• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là cả một buổi sáng Diệp Tử Yên luôn muốn làm hòa với Sở Viêm nhưng đều bị anh âm thầm từ chối

Chẳng hạn như khi cô ăn xong sẽ lấy dư ra một ly nước đưa cho anh, anh lại chỉ nhìn ly nước rồi đưa nó cho Lão Lục. Không thèm liếc lấy cô một cái

Hay là khi ngồi thảo luận đề thi chiều nay anh như cố ý ngồi cách cô thiệt xa. Như thể nói cho mọi người anh và cô không quen biết

Diệp Tử Yên thầm mắng: có cần phải giận dai như vậy không chứ?

Buổi chiều, sau khi nghe lão Lục dặn dò xong xuôi mọi người cùng bước vào phòng thi

Hôm nay cô và Sở Viêm lại là bàn trên bàn dưới a. Thật trùng hợp

Lúc này hai giám thị cũng bước vào, nói: “ Năm nay, người đoạt huy chương vàng sẽ được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc là Bắc Đại do chính các em lựa chọn. Và sẽ có 5 suất tuyển thẳng căn cứ vào biểu hiện của các em. Cho nên chúc các em may mắn”

Nói rồi 2 người bắt đầu phát đề thi.

Mọi người trong phòng bắt đầu làm bài, cô và Sở Viêm đều đang xem đề

Sau đó cô liền cắm đầu làm bài, đối với vật lí cô rất hiếu thắng nhất định phải cầm huy chương vàng về

Cô mất một giờ làm xong đề. Đúng là cấp quốc gia đề thi độ khó rất cao. Câu cuối cùng cô phải mất gần 30 phút mới hoàn thành

Cô kiểm tra lại một lượt, sau đó úp bài lại. Cô không chọn nộp sớm vì cô muốn nghĩ cách làm hòa với Sở Viêm a

Nhìn bóng lưng thẳng như tùng của anh, cô liền rối rắm

“ không lẽ mình chặn cậu ta rồi xin lỗi sao? Như vậy rất mất mặt a”

Ngồi suy nghĩ rối rắm một hồi, bỗng người phía trước đứng dậy nộp bài thì cô bỗng giật mình

Cậu ta sao lại nộp sớm như vậy. Cô cũng đứng dậy, chạy lên nộp bài. Đuổi theo Sở Viêm ra ngoài hành lang, cô khẽ gọi cậu: “ Sở Viêm cậu chờ mình với”

Sở Viêm cũng không đứng lại, nhưng cước bộ anh lại rất chậm để cô theo được mình. Anh không nói gì tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi ống tay áo bị cô gái nhỏ kéo lại

“ Sở Viêm, cậu đừng tức giận nữa được không. Tôi cũng không phải là cố ý lúc đó không gọi báo cho mọi người. Cậu đừng giận nữa”

Nghe cô nói, anh cũng dịu xuống: “ Diệp Tử Yên, cậu vẫn chưa trả lời tôi, nếu lúc đó tôi không đến kịp thì làm sao? cậu định mang cái tay bị thương đi thi sao? cuộc thi hôm nay rất quan trọng ảnh hưởng đến tương lai của cậu”

Diệp Tử Yên lúc này đầu lại càng cúi thấp hơn, cô đáng thương hề hề nói: “ Mình sai rồi, xin lỗi”

Sở Viêm nhìn thấy cô như vậy cũng không biết nói gì hơn, Anh thở dài, xoa đầu cô: “ Được rồi, không có lần sau”

Lúc này, cũng đã hết giờ làm bài thấy mọi người đều đang hướng ra ngoài, anh buông tay khỏi đầu cô, xoay người khẽ nói: “ đi thôi, lão Lục đang đợi chúng ta bên ngoài”

Diệp Tử Yên phía sau anh đâu còn dáng vẻ đáng thương nữa, mà thay vào đó là nụ cười gian manh

“ cô thành công a. Không uổng công cô suy nghĩ lâu như vậy”

Lâm Tích bước ra khỏi phòng thi thấy điệu cười gian của cô liền hỏi: “ Tử Yên cậu làm sao vậy? lại cười gian xảo như thế”

Cô khẽ đáp: “ không có gì a. Mình và Sở đại thiếu làm hòa rồi”

“ Hòa rồi, nhanh như vậy” Lâm Tích bất ngờ

Cô khẽ gật đầu: như vậy cũng tính là hòa rồi mà đúng không!

Bước ra khỏi trường thi, Lão Lục không hỏi nhiều, chỉ cần nhìn biểu hiện trên mặt của mọi người ông cũng đoán được phần nào

“ Nay kì thi Olympic vật lý đã khép lại, có vui có buồn. Nhưng thầy hy vọng các em giữ vững tinh thần vì chúng ta còn có một cuộc thi quan trọng khác nữa. Được không!?”

“ Vâng lão sư”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK