh có thích bộ quần áo trên người em không?"
Đổng Vi mặc một chiếc váy dài trễ ngực, xẻ tà màu đen thay đổi dần thành màu vàng kim nhạt, quang cảnh trước ngực lộ phần lớn ra ngoài. Thịnh Kình Việt giơ tay kéo chiếc áo khoác bao trọn cô gái vô cùng kín đáo, nhưng mà Đổng Vi còn không thành thật dùng chân cọ cọ chân Thịnh Kình Việt, "Anh không thích quần áo à? Vậy còn giày thì sao?"
Bởi vì có bộ phận buộc dây nên đôi giày của cô mang theo những sợi dây buộc mảnh màu đen, quấn quanh đôi chân cô, từ từ kéo dài, làn da trắng mịn bị buộc chặt hơi hơi phiếm hồng, lộ ra một vẻ đẹp quyến rũ.
Thịnh Kình Việt dứt khoát nắm lấy chỗ xẻ tà, bất đắc dĩ nói: "Đừng quậy."
Cả người Đổng Vi cứng đờ, cô lại nghe thấy hai chữ "đừng quậy" này lần nữa.
Thịnh Kình Việt nhìn thấy vẻ mặt Đổng Vi dường như có chút không đúng, hơi không biết làm sao.
Anh vụng về nhẹ giọng giải thích: "Bây giờ còn đang ở trên xe, anh... anh sẽ có phản ứng, Vi Vi."
Đổng Vi xoay đầu trừng Thịnh Kình Việt, rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ gì vậy, nhưng mà rất kỳ lạ, oán hận trong lòng cô hơi phai nhạt đi, cô áp sát bên tai Thịnh Kình Việt nói: "Ý của anh là về khách sạn là được à?"
Đổng Vi nhìn thấy cả người Thịnh Kình Việt lập tức căng chặt, cô "hừ" một tiếng: "Anh đang nghĩ cái gì vậy, em mặc quần áo như vầy là để điều trị cho anh đó."
Thịnh Kình Việt không thay đổi nét mặt nhìn Đổng Vi, trong con ngươi sâu thẳm mang theo cảm giác áp lực, ngón tay anh nhẹ gõ vài cái lên da thịt mơn mởn của cô gái trên chỗ hở ra của tà váy. Đổng Vi còn tưởng anh định làm gì, lập tức đè tay anh lại.
Thịnh Kình Việt cong môi lên: "Thì ra em chỉ dám mạnh miệng thôi à."
Khuôn mặt hồng hồng của Đổng Vi lại ửng lên, bây giờ cô càng nghe những lời nói của Thịnh Kình Việt càng cảm thấy có hàm ý khác.
Đợi đến khi về đến khách sạn, Đổng Vi đi theo Thịnh Kình Việt vào phòng, cô nhướng mày nói: "Thịnh Kình Việt, em đến chữa bệnh cho anh."
Vốn Thịnh Kịnh Việt chỉ nghĩ Đổng Vi tùy tiện nói vậy thôi nhưng lại không ngờ rằng cô thật sự để anh ngồi trên sofa, từ trên cao nhìn xuống anh.
"Bây giờ anh hãy nói ra cảm giác khi em chạm vào anh."
Tay Đổng Vi chầm chậm men theo sống lưng hơi nhô lên của anh, trên miệng vẫn còn ép Thịnh Kình Việt nói ra cảm nhận.
Ngọn đèn vàng ấm áp rơi trên cơ thể được bao phủ bởi màu vàng kim của cô, ánh sáng đó chiếu lên trán anh nhìn thấy rõ ràng từng giọt mồ hôi trong suốt và gợi cảm.
"Vi Vi, em muốn anh nói ra cảm nhận gì?"
Thịnh Kình Việt cắn chặt răng, anh cảm thấy Đổng Vi đây chính là đang muốn lấy mạng anh.
"Em chạm vào anh, anh có cảm giác gì?"
Thịnh Kình Việt không nói, Đổng Vi cũng không thuận theo, quấn quýt lấy anh không tha: "Anh phải nói em chạm vào anh là cảm giác gì, sau đó một lát nữa anh sẽ nghĩ em thành người khác. Anh phải hiểu rằng người khác động chạm vào anh nhưng sẽ không tổn thương anh, anh cũng không được làm hại bản thân."
"Người khác chạm vào anh như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Sẽ không đâu." Thịnh Kình Việt nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, bàn tay nắm chặt lấy tay Đổng Vi trong vô thức, vị trí được thay đổi trong nháy mắt, anh đặt Đổng Vi trên người mình, mở mắt ra nhìn vào đôi mắt đang trừng lớn của Đổng Vi, cười nói: "Nên đẩy cô ta ra hay là đánh cô ta đây?"
Đổng Vi khẽ nhúc nhích nhưng không thể di chuyển, giật mình nói: "Thịnh Kình Việt, anh sẽ đánh phụ nữ à?"
"Không đánh, nhưng nếu như mà em quyến rũ anh ở đây, anh có thể sẽ... ăn em vào bụng."
Đôi mắt của anh nhiễm màu tình d*c, giống như hai ngọn lửa đang cháy trên băng, giây tiếp theo có thể thiêu rụi cô không còn chút gì.
Đổng Vi lập tức giãy giụa đứng lên: "Không được."
Thịnh Kình Việt lập tức thả lỏng tay ra, nghiêng đầu đi, "Anh chỉ nói thế thôi, em không muốn anh sẽ không ép buộc em."
Đổng Vi mặc lại áo khoác một lần nữa, hít vào một hơi thật sâu, chủ động đến gần Thịnh Kình Việt: "Em chỉ chưa chuẩn bị tốt thôi."
"Ừm." Thịnh Kình Việt giúp Đổng Vi cài chặt áo khoác lại, "Anh biết, anh cũng chưa chuẩn bị tốt."
"Anh chưa chuẩn bị tốt cái gì? Chưa chuẩn bị tốt việc chịu trách nhiệm với em sao?" Đổng Vi lập tức nổi giận.
Mới vừa rồi là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bây giờ lại xù lông trong nháy mắt.
"Anh sợ." Thịnh Kình Việt thả lỏng tay ra, đối diện với Đổng Vi, ánh sáng trong mắt anh bình tĩnh và tỉnh táo, thậm chí Đổng Vi cảm thấy cái gì anh cũng biết hết.
"Mấy ngày nay giống như đang mơ vậy làm cho anh cảm thấy không chân thực lắm."
"Nhưng mà cho dù là giả, anh cũng muốn nắm lấy thật chặt." Giọng nói Thịnh Kình Việt kiên định.
Đổng Vi há hốc miệng, cô vốn có thể nói vài lời ngon tiếng ngọt để xua tan lo lắng của Thịnh Kình Việt nhưng làm thế nào cô cũng không nói thành lời.
"Anh chưa chuẩn bị tốt, bởi vì anh vẫn cảm thấy mình không xứng với em."
Chính bởi vì nguyên nhân này, trước đây Thịnh Kình Việt mới không muốn gặp bác sĩ tâm lý, anh cảm thấy Đổng Vi xứng đáng gặp được một người rất tốt, nhưng mà ngay khi cô bỏ anh đi, anh mới phát hiện người rất tốt đó cũng không phải anh.
"Có rất nhiều ngưởi bởi vì tính cách của mình, vì những bóng ma thời thơ ấu và ảnh hưởng của gia đình từ lúc ban đầu, phải tốn rất nhiều thời gian chống chọi lại, bọn họ sẽ thay đổi chậm hơn so với những người khác, Vi Vi, em chờ anh khỏe lên được không?"
"Anh sẽ thay đổi tốt hơn, để dành cho em một người tốt nhất."
Tim Đổng Vi mềm mại đến không tưởng tượng được, cô vươn tay ôm lấy Thịnh Kình Việt, khóe mắt ẩm ướt: "Được, em sẽ chờ anh."
Cô đã nhập vào vai diễn quá sâu.
*
Từ Paris trở về Đổng Vi liên tục tham gia hơn mười show thiết kế đặt may cao cấp, thậm chí còn đi hai show GUCCI liên tiếp, mỗi show đều đầy hoàn mỹ, đầy ưu tú. Cô gái có ngũ quan tinh tế và khí thế mạnh mẽ ở các show diễn này trở thành tiêu điểm truyền thông mới trên toàn cầu.
Càng ngày cô có càng nhiều buổi quay chụp quảng cáo và làm đại diện thương hiệu, số lần xuất hiện trên TV cũng ngày một nhiều hơn, Đổng Vi đã trở thành một nhân vật đứng đầu trong thế hệ siêu mẫu mới, thậm chí còn đứng trong bảng xếp hạng của Forbes.
Hình như tất cả mọi chuyện đều thay đổi trở nên tốt hơn.
Từ sau khi Hồ Vân Linh đi du lịch cùng Tang Dụ trở về lần trước, tình cảm hai người nâng cao hơn một bậc.
Mặc dù đồ đạc của bà vẫn còn ở bên chỗ Đổng Vi, nhưng trên thực tế đa số lại ở Bắc Kinh, Trung Quốc.
Số lần Đổng Vi gặp Hồ Vân Linh dần thưa thớt, nhưng mỗi lần gọi video call đều có thể nhìn thấy vẻ tươi cười hạnh phúc của Hồ Vân Linh, trên mặt Đổng Vi cũng sẽ không tự giác mà nở nụ cười.
Hôm nay cô hẹn Thịnh Kình Việt đến nhà mình ăn cơm, chuẩn bị tự mình ra tay làm một số món ăn cho Thịnh Kình Việt. Cô xem sách dạy nấu ăn để tìm một vài món ăn, nhưng không ngờ cả việc mua đồ ăn cũng làm khó cô.
"Mẹ, mẹ xem dưa leo này phải chọn làm sao vậy? Đây? Hay là đây?" Đổng Vi dứt khoát gọi điện thoại cho Hồ Vân Linh hỏi xem phải chọn thức ăn như thế nào.
Hồ Vân Linh thông qua video call nhìn những quả dưa leo Đổng Vi chỉ cuống đã hơi héo vàng, vội vàng lắc đầu: "Con chọn loại màu xanh ấy, cầm cứng cứng, nhưng đừng có xù xì quá."
"Lớn bằng nhiêu đó có được không ạ?"
"Được đó."
Đổng Vi lại đi mua tôm và cá, cũng đều là Hồ Vân Linh chọn giúp cô.
Đổng Vi đang trả tiền thì nhìn thấy đầu bên kia video call Tang Dụ đã đi đến hôn Hồ Vân Linh, Hồ Vân Linh thẹn thùng đấm ông một cái, nhẹ giọng thì thầm: "Em đang gọi điện thoại cho con gái đó, anh đã làm xong mọi chuyện rồi à?"
"Ừ, mấy ngày hôm trước không phải em vẫn luôn mong ngóng về nhà hàng kia sao? Trưa nay chúng ta đi ăn nhé?"
"Được đó, đến lúc ấy anh phải đi dạo phố với em đó."
Đổng Vi hạ giọng khụ vài tiếng ngăn cản hai người đang show ân ái ở đầu bên kia, "Chào chú Tang, con sắp nói chuyện xong rồi, chú có thể đưa mẹ con đi dạo phố rồi đó."
Tang Dụ nở nụ cười sang sảng ở đầu bên kia: "Hôm nay Vi Vi mua đồ ăn như vậy là định mời người khác ăn cơm sao?"
"Vâng ạ." Đổng Vi cũng cười, cô còn chưa ra khỏi siêu thị bỗng nhiên nghe thấy trong siêu thị có người hô lên “có trộm”, cô quay đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện người kia bị mọi người vây xung quanh, nhìn không rõ lắm.
Ở đầu bên kia, Hồ Vân Linh lo lắng nói: "Vi Vi, lúc ra khỏi cửa cần phải cất tiền cho tốt, di động cũng phải cầm cho chắc, bây giờ có rất nhiều kẻ trộm, kẻ cắp."
"Con biết rồi, mẹ, mẹ đi dạo phố với chú đi, con mua thêm một chút đồ linh tinh nữa." Đổng Vi ngắt video call, sau đó đến cửa hàng hoa bên đường mua hoa, định sau khi về nhà sẽ c ắm vào bình.
Nhưng mà lúc cô đi ra khỏi cửa hàng bán hoa thì có cảm giác có người đi theo mình.
Sắc mặt Đổng Vi lập tức thay đổi, mặc dù đã rất lâu rồi không trải nghiệm nhưng Đổng Vi cảm thấy mãi mãi cô cũng không thể quên được loại cảm giác này.
Lúc cô vừa trốn thoát khỏi tay Đổng Thiện Kiền, mỗi lần cô lĩnh lương xong đều sẽ bị Đổng Thiện Kiền đi theo sau đòi tiền.
Mãi đến khi cô phải dọn nhà vô số lần mới thoát khỏi ông ta.
Bây giờ xem ra kẻ trộm vừa xong ở siêu thị chính là Đổng Thiện Kiền, có lẽ là ông ta vô tình nhìn thấy cô, không có tiền uống rượu nên lại muốn tìm cô đòi tiền.
Vẻ mặt Đổng Vi rất khó coi, rảo bước nhanh hơn, tiếp đó tùy tiện bước vào một siêu thị rồi đi dạo một lúc, sau đó đi ra ngoài bằng một cửa khác.
Sau đó cô quẹo khắp nơi ở những chỗ rẽ trên đường, mãi cho đến khi cảm giác này biến mất cô mới thở ra một hơi.
Sau khi Đổng Vi về đến nhà, đặt đồ ăn vào trong tủ lạnh, tiếp đến cắm hoa vào bình đặt ở ngoài ban công.
Cô nghĩ chắc không có chuyện gì đâu, lại không ngờ rằng chẳng bao lâu sau có người cầm bình rượu phá cửa bên ngoài, trộn lẫn trong tiếng thủy tinh vỡ nát là tiếng chửi rủa khó nghe: "Con đ ĩ tao nuôi, ông đây nuôi mày chính là để mày nuôi ông, bây giờ mày nổi tiếng rồi dám không nhận ông đây, ông đây nên đánh chết mày từ lúc mày còn bé tí!!"
Giọng nói của lão ta mang theo cơn say rõ ràng.
Lúc ông ta nhìn thấy cô trên đường đã nhớ đến ông ta thường thấy Đổng Vi trên TV, chắc chắn Đổng Vi có rất nhiều tiền.
Cũng bởi vì Đổng Thiện Kiền đã uống rượu, nếu không ông ta cũng không dám đến tìm Đổng Vi.
"Đổng Vi, bây giờ mày nổi tiếng rồi, không phải bởi dáng vẻ của mày đẹp sao, vóc dáng mày đẹp, mày nên cảm ơn tao, tao nói cho mày biết, trước đây nếu như không có tao, mày làm sao có thể trở thành minh tinh kiêu ngạo như ngày hôm nay, mấy thằng nhóc thối đó đã xé mày ra ăn sạch rồi!!"
"Tao thấy mày gọi điện thoại cho con đ ĩ kia, trước đây nó đã bỏ rơi mày mà mày có thể đối xử tốt với nó như vậy, còn tao nuôi mày đến lớn..."
Đổng Vi đứng sững tại đó, bên ngoài hét một tiếng cơ thể cô lại co rút lại một chút, một lát sau trực tiếp cầm điện thoại báo cảnh sát.
Cô tìm được một cây gậy bóng chày lớn trong nhà, cách một cánh cửa la lên: "Đổng Thiện Kiền, tôi nói cho ông biết, tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, nếu như ông không muốn bị bắt thì lo chạy trốn cho nhanh đi."
Đổng Thiện Kiền nghe thấy báo cảnh sát dường như đã bị k1ch thích, tiếng mảnh vỡ thủy tinh vẽ trên cửa vô cùng ghê tai, ông ta hung hăng nói: "Báo cảnh sát à? Cảnh sát có thể ở đây hàng ngày sao?"
"Hôm nay bắt tao đi, ngày mai tao lại đến, mày chuyển một cái nhà tao lại tìm một cái, tao khuyên mày nên cho tao chút tiền tiễn tao đi, nếu không mày sẽ không muốn cảm nhận lại tư vị mảnh chai bia đâu."
Đầu ngón tay Đổng Vi trở nên trắng bệch, đôi môi bị cắn rướm máu, tất cả trí nhớ dường như đều quay trở về lúc còn nhỏ, mùa hè hanh khô, nóng nảy, đục ngầu, mùi rượu thối của những người khác nôn ra, cô bị một người đàn ông cao lớn đè trên đất, bị chai bia rạch từng chút từng chút lên trên đùi.
Máu tươi, những lời chửi rủa dường như đều chất chồng vào khoảnh khắc này.
Bắp đùi đã sớm lành lại nổi lên một trận đau đớn trong vô thức.
Đau quá.
Đổng Vi chịu không nổi ngồi sụp xuống đất, ôm chặt lấy hai chân, gậy bóng chày rớt ra khỏi bàn tay.
Cô nghĩ mình đã sớm chạy thoát khỏi xóm nghèo kia rồi, cô nghĩ cô đã quên những ký ức đã bị chôn giấu rất sâu trong trí nhớ rồi, nhưng trong giây phút này, Đổng Vi mới phát hiện nó vẫn ở đó, mặc kệ cho cô có chạy trốn đến nơi đâu nhưng những kí ức đau đớn không chịu nổi vẫn giống như những con giòi dữ tợn trên mu bàn chân không thể hất đi khỏi.
Cô bịt chặt lấy đôi tai của mình, không muốn nghe tiếp những lời nói đó, không muốn nhớ lại quá khứ đau khổ này.
Như vậy dường như có một chút hiệu quả, Đổng Vi cảm thấy cô không nghe thấy âm thanh đó nữa.
"Vi Vi?"
Lúc Thịnh Kình Việt đi vào thì đá trúng gậy bóng chày phát ra một tiếng "keng", cô gái đang ngồi trong góc từ từ ngẩng đầu lên, trong tờ mờ tối chỉ lộ ra một đôi mắt mờ mịt, cảm xúc bên trong đó khiến người khác tan nát cõi lòng.
Tim anh co rút mãnh liệt, đau đớn, vươn tay ra về phía Đổng Vi, Đổng Vi lại tự mình đứng dậy, miệng thì thào hỏi: "Ông ta đâu rồi?"
Thịnh Kình Việt thu tay lại, đặt tại bên người, "Ở bên ngoài, bị anh đánh ngất đi rồi."
Đổng Vi bình tĩnh nhìn Thịnh Kình Việt, sau đó mò mẫm nhấc gậy bóng chày phóng ra bên ngoài.
Ngoài cửa là một nền toàn mảnh vụn thủy tinh, bia chất lượng kém ướt dính hết cả giày, người đàn ông cơ thể gầy yếu cong lưng ngã nhoài trên đất, trên mặt đầy dấu vết của tuổi già, đã sớm không còn dáng vẻ cao lớn không thể chống cự như trong trí nhớ nữa.
Cánh môi bị Đổng Vi cắn chặt từ từ được thả ra, những giọt máu rơi trên mặt đất trộn lẫn với chất lỏng của bia giống y như dòng máu cô đã chảy trước đây.
Thịnh Kình Việt vẫn đứng ở sau lưng Đổng Vi, anh có thể nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của cô, thẳng như vậy, mềm như vậy, giống như giây tiếp theo sẽ bị bẻ gẫy vậy.
Nếu cô cầm gậy bóng chày đánh ông ta, anh cũng không ngạc nhiên.
Gậy bóng chày lại rớt xuống đất một lần nữa.
Đổng Vi xoay người, ánh mắt đã khôi phục thần sắc, lại nhìn tay Thịnh Kình Việt, nói: "Ông ta không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có lẽ là khoảng một tiếng nữa sẽ tỉnh lại."
"Không phải em lo lắng cho ông ta, em không muốn ông ta làm bẩn tay anh thôi." Đổng Vi quay người một cái, định bước vào trong nhà, "Em đã báo cảnh sát rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."
Hai câu "không có chuyện gì" không biết cô đang tự an ủi bản thân mình hay đang an ủi Thịnh Kình Việt nữa.
Lúc cô nghiêng người đi qua, Thịnh Kình Việt cầm lấy tay Đổng Vi, "Đổng Vi, anh ở đây."
Khi Đổng Vi nhìn qua, ánh mắt Thịnh Kình Việt sâu sắc và điềm tĩnh, giống như đang nói “đừng sợ, anh đang ở đây”.
"Em không sợ." Lúc Đổng Vi mở miệng lại bỗng nhiên cảm nhận được một giọt nước mắt dừng ở khóe môi mình, cô dùng tay kia chùi nước mắt loạn xạ, "Em không... sợ."
Thịnh Kình Việt dùng lực một chút, trực tiếp kéo Đổng Vi vào trong ngực, cánh tay anh dùng sức như vậy, rắn chắc như thế, nóng bỏng như vậy cũng khiến người khác yên tâm như thế.
Đầu của cô bị ghìm chặt vào ngực anh, làm cho mùi hôi thối và những ký ức đều bị ngăn ngoài vòng ôm của anh, cũng không ai có thể nhìn thấy nước mắt của cô.
Hai tay Đổng Vi đang đặt ở hai bên hông dần dần siết lấy tay Thịnh Kình Việt, sống lưng thẳng tắp dần dần thả lỏng xuống, dựa vào trong ngực anh.
Tiếng khóc nỉ non đến mức dường như không nghe được truyền ra lại có thể khiến người khác tan nát cả trái tim.
Cô đau quá.
Cảm xúc của Đổng Vi đã sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc này, nước mắt tí tách rơi xuống. Thịnh Kình Việt lại càng dùng sức ôm lấy Đổng Vi, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nói khẽ: "Vi Vi, đừng sợ, đừng sợ, sẽ ổn thôi."
Một chuỗi nụ hôn tỉ mỉ dừng trên tóc mai của cô.
Đổng Vi khóc thật lâu mới dần dần ổn định cảm xúc, nhưng mà vẫn cứ nói "đau quá", Thịnh Kình Việt lo lắng không thôi. Anh lại bị Đổng Vi nắm lấy tay kéo vào trong váy.
"Đau ở đây này." Hai mắt Đổng Vi đẫm nước mắt, chóp mũi và chung quanh hốc mắt đều đỏ lên hết cả.
Đầu ngón tay anh chạm đến một chỗ da thịt không hề bằng phẳng, chỗ đó sạch sẽ, nóng bỏng. Thịnh Kình Việt nhìn vào mắt Đổng Vi, xốc góc váy lên thì nhìn thấy đóa hoa tường vi diễm lệ kia, vừa đẹp lại vừa mê hoặc người ta.
Đầu ngón tay anh mô phỏng theo những hoa văn phía trên, nhớ đến trước đây Đổng Vi đã bị cười nhạo bởi vì vết sẹo này.
Sau khi cô lớn lên cũng không loại bỏ vết sẹo này mà lại xăm một đóa hoa tường vi lên trên.
Cô gái khóc thút thít kể lại những chuyện trước kia: "Mẹ em bỏ đi theo người khác, cho nên ông ấy rất giận dữ, lúc em đi về, ông ta đã uống rượu rồi dùng mảnh thủy tinh rạch lên em, đau lắm, chảy rất nhiều máu."
Thịnh Kình Việt cắn chặt răng, anh chỉ biết Đổng Thiện Kiền đối với Đổng Vi không tốt, nhưng lại không biết vết sẹo này do đâu mà có, "Anh không biết..."
"Chắc chắn anh không nhớ, lần trước lúc em chuẩn bị nói cho anh..." Câu kế tiếp Đổng Vi còn chưa nói được mà cô đã khóc không thở nổi.
Làm sao anh lại không nhớ rõ chứ, anh vẫn nhớ rõ Đổng Vi là cô gái nhỏ trước kia, nhưng còn lần trước sao?
Thịnh Kình Việt nhớ lại một chút, nhớ đến rất lâu trước đây, có lần Đổng Vi kéo váy lên với anh.
Cô ngồi trên sofa, định kể về quá khứ của mình.
Vậy mà anh nói cái gì?
Anh nói vì sao cô lại đói khát như vậy.
Thịnh Kình Việt thật sự muốn cho bản thân mình một cái tát, anh biết chân Đổng Vi đã từng bị thương, nhưng đối với anh mà nói, bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô đều có sức hấp dẫn đối với anh. Anh căn bản không chú ý đến chỗ vết thương đó. Lúc Đổng Vi kéo vạt váy lên với anh, anh sợ bản thân sẽ suy nghĩ lung tung, mở miệng không hề lựa lời đã nói ra những lời nói đó.
"Rất xin lỗi." Thịnh Kình Việt cúi xuống đùi Đổng Vi, trong lòng đau đớn.
Đổng Vi lắc lắc đầu, sau khi thở hổn hển thì khẽ thở ra, "Đau quá."
Hoàn cảnh và những lời chửi bới tương tự khiến cô lâm vào một loại ảo giác đau khổ.
Đóa hoa kia tươi đẹp như vậy, xinh đẹp như thế, anh cúi đầu lại gần chỗ đó.
Đổng Vi suy nghĩ lan man, "Anh làm gì vậy?"
Thịnh Kình Việt chậm rãi men theo đóa hoa tường vi hôn lên nơi đó: "Anh hôn sẽ không đau nữa."
Ngày hôm đó cảnh sát đến mang Đổng Thiện Kiền đi, Đổng Vi hoàn toàn không biết gì cả, cô khóc mãi, đến lúc cuối cùng bởi vì những nụ hôn của Thịnh Kình Việt khiến cho không còn chút sức lực nào, rốt cuộc yên tĩnh ngủ mất.
Tất cả mọi việc đều do Thịnh Kình Việt xử lý. Không biết anh đã nói gì với cảnh sát, Đổng Thiện Kiền bị phán tạm giam dài nhất là sáu tháng, sau đó cảnh sát gọi điện thoại cho cô yêu cầu cô mang quần áo qua.
Đổng Vi từ chối, nhưng cảnh sát bên kia lại nói cô chỉ cần đưa quần áo đến là được, cô sẽ không phải nhìn thấy Đổng Thiện Kiền, Đổng Vi mới đồng ý đi.
Đổng Vi nhìn thấy Tây Thành quen thuộc, lụp xụp, đã rất lâu rồi cô không đến nhưng những ký ức ở nơi này giống như đã khắc vào trong xương cô, khiến cô đau đớn cả đời.
Cô đi đến cửa mới phát hiện vậy mà đối diện lại mở một tiệm sửa xe, đối diện cửa nhà Đổng Thiện Kiền.
Bên trong có một chiếc xe đang đậu, ông chủ tiệm sửa xe dường như đang sửa chữa gì đó ở dưới gầm xe.
Đổng Vi dời ánh mắt qua cánh cửa quen thuộc, lẳng lặng nhìn tòa nhà kia, nơi đã chứng kiến tất cả những ký ức đen tối thời thơ ấu của cô, bây giờ cô phải đi vào.
Cô bước hai bước, lại đột nhiên quay đầu lại ngó quanh bốn phía.
Đổng Vi cảm giác có người đang nhìn cô.
Trên đường vắng vẻ không có ai, lá cây men theo ánh mặt trời rớt xuống đất, Đổng Vi còn tưởng rằng cô cảm giác sai, kết quả Thịnh Kình Việt lại ra khỏi gầm xe.
Đổng Vi hơi ngạc nhiên, "Tại sao anh lại ở đây?"
"Chỗ này tiền thuê khá rẻ."
Trên mặt anh dính dầu máy, bởi vì mặt trời rất nóng khiến da anh biến thành màu lúa mì, mồ hôi lăn dài, những khối cơ bắp săn chắc phiếm màu vàng của nắng, bờ vai cong thành hình vòm cung.
Anh ở Đông Thành, còn bên này là Tây Thành.
Thịnh Kình Việt nói dối thật sự rất vụng về.
Anh đang theo dõi Đổng Thiện Kiền.
Nhưng mà bởi vì Thịnh Kình Việt như vậy, là người đàn ông nhanh như chớp trên đường đua, càng khiến cô động lòng hơn so với người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngày thường.
"Anh... Tại sao anh lại biết ông ta ở đây?" Đổng Vi ngập ngừng hỏi.
"Lần trước anh đến đây đưa tiền thì biết."
Thịnh Kình Việt đưa tiền cho Đổng Thiện Kiền sao?
Đổng Vi nhớ đến thời điểm lúc cô vừa chia tay với Thịnh Kình Việt, cô để cho Đổng Thiện Kiền đi tìm Thịnh Kình Việt đòi tiền, kết quả anh thật sự cho ông ta tiền sao?
Mũi chân Đổng Vi đá đá hai cái xuống mặt đất: "Em sẽ trả lại số tiền đó cho anh."
Thịnh Kình Việt lau mồ hôi trên chóp mũi, hormone mạnh mẽ cũng đến theo, "Không cần phải trả tiền, để cho anh sờ thêm một lần là được."
"Sờ cái gì?" Đổng Vi không rõ vì sao.
"Đóa hoa đó."
Đổng Vi nhớ đến lần trước Thịnh Kình Việt từ từ hôn lên trên men theo đóa hoa tường vi, mãi cho đến khi...
Thình Kình Việt nhìn thấy dáng vẻ của Đổng Vi, cười mỉm, "Không phải là đóa hoa kia, là hình xăm của em."
Lập tức, mặt Đổng Vi càng ngày càng đỏ.
Nụ cười của Thịnh Kình Việt giống như đang chế giễu cô suy nghĩ nhiều quá, cô liếc mắt nhìn Thịnh Kình Việt, kiêu ngạo ngẩng đầu, "Không được, đóa hoa đó không phải chỉ có chút tiền đó là đủ đâu."
Nói xong cô vội vàng quay người vào phòng.
Sau khi bị Thịnh Kình Việt làm gián đoạn, lúc một lần nữa bước vào căn phòng này, Đổng Vi phát hiện vậy mà cô có thể bình tĩnh nhìn quanh đánh giá căn phòng.
Cô nhìn về phía bên cạnh chiếc cửa sổ rách nát, ở chỗ đó trước đây có đặt một bình hoa, góc tường còn có dấu vết được vạch lên đo chiều cao của cô, cho dù phần sau đó đã bị vết ố rượu làm bẩn, nhưng những ký ức này không cách nào bị nhiễm bẩn.
Người kia đã già rồi, rốt cuộc ông ta không thể đè cô lại nữa, cuối cùng ông ta cũng không thể làm cô bị thương nữa rồi.
Đổng Vi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh thu dọn vật dụng của Đổng Thiện Kiền, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang đợi cô.
Anh đứng ở bên đó, im lặng nhìn cô, chiếc cằm tinh tế đến mức lóe sáng dưới ánh mặt trời, cô biết là cô nhìn lầm rồi, nhưng cô vẫn lộ ra một nụ cười tươi rói như trước: "Bữa ăn lần trước còn chưa có làm xong, lần này anh có thể đến làm không? Em sẽ làm trợ thủ cho anh."
"Được."