• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình của người kia vô cùng to lớn, có lẽ vì trong quân đội tập luyện gắt gao mà từ đầu tới chân đều săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, còn thêm chiều cao như người mẫu. Một cơ thể hoàn mỹ khiến bao cô gái phải mê mệt, chưa kể gương mặt của người đó rất hút hồn.

Trái ngược với thân hình vạm vỡ, như một thiếu niên mới lớn, nét ngây ngô cực kì trong trẻo, miệng mỏng lúc nào cũng nở nụ cười duyên, không giống với hắn lãnh đạm vô tình.

"Làm sao cô ta lại thuê hạng người trong phục kích thế kia?"

Nhậm Cảnh độc âm, đứng ở một góc nhìn chằm chằm không rời mắt.

Nhiên Cẩm ra đến nơi, vừa gặp đã có hành động chào hỏi thân mật.

"A Mạnh!"

"Tiểu Cẩm!"

Người đàn ông tự ý bước qua cánh cửa, cả hai bắt tay thân thiện, tiếp theo là hành động áp má nhau của đôi bạn tri kỷ, làm cho Nhậm Cảnh đứng ở kia nhảy dựng lên.

"Nè làm gì vậy hả?"

Hắn lật đật chạy ra đó, hùng hổ như ngựa hoang lao đến, cánh tay hữu lực kéo ngay cô gái nhỏ rời khỏi người đàn ông. Hắn đứng giữa tách cả hai ra, ánh mắt hình viên đạn nhìn người kia đến bừng lửa.

Đầu tóc như muốn dựng ngược lên, tĩnh mạch trên má nổi rõ, gân xanh trên trán lan rộng, hắn gắt gao bóp chặt cổ tay mềm yếu của Nhiên Cẩm, không phân nặng nhẹ bóp đến da thịt đỏ ửng, còn dùng thân to lớn che khuất người cô gái.

Nhiên Cẩm chưa bao thấy qua một Nhậm Cảnh phản ứng thái quá như thế, chốc chốc nhíu mày không vừa ý, gạt phăng cánh tay thô bạo.

"Anh làm cái trò gì vậy? Không biết đau à?"

Cô xoay cổ tay đáng thương, khớp xương bị người đàn ông kẹp đến mức sắp đứt rời ra, cảm giác đau nhói khó tả làm mắt cáo lập tức trừng lớn, cô ngẩng mặt còn chưa kịp há miệng liền bị Nhậm Cảnh hung hăng cướp lời.

"Tôi hỏi cô câu đó mới đúng? Cô đang làm gì với hắn ta? Sao hai...hai người..."

Hắn chỉ vào người đàn ông, đôi tay căng thẳng không ngừng miêu tả hành động thân thiết, cả khuôn mặt sắc lạnh bao phủ một màu đỏ bừng như vừa ăn phải ớt cay.

Một màu đỏ ra tận mang tay, mắt nhỏ nhăn lại toát ra bá khí như muốn nuốt chửng đối phương, hơi thở nóng rực thô nặng không ngừng phát ra, như thở hổn hển.

Nhiên Cẩm chứng kiến lại chẳng có chút để tâm, hời hợt cười nhạt, bình tĩnh đáp.

"Nhậm Tổng, đây là bạn của tôi, là vệ sĩ của tôi, chúng tôi thân nhau từ bé, là bạn tri kỉ của nhau.

Anh ấy tên là Lương Mạnh, mới giải ngũ phục kích trở về.

Trình bày như vậy được rồi chứ?"

"Bạn sao?"

Giọng nói âm u hữu lực, ánh mắt lãnh lệ hàm ý nhìn Nhiên Cẩm không ưng bụng. Nói là bạn làm sao hắn có thể tin khi cả hai vừa ở trước mặt hắn làm hành động thân mật?

"Bạn mà đụng chạm nhau à?"

"Gì chứ?"

- Thằng cha này bị ai nhập vậy?

Cô gái nhỏ có vài phần chấn động, hắn với người khác giới thân nhau cô chả thèm nói tiếng nào, còn không được quyền xen vào. Vậy mà, dựa vào đâu cô thân thiết với cấp dưới, vừa là đồng đội vừa là bạn, hắn lại tự nhiên tra hỏi?

"Nhậm Tổng, người ta thân với tôi, giống như anh..."

"Thân - với An Hạnh Uyên."

Vẫn như mọi khi, miệng lưỡi bén ngót, cô nhấn mạnh thanh âm, khiêu khích châm chọc người đàn ông.

Khóe miệng xinh xinh nhếch lên một đường cong khinh bỉ, ánh mắt đanh đá dành cho kẻ thấp kém.

"Cô..."

Hắn nghẹn ứ tiếng nói, tức giận đến mức tay vo thành nắm đấm mà không thể làm gì.

Lương Mạnh đứng cạnh phải bật cười trào phúng, trước khi đến đây anh có Nhiên Cẩm kể sơ qua sự tình, vẫn tưởng Nhậm Cảnh trong lời đồn sẽ khác với lời kể của Nhiên Cẩm.

Thật không ngờ, lời dồn thổi chỉ là lời đồn thổi, vẫn là tận mắt chứng kiến mới đánh giá được sự thật.

Nhậm Cảnh này đúng là xấu xa hệt như lời Nhiên Cẩm miêu tả, một người hoàn mỹ không thích làm người tốt lại đi làm vai phản diện, có vợ xinh đẹp tài giỏi không biết trân trọng.

- Chả trách Tiểu Cẩm hay nhắn tin chửi xấu hắn!

Lương Mạnh lắc đầu vài cái phán xét, nhưng rồi anh lại nhanh chóng điều chỉnh lại hành động, nghiêm túc chào hỏi hắn.

"Chào Nhậm Tổng, tôi là Lương Mạnh, từ giờ về sau sẽ là vệ sĩ của Tiểu Cẩm."

Anh đưa bàn tay to lớn ra, nặn ra nụ cười niềm nở chào đón hắn một cách lịch thiệp.

Nhậm Cảnh chẳng thèm tiếp, gạt tay người đàn ông, lườm nguýt đáp lễ.

"Tiểu Cẩm, gọi thân quá!

Vợ của tôi tới phiên anh được gọi vậy sao?"

"Cũng đâu tới lượt anh quản!"

Nhiên Cẩm nghe không lọt tai, người này hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, chẳng phải là vợ chồng thật sự lại cứ thích xen vào đời tư làm cho cô không muốn nhẫn nhịn.

"Cô..."

Lưỡi của hắn như bị ai nuốt lấy, Nhiên Cẩm luôn móc họng hắn, nói câu nào là bắt bẻ hắn câu đó.

Cô không thèm ngó ngàng tới kẻ vô duyên ấy, trực tiếp nắm tay, cười nói vui vẻ với Lương Mạnh dẫn vào trong.

"A Mạnh, vào trong thôi, tôi chuẩn bị phòng cho anh rồi!"

"Ừm...."

Lương Mạnh bày ra mị thái yêu chiều Nhiên Cẩm, còn cố ý quay mặt ra sau cười đắc chí như khiêu chiến với Nhậm Cảnh.

Hắn tức điên lên, bàn chân mạnh mẽ giẫm đạp lên lớp bê tông bên dưới, cộc cằn làu bàu mắng.

"Mẹ kiếp nhà cô!

Nhiên Cẩm, tính ông ăn chả bà ăn nem à?"

"Tôi đã ăn đâu mà cô dám..."

Nhậm Cảnh không nuốt trôi cục tức này, gấp gáp chạy theo xem tình hình.

Ngôi nhà nhỏ ấy chỉ có vỏn vẹn có hai phòng ngủ, một cho Nhiên Cẩm, phòng còn lại cô đã tự ý dành cho Lương Mạnh. Còn dọn dẹp ngăn nắp, chuẩn bị chu đáo còn hơn cả mức tiếp đãi khách quý.

"A Mạnh, phòng tôi đã chuẩn bị xong rồi, anh vào trong xếp đồ vào đi nhé!"

"Ừm."

"Ai cho?"

Hắn xồng xộc đi vào trong, không thích nhiều lời kéo ngay Nhiên Cẩm vào một góc, cánh tay mạnh mẽ dùng sức bóp lấy bắt tay non yếu, bắt lỗi.

"Nhiên Cẩm, ai cho phép cô để hắn sống chung?


Cô là vợ tôi đó!


Cô có biết nam nữ thọ tho bất tương thân không? Cô chưa ngủ với chồng mình đêm nào mà dám dẫn trai về sống chung sao?


Còn là nhà riêng của tôi?"


Nhiên Cẩm cực kì ghét cách hành xử thô bạo với phụ nữ, cô hất cả hai tay hắn ra, chỉ trỏ vào trước ngực hắn, cay nghiệt đáp.


"Tôi chưa ngủ với chồng là tại anh nhé!


Rõ ràng anh bắt tôi ở đây một mình mà?


Huống chi, tôi không muốn một ngày nào đó mình gặp nạn chết tức tưởi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK