Thời điểm tâm trạng Phương Bạch Cảnh không tốt liền thích người khác dỗ dành, cho nên hiện tại cậu rất muốn nghe Phó Phong gọi mình như vậy. Nhưng Phương Bạch Cảnh lại rất xấu tính —— muốn nghe, nhưng lại chết cũng không muốn thừa nhận.
Phó Phong nghĩ hình như đúng là đã lâu không gọi Phương Bạch Cảnh như vậy, bởi vì trước kia mỗi một lần gọi, phản ứng của Phương Bạch Cảnh đều rất gay gắt, thoạt nhìn không hề thích xưng hô này.
Hôm nay lại nghe Phương Bạch Cảnh nói như vậy, Phó Phong mới bất giác hiểu ra, Phương Bạch Cảnh kỳ thật là rất thích.
Phó Phong lại đưa một miếng dưa cho Phương Bạch Cảnh, rũ mắt gọi: “Dương Dương.”
Vành tai Phương Bạch Cảnh lại bắt đầu đỏ lên.
Phó Phong nói: “Tai em đỏ kìa.”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng muốn há miệng phản bác, nhưng cậu phát giác, tai mình quả thật là đỏ.
Cậu không thể chấp nhận, loại cảm giác thua trận này được.
Phương Bạch Cảnh mím môi, suy nghĩ nửa ngày, trong đầu rốt cuộc hiện lên một ý tưởng, nhưng cậu có chút xấu hổ.
Cậu nâng mí mắt, trộm quan sát chú Vương đang lái xe một cái, sau khi bảo đảm toàn bộ lực chú ý đều đã đặt trên con đường chật ních xe cộ, Phương Bạch Cảnh mới dịch mông lại gần Phó Phong một chút.
Phó Phong phát hiện động tác nhỏ của Phương Bạch Cảnh, y dùng tăm xiên dưa đưa đến bên miệng Phương Bạch Cảnh, nhưng cậu lại không há miệng.
Cậu thoạt nhìn như đang xoắn xuýt gì đó, mặt càng lúc càng đỏ, màu sắc sắp tiệm cận với màu dưa hấu.
Phó Phong buông tay, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Phương Bạch Cảnh rốt cuộc hành động, thân thể cậu đã sắp dán sát với Phó Phong, cậu dè dặt nâng cằm, môi tiến đến bên tai Phó Phong.
Cậu có chút căng thẳng, hơi thở phả ra quét lên vành tai Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh thu hết dũng khí, dùng âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi thỏ thẻ: “...... Chồng ơi.”
Máu hơn thua vô căn cứ của cậu tại thời điểm này thể hiện vô cùng rõ ràng, Phương Bạch Cảnh kề rất sát Phó Phong, cẩn thận trộm liếc tai Phó Phong.
Một chút cũng không đỏ!!!
Phương Bạch Cảnh thất bại toàn tập, ngoại trừ điều đó, cậu còn có chút tức giận.
Quả nhiên, Phó Phong chính là đồ lừa đảo, nói thích cậu đều là giả! Bằng không cậu đã vứt hết mặt mũi để gọi cái xưng hô đáng xấu hổ này, sao Phó Phong lại chẳng có chút biểu hiện nào chứ!
Lỗ tai Phương Bạch Cảnh ngược lại càng thêm đỏ, như là mây tía rực cháy nơi chân trời. Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị lui về chỗ ngồi cũ.
Cánh tay ngay lúc này bị Phó Phong kéo lại.
“...... Em vừa gọi tôi là gì?”
Phương Bạch Cảnh “Hừ” một tiếng từ trong khoang mũi, quay đầu lạnh nhạt nói: “Anh nghe nhầm rồi, em chẳng gọi gì hết.”
Phó Phong kéo cánh tay cậu, lôi Phương Bạch Cảnh về phía mình, tầm mắt y tới gần, thấp giọng nói: “Tôi nghe thấy rồi.”
Thời điểm Phương Bạch Cảnh căng thẳng liền thích liếm môi, hiện tại cũng thế, cậu bối rối nói: “Nghe...... Nghe thấy rồi thì thôi.”
Cậu làm bộ làm tịch nói: “Không cho em gọi thì thôi!”
Xe đột nhiên thoáng xóc nẩy, là đi qua dải giảm tốc, Phương Bạch Cảnh bị sự chòng chành này làm hoảng hồn, bàn tay theo bản năng chống lên đùi Phó Phong.
Cứng rắn, lại còn chắc nịch.
Cậu hốt hoảng thu tay về, chợt nghe thấy âm thanh của Phó Phong: “Chú Vương, dỗ xe vào ga ra là được rồi.”
Phương Bạch Cảnh tức thì tóm chặt lấy cổ tay áo Phó Phong, chú Vương để lại xe vẫn còn khởi động, yên lặng không tiếng động rời khỏi.
Trong xe chỉ còn lại Phương Bạch Cảnh cùng Phó Phong, ánh đèn ga ra mờ tối, Phương Bạch Cảnh mơ hồ có chút cảm giác không ổn, vừa lặng lẽ lui ra sau, vừa lắp bắp mở miệng nói: “...... Về đến nhà rồi, anh không xuống xe sao?”
Phó Phong đột nhiên cử động, lưng Phương Bạch Cảnh dựa tới cửa xe, Phó Phong vịn tay lên tay nắm cửa, dán sát lại hôn lên môi Phương Bạch Cảnh.
Kỹ thuật hôn của y càng lúc càng tốt, luôn hôn Phương Bạch Cảnh đến mê man đầu óc. Trong ánh sáng chợt sáng chợt tối, tiếng thở dốc của hai người bọn họ càng lúc càng nặng.
Ngọc môi của Phương Bạch Cảnh bị liếm mút, cánh môi mềm mại trở nên ướt đẫm. cậu cũng không biết đã hôn bao lâu, nhưng cảm giác đầu óc thiếu dưỡng khí rất mãnh liệt.
“Dương Dương.”
Phó Phong thấp giọng gọi, y dỗ dành: “Gọi thêm lần nữa được không.”
Giọng điệu của Phương Bạch Cảnh rất khí phách, nhưng âm thanh lại nhũn ra như nũng nịu: “Không đâu!”
Phó Phong lại hôn tiếp, không phải nụ hôn chạm khẽ đơn giản, mà là nụ hôn sâu xâm nhập linh hồn, giống hệt như vừa rồi.
Lúc này Phương Bạch Cảnh mới hiểu được, hóa ra hôn môi thời gian dài cũng có thể làm cho người ta sụp đổ. Đầu óc cậu choáng váng, chỉ có thể tăng thêm tần suất hít thở của mũi.
Nhưng Phương Bạch Cảnh chung quy cảm thấy dường như thiếu gì đó, cậu không ngừng lùi ra sau, nhưng lại chỉ bàng hoàng bất lực địa va vào lòng bàn tay của Phó Phong.
“Dương Dương.” Phó Phong ngừng lại, y lại cho Phương Bạch Cảnh một cơ hội, “Gọi mội tiếng đi.”
Phương Bạch Cảnh đã khôn ra*, cậu há miệng cố gắng hấp thu dưỡng khí, thỏa hiệp gọi một tiếng: “...... Chồng ơi.”
*Nguyên văn: 吃一堑长一智 (cật nhất tiệm trường nhất trí): nghĩa là học hỏi từ kinh nghiệm hoặc sai lầm trước đây. Cân nhắc chọn “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”
Âm thanh của Phương Bạch Cảnh vẫn nhỏ nhẹ như trước, xưng hô này khiến cậu cảm thấy đặc biệt xấu hổ, nhưng rất nhanh, Phương Bạch Cảnh liền bật ra một tiếng quát lớn:
“Phó Phong!”
Bởi vì Phó Phong không buông tha cậu, mà lại tiếp tục hôn.
Thời điểm Phương Bạch Cảnh bị đè lên cửa xe ngấu nghiến, có một cảm giác bị lừa dối mãnh liệt, song dường như cậu có thể mơ hồ cảm nhận được, Phó Phong thích xưng hô này biết bao nhiêu.
*
Sinh nhật của mẹ Phương sắp đến, Phương Bạch Cảnh đã lâu không về nhà, lần này cậu nhất định phải quay về.
Cậu đặt cho mẹ Phương một chiếc túi rất khó mua, tuy rằng Phương Bạch Cảnh cũng không thẩm nổi nó rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào, nhưng cậu biết, mẹ mình nhất định sẽ thích.
Nếu đã về nhà, Phương Bạch Cảnh chắc chắn không để Phó Phong đưa về, mà tự cậu sẽ lái xe.
Phương Bạch Cảnh lái chiếc Audi khiêm tốn, nhà cậu ở trong một tiểu khu an ninh rất tốt, thang máy cũng là mỗi hộ một cái.
Cậu tiến vào, liền tháo khẩu trang cùng mũ trên người xuống.
“Mẹ!”
Phương Bạch Cảnh vừa về nhà đã giống như Hầu vương trở về Hoa Quả Sơn, vui sướng đá giày, bổ nhào vào người mẹ Phương.
Mẹ Phương trước kia chính là diễn viên tiếng tăm, sau khi cưới cha Phương mới giải nghệ, những nét ưa nhìn trên mặt Phương Bạch Cảnh đều như từ một khuôn khắc ra với bà.
Bà hơn bốn mươi tuổi, vẫn diễm lệ tựa một đóa hoa.
“Dương Dương.” Mẹ Phương vừa thấy Phương Bạch Cảnh liền bắt đầu cười, ngữ điệu mang theo chút oán trách nho nhỏ, “Lâu lắm không được gặp con rồi.”
Phương Bạch Cảnh có chút áy náy, âm thanh bất giác nhỏ xíu: “Gần đây con có chút bận, sau này sẽ về thăm mẹ nhiều hơn.”
Cậu đưa món quà mình đã chuẩn bị sẵn ra, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ Phương chăm chú, như tranh công nói: “Mẹ! Mẹ xem này! Quà của con đấy! Mẹ nhất định sẽ thích!”
“Phương Bạch Cảnh!” Giọng nói của cha Phương vang lên, “Chút xuống khỏi người mẹ con đi, con trai lớn thế rồi, mà cứ dính lấy mẹ làm gì!”
Sau khi cha Phương đuổi Phương Bạch Cảnh đi, như lẽ dĩ nhiên ngồi xuống bên cạnh mẹ Phương, Phương Bạch Cảnh liền liếc xéo khinh thường ông.
Mẹ Phương ngược lại khẽ nhíu mày, bà đẩy vai cha Phương, trách cứ nói: “Anh làm gì thế, em với Dương Dương lâu lắm mới gặp nhau, anh tránh ra đi.”
Có người chống lưng, Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu ưỡn ngực mười phần mạnh mẽ nói: “Cha nghe thấy không, mẹ con bảo tránh ra kìa!”
Cuối cùng Phương Bạch Cảnh đắc ý ngồi xuống bên cạnh mẹ Phương, cậu ăn miếng lê mẹ đã gọt sẵn hỏi: “Khi nào ông nội mới đến ạ?”
“Ông nội con nói mình có việc, phải tối nay mới đến.” Ông Phương cảnh cáo nói, “Tâm trạng của ông nội con hôm nay hình như không được tốt lắm, con đừng có nói linh tinh chọc giận ông đấy.”
Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng lầu bầu nói: “Sinh nhật mẹ mà sao tâm trạng ông lại không tốt chứ.”
“Hỗn láo!”
Mắt thấy hai bọn họ chuẩn bị lại ầm ĩ, mẹ Phương mở miệng chuyển dời đề tài: “Dương Dương.”
Khi bà cười đôi mắt hơi cong lên, “Gần đây có quen bạn gái nào đáng yêu không?”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng nói: “Mẹ! Con không thể tùy tiện yêu đương được!”
“Nói bậy gì thế, con chẳng phải là diễn viên sao?” Mẹ Phương tựa hồ rất hiểu mấy thứ này, “Mẹ nghe bọn họ nói gì mà, chơi bời chứ không thể yêu đương nhỉ?”
Phương Bạch Cảnh nghẹn miếng lê tại cổ họng, thiếu chút nữa bị sặc. Cậu thoáng chần chừ, rồi lại mở miệng nói: “Vậy con nói thật này, con thực sự..... Có yêu đương.”
Cho tới bây giờ Phương Bạch Cảnh chưa từng nói với người nhà về quan hệ giữa cậu và Phó Phong, nhưng hiện tại cậu đã dự định yêu đương thật sự với Phó Phong, vậy hẳn cũng nên cho Phó Phong...... Một danh phận đi.
Mẹ Phương mừng rỡ hỏi han: “Bao tuổi vậy? Là người trong hay ngoài giới thế? Là người ở đâu vậy? Có ảnh không cho mẹ xem đi?”
Một đống vấn đề của bà đánh cho Phương Bạch Cảnh choáng váng, nhưng Phương Bạch Cảnh tạm thời còn chưa dám nói ra chân tướng, chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: “Lớn hơn con ba tuổi, là người gốc kinh đô, hẳn là...... Tính là người ngoài giới đi, ảnh thì lần sau cho mọi người xem!”
Cậu sợ mẹ mình xem ảnh xong, sinh nhật hôm nay cũng khỏi làm nữa.
“Được.” Mẹ Phương cũng không vội, bà dịu dàng nhỏ nhẹ nói, “Vậy Dương Dương nhớ đối tối với con gái nhà người ta, chớ có cáu giận linh tinh, không phải tất cả mọi người đều nhân nhượng con như người nhà. Người ta là con gái, con phải thuận theo con bé một chút.”
Mỗi lời mẹ Phương nói đều tương phản với hình thức bên nhau của cậu cùng Phó Phong, Phương Bạch Cảnh nửa ngày mới “Vâng” một tiếng.
Bọn họ đang tán gẫu say sưa, ông Phương rốt cuộc cũng đã đến.
Từ ánh mắt đầu tiên Phương Bạch Cảnh nhìn ra tâm trạng ông nội đúng thật là không tốt, sắc mặt rất kém, thân thể bình thường cường tráng như vậy mà giờ đây phải chống ba toong.
Nhưng ông Phương đi đường căn bản không cần gậy chống, vẫn bước đi như bay, Phương Bạch Cảnh nhìn chằm chằm gậy ba toong, mí mắt phải bắt đầu giật điên cuồng.
Máy mắt phải sắp có điềm là cách nói mê tín, nhưng ngay khi Phương Bạch Cảnh chứng kiến ông Phương cầm gậy chỉ vào mình, cậu có thể tin rằng đó là sự thật.
“Phương Bạch Cảnh.” Ông Phương nặng nề mở miệng nói, “Theo ta ra ngoài.”
Phương Bạch Cảnh cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì, nhưng với thái độ này của ông Phương, cậu nhất định đã làm sai gì rồi.
Cậu thấp thỏm theo sát phía sau ông Phương đi ra ngoài, cửa vừa đóng, Phương Bạch Cảnh liền nhìn thấy gậy ba toong bổ thẳng về phía mình.
Phương Bạch Cảnh theo bản năng lùi ra sau vài bước, chiếc gậy chỉ đập vào tay cậu
“Ư ——”
Lần này ông Phương chẳng chút nể nang, Phương Bạch Cảnh bị đánh đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Con còn dám trốn à?” Tay ông Phương cầm ba toong phát run, “Con còn muốn lừa ta bao lâu nữa, con với thằng nhãi Phó Phong kia còn dám cặp kè với nhau cơ đấy!”
Phó Phong nghĩ hình như đúng là đã lâu không gọi Phương Bạch Cảnh như vậy, bởi vì trước kia mỗi một lần gọi, phản ứng của Phương Bạch Cảnh đều rất gay gắt, thoạt nhìn không hề thích xưng hô này.
Hôm nay lại nghe Phương Bạch Cảnh nói như vậy, Phó Phong mới bất giác hiểu ra, Phương Bạch Cảnh kỳ thật là rất thích.
Phó Phong lại đưa một miếng dưa cho Phương Bạch Cảnh, rũ mắt gọi: “Dương Dương.”
Vành tai Phương Bạch Cảnh lại bắt đầu đỏ lên.
Phó Phong nói: “Tai em đỏ kìa.”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng muốn há miệng phản bác, nhưng cậu phát giác, tai mình quả thật là đỏ.
Cậu không thể chấp nhận, loại cảm giác thua trận này được.
Phương Bạch Cảnh mím môi, suy nghĩ nửa ngày, trong đầu rốt cuộc hiện lên một ý tưởng, nhưng cậu có chút xấu hổ.
Cậu nâng mí mắt, trộm quan sát chú Vương đang lái xe một cái, sau khi bảo đảm toàn bộ lực chú ý đều đã đặt trên con đường chật ních xe cộ, Phương Bạch Cảnh mới dịch mông lại gần Phó Phong một chút.
Phó Phong phát hiện động tác nhỏ của Phương Bạch Cảnh, y dùng tăm xiên dưa đưa đến bên miệng Phương Bạch Cảnh, nhưng cậu lại không há miệng.
Cậu thoạt nhìn như đang xoắn xuýt gì đó, mặt càng lúc càng đỏ, màu sắc sắp tiệm cận với màu dưa hấu.
Phó Phong buông tay, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Phương Bạch Cảnh rốt cuộc hành động, thân thể cậu đã sắp dán sát với Phó Phong, cậu dè dặt nâng cằm, môi tiến đến bên tai Phó Phong.
Cậu có chút căng thẳng, hơi thở phả ra quét lên vành tai Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh thu hết dũng khí, dùng âm thanh còn nhỏ hơn tiếng muỗi thỏ thẻ: “...... Chồng ơi.”
Máu hơn thua vô căn cứ của cậu tại thời điểm này thể hiện vô cùng rõ ràng, Phương Bạch Cảnh kề rất sát Phó Phong, cẩn thận trộm liếc tai Phó Phong.
Một chút cũng không đỏ!!!
Phương Bạch Cảnh thất bại toàn tập, ngoại trừ điều đó, cậu còn có chút tức giận.
Quả nhiên, Phó Phong chính là đồ lừa đảo, nói thích cậu đều là giả! Bằng không cậu đã vứt hết mặt mũi để gọi cái xưng hô đáng xấu hổ này, sao Phó Phong lại chẳng có chút biểu hiện nào chứ!
Lỗ tai Phương Bạch Cảnh ngược lại càng thêm đỏ, như là mây tía rực cháy nơi chân trời. Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị lui về chỗ ngồi cũ.
Cánh tay ngay lúc này bị Phó Phong kéo lại.
“...... Em vừa gọi tôi là gì?”
Phương Bạch Cảnh “Hừ” một tiếng từ trong khoang mũi, quay đầu lạnh nhạt nói: “Anh nghe nhầm rồi, em chẳng gọi gì hết.”
Phó Phong kéo cánh tay cậu, lôi Phương Bạch Cảnh về phía mình, tầm mắt y tới gần, thấp giọng nói: “Tôi nghe thấy rồi.”
Thời điểm Phương Bạch Cảnh căng thẳng liền thích liếm môi, hiện tại cũng thế, cậu bối rối nói: “Nghe...... Nghe thấy rồi thì thôi.”
Cậu làm bộ làm tịch nói: “Không cho em gọi thì thôi!”
Xe đột nhiên thoáng xóc nẩy, là đi qua dải giảm tốc, Phương Bạch Cảnh bị sự chòng chành này làm hoảng hồn, bàn tay theo bản năng chống lên đùi Phó Phong.
Cứng rắn, lại còn chắc nịch.
Cậu hốt hoảng thu tay về, chợt nghe thấy âm thanh của Phó Phong: “Chú Vương, dỗ xe vào ga ra là được rồi.”
Phương Bạch Cảnh tức thì tóm chặt lấy cổ tay áo Phó Phong, chú Vương để lại xe vẫn còn khởi động, yên lặng không tiếng động rời khỏi.
Trong xe chỉ còn lại Phương Bạch Cảnh cùng Phó Phong, ánh đèn ga ra mờ tối, Phương Bạch Cảnh mơ hồ có chút cảm giác không ổn, vừa lặng lẽ lui ra sau, vừa lắp bắp mở miệng nói: “...... Về đến nhà rồi, anh không xuống xe sao?”
Phó Phong đột nhiên cử động, lưng Phương Bạch Cảnh dựa tới cửa xe, Phó Phong vịn tay lên tay nắm cửa, dán sát lại hôn lên môi Phương Bạch Cảnh.
Kỹ thuật hôn của y càng lúc càng tốt, luôn hôn Phương Bạch Cảnh đến mê man đầu óc. Trong ánh sáng chợt sáng chợt tối, tiếng thở dốc của hai người bọn họ càng lúc càng nặng.
Ngọc môi của Phương Bạch Cảnh bị liếm mút, cánh môi mềm mại trở nên ướt đẫm. cậu cũng không biết đã hôn bao lâu, nhưng cảm giác đầu óc thiếu dưỡng khí rất mãnh liệt.
“Dương Dương.”
Phó Phong thấp giọng gọi, y dỗ dành: “Gọi thêm lần nữa được không.”
Giọng điệu của Phương Bạch Cảnh rất khí phách, nhưng âm thanh lại nhũn ra như nũng nịu: “Không đâu!”
Phó Phong lại hôn tiếp, không phải nụ hôn chạm khẽ đơn giản, mà là nụ hôn sâu xâm nhập linh hồn, giống hệt như vừa rồi.
Lúc này Phương Bạch Cảnh mới hiểu được, hóa ra hôn môi thời gian dài cũng có thể làm cho người ta sụp đổ. Đầu óc cậu choáng váng, chỉ có thể tăng thêm tần suất hít thở của mũi.
Nhưng Phương Bạch Cảnh chung quy cảm thấy dường như thiếu gì đó, cậu không ngừng lùi ra sau, nhưng lại chỉ bàng hoàng bất lực địa va vào lòng bàn tay của Phó Phong.
“Dương Dương.” Phó Phong ngừng lại, y lại cho Phương Bạch Cảnh một cơ hội, “Gọi mội tiếng đi.”
Phương Bạch Cảnh đã khôn ra*, cậu há miệng cố gắng hấp thu dưỡng khí, thỏa hiệp gọi một tiếng: “...... Chồng ơi.”
*Nguyên văn: 吃一堑长一智 (cật nhất tiệm trường nhất trí): nghĩa là học hỏi từ kinh nghiệm hoặc sai lầm trước đây. Cân nhắc chọn “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”
Âm thanh của Phương Bạch Cảnh vẫn nhỏ nhẹ như trước, xưng hô này khiến cậu cảm thấy đặc biệt xấu hổ, nhưng rất nhanh, Phương Bạch Cảnh liền bật ra một tiếng quát lớn:
“Phó Phong!”
Bởi vì Phó Phong không buông tha cậu, mà lại tiếp tục hôn.
Thời điểm Phương Bạch Cảnh bị đè lên cửa xe ngấu nghiến, có một cảm giác bị lừa dối mãnh liệt, song dường như cậu có thể mơ hồ cảm nhận được, Phó Phong thích xưng hô này biết bao nhiêu.
*
Sinh nhật của mẹ Phương sắp đến, Phương Bạch Cảnh đã lâu không về nhà, lần này cậu nhất định phải quay về.
Cậu đặt cho mẹ Phương một chiếc túi rất khó mua, tuy rằng Phương Bạch Cảnh cũng không thẩm nổi nó rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào, nhưng cậu biết, mẹ mình nhất định sẽ thích.
Nếu đã về nhà, Phương Bạch Cảnh chắc chắn không để Phó Phong đưa về, mà tự cậu sẽ lái xe.
Phương Bạch Cảnh lái chiếc Audi khiêm tốn, nhà cậu ở trong một tiểu khu an ninh rất tốt, thang máy cũng là mỗi hộ một cái.
Cậu tiến vào, liền tháo khẩu trang cùng mũ trên người xuống.
“Mẹ!”
Phương Bạch Cảnh vừa về nhà đã giống như Hầu vương trở về Hoa Quả Sơn, vui sướng đá giày, bổ nhào vào người mẹ Phương.
Mẹ Phương trước kia chính là diễn viên tiếng tăm, sau khi cưới cha Phương mới giải nghệ, những nét ưa nhìn trên mặt Phương Bạch Cảnh đều như từ một khuôn khắc ra với bà.
Bà hơn bốn mươi tuổi, vẫn diễm lệ tựa một đóa hoa.
“Dương Dương.” Mẹ Phương vừa thấy Phương Bạch Cảnh liền bắt đầu cười, ngữ điệu mang theo chút oán trách nho nhỏ, “Lâu lắm không được gặp con rồi.”
Phương Bạch Cảnh có chút áy náy, âm thanh bất giác nhỏ xíu: “Gần đây con có chút bận, sau này sẽ về thăm mẹ nhiều hơn.”
Cậu đưa món quà mình đã chuẩn bị sẵn ra, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ Phương chăm chú, như tranh công nói: “Mẹ! Mẹ xem này! Quà của con đấy! Mẹ nhất định sẽ thích!”
“Phương Bạch Cảnh!” Giọng nói của cha Phương vang lên, “Chút xuống khỏi người mẹ con đi, con trai lớn thế rồi, mà cứ dính lấy mẹ làm gì!”
Sau khi cha Phương đuổi Phương Bạch Cảnh đi, như lẽ dĩ nhiên ngồi xuống bên cạnh mẹ Phương, Phương Bạch Cảnh liền liếc xéo khinh thường ông.
Mẹ Phương ngược lại khẽ nhíu mày, bà đẩy vai cha Phương, trách cứ nói: “Anh làm gì thế, em với Dương Dương lâu lắm mới gặp nhau, anh tránh ra đi.”
Có người chống lưng, Phương Bạch Cảnh ngẩng đầu ưỡn ngực mười phần mạnh mẽ nói: “Cha nghe thấy không, mẹ con bảo tránh ra kìa!”
Cuối cùng Phương Bạch Cảnh đắc ý ngồi xuống bên cạnh mẹ Phương, cậu ăn miếng lê mẹ đã gọt sẵn hỏi: “Khi nào ông nội mới đến ạ?”
“Ông nội con nói mình có việc, phải tối nay mới đến.” Ông Phương cảnh cáo nói, “Tâm trạng của ông nội con hôm nay hình như không được tốt lắm, con đừng có nói linh tinh chọc giận ông đấy.”
Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng lầu bầu nói: “Sinh nhật mẹ mà sao tâm trạng ông lại không tốt chứ.”
“Hỗn láo!”
Mắt thấy hai bọn họ chuẩn bị lại ầm ĩ, mẹ Phương mở miệng chuyển dời đề tài: “Dương Dương.”
Khi bà cười đôi mắt hơi cong lên, “Gần đây có quen bạn gái nào đáng yêu không?”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng nói: “Mẹ! Con không thể tùy tiện yêu đương được!”
“Nói bậy gì thế, con chẳng phải là diễn viên sao?” Mẹ Phương tựa hồ rất hiểu mấy thứ này, “Mẹ nghe bọn họ nói gì mà, chơi bời chứ không thể yêu đương nhỉ?”
Phương Bạch Cảnh nghẹn miếng lê tại cổ họng, thiếu chút nữa bị sặc. Cậu thoáng chần chừ, rồi lại mở miệng nói: “Vậy con nói thật này, con thực sự..... Có yêu đương.”
Cho tới bây giờ Phương Bạch Cảnh chưa từng nói với người nhà về quan hệ giữa cậu và Phó Phong, nhưng hiện tại cậu đã dự định yêu đương thật sự với Phó Phong, vậy hẳn cũng nên cho Phó Phong...... Một danh phận đi.
Mẹ Phương mừng rỡ hỏi han: “Bao tuổi vậy? Là người trong hay ngoài giới thế? Là người ở đâu vậy? Có ảnh không cho mẹ xem đi?”
Một đống vấn đề của bà đánh cho Phương Bạch Cảnh choáng váng, nhưng Phương Bạch Cảnh tạm thời còn chưa dám nói ra chân tướng, chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: “Lớn hơn con ba tuổi, là người gốc kinh đô, hẳn là...... Tính là người ngoài giới đi, ảnh thì lần sau cho mọi người xem!”
Cậu sợ mẹ mình xem ảnh xong, sinh nhật hôm nay cũng khỏi làm nữa.
“Được.” Mẹ Phương cũng không vội, bà dịu dàng nhỏ nhẹ nói, “Vậy Dương Dương nhớ đối tối với con gái nhà người ta, chớ có cáu giận linh tinh, không phải tất cả mọi người đều nhân nhượng con như người nhà. Người ta là con gái, con phải thuận theo con bé một chút.”
Mỗi lời mẹ Phương nói đều tương phản với hình thức bên nhau của cậu cùng Phó Phong, Phương Bạch Cảnh nửa ngày mới “Vâng” một tiếng.
Bọn họ đang tán gẫu say sưa, ông Phương rốt cuộc cũng đã đến.
Từ ánh mắt đầu tiên Phương Bạch Cảnh nhìn ra tâm trạng ông nội đúng thật là không tốt, sắc mặt rất kém, thân thể bình thường cường tráng như vậy mà giờ đây phải chống ba toong.
Nhưng ông Phương đi đường căn bản không cần gậy chống, vẫn bước đi như bay, Phương Bạch Cảnh nhìn chằm chằm gậy ba toong, mí mắt phải bắt đầu giật điên cuồng.
Máy mắt phải sắp có điềm là cách nói mê tín, nhưng ngay khi Phương Bạch Cảnh chứng kiến ông Phương cầm gậy chỉ vào mình, cậu có thể tin rằng đó là sự thật.
“Phương Bạch Cảnh.” Ông Phương nặng nề mở miệng nói, “Theo ta ra ngoài.”
Phương Bạch Cảnh cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì, nhưng với thái độ này của ông Phương, cậu nhất định đã làm sai gì rồi.
Cậu thấp thỏm theo sát phía sau ông Phương đi ra ngoài, cửa vừa đóng, Phương Bạch Cảnh liền nhìn thấy gậy ba toong bổ thẳng về phía mình.
Phương Bạch Cảnh theo bản năng lùi ra sau vài bước, chiếc gậy chỉ đập vào tay cậu
“Ư ——”
Lần này ông Phương chẳng chút nể nang, Phương Bạch Cảnh bị đánh đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Con còn dám trốn à?” Tay ông Phương cầm ba toong phát run, “Con còn muốn lừa ta bao lâu nữa, con với thằng nhãi Phó Phong kia còn dám cặp kè với nhau cơ đấy!”