• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Mộ kéo hai người Trần Khải đi, vì trong tết nên có rất nhiều gia đình đưa con đến chơi, ba người họ nhanh chóng đứng một chỗ thích hợp quan sát Sở Viêm và Diệp Tử Yên:” vừa hay đối diện với cây cầu bọn họ đứng a”

“ 10 phút nữa pháo hoa bắn rồi a”

Chuông điện thoại Lâm Tích reo lên: “ Là điện thoại của Yên Yên”

Nhan Mộ nhanh chóng giật lấy: “ Đừng nghe, Diệp Tử Yên chắc không tìm ra chúng ta nên mới gọi”

Trần Khải cũng lên tiếng: “ Cứ để họ nói chuyện với nhau”

“ Được”

Diệp Tử Yên tắt di động: “ Lâm Tích không nghe máy”

Sở Viêm nhìn lên bầu trời đêm nói:” Bọn Nhan Mộ hôm nay chắc cậu cũng nhận ra”

Cô khẽ ừm một tiếng: “ chắc bây giờ họ cũng không tới tìm chúng ta”. Từ khi tới khu vui chơi, Diệp Tử Yên liền biết bọn họ muốn làm gì, dù sao cô cũng không muốn quan hệ với Sở Viêm quá căng thẳng

Im lặng một lúc, Sở Viêm hỏi: “ Sao cậu lại muốn ra nước ngoài?”

Diệp Tử Yên cô cũng không biết, là muốn tiếp tục học chuyên ngành hay là muốn tránh xa nam nữ chính: “ Có lẽ vì tôi muốn đi xa một chút”

Anh nhìn cô: “ trong nước không có gì cho cậu lưu luyến sao?”

Diệp Tử Yên ngẩng người, cô không muốn đi nhưng cô cũng không muốn ngăn cản hạnh phúc của Lâm Tích. Nếu cô ở đây sợ mình không kìm được mà thích Sở Viêm mất.

Cô hít sâu một hơi, nhìn ra xa: “ không có”

Sở Viêm vẫn nhìn cô anh nói: “ nếu tôi muốn cậu ở lại thì sao?”

Sở Viêm vừa nói thì pháo bông cũng đúng lúc bắn lên bầu trời, Diệp Tử Yên không nghe rõ liền hỏi lại: “ cậu mới nói gì?”

“ Không có gì, ngắm pháo hoa đi”

Sở Viêm rũ mắt, nhìn vào bóng lưng cô: Diệp Tử Yên cậu có thể vì tôi mà ở lại một lần được không. Tôi thích cậu nhiều như vậy cậu chưa từng cảm nhận được sao?

Một đêm pháo hoa rực rỡ cả bầu trời nhưng tâm sự trong lòng cả hai đều nặng trĩu. Diệp Tử Yên cô cũng biết Sở Viêm đối với mình rất khác thậm chí có phần đặc biệt, nhưng cô không muốn thừa nhận. Nam nữ chính vẫn nên đến với nhau, cốt truyện vẫn là nên diễn ra như trước thì tốt hơn

Cô xoay người, cố nặn ra nụ cười thật tươi: “ Sở Viêm chúng ta vẫn là bạn, cùng nhau cố gắng”

Sở Viêm ừm coi như đáp ứng cô.

Bên này, nhóm ba người Nhan Mộ đang quan sát hai người họ: “ Rốt cuộc có được không a?”

“ Diệp Tử Yên cười rồi đúng không?, làm hòa rồi sao?”

“ Nhan Mộ cậu im lặng chút đi” Trần Khải lên tiếng, nhìn bóng lưng đơn bạc của Sở Viêm anh liền biết Diệp Tử Yên vẫn sẽ ra nước ngoài thôi

“ Lâm Tích tôi đưa cậu về, Nhan Mộ cậu nhắn tin cho Sở thiếu bảo cậu ấy đưa Diệp Tử Yên về đi, chúng tôi đi trước”

“ A. được rồi” Nhan Mộ liền nhắn tin cho Sở Viêm. Anh lúc này nhận ra, các cậu đều có người đưa về còn tôi thì sao a. Con tim nhỏ bé của tôi cũng rất sợ hãi a. Trần Khải cậu mau quay lại đây a

Sở Viêm xem xong tin nhắn, quay sang nói với cô: “ đi thôi, tôi đưa cậu về”

“ Còn nhóm Lâm Tích thì sao?”

“ Trần Khải đã đưa cậu ấy về rồi”

“ Đi thôi”

Cả một đường về anh và cô cũng không nói câu nào. Đến Diệp gia, Diệp Tử Yên bước xuống xe: “ hẹn gặp lại ở trường, Sở Viêm”

Anh gật đầu, tài xế lái xe rời đi: “ về nhà sao cậu chủ?”

“ Đến Lâm Đỉnh đi” anh nhắm mắt dựa vào ghế

“ Vâng”

Lâm Đỉnh là một câu lạc bộ boxing nổi tiếng ở đế đô. Bước vào liền có thể nghe tiếng quyền cước va chạm với nhau. Sở Viêm lúc này đang điên cuồng tấn công một người trông khá vạm vỡ, bắp thịt hắn tràn đầy năng lượng

Anh đấm một cú vào mặt người nọ, liền knock out hắn. Sở Viêm ngồi trên băng ghế thở hổn hển bỗng chai nước xuất hiện trước mắt anh

“ Tâm trạng không tốt sao?” Lâm Dực ngồi xuống bên cạnh anh, nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK