Thế nhưng, Nhiên Cẩm lại không thấy như vậy, ngược lại cô nghi ngờ An Hạnh Uyên nhiều nhất, bởi lúc ấy cô rất chú ý quan sát Nhậm Cảnh và Ôn Bích, biểu hiện lúc đó của hộ không hề giống người điềm tĩnh, lo lắng tột độ.
Nhậm Cảnh chỉ quan tâm cho mẹ của hắn, từ đầu đến cuối trong mắt hắn chỉ có mẹ, thậm chí cả câu hỏi thăm Nhiên Cẩm cũng không có. Căn cứ sơ bộ thì không có động thái nào cho thấy hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Còn An Hạnh Uyên, mặc dù miệng hét rất to nhưng ánh mắt lấm lét vô cùng, ngầm ám hiệu cho đối phương. Bọn côn đồ cũng không hề động chạm quá mức vào cô ta, chỉ đơn giản là cái chạm nhẹ vào tay.
Trái ngược với Nhiên Cẩm, chúng ngang nhiên chạm vào mặt và những nơi không nên. Khi Lương Mạnh xuất hiện, sắc thái của An Hạnh Uyên càng lộ rõ rệt, mày mỏng cau có, như người gai mắt. Cho nên, Nhiên Cẩm đặt hết mối nghi ngờ lên An Hạnh Uyên.
- Vậy mục đích của cô ta là gì?
Lương Mạnh chăm chú vào dòng tin nhắn giải thích, ngón tay liên tục phản hồi, màn hình điện thoại luôn lóe sáng.
Nhiên Cẩm ở trong phòng cũng đang bộn bề suy nghĩ đáp trả lại.
- Có khi nào lại muốn hủy hoại danh tiết của tôi?
- Nhưng như vậy chẳng phải quá lộ liễu sao?
Lương Mạnh đọc, ngẫm nghĩ cũng không rõ nguyên nhân gì, đành gửi dòng tin nhắn bất lực cho Nhiên Cẩm.
Vụ việc xảy ra một cách đột ngột, mặc dù mọi tình nghi đều đổ dồn lên An Hạnh Uyên, nhưng đâu đó trong đầu Nhiên Cẩm vẫn còn rất lí trí, vài phần nghi ngờ Nhậm Cảnh và Ôn Bích, không để tình cảm đặc biệt lấn áp quá mức.
Cô vẫn lệnh cho Lương Mạnh sai người âm thầm điều tra đám côn đồ đã bị bắt, tìm ra kẻ chủ mưu, và mục đích của vụ việc lần này.
Sau một hồi qua lại bằng tin nhắn, Nhiên Cẩm ngồi ở trong phòng một mình bỗng thở dài, cô ngước mắt đánh giá căn phòng trống trải.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì đã hơn hai tháng, vậy mà tung tích em gái cô vẫn chưa có tiến triển. Cô làm đủ mọi cách vẫn không có khấm khá hơn, chủ động tiếp cận Nhậm Cảnh để điều tra lại chẳng thu được gì.
Ngược lại, dạo gần đây cô cứ có cảm giác rất lạ với hắn, cứ như không có sự xuất hiện của hắn lòng tự dâng buồn bực, rấm rứt không yên.
Cô ngồi ở mép giường ảm đạm nhìn tấm nệm hoa lệ được trải lên, mỗi đêm Nhậm Cảnh đều nằm cạnh, đều ôm ấp cô.
Từ khi nào cô lại có thói quen để hắn ôm ngủ không một chút phản kháng? Từ khi nào hắn bận rộn không ngủ cùng cô lại nghĩ đến hắn rồi thức trắng cả đêm?
- Nhậm Cảnh, anh có cảnh giác này...giống tôi không?
Nhiên Cẩm cười trào phúng trong tâm, từng trải qua chuyện tình cảm, cô tự biết rõ đây là cảm giác của sự dao động, bản thân cô đang dường như tiếp nhận người đàn ông kia.
- Nhiên Cẩm, mày đang nghĩ lung tung gì thế, mày và hắn không thể...
Cô cố xua đuổi những suy nghĩ lệch lạc, nhìn lên đồng hồ vẫn còn rất sớm, cô quyết định ra ngoài dạo để khuây khỏa.
Ở dinh thự rộng lớn cũng có chỗ trồng hoa và cây cảnh, Nhiên Cẩm ra đó hít thở chút không khí, đi vào giờ chiều tối nên ở ngoài vô cùng vắng vẻ, không sợ bị làm phiền.
Đám hoa linh lọt vào tầm mắt, Nhiên Cẩm nảy sinh hứng thú ngồi xổm xuống ngắm nghía, vô tình có người làm ra tưới cây vào giờ này trò chuyện để cô nghe được.
"Mấy nay phu nhân đêm nào cũng ngủ không được, còn hay mơ ác mộng la lên giữa đêm."
"Sao lại thế nhỉ?"
"Nghe bảo là thấy ma."
"Ma ư?"
"Ừ, mấy đêm liên tiếp đều như vậy, nhưng mà phu nhân không nói cho ai biết hết, chỉ có quản gia biết kể cho tôi nghe thôi."
"Thế thì bà giữ kín miệng vào, để người khác nghe được thì không hay đâu!"
- Ma? Không ngủ được?
Nhiên Cẩm ở một góc nghe rất rõ, sợ ở lại sẽ bị phát giác cô nghe lén, liền âm thầm rời đi, cô trở về phòng lại ngồi suy ngẫm.
Lần trước, khi cúp điện Ôn Bích cũng từng sợ ma, lúc đó còn hoảng lên ôm cô rất chặt, còn cho rằng bà ta sợ tối, còn bị giật mình mới sợ ma, không ngờ lúc ngủ cũng thế.
Điểm này đáng nghi vô cùng, nhưng Nhiên Cẩm còn chưa kịp suy luận thêm thì đã có người làm bên kia đến mời cô dùng bữa chiều.
Nhiên Cẩm theo quy tắc sang đó, cũng nhân cơ hội dò hỏi, nhưng dường như Ôn Bích có điều gì đó rất khó nói, toàn ấp úng qua loa vài câu. Cô cũng không thể moi móc quá cặn kẽ dễ sinh nghi, dùng bữa xong thì cùng họ uống trà tám chuyện như mọi ngày.
Tình cảm giữ cô và Ôn Bích cũng dần khá lên, từ cử chỉ tới cách nói chuyện cũng cởi mở với nhau rất nhiều.
Buổi tối, như một lập trình của máy móc, Nhiên Cẩm tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi ngủ, người đàn ông cũng có mặt rất đúng giờ, hắn luôn ngã người vào thành giường chăm chú với laptop.
Từ sáng cho tới tối đều bận bịu, không xử lý văn kiện thì xử lí email, không khi nào Nhiên Cẩm thấy hắn bỏ ra một ngày cho bản thân nghỉ ngơi. Nhưng cô không thể xen vào, cũng không thể quan tâm quá mức, giả vờ thờ ơ coi như không thấy.
Cô ngồi vào bàn trang điểm, sấy khô mái tóc của mình, trong phòng chỉ phát ra tiếng ồn ào của máy sấy, một lúc lại đâu vào đấy, yên tĩnh đến đượm buồn.
Kim đồng hồ chỉ vừa điểm 9h tối, hẳn là còn sớm, Nhiên Cẩm lại quay ra sofa gần cửa sổ ngồi, nhâm nhi cốc nước ấm nhìn lên cao. Bên ngoài không trăng, chỉ có những ngôi sao bé nhỏ nhấp nháy như kim tuyến ướm lên trang giấy than.
Tĩnh mịt như thế lại khiến lòng người thoải mái, Nhiên Cẩm ngồi nhìn một lúc lâu, khi quay vào đồng hồ thế mà đã điểm 9h30, cô thủng thẳng đóng cửa kéo rèm chuẩn bị đi ngủ.
Người đàn ông cũng tinh ý, dẹp bỏ công việc sang một bên, tắc đèn chờ đợi cô gái lên giường, không biết từ khi nào hắn lại hình thành thói quen như vậy. Hễ Nhiên Cẩm muốn ngủ, hắn sẽ lập tức gác công việc dang dở, tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Vòng tay của hắn luôn sẵn sàng chờ đợi, chỉ cần Nhiên Cẩm ngã lưng hắn sẽ ở đằng sau ôm lấy cơ thể bé nhỏ. Hắn không biết tại sao hiện giờ hắn lại rất thích ôm cô gái cùng ngủ, chỉ biết cô bắt đầu đã trở thành thói quen không thể dứt bỏ trong lòng hắn.
Chiếc cằm tinh tế theo dòng suy nghĩ vô thức đặt lên vai nhỏ, mũi cao len lén hít lấy mùi hương mê người. Nhiên Cẩm cảm nhận được lại không tránh né, âm thầm thừa nhận sự thay đổi của đôi bên.
Hắn nhắm mắt, cô cũng nhắm mắt, mỗi người một luồng suy nghĩ chìm vào giấc mộng.