• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Em dám từ chối anh sao ? em thử từ chối đi rồi biết, có đi đến cùng trời cuối đất thì ông đây cũng sẽ bắt em về rồi tống em vào tù, vì tội ăn cắp trái tim của anh mà không chịu trách nhiệm

_ Anh...

Thật là hết thuốc chữa với anh, cái tính ngang ngược vừa bá đạo này chắc chỉ có mình Phó Duật Nhiên anh mà thôi nhỉ.

Theo như thường lệ, Mộc Uyển Thanh đã quay lại tập đoàn Phó Thị làm việc, vừa gần đến cửa phòng làm việc của Phó Duật Nhiên thì một bàn tay săn chắc ôm lấy vòng eo của cô.

_ Anh mau bỏ tay ra coi ! mọi người sẽ nhìn thấy đấy

_ Hửm ? ông đây ôm bạn gái của mình thì có làm sao ? ai dám hó hé với em thì Phó Duật Nhiên anh sẽ tặng cho họ quan tài sáu tấm bằng vang

_ Anh chỉ giỏi biết uy quyền với người khác thôi

Hai người họ vừa mới đẩy cửa phòng làm việc bước vào, thì ngay lập tức nụ cười của cả hai dần cứng ngắc.

Trước mắt giữa anh và cô là một người phụ nữ khá là xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc có chút bảo thủ khiến cả hai nhìn mà cảm thấy không thoải mái chút nào.

Mộc Uyển Thanh nhìn vào gương mặt của người phụ nữ trước mặt, ngay lập tức cô nhận ngay người này.

Đây chẳng phải là người phụ nữ lần trước cô bắt gặp tại sân bay, và được biết cô ta cũng là cô em họ của Phó Duật Nhiên hay sao.

Sắc mặt của anh liền không mấy thoải mái khi chạm mặt Trương An Nhiên, nhưng vẫn nhàn nhạt hỏi :

_ Em đến đây làm gì ?

Trương An Nhiên lập tức đứng dậy muốn thật nhanh đi lại ôm lấy anh, như hiểu được cô ta đang ý định gì Phó Duật Nhiên ôm chặt lấy eo cô sau đó lùi lại vài bước.

Bước chân của cô ta liền khựng lại, khuôn mặt bỗng chốc khó coi khi nhận thấy anh đang bài xích với cô ta.

Cô ta rắng gặn một nụ cười thật tự nhiên nhất có thể mà lên tiếng :

_ Anh Duật Nhiên, em đến đây thăm anh

Ngập ngừng một chút thì Trương An Nhiên lại nói tiếp.



_ Từ lúc anh đến đón em từ sân bay về Trương Gia đến bây giờ em chưa hề gặp anh nên mới đến đây

_ Ừm, nếu đã gặp xong rồi thì em về được rồi đó tôi còn phải làm việc

Đây chẳng phải là đang đuổi người một cách khéo léo đấy à, nhưng bị anh lạnh nhạt như vậy khiến cô ta không mấy cam tâm.

Chợt ánh mắt của cô ta dừng ngay cánh tay của anh đang ôm eo của Mộc Uyển Thanh, hai bàn tay cô ta khẽ siết chặt lại và ảm đạm nhìn qua cô.

Trương An Nhiên khẽ bước gần chỗ cô, nhưng Phó Duật Nhiên nhanh chóng chắn người trước mặt cô như sợ Trương An Nhiên làm tổn hại đến cô vậy.

_ Không sao đâu, Duật Nhiên !

Cô khẽ nhỏ nhẹ với anh, sau đó cười như không cười nhìn Trương An Nhiên trước mặt.

_ Cô muốn nói gì với tôi sao ? Trương tiểu thư

Trương An Nhiên thoáng sửng sốt khi cô biết được tên cô ta, nhưng khi quay sang nhìn anh thì cô ta cũng hiểu ra vài phần.

Trong đầu cô ta liền nghĩ ra một ý nghĩ, quan hệ giữa anh và cô có chút gì đó bất ổn.

Không giống như Sếp và Thư ký cả, giống hơn là người yêu nhau vậy.

Lấy lại sắc mặt bình thường, cô ta nở nụ cười chuyên nghiệp với cô :

_ Không biết giữa cô và anh Duật Nhiên có quan hệ như thế nào ? nhìn hai người trông có rất thân mật a

Mộc Uyển Thanh khẽ nhướng mày, cái cô Trương An Nhiên này có gì đó bất thường, ánh mắt và cả giọng điệu của cô ta như đang dò xét cô vậy.

Như vậy là có ý gì đây ?

Nghĩ là nghĩ như vậy thôi, cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh cười nhạt mà trả lời cô ta.

_ Thế...Trương tiểu thư muốn chúng tôi có quan hệ gì ?



_ Tôi..

Câu trả lời của cô khiến Trương An Nhiên đột nhiên cứng họng không biết phải nên làm gì, mà chỉ biết luống cuống. Anh vẫn đứng yên nhìn hai người phụ nữ nói chuyện, nhưng khi nghe câu đối đáp của cô thì lại không kiềm được mà phì cười.

Nữ nhân của anh, không hề dễ đối phó như mọi người nghĩ.

" Bé cưng nhà mình, đối với người khác thì lại ngang ngược tùy hứng, với mình thì lại rất ngoan ngoãn như con thỏ hoang"

Trương An Nhiên không biết phải dùng từ ngữ nào liền nhanh chóng cầm lấy túi xách bỏ ra ngoài trong sự bực tức, sau khi cô ta bỏ đi Mộc Uyển Thanh hầm hầm đi lại ghế ngồi.

Tay khoanh trước ngực, một tiếng cũng không nói điều này khiến anh rất bất an. Nhanh chóng khụy xuống trước mặt cô, gương mặt rõ là đáng thương.

_ Sao vậy bé cưng của anh ? Trương An Nhiên đã làm gì phật lòng đến em

_ Hừ, cũng chẳng phải do mệnh đào hoa của anh hay sao ?

_ Đào hoa đào bông gì anh không hề, em đừng nói anh như thế chứ, anh sẽ ủy khuất đấy

Mộc Uyển Thanh không thèm nhìn đến anh mà chỉ hậm hực quay mặt sang hướng khác, miệng nhỏ không ngừng lên tiếng tố cáo anh.

_ Chẳng phải cô em họ đó của anh...rõ ràng ánh mắt của cô ta nhìn đến anh hoàn toàn rất bất thường, không hề giống như một người em nhìn anh họ của mình

_ Ặc...

Câu nói thẳng thắn của cô khiến anh có chút chột dạ mà khẽ nuốt nước bọt.

_ Sao hửm ? có phải em đã nói đúng rồi không nên anh mới có bộ mặt chột dạ này ?

Phó Duật Nhiên khóc không thành tiếng, bé cưng nhà anh đang tra khảo anh đây mà.

_ Đúng thật là cô ta có tình ý với anh, nhưng...nhưng bé cưng của anh à, anh không hề có ý gì đối với cô ta cả

Đến đoạn cuối thì anh liền cuống cuồng vừa nhảy dựng lên như sẽ sợ cô hiểu nhầm, Mộc Uyển Thanh đã không nhịn được nữa phụt cười.

Cả người Phó Duật Nhiên liền cứng đờ, lúc này anh mới ngỡ ngàng rằng anh đang bị cô lừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK