• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thâm tâm của trợ lý Hạ Vũ không ngừng khuyên ngăn Phó Duật Nhiên, cậu ta rất muốn mở miệng nhưng khí thế của anh làm cho cậu ta im bặt.

Phó Duật Nhiên tức thời buông muỗng ra, điềm đạm chỉnh sửa lại tây trang sau đó đứng dậy tiến về phía Mộc Uyển Thanh.

Đứng sau lưng cô, anh cố hạ thấp giọng nói mà gọi tên cô.

_ Thanh Thanh

Mộc Uyển Thanh đang nuốt phần đùi gà vào trong miệng thì bị giọng điệu hết sức kiềm nén của một người đàn, mà người đàn ông này lại chính là bạn trai yêu dấu của cô.

Phần đùi gà bị nuốt vào trong liền lôi ra ngoài, cô nghiêng người quay lưng nhìn.

Nhìn vào gương mặt đen kịt của anh, Mộc Uyển Thanh liền hiểu ngay. Cái tính ghen tuông của Phó Duật Nhiên này không ai bằng anh, cô vội vàng đứng dậy chạy về phía anh.

_ Sao anh lại ở đây ?

_ Anh đi gặp đối tác sẵn tiện đi ăn cùng trợ lý Hạ Vũ

Lúc này cô mới để ý trợ lý Hạ Vũ đang đứng sau lưng anh, nhưng hình như cậu ta đang nhìn cô với ánh mắt cầu cứu.

Mộc Uyển Thanh nhướng mày khó hiểu hơi nghiêng đầu, nhưng sắc mặt Phó Duật Nhiên lại không vui. Anh choàng tay ôm lấy eo nhỏ của cô rất chặt sau đó lạnh nhạt lên tiếng.

_ Đi về

_ Hở ? Duật Nhiên...anh...

Chưa để cô nói thêm thì đã nhận ngay ánh mắt sát lạnh của anh, Mộc Uyển Thanh nhất thời rén người mà im lặng đi theo anh về nhà.

Hai người họ rời đi trước sự ngỡ ngàng của ba con người còn lại, nhưng người cứng đờ nhất là Vu Quân.

Trợ lý Hạ Vũ hoàn hồn lại rồi nhanh chóng chạy theo, Vu Quân lúc này mới bình tĩnh trở lại. Anh ta quay sang nhìn Lý Nguyệt, ánh mắt dè chừng hỏi cô nàng.

_ Lý Nguyệt, người đàn ông ôm Uyển Thanh đi là ai vậy ? anh ta và Uyển Thanh có quan hệ gì ?

Anh ta nhớ không nhầm là Mộc Uyển Thanh trước giờ rất ghét gần gũi với đàn ông, nhưng lại được người đàn ông kia ôm mà cô không những không phản kháng mà còn thân mật ôm lấy người đàn ông đó.

Trong lòng Vu Quân bất giác có một luồng khó chịu bao quanh khắp người, Lý Nguyệt liếc nhìn một cái là hiểu ngay.



Cô nàng thầm thở dài.

_ Vu Quân, anh đừng mong chờ ở Thanh Thanh nữa, cậu ấy đã bạn trai rồi

_ Sao ? bạn trai ? vậy người đàn ông đó chính là bạn trai của Uyển Thanh ?

Nghe chính miệng Lý Nguyệt nói Mộc Uyển Thanh đã có bạn trai khiến anh ta nhất thời không tiêu hóa nỗi, hai tay anh khẽ siết chặt.

_ Ừ, anh ta chính là Phó Duật Nhiên, bạn trai của Thanh Thanh

Đột nhiên Vu Quân nở một nụ cười chua xót, anh cứ tưởng đời này cô sẽ không thích đàn ông cứ như vậy mà sống độc thân. Còn tưởng bản thân anh sẽ có rất nhiều cơ hội để gần cô hơn nhưng mọi chuyện không như suy nghĩ của anh.

....

_ Ah-ahh...Ưm...Nhiên, làm ơn nhẹ nhàng một chút

Mộc Uyển Thanh nằm dưới thân anh không ngừng rên rỉ cầu xin, nhưng Phó Duật Nhiên không thèm nghe mà liên tục thúc, mỗi cú thúc của anh như muốn lấy mạng của cô vậy.

Không nhịn được nữa, bất giác Mộc Uyển Thanh nức nở khóc thành tiếng. Anh giật mình dừng ngay động tác của mình, luống cuống đưa tay lau nước mắt cho cô.

_ Ngoan, Anh xin lỗi

_ Huhu...đồ tồi...hức

Cô ghét bỏ gạt tay anh ra, nhưng anh vẫn ngoan cố lau nước mắt cho cô. Trong lòng Phó Duật Nhiên mang nổi áy náy lẫn tự trách, anh không ngờ vì tính ghen tuông của bản thân mà làm tổn thương cô, quả thật anh là tên đáng chết mà.

Phó Duật Nhiên rút thứ bên trong cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, vòng tay ra ôm lấy cơ thể trần trụi của cô vào lòng, còn không quên đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô.

_ Anh xin lỗi, anh đúng là tên cầm thú mà

Mộc Uyển Thanh theo thói quen liền dụi dụi gương mặt xinh đẹp vào vòm ngực trần săn chắc của anh. Quả thật, người đàn ông này cô không thể nào giận dai được, chỉ cần biết lỗi cô liền mềm lòng.

Ban nãy khi trở về nhà, Anh không nói không rằng mà lôi cô ném xuống giường rồi hành cô một cách lỗ mãng.

Cô còn phát hiện dạo gần đây Phó Duật Nhiên rất hay thay đổi tính tình, không giống như lúc trước. Anh trước kia là một con người rất điềm tĩnh, rất giỏi kiềm nén cảm xúc mỗi khi tức giận.

Nhưng đằng này, anh như biến thành một con người khác trở nên nóng nảy hay ghen tuông. Tính chiếm hữu ngày càng cao, cô thật không hiểu nổi con người anh mà.



Phó Duật Nhiên dịu dàng xoa tấm lưng trần mảnh khảnh của cô sau đó trầm ấm lên tiếng.

_ Còn giận anh không ?

Thay vì trả lời, cô lại lắc đầu.

_ Người đàn ông cùng đi ăn với em là ai ? nói anh nghe được không ?

Không phải là anh giận vô cớ, nếu cô đi ăn với người đàn ông khác và kèm theo Lý Nguyệt thì anh có thể không giận, nhưng đằng này người đàn ông kia luôn dùng ánh mắt nhu tình nhìn người phụ nữ của anh, đã thế còn gắp thức ăn cho cô.

Bảo anh không khó chịu thì là gì đây, càng nghĩ anh lại càng bực bội.

Người phụ nữ của ông đây mà anh ta dám ngó ngàng ư ?

Mộc Uyển Thanh biết anh là đang khó chịu liền đưa bàn tay mịn màng xoa lên vòm ngực anh, sau đó chậm rãi giải thích với anh.

_ Đừng khó chịu nữa, Em sẽ nói cho anh nghe được chưa. Anh ấy là Vu Quân cũng là đàn anh khoá trên của em và Lý Nguyệt, tụi em cũng chỉ tính là bạn bè thôi không có gì hết

_ Nhưng ánh mắt của cậu ta luôn nhìn em một cách suy mê, anh rất ghét người đàn ông nào nhìn người phụ nữ của anh như vậy

Giọng điệu bất mãn của anh khiến cô nhất thời buồn cười, tính ra Phó Duật Nhiên giận dỗi cũng đáng yêu ấy chứ.

_ Vâng, em sẽ biết điều mà giữ khoảng cách với anh ấy hơn, được chưa ? cục cưng của em

Phó Duật Nhiên khóa chặt lấy cô vào trong lòng, trong lòng liền nhẹ nhõm.

_ Hừm, Thanh Thanh ! nhà anh quan tài sáu tấm bằng vàng

Mộc Uyển Thanh nhíu mày khó hiểu, đột nhiên anh lại nói chuyện này làm gì vậy ? bởi vì không hiểu cô chậm rãi hỏi.

_ Đột nhiên anh nói cái đó chi vậy ? nhưng mà cái quan tài sáu tấm bằng vàng kia mà anh nói đó để dành cho ai à ?

_ Hừ, Anh dành tặng cho những đứa ngó ngàng đến em !

Mộc Uyển Thanh trố mắt nhìn anh thầm nuốt nước bọt.

Khét quá rồi anh trai !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK