• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi phân phó xong mọi chuyện, Bùi Túc lạnh nhạt ngồi trên ghế, hoàn toàn không để ý đến nam tử mặc đồ trắng đang gấp đến vò đầu bứt tai ngay bên cạnh.

"Sư đệ, ngươi nói ta nghe thử xem, sao ngươi biết đệ muội không chết? Còn đoán được nàng sẽ đến đây tìm ngươi, thật là làm ta vội muốn chết!" Nam tử mặc đồ trắng nóng vội nói.

Bùi Túc vẫn không trả lời hắn ta, trực tiếp nhắm mắt lại.

Tại sao hắn lại biết? Không, hắn không biết. Đối với người yêu, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, tất cả suy đoán cùng giả thiết đều vô cùng mờ mịt, hiện tại hắn chỉ muốn gặp Quân Ninh, thấy nàng thì tốt rồi, nếu không thì hắn căn bản là không ngăn được sự kinh hoảng và sợ hãi trong lòng..



Nha đầu tên Tiểu Mãn vẫn luôn đi theo nàng không xảy ra chuyện gì mà người của chính mình đều bị cuốn lấy, rõ ràng là có người đã sớm lên kế hoạch chết giả, thậm chí còn được Huyền Nguyên đế giúp đỡ, cho nên ngoại trừ Quân Ninh thì hắn thật sự không nghĩ ra là ai.

Hắn vẫn luôn biết Ninh Nhi nghịch ngớm, tuy rằng có chút tâm cơ nhưng căn bản là không ảnh hưởng toàn cục, bởi vì hắn biết tình cảm nàng dành cho hắn là thật, như vậy đã đủ rồi!

Còn việc đoán được nàng sẽ đến Nam Sở tìm mình, hoàn toàn là dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với nàng. Hắn tin nàng sẽ đến Nam Sở tìm hắn. Tuy rằng Ninh Nhi có chút trẻ con nhưng luôn rất quật cường, không chịu thua. Hắn bỏ nàng lại, nàng nhất định sẽ tìm hắn hỏi cho rõ ràng, dù cho nhận được kết quả đau thấu tim gan cũng sẽ không sợ hãi, dường như sự nhiệt tình trong lòng nàng sẽ không bao giờ dập tắt.

Nàng giống như là ngọn lửa ấm áp mà rực rỡ, hắn giống như con thiêu thân trong trong đêm tối, trong lòng vô cùng muốn được lại gần ánh sáng chói mắt kia. Nhưng mà quá khứ của hắn, rất nhiều chuyện đều làm hắn không dám đến gần ánh sáng đó, bởi vì hiện tại hắn đang ở bên cạnh vực sâu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, sao hắn có thể liên lụy người mình yên nhất chứ?

Nhìn Bùi Túc này nhắm mắt không nói gì, nam tử mặc đồ trắng thật sự là bị hắn làm tức muốn chết nhưng cũng không thể làm gì được, hắn không muốn nói thì không ai có thể hỏi được.



Hắn ta đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, khi đó hắn ta vẫn là một tiểu tử chỉ biết đứng bên nịnh nọt lấy lòng Nam Lệ Thiên. Bởi cái thôn ở từ nhỏ bị dính ôn dịch, vì tránh né quan binh điều tra, hắn ta mới đột nhiên chạy trốn vào trong núi sâu rừng già, sống bữa đói bữa no. Sau này gặp Nam Lệ Thiên mới có thể ăn no mặc ấm, tiếc là lại rơi vào một ác mộng khác.

Khi đó hắn ta còn nhỏ, căn bản là không hiểu tại sao mỗi lần ăn cơm xong, sư phụ nhất định phải ôm mình hôn hôn sờ sờ. Dù sao thì chỉ cần có thể ăn no, hắn ta sẽ không quan tâm, y thích ôm thì ôm, thích hôn thì hôn. Thậm chí còn từng mừng thầm vì mình chỉ cần trả giá nhỏ như vậy đã có thể ăn no mặc ấm, đọc sách viết chữ. Rốt cuộc thì đối với những đứa trẻ ở trong thôn, được đi học chính và vô cùng cao quý, mãi cho đến khi Bùi Túc đến.


Hắn bị Nam Lệ Thiên nhặt về, hình như là rơi từ trên vách núi xuống, trước khi rơi trên người đã đầy vết thương, sau khi rơi xuống vách núi, xương sườn bị gãy trực tiếp cắm phổi, nếu không có Nam Lệ Thiên, chỉ sợ là thi thể đã sớm lạnh.


Chỉ là bị Nam Lệ Thiên cứu không biết là phúc hay họa. Sau khi Bùi Túc tỉnh lại, hắn ta nhìn hắn lạnh lùng từ chối Nam Lệ Thiên trêu đùa, còn có những lời hắn nói, dần dần khiến hắn ta cảm thấy thẹn trong lòng.. Hóa ra chuyện mà hắn ta làm từ trước đến nay lại quá quắt như vậy..


Nhưng mà Nam Lệ Thiên cũng không phải kẻ dễ đối phó, nếu không phải thấy Bùi Túc lớn lên xinh đẹp cũng sẽ không kiên nhẫn mà cứu hắn như vậy. Trong mắt Nam Lệ Thiên chỉ có hai loại người, một loại là được y yêu thích, một loại khác chính là dược nhân.


Trước kia hắn ta thường xuyên thấy Nam Lệ Thiên mang mấy đứa bé quần áo tả tơi về, có nam có nữ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ ăn no rồi, nếu lớn lên đẹp liền sẽ được chiều chuộng, lớn lên xấu thì sẽ hoàn toàn biến mất, thậm chí là những đứa bé đẹp kia sau khi lớn lên cũng không rõ tung tích, chỉ có hắn ta là nhỏ tuổi nên vẫn luôn được yêu thương.


Mãi cho đến khi Bùi Túc tới, hắn ta mới biết những người bạn từng cùng mình ăn cùng mình chơi đi đâu. Trong căn phòng tối om đặt một đống lu to màu đỏ, bên trong là những đứa trẻ mặt mày tái nhợt đang nhắm mắt, không biết là sống hay đã chết, có vài đứa bé trong lu còn không ngừng đau khổ kêu rên.


Lúc ấy Nam Lệ Thiên đứng bên cạnh hắn ta và Bùi Túc, chỉ vào những cái cái lu đó, nói nếu Bùi Túc không nghe thao y thì đây chính là kết cục của hắn, ai ngờ lại bị Bùi Túc nhổ nước miếng vào mặt.


Chuyện sau đó, mặc dù đến bây giờ, đêm khuya mơ lại, hắn ta cũng sẽ bị cảnh tượng khủng bố ấy dọa tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK