“Tôi là tỳ nữ của anh...”
Tiêu Băng Tuyết nói trong nước mắt.
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt uất ức rơi lệ của cô, nhưng lại không cảm thấy gì cả.
Suy cho cùng, ngay từ đầu cô là người đã có thành kiến với hắn, luôn nhìn hắn bằng con mắt khác, bây giờ khóc lóc cũng không thể chiếm được cảm tình của tôi.
“Tiểu thư...”
Ngược lại, phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ khi nhìn Tiêu Băng Tuyết khóc lại không nhịn được mà cũng rơi nước mắt: “Cô nhất định rất mệt rồi nhỉ, chúng ta về trước đi.”
Vừa nói, cô vừa ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Huyền.
Mặc dù không nói, nhưng đôi mắt buồn bã của cô ấy như đang cầu xin: “Diệp Huyền đại nhân, xin người hãy để tiểu thư nhà chúng tôi giữ lại chút thể diện đi.”
Diệp Huyền biết Vương Tiểu Vũ quyết tâm bảo vệ chủ nhân, nên cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Hắn hoàn toàn chỉ là coi như cho Vương Tiểu Vũ chút mặt mũi.
Tiêu Băng Tuyết có mấy phần không can tâm liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó
quay đầu hướng về Phiên Chiến vương cúi đầu nói: "Vãn bối hôm nay đắc tội rồi, xin tiền bối thứ lỗi.”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết đi ra ngoài. Hai phụ tá nhanh chóng theo cô ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, bữa tiệc lại tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm, điều này thể hiện sự tôn trọng chân thành của họ đối với Diệp Huyền!
“Thật xin lỗi, vừa nấy làm trò cười làm phiền mọi người rồi. Mọi người tiếp tục uống rượu và trò chuyện nhé!”
Diệp Huyền xua tay, vẻ mặt rất tự nhiên! Đám đông lại vỗ tay nhiệt liệt!
Mọi người không hề vì chuyện vừa xảy ra ảnh hưởng đến không khí sôi nổi của bữa tiệc mà thay vào đó dường như vui tươi, phấn khởi hơn.
Ngược lại, Diệp Huyền hướng về Phiền Chiến Vương cười có lỗi nói: “Lão Phiần, hôm nay có phải đã cướp mất vị trí nhân vật chính của ông rồi không?”
“Làm sao có thể chứ! Cậu đã quên mất mình là chủ nhân của trang viên này sao?”
Phiền Chiến Vương vuốt râu cười, thấp giọng nói: “Chỉ mới mấy năm, tôi lại cảm thấy tu vi của cậu đã tiến bộ rất nhiều đấy!”
“Cũng khá được thôi, cũng coi như là hơi nhanh đi.”
Diệp Huyền nói một câu qua loa, hắn chưa từng tiết lộ trình độ tu luyện thực sự của mình cho người khác.
Nói xong, Diệp Huyền từ trên cao đi xuống, đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham và Trương Uyển Thanh.
“Diệp Huyền.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh hai người hai bên phải trái ôm lấy cánh tay hắn: “Bọn em vừa nãy căng thẳng gần chết luôn...”
“Không cần lo lắng đâu.”
Diệp Huyền bình tĩnh cười: “Trên đời này chỉ có mẹ của anh cùng với hai người đẹp các em mới đánh được anh thôi.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, không thể nhịn cười: “Cái tên này, luôn ăn nói ngọt xớt như vậy.”
Miệng thì mắng như vậy nhưng trong lòng hai người lại rất vui vẻ.
Bên kia, Tiêu Băng Tuyết ngồi lên xe địa hình của quân đội, rời khỏi Thuỷ Long cư, đi thẳng xuống núi, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, Vương Tiểu Vũ cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết phải an ủi Tiêu Băng Tuyết như thế nào.
Đúng lúc này, Vương Phi ngồi ở ghế lái đột nhiên phanh gấp!
“Chuyện gì vậy?”
Hai người đẹp giật mình, Vương Phi chỉ về phía trước, vẻ mặt có chút hoảng sợ nói: “Mọi người nhìn xem, người cản đường chúng ta là Thiên Tôn Đại Vương đúng không?”
Thiên Tôn Đại Vương được coi là lão đại của Tứ Đại Thiên Vương hắc ám trốn thoát khỏi nhà tù, hắn cũng là anh trai của Thiên Cẩu Đại Vương, người đã tự cho nổ tung mình cách đây không lâu để tránh bị bắt lại!
“Chiến Bộ đang ráo riết tìm kiếm hắn ta. Tại sao hắn lại đến đây?”
Tiêu Băng Tuyết hít sâu một hơi, lập tức đoán được đây tuyệt đối không phải thuần túy là ngẫu nhiên gặp mặt!
“Tiêu Băng Tuyết, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Thiên Tôn Đại Vương sắc mặt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày trước ngươi đã hại chết đệ đệ của ta.”
“Tiêu Băng Tuyết, ta phải giết chết các ngươi!”
Tiêu Băng Tuyết nói trong nước mắt.
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt uất ức rơi lệ của cô, nhưng lại không cảm thấy gì cả.
Suy cho cùng, ngay từ đầu cô là người đã có thành kiến với hắn, luôn nhìn hắn bằng con mắt khác, bây giờ khóc lóc cũng không thể chiếm được cảm tình của tôi.
“Tiểu thư...”
Ngược lại, phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ khi nhìn Tiêu Băng Tuyết khóc lại không nhịn được mà cũng rơi nước mắt: “Cô nhất định rất mệt rồi nhỉ, chúng ta về trước đi.”
Vừa nói, cô vừa ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Huyền.
Mặc dù không nói, nhưng đôi mắt buồn bã của cô ấy như đang cầu xin: “Diệp Huyền đại nhân, xin người hãy để tiểu thư nhà chúng tôi giữ lại chút thể diện đi.”
Diệp Huyền biết Vương Tiểu Vũ quyết tâm bảo vệ chủ nhân, nên cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Hắn hoàn toàn chỉ là coi như cho Vương Tiểu Vũ chút mặt mũi.
Tiêu Băng Tuyết có mấy phần không can tâm liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó
quay đầu hướng về Phiên Chiến vương cúi đầu nói: "Vãn bối hôm nay đắc tội rồi, xin tiền bối thứ lỗi.”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết đi ra ngoài. Hai phụ tá nhanh chóng theo cô ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, bữa tiệc lại tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm, điều này thể hiện sự tôn trọng chân thành của họ đối với Diệp Huyền!
“Thật xin lỗi, vừa nấy làm trò cười làm phiền mọi người rồi. Mọi người tiếp tục uống rượu và trò chuyện nhé!”
Diệp Huyền xua tay, vẻ mặt rất tự nhiên! Đám đông lại vỗ tay nhiệt liệt!
Mọi người không hề vì chuyện vừa xảy ra ảnh hưởng đến không khí sôi nổi của bữa tiệc mà thay vào đó dường như vui tươi, phấn khởi hơn.
Ngược lại, Diệp Huyền hướng về Phiền Chiến Vương cười có lỗi nói: “Lão Phiần, hôm nay có phải đã cướp mất vị trí nhân vật chính của ông rồi không?”
“Làm sao có thể chứ! Cậu đã quên mất mình là chủ nhân của trang viên này sao?”
Phiền Chiến Vương vuốt râu cười, thấp giọng nói: “Chỉ mới mấy năm, tôi lại cảm thấy tu vi của cậu đã tiến bộ rất nhiều đấy!”
“Cũng khá được thôi, cũng coi như là hơi nhanh đi.”
Diệp Huyền nói một câu qua loa, hắn chưa từng tiết lộ trình độ tu luyện thực sự của mình cho người khác.
Nói xong, Diệp Huyền từ trên cao đi xuống, đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham và Trương Uyển Thanh.
“Diệp Huyền.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh hai người hai bên phải trái ôm lấy cánh tay hắn: “Bọn em vừa nãy căng thẳng gần chết luôn...”
“Không cần lo lắng đâu.”
Diệp Huyền bình tĩnh cười: “Trên đời này chỉ có mẹ của anh cùng với hai người đẹp các em mới đánh được anh thôi.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, không thể nhịn cười: “Cái tên này, luôn ăn nói ngọt xớt như vậy.”
Miệng thì mắng như vậy nhưng trong lòng hai người lại rất vui vẻ.
Bên kia, Tiêu Băng Tuyết ngồi lên xe địa hình của quân đội, rời khỏi Thuỷ Long cư, đi thẳng xuống núi, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, Vương Tiểu Vũ cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết phải an ủi Tiêu Băng Tuyết như thế nào.
Đúng lúc này, Vương Phi ngồi ở ghế lái đột nhiên phanh gấp!
“Chuyện gì vậy?”
Hai người đẹp giật mình, Vương Phi chỉ về phía trước, vẻ mặt có chút hoảng sợ nói: “Mọi người nhìn xem, người cản đường chúng ta là Thiên Tôn Đại Vương đúng không?”
Thiên Tôn Đại Vương được coi là lão đại của Tứ Đại Thiên Vương hắc ám trốn thoát khỏi nhà tù, hắn cũng là anh trai của Thiên Cẩu Đại Vương, người đã tự cho nổ tung mình cách đây không lâu để tránh bị bắt lại!
“Chiến Bộ đang ráo riết tìm kiếm hắn ta. Tại sao hắn lại đến đây?”
Tiêu Băng Tuyết hít sâu một hơi, lập tức đoán được đây tuyệt đối không phải thuần túy là ngẫu nhiên gặp mặt!
“Tiêu Băng Tuyết, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Thiên Tôn Đại Vương sắc mặt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày trước ngươi đã hại chết đệ đệ của ta.”
“Tiêu Băng Tuyết, ta phải giết chết các ngươi!”