• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba giờ sáng, Thịnh Kình Việt tỉnh dậy từ cơn mơ.

Anh mơ về lúc còn ở bên Đổng Vi, ngay cả khi cô khống chế cử động của mình, thì mỗi lần người con gái đó gặp anh, đôi mắt sẽ không kìm được mà sáng lên. Anh vẫn nhớ góc áo tung tăng nhảy nhót của cô như xưa, đầu ngón tay co quắp rồi lại duỗi ra.

Những động tác nhỏ của cô rất đáng yêu và thú vị.

Thịnh Kình Việt cầm điện thoại lên, xem nhật ký trò chuyện của mình và Đổng Vi.

Lời nói của cô ban đầu phấn khích, đến cuối lại ảm đạm.

Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên màn hình, mỗi lần anh nhận được tin nhắn từ cô, anh đều đợi rất lâu mới trả lời. Rõ ràng vừa liếc mắt đã thấy, nhưng không dám hồi âm, thậm chí gõ một câu dài ra, cuối cùng đều sẽ biến thành hai chữ ngắn ngủn, đã thế còn xóa hết toàn bộ không trả lời nữa.

Bây giờ anh muốn trả lời cũng không thể làm được nữa.

Ánh đèn đường bên ngoài nhảy ra từ trong khe hở trên cửa sổ, quanh quẩn trên rèm cửa.

Quả thực anh quá ích kỷ, cứ tự cho mình là đúng.

Trước kia anh cho rằng Đổng Vi sẽ không thể rời xa anh, vì thế mới làm ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ phát hiện cô đã hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của anh thì đã muộn.

Cô bước đi tự nhiên như vậy, còn anh lại không thể chấp nhận sự đau đớn khi không có cô.

Sau đó anh lại đến tìm cô.

Thịnh Kình Việt cương quyết nhắm mắt lại, anh hết cách, anh không nỡ, anh căn bản không thể chống lại nỗi nhớ lũ lượt kéo đến.

Bây giờ anh chỉ muốn cho cô tất cả sự dịu dàng và tốt nhất trên thế gian này, sau đó trốn trong suy nghĩ đen tối, tĩnh lặng yêu cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Khiết nhìn thấy Đổng Vi thì phát hiện mắt cô sưng húp, “Cậu sao vậy?”

“Tối qua trong phòng tớ có vài con bọ, rõ ràng tớ đã chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống rất thấp nhưng vẫn bị chúng cắn.” Đổng Vi bất lực.

“Được rồi, tớ còn tưởng cậu khóc cơ.”

“Không có.” Đổng Vi mỉm cười, “Đi lên lớp thôi.”

Ánh mắt của Đổng Vi đảo quanh một vòng, khó chịu chớp chớp mắt, mắt cô vừa khô vừa sần. Sau khi không thấy Thịnh Kình Việt, cô khẽ thở phào, xem ra anh bị cô đuổi đi rồi.

***

Cuộc thi Người mẫu Tinh anh Thế giới rất quan trọng đối với mỗi người mẫu, tổng quán quân của khu vực Trung Quốc sẽ tiến vào cuộc thi quốc tế tiếp theo. Những người tham gia cuộc thi còn lại sẽ được ưu tiên đề cử tham các cuộc thi Người mẫu Trung Quốc Thời đại mới và cuộc thi Hoa hậu Du lịch Thế giới.

Cuộc thi được chia thành tạo hình trước ống kính, điều kiện hình thể, thể hiện sân khấu v.v.., trong đó phần thể hiện trước ống kính do chụp ảnh và video hợp thành thì cần phải chụp ngoại cảnh, các giáo viên lớp huấn luyện sẽ tổ chức trên núi Hoa Kinh ở Hoa Kinh để chụp hình cùng mọi người.

Phong cảnh nơi đó không chỉ tươi đẹp mà còn đậm hơi thở nhân văn, thấm nhuần bản sắc Trung Hoa, có thể thỏa sức cho người mẫu cho ra những bức ảnh có sức thể hiện cao.

Đi catwalk cả một ngày, Tô Khiết mệt đứt cả hơi, cô xách giày cao gót trong tay, đi về hướng khách sạn.

“Giờ cậu không thấy mệt sao?” Tô Khiết thấy Đổng Vi không có phản ứng gì bèn hỏi.

Đổng Vi lắc đầu: “Không sao, việc huấn luyện ở đây còn dễ thở hơn việc huấn luyện trước kia của tớ một chút.”

Vốn dĩ cô không quen đi giày cao gót, nhưng trong một tháng luyện tập ở chỗ Catherine, cô đều sẽ mang nó mọi lúc để bản thân buộc phải quen với nó.

Vì Catherine đã nói giày cao gót là vũ khí chiến đấu của bọn họ, nếu ngay cả vũ khí của mình còn không quen, vậy thì làm sao có thể chiến thắng trong cuộc thi được.

“Kiên cường quá, tớ thì chưa huấn luyện qua, mọi lần đều tự đi trong nhà thôi.”

Đến cửa khách sạn liền có người tặng cho Đổng Vi một bó hoa hồng: “Trần tiên sinh nói tối nay mời cô ăn cơm.”

Đổng Vi phì cười nhận lấy bó hoa, Trần Dịch này đúng là có chút ấu trĩ, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mỗi lần thấy cậu ấy, trái tim cô đều trở nên thoải mái.

“Lại là tiểu Trần tiên sinh đó sao?”

Thỉnh thoảng Trần Dịch sẽ đến tìm Đổng Vi, Tô Khiết cũng đã nhìn thấy cậu rồi.

Đổng Vi ôm bó hoa, gật đầu, “Cậu ấy chính là một đứa trẻ.”

“Trẻ con mà ngày nào cũng tặng cậu thuốc mỡ sao? Còn tặng cậu giày cao gót chống ma sát chân? Ban đầu tớ nghĩ người này sao mà ngốc vậy, ngày ngày tặng cậu những thứ đồ này, bây giờ xem ra lãng mạn phết đấy.”

Điều Tô Khiết nói là, mỗi lần họ huấn luyện trở về, Đổng Vi đều sẽ thấy một gói hàng nhỏ ở trước cửa, bên trong sẽ có thảo dược ngâm chân thư giãn gân cốt, có dụng cụ xoa bóp ngón chân, có gối giúp dễ ngủ.

Nụ cười trên mặt Đổng Vi trở nên ảm đạm, vô thức dùng tay ngắt từng cánh hoa hồng, những thứ đó vốn không phải Trần Dịch tặng.

Trần Dịch không phải là người như vậy.

Đầu ngón tay của Đổng Vi truyền đến một trận đau nhói, lúc này cô mới nhận ra ngón tay mình bị gai đâm trúng, máu đỏ chảy ra.

Cô về phòng, đem tất cả đồ bỏ vào hộp rồi chuyển xuống đại sảnh ở tầng dưới: “Xin chào, phiền mọi người giúp tôi đưa cái này cho người sẽ đến cửa phòng tôi vào sáng mai được không?”

Những nhân viên phục vụ nhìn nhau rồi gật đầu.

Họ có ấn tượng khá sâu sắc về người đàn ông đó, vừa cao vừa đẹp trai, mỗi ngày đều đúng giờ đưa đồ qua.

Nhìn thấy bọn họ đặt đồ xuống, trong lòng Đổng Vi liền có suy đoán.

“Vi Vi, tôi đến rồi.”

Giọng nói của Trần Dịch cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, Đổng Vi quay đầu liền bắt gặp Trần Dịch với mái tóc vuốt ngược ra sau, tóc xoăn mềm mại dính vào da đầu, trông già đi ít nhất cũng phải bốn năm tuổi.

“Cậu hóa trang kiểu gì vậy?” Đổng Vi cười đi theo cậu ra ngoài.

“Đừng cười, hôm nay chị phải gọi tôi là anh.” Trần Dịch nhướn mày đắc ý, “Thực ra tôi là anh của Trần Dịch, tên là Trần Đại Dịch, năm nay 30 tuổi. Em gái xinh đẹp êi, muốn ra ngoài chơi với tôi không?”

Nhân viên lễ tân của khách sạn đều đang nhìn, mặt của Đổng Vi hơi đỏ, cô đập cho Trần Dịch một cái vào đầu: “Tôi thấy đầu của cậu bị cửa kẹp rồi, có muốn ra ngoài ăn nữa không đây?”

“Ai za, đi chứ, mà xem ra Vi Vi không thích tôi như thế này rồi.” Cậu đảo mắt, đè giọng xuống, “Được, vậy chị có thích Trần Tiểu Dịch không? Tôi còn có một cậu em trai, da trắng đẹp trai chân dài.”

Đổng Vi nghiêng đầu lườm cậu một lát, cô nhướn mày, cong môi mang theo chút khiêu khích: “Tôi sợ kỹ thuật của Trần Tiểu Dịch không được.”

Lần này đến lượt Trần Dịch đỏ mặt, cậu mấp máy môi, không dám nói chuyện.

Cậu cũng không biết kỹ thuật của mình như thế nào, bố cậu cũng cho phép cậu quen bạn gái, nhưng không cho cậu làm xằng bậy.

Đổng Vi ngẩng đầu, đi ở phía trước, “Sao còn chưa đi?”

Trần Dịch theo sau cô, đột nhiên cảm thấy mình mới là người bị trêu ghẹo.

Ngày hôm sau, khi Thịnh Kình Việt đến liền nhận được cái hộp đó, bên trong đều là những thứ anh đã tặng cho Đổng Vi, chưa một thứ gì được động vào.



Anh cầm tấm thiệp bên trong lên, khi mở ra liền thấy nét bút của cô: Tôi không cần những thứ này của anh, anh đừng có theo tôi như một tên bi3n thái nữa được không?

Nhân viên lễ tân thấy rõ ràng trên mặt người đàn ông đó không chút biểu cảm, nhưng lại buồn giống như khóc, không kìm được bước qua: “Vị tiên sinh này, cô gái này đã trả phòng ở chỗ chúng tôi rồi.”

“Tôi biết rồi.” Thịnh Kình Việt ôm lấy chiếc hộp, cơ bắp trên cánh tay gồ lên, “Làm phiền rồi.”

Hoa Kinh bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi lộp độp trên đường xe chạy, cuối cùng toàn bộ ngọn núi đều đã bị thấm ướt, nước đọng thành vũng trên mặt đường.

Bánh xe lao vút qua, vũng nước bắn lên tung tóe.

Một đám người đứng trên đỉnh núi, dõi mắt theo chiếc xe bên dưới, màn mưa như bị anh xé rách, người dẫn đầu ném điếu thuốc xuống đất nghiền nát: “Con mẹ nó thằng điên nào đây? Lấy xe con lái làm xe đua? Từ khi nào mà Hoa Kinh có nhân vật như thế này vậy?”

Bọn họ là nhóm phú nhị đại* của Hoa Kinh, nhân lúc rảnh rỗi đến đua vài vòng, kết quả gặp phải mưa, vì để an toàn nên đã l3n đỉnh núi trú mưa, sau đó trố mắt nhìn chiếc xe không ngừng chạy ở bên dưới.

* 富二代: Cậu ấm cô chiêu con nhà giàu thế hệ thứ hai.

“Không ổn rồi, tao ngứa tay quá, tao cũng xuống dưới chơi vài vòng, xem hắn thế nào.”

Đinh Phi Vũ ném một câu, sau đó liền lái chiếc Aston Martin của mình lên đường núi.

Tiếng gầm rú nổ lên trong nháy mắt, chiếc xe đua bẹt màu xanh như tên bắn, chờ thời cơ xông lên, rồi nhanh chóng vượt qua chiếc xe con màu đen kia.

Trong lòng Đinh Phi Vũ đắc ý, nhưng lại phát hiện không sao cắt được chiếc xe ở đằng sau.

Sau khi chạy hai vòng trên đường núi, Đinh Phi Vũ dừng ở giữa đường chặn Thịnh Kình Việt.

Anh ta vỗ lên nắp xe của anh, “Cậu xuống đi, tôi đổi xe với cậu, cậu lái chiếc kia.”

Thịnh Kình Việt xuống xe, cơn mưa bỗng nhiên trở nên nặng hạt, cả hai người đều ướt sũng, nước mưa chảy xuống theo lông mày của anh, mang theo một tia thù địch.

Đinh Phi Vũ hất tóc, hét lớn: “Hãy cho tôi thấy thực lực chân chính của cậu!”

Thịnh Kình Việt lạnh lùng nhìn anh ta một cái, sau đó lướt qua rồi leo lên chiếc Aston Martin.

Trong lòng Đinh Phi Vũ có chút kích động, anh ta muốn thử xem có thể dùng chiếc xe rách nát này đuổi theo xe của mình không.

Thế nhưng anh ta đã chẳng thấy bóng của xe mình nữa.

Đinh Phi Vũ sửng sốt vài giây, tức tốc đuổi về trước, nhưng ngay cả cái đuôi xe của mình cũng chẳng nhìn thấy, liền vỗ vào vô lăng, không kìm được cười lên: “Mẹ kiếp, đúng là thằng điên, mình mà đuổi theo hắn, có lẽ mạng cũng chẳng còn.”

Đàn ông luôn khao khát nhiệt huyết như vậy, người khác làm được những điều mà mình không làm được, sau khi mang vài phần kính phục thì cảm tình cũng thêm sâu đậm.

Anh ta chậm rãi lái xe l3n đỉnh núi, mưa cũng đã ngừng.

Nhìn thấy người đàn ông đó dựa vào xe, ánh mắt còn có thêm vài phần nóng bức hơn vừa rồi. Quả nhiên khiến cho con người ta sục sôi máu huyết cũng chỉ có đua xe mà thôi.

Đinh Phi Vũ cảm thấy mình đã tìm được người chung sở thích, bước qua đó rút một điếu thuốc, cắn trong miệng: “Sao nào, xe của tôi khá chứ?”

“Ừm, có thể đổi hộp số tự động sang hộp số tự động Touchtronic3 tám cấp của ZF, tốc độ khởi động có thể nâng lên hai giây.” Giọng nói của Thịnh Kình Việt có chút trầm thấp.

Mắt Đinh Phi Vũ sáng lên, lẩm bẩm vài tiếng: “Lợi hại lắm.”

Thịnh Kình Việt xoay người, chuẩn bị lái xe xuống núi, liền nghe người phía sau hét lớn: “Có muốn đi với chúng tôi đến núi Hoa Kinh bên cạnh xem không? Núi bên đó có ngôi chùa rất thiêng, hơn nữa vài ngày trước còn có một nhóm người mẫu đến đó, không biết hôm nay còn ở đó không, cậu muốn đi xem cùng với chúng tôi chứ?”

Bước chân của Thịnh Kình Việt dừng lại, trái tim còn đập mạnh hơn so với lúc đua xe vừa rồi.

***

Mấy người Đổng Vi đã đến đây được hai ngày nhưng trời vẫn mưa suốt. Hôm nay trời vừa tạnh, giáo viên liền gấp rút để bọn cô ra ngoài chụp ảnh: “Mọi người nhanh lên nào, tranh thủ bù lại thời gian hai ngày trước, nhưng nhất định phải chú ý an toàn đấy.”

Mỗi học viên đều có nhiếp ảnh gia của riêng mình, nghe thấy lời giáo viên nói, mọi người đều tản ra đi tìm nơi thích hợp để chụp ảnh.

Video cần dùng cho cuộc thi Đổng Vi sẽ quay khi chuẩn bị trở về, còn ở đây chỉ cần chụp vài tấm là được.

Nhưng cô cứ không hài lòng về những tấm ảnh chụp được.

“Hay là như vầy, chúng ta đến hang đá bên kia chụp đi?”

Nói là hang đá nhưng thực chất là đủ thể loại đá được chất đống lên nhau, vì bên đó chẳng có cây cỏ gì.

Đổng Vi gật đầu, đi theo thợ chụp ảnh đến bên kia, kết quả lại đụng phải Thịnh Kình Việt.

Cô cau mày, khuôn mặt lộ ra một tia chán ghét: “Sao anh lại ở đây?”

Thịnh Kình Việt mím môi, anh muốn nhìn thấy Đổng Vi, anh sợ cô quên anh.

Đám Đinh Phi Vũ bắt kịp Thịnh Kình Việt từ phía sau: “Tôi thấy bọn họ rồi, ở phía bên kia đó, cậu muốn đi xem không? Ngôi chùa đó ở phía trước rồi, cậu qua đó chứ?”

Đổng Vi lúc này mới ý thức được Thịnh Kình Việt đến đây chơi cùng với bạn, chứ không phải cố ý đến tìm cô.

Cô hít sâu một hơi: “Xin lỗi.”

Thịnh Kình Việt lắc đầu: “Lúc trước anh làm phiền em rồi.”

“Biết vậy là tốt.”

Giọng điệu của Đổng Vi không được tốt, lúc lướt ngang qua người Thịnh Kình Việt, cô có thể cảm thấy mùi ẩm ướt trên người anh, nó bất giác quấn lấy trái tim cô.

Nghe giọng điệu cục cằn của Đổng Vi, Đinh Phi Vũ chậc một tiếng, rồi đi đến bên cạnh Thịnh Kình Việt: “Đắc tội với người ta rồi hả.”

Thịnh Kình Việt không đáp: “Mọi người qua đó đi, tôi lên ngôi chùa trên núi xem.”

“Ok, cậu đi đi.”

Chụp vài tấm ảnh bên đống đá ngổn ngang, Đổng Vi dần tìm thấy được cảm giác.

Nhìn thấy những tấm ảnh đó, cô mở miệng nói: “Tôi đứng trên tảng đá, cậu giúp tôi chụp một tấm.”

“Ok.”

Giờ trời đã sắp tối rồi, tảng đá có màu trắng nhợt nhạt, cô mang chiếc váy dài màu cánh sen, mang lại cảm giác cấm dục. Đứng trên tảng đá, toàn thân chỉ có môi và tóc là có màu sắc, màu đen và màu hồng hòa quyện với nhau.

Gió trên đỉnh núi rất lớn, chiếc váy xẻ tà bị gió thổi tung lên, sự quyến rũ trên làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện, phảng phất như một đóa hoa mọc ra từ đá, quấn quanh chân của cô.

Sống lưng thẳng tắp, cần cổ thon dài, sức sống mãnh liệt giữa mày mắt dường như thiêu rụi cô.

Lạnh lùng và mê hoặc, sức sống và sự thoát tục dung hòa lại với nhau, cô là nữ thần của sự hy sinh, thỉnh cầu cơ hội sống cho mảnh thiên địa này.

Nhiếp ảnh gia đã phấn khích đến nỗi có chút run tay, sau khi chụp xong liền thốt lên: “Hoàn hảo, thực sự quá hoàn hảo, bức ảnh này chắc chắn sẽ lấn át tất cả!”



Đổng Vi nhìn người đàn ông ở đằng xa, biểu cảm hòa nhã, sau khi nghe thấy nhiếp ảnh gia nói mới nhảy xuống khỏi tảng đá, có điều cô nhảy hơi vội, kết quả khiến cho mình bị trẹo chân.

“Cô không sao chứ?” Nhiếp ảnh gia hết hồn, vội vã chạy đến đỡ Đổng Vi dậy.

Mồ hôi rịn ra trên trán của Đổng Vi: “Cho tôi xem ảnh chụp.”

“Chân của cô?”

“Cho tôi xem trước đã.”

Ai cũng có thể nhìn ra, rằng cô quan tâm đ ến cuộc thi này thế nào.

Thịnh Kình Việt đã đi đến, bước chân có hơi hỗn loạn.

Nhìn bức ảnh, Đổng Vi cắn chặt răng, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Được rồi, đưa tôi đến bệnh viện đi, chân tôi bị trẹo rồi.”

Hiện tại chân cô không thể cử động, một khi động sẽ đau chết đi sống lại.

“Anh cõng em.” Thịnh Kình Việt bước đến nói.

Nhiếp ảnh gia nhớ đến lời nói giữa Đổng Vi và Thịnh Kình Việt lúc trước, bèn cảnh giác nhìn anh.

Mồ hôi của Đổng Vi chảy xuống cằm, cô hít một ngụm, khuôn mặt mang theo chút trào phúng: “Thịnh tiên sinh, tôi không dám để anh nôn thêm lần nữa đâu.”

Thịnh Kinh Việt không có lúc nào là không căm ghét căn bệnh của mình. Anh không dám chạm vào Đổng Vi là vì sợ rằng mình sẽ nôn ngay trước mặt cô.

Có lẽ chẳng có người con gái nào muốn biết khi bạn trai của mình chạm vào mình, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là những chuyện kinh tởm đẫm máu.

Bọn họ đưa một nữ bác sĩ lên, nhưng nữ bác sĩ chỉ kiểm tra nhẹ một chút, Đổng Vi đã đau không chịu nổi, Thịnh Kình Việt cắn chặt răng, gằn ra một câu: “Cô nhẹ chút.”

Đổng Vi khẽ liếc nhìn anh.

Nữ bác sĩ thu tay về: “Mau chóng đến bệnh viện đi, tôi chỉ mang theo đá chườm thôi.”

Đổng Vi nói: “Có ảnh hưởng đến cuộc thi sau này không?”

“Không nói trước được, bây giờ tôi không dám kiểm tra, nếu như trật khớp, chỉ cần đến bệnh viện nắn lại là được, nửa tháng là có thể đi lại. Nếu bị gãy xương thì cần phải bó bột.”

“Có lẽ là trật khớp, bác sĩ giúp tôi xem thử.” Chân của Đổng Vi đã sưng lên, da cô trắng bệch, trông có chút dọa người.

Nữ bác sĩ cau mày, “Có thể rất đau đấy.”

“Vâng.”

May thay sau khi kiểm tra thì đúng là trật khớp, nữ bác sĩ đặt túi đá lên, “Tốt nhất nên nhanh chóng đến bệnh viện, tránh máu không được lưu thông.”

Đổng Vi nhìn thấy Thịnh Kình Việt cũng ngồi lên xe rồi, cô dời ánh mắt đi, không ngăn cản anh.

Bởi vì trời tối, lại là đường núi nên xe lái rất chậm. Mồ hôi của anh chảy còn nhiều hơn của Đổng Vi, anh thậm chí còn hơi thô bạo nói: “Có nhanh lên chút được không?”

Đây là lần đầu tiên cô thấy Thịnh Kình Việt lo lắng như vậy, giống như một con sư tử bị chọc giận, cô c ắn môi dưới, anh đang làm gì vậy?

Đau lòng vì cô ư?

Nhưng anh không biết trái tim cô trước kia còn đau hơn bây giờ sao?

“Để tôi lái cho.” Thịnh Kình Việt không kìm được nói, “Để ông lái tiếp, chân cô ấy sẽ phế mất.” Nữ bác sĩ muốn mở miệng nói vết thương không nghiêm trọng như vậy, nhưng nhìn bộ dạng của Thịnh Kình Việt, cô vẫn sáng suốt không nói gì.

“Để anh ấy lái đi.” Sau khi Đổng Vi nói, tài xế mới dừng xe, đổi vị trí.

Đinh Phi Vũ vốn tưởng rằng biến xe con thành một chiếc xe đua đã ghê gớm lắm rồi, kết quả lại thấy một chiếc xe cấp cứu lượn vòng trên đường núi y như xe đua, anh ta không khỏi há hốc mồm, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất.

Chiếc xe chạy rất nhanh nhưng rất vững vàng, người đàn ông đó rõ ràng rất sốt ruột, nhưng tay lại không hề run rẩy.

Chỉ đó điều đường xuống núi bị một cái cây đổ giữa đường chặn lại.

“Có lẽ là bị gió thổi đổ.”

“Tôi bế cô ấy xuống.” Thịnh Kình Việt xuống khỏi xe, ánh mắt anh sâu xa.

Nữ bác sĩ nhíu mày: “Thế thì chậm quá, để tôi thử giúp cô ấy nắn lại xem, tuổi còn trẻ, sức khỏe tốt, đến lúc đó chỉ cần bôi thuốc là được.”

Đổng Vi ngồi trên ghế, góc váy quấn vào bắp chân, nữ bác sĩ chạm cô một cái, cô đã đau thấu tâm can, căn bản không thể xuống tay được.

“Cậu đến giữ chân của cô ấy.” Bác sĩ chỉ Thịnh Kình Việt.

Đêm tối mờ mịt, Đổng Vi muốn nói không cần, một giây sau, mắt cá chân của cô đã bị tóm chặt.

Lòng bàn tay thô ráp nóng hổi dán sát vào làn da của cô, thật chặt, thật chặt, cứ như sợ cô sẽ chạy mất.

Cô nhìn Thịnh Kình Việt, sắc mặt anh trắng nhợt, tựa hồ như sẽ lập tức buông tay, nhưng bàn tay trên cổ chân lại cho thấy ý nghĩa tương phản.

Thịnh Kình Việt ngẩng đầu, Đổng Vi bèn nhìn thấy ánh mắt của anh.

Ánh mắt anh bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút lạnh lùng, nhìn như hoàn toàn không có d*c vọng, nhưng lại tham lam thành tính. Sáng rõ trong đêm tối như vậy, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy mình như bị một con dã thú nhìn chòng chọc.

Anh sẽ không buông tay, cho dù có chết cũng không buông.

Đổng Vi đột nhiên lóe lên suy nghĩ này.

Cô sững sờ vài giây, liền nghe thấy tiếng răng rắc, nơi cổ chân đau như gãy cả ngày trời, những giọt nước mắt tuôn ra.

“Ổn rồi, bây giờ cử động chân, có phải đỡ hơn một chút rồi không.”

Nước mắt của Đổng Vi lấp lánh trong đêm tối, nghe tiếng của bác sĩ, cô nhẹ nhàng cử động một chút, tuy rằng còn đau, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều rồi, vì thế cô gật đầu.

“Anh đưa em đến bệnh viện.” Thịnh Kình Việt bế cô ra khỏi ghế, bước qua những chướng ngại vật vắt ngang trên đường, băng qua muôn sông ngàn núi.

Bước chân của anh vừa gấp vừa nhanh, cánh tay siết chặt cô gái vào lòng.

Anh biết cô ghét anh.

Nhưng anh nguyện ý bóp nát trái tim mình, rồi đưa đến trước mặt cô từng chút, từng chút một.

Đổng Vi ôm lấy eo của Thịnh Kình Việt, eo của anh gầy còm, nhưng lại vững chắc lạ thường. Dưới lòng bàn tay có cảm giác bức xạ ấm áp và ẩm ướt, cánh tay của anh khẽ run lên.

Không phải là bế không nổi, mà là sợ hãi.

Vầng trăng sáng đã lên cao, như là tuyết mịn, như là sợi bông hắt lên người, anh như nở rộ trong tuyết, ánh trăng vấn vít trên khuôn mặt anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK