Phương Bạch Cảnh mới vừa thay trang phục diễn xong xuôi dưới sự trợ giúp của nhân viên hoá trang, Kỷ Vĩ Nhạc rốt cuộc mới lề mề chạy đến. Hắn là chạy như điên từ cổng trường quay vào, cả người đều là mồ hôi.
“Dừng đó ——”
Trước lúc hắn tới gần, Phương Bạch Cảnh ngồi ở trước gương trang điểm biến sắc, vươn tay xòe lòng bàn tay ra ngoài hướng về phía Kỷ Vĩ Nhạc: “Anh đừng lại đây! Tôi ngửi thấy mùi rồi!”
Kỷ Vĩ Nhạc lôi chiếc ghế dựa ngồi xuống trước điều hòa, kéo cổ áo hong gió, rốt cuộc phát hiện cuộc điện thoại bị nhỡ trên di động của mình.
Hắn xoay người, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Phương Bạch Cảnh qua gương, trên gương trang điểm khảm đầy đèn LED, thật dễ dàng soi rõ mồn một tất cả những khuyết điểm trên mặt, song chỉ có thể soi được lông tơ mỏng manh trên mặt Phương Bạch Cảnh.
Cậu ngửa đầu, diện mạo là hoàn toàn trái ngược với tính cách.
Chị gái trang điểm đang kẻ mắt cho cậu, Phương Bạch Cảnh phối hợp nhìn lên trần nhà. Kỷ Vĩ Nhạc trộm thương tiếc trong lòng một chút, tính nết Phương Bạch Cảnh tệ như thế mà sở hữu gương mặt ưa nhìn đến vậy, hỏi: “Bạch Cảnh, điện thoại cho tôi làm gì đấy?”
Eyeliner của Phương Bạch Cảnh vừa vặn được kẻ xong, nét bút không dày không đậm, chỉ là kéo dài đuôi mắt thêm chút.
Mí mắt cậu khẽ nhấc lên, cách gương liếc Kỷ Vĩ Nhạc một cái, cuối cùng quay đầu “Hừ” một tiếng. Tiếng “Hừ” rất nặng rất kỳ cục.
Kỷ Vĩ Nhạc không hiểu nguyên do chớp mắt mấy cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Bạch Cảnh liếc ngoài cửa, nhếch môi để MUA thoa son cho mình, mơ hồ không rõ nói câu: “Không có gì.”
Dù sao cũng tính là phá vỡ bí mật của người khác, thời điểm Phương Bạch Cảnh trông thấy Trang Thành Ngôn trên trường quay luôn cảm thấy có chút ngại ngùng. Trang Thành Ngôn có lẽ cũng nghĩ như vậy, hai bọn họ chỉ cần tránh được đối phương thì liền tránh.
Có điều may sao bộ phim này là phim nữ chính, cảnh đối diễn của cậu cùng Trang Thành Ngôn không nhiều lắm, nghe ý tứ của đạo diễn thì chuẩn bị tối nay quay chung hết luôn.
Phương Bạch Cảnh và hắn cứ xem đối phương thành không khí như vậy một hồi, nhưng cậu cũng coi lời của Phó Phong như gió thoảng qua tai, rúc rích với Trần Vận đến thân thiết, dẫu rằng...... Vẫn là duy trì chút khoảng cách, tối thiểu là nghe lời diễn theo đúng kịch bản.
Sau một lần Phó Phong tra xét hết mười tám đời tổ tiên của Trần Vận, mới cực kỳ miễn cưỡng chấp nhận mối quan hệ bạn bè đơn thuần không ám muội gì giữa cô và Phương Bạch Cảnh.
Phương Bạch Cảnh cùng Trần Vận ngồi bên cạnh chờ diễn, cậu gọi cafe cho đại bộ phận người trong đoàn, biết Trần Vận sợ béo, cố ý cấp chọn một cốc Iced Americano, bản thân chẳng chút áp lực tâm lý cầm cốc Frappuccino uống.
Uống được một nửa, Trang Thành Ngôn cuối cùng tiến đến, trời nóng đổ lửa, trên người hắn ngược lại còn mặc áo khoác màu đen, thoạt nhìn như quỷ hút máu mới bước khỏi pháo đài cổ.
“Hắn không nóng à?” Trần Vận nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Nóng chết người thế này, tôi thấy người hắn phải chảy được cả xô mồ hôi.”
Phương Bạch Cảnh lơ đãng đáp một tiếng “Vâng”.
Cậu phỏng đoán bộ dạng chơi bời của Trang Thành Ngôn, lần này có thể không chỉ là lưng, mà trên cánh tay cũng có vết thương, cho nên mới phải che chắn lại. Cơ mà đây là chuyện người khác, Phương Bạch Cảnh thuận miệng nói một câu: “Có lẽ bị cảm rồi.”
“Chắc thế.” Trần Vận bình luận, “Sắc mặt thì tái nhợt, nhìn quầng mắt thì cũng là mất ngủ thời gian dài.”
Cô cau mày, nghĩ đến vấn đề rất có tâm sự nghiệp: “Chẳng lẽ là buông thả quá độ với bạn gái, đến lúc với tôi thì làm ăn thế quái nào được?”
Phương Bạch Cảnh bị câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng này của cô làm cho sặc suýt chết, một ngụm Frappuccino bị nghẹn lại tại cổ họng, ho đến tối tăm trời đất.
Trần Vận liếc mắt nhìn cậu, mắng: “Bị dở à!”
“Chị Trần! Chuẩn bị đến chị rồi!” Nhân viên trường quay đứng trước cameras cuối cùng quay sang gọi người, Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra.
Có điều trạng thái hôm nay của Trang Thành Ngôn rất không ổn, lại bắt đầu NG không ngừng nghỉ, Phương Bạch Cảnh nhìn sắc mặt Trần Vận, cảm thấy cô là sắp bùng nổ ở bên cạnh.
Phương Bạch Cảnh chờ ở ngoài đến buồn ngủ rũ rượi, Kỷ Vĩ Nhạc lại đột nhiên đưa di động đang reo của cậu tới. Cậu cúi đầu nhìn, khóe miệng thật tâm kéo lên: “Nhóc Tiêu! Sao lại dùng số di động trong nước thế này, đã trở về rồi à?”
Cậu với Tiêu Kinh là bạn tốt hơn mười năm, chẳng qua mấy tháng trước, Tiêu Kinh bị cha hắn cho sung quân đến Châu Phi, lúc này mới không gặp một thời gian.
“Mẹ nó mấy hôm trước đã gửi tin nhắn báo tao sắp về đây! Mày lại con mẹ nó không đọc tin nhắn hả?”
Tiêu Kinh mở miệng vẫn là không tố chất y như trong kí ức của Phương Bạch Cảnh. Cậu lùi điện thoại ra xa chút, tránh cho bản thân bị giọng bò rống của Tiêu Kinh làm điếc, đương nhiên nói: “Trong di động nhiều tin nhắn lắm! Ai biết mày nhắn lúc nào?”
“Xéo mẹ đi!” Tiêu Kinh cười mắng, “Tới tìm mày hẹn bữa cơm tối! Ăn chứ?”
Phương Bạch Cảnh cười nói: “Đương nhiên rồi, mày chọn chỗ đi, tao quay xong sẽ tới!”
Cậu lại tám chuyện nhảm nhí bảy tám câu cùng Tiêu Kinh, rồi mới ngắt điện thoại.
Bạn bè đã lâu không gặp mới trở về, Phương Bạch Cảnh chắc chắn rất vui vẻ, nhưng cúp điện thoại rồi, cậu mới tức thì nhớ tới sự tồn tại của Phó Phong.
Chỉ là...... Chỉ là ăn một bữa cơm với bạn mà thôi.
Phương Bạch Cảnh chột dạ trong lòng, tự đấu tranh giây lát mới điện thoại qua cho Phó Phong.
Chỉ là ăn một bữa cơm với bạn bè, thông báo với y một tiếng thì có sao!
Phó Phong mỗi lần nhận điện thoại của cậu đều rất nhanh, giọng nói của y nghe ra có chút bất ngờ: “Làm sao vậy?”
Ngữ điệu của Phương Bạch Cảnh nghiêm trang, như học sinh tiểu học báo cáo với giáo viên, nhưng lại không giấu được sự vui thích: “Tiêu Kinh đã trở lại, buổi tối tôi đi ăn cơm với cậu ta!”
Ý tứ chính là buổi tối không trở về dùng bữa.
“...... Tiêu Kinh sao?”
“Đừng nói anh không biết cậu ta nhé.” Phương Bạch Cảnh khinh bỉ, “Hai người rõ ràng có quen biết.”
Đích xác là có quen.
Phó Phong ngồi trước bàn công tác, y bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cửa sổ sát sàn, dưới chân là độ cao làm cho người có chứng sợ độ cao phải nhũn chân.
Y lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, cắn trên môi.
Phó Phong nói: “Có quen.”
Bật lửa châm điếu thuốc trên môi, tư thế hút thuốc của Phó Phong không quá thuần thục: “Đi đi, nhớ gửi địa chỉ cho tôi.”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Phương Bạch Cảnh chỉ là nói với y mấy câu liền không kiên nhẫn, qua đường truyền âm thanh, Phó Phong có thể tưởng tượng đến bộ dáng nhướn mày bên đầu kia điện thoại, sinh động như một bức tranh của Phương Bạch Cảnh.
Nhưng lần này Phương Bạch Cảnh thế mà không gấp rút ngắt điện thoại, ngược lại lưỡng lự cứng ngắc hỏi một câu: “Anh, anh lại hút thuốc đấy à?”
Âm thanh của Phương Bạch Cảnh như gió thoảng, mơ mơ hồ hồ.
“Ừ.” Phó Phong đáp, “Không hút nữa.”
Y trở tay dụi tắt đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, lại dặn dò một câu: “Về sớm một chút, tôi tới đón em.”
Phương Bạch Cảnh không cam tâm đáp vài tiếng, “Tút ——” một cái ngắt điện thoại.
Phó Phong nghe xong một hồi âm báo bận bên tai, mới thu mắt bỏ di dộng xuống bàn, trong văn phòng thoảng hương thuốc lá như có như không.
Y không nghiện thuốc lá, kỳ thật là không thích hút thuốc, song thuốc lá quả thật thứ dùng để hồi phục tâm tình rất tốt, hoặc là nói có thể giúp y tỉnh táo lại.
Phó Phong đương nhiên biết Tiêu Kinh, rất lâu rất lâu trước kia, Phó Phong đã biết Tiêu Kinh là bạn thân thiết của Phương Bạch Cảnh —— quan hệ giữa hai bọn họ tốt đến mức mặc chung một cái quần, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều quan hệ giữa anh em ruột thịt.
Ấn đường y hơi nhăn lại.
Về rồi thì thôi, tuy rằng Tiêu Kinh chướng mắt, nhưng Phương Bạch Cảnh là thật lòng thật dạ coi hắn như bạn bè thân thiết nhất.
Thế nên lúc đó khi cha Tiêu Kinh nói chuyện về hắn với y, đầy mặt âu sầu hỏi y “Có nên đưa Tiêu Kinh đến Châu Phi trui rèn một thời gian hay không”, Phó Phong cũng chỉ là gật đầu, cho một ý kiến đúng trọng tâm: “Có thể cho cậu ấy đi mấy tháng.”
Tiêu Kinh đi rồi, thời gian Phương Bạch Cảnh ở bên y nhiều hơn rất nhiều.
*
Phương Bạch Cảnh diễn xong, vội vàng chạy đến nơi đã hẹn cùng Tiêu Kinh. Tiêu Kinh chọn một nhà hàng ở tầng cao, trong nháy mắt cậu bước vào, chợt nghe thấy tiếng violin dịu dàng bay bổng, da gà của Phương Bạch Cảnh thiếu chút nữa rớt đầy đất.
Cậu liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Kinh ở một góc, cấp tốc bước tới trực tiếp chào hỏi với cái gáy của hắn: “Mày có bệnh à? Hai ta dùng bữa, sao lại chọn cái chốn thế này hả?”
Tiêu Kinh thực vô tội xoay đầu qua nói: “Món ngọt tráng miệng của nhà hàng này ngon lắm.”
Phương Bạch Cảnh đỡ trán, thuận tay kéo ghế dựa ngồi xuống.
Bên cạnh mở sẵn một chai champagne, Tiêu Kinh hỏi: “Uống không?”
Phương Bạch Cảnh gật đầu, nhân viên phục vụ bên cạnh bưng bình rượu lên, rót rượu cho cậu.
Nửa năm không gặp, Phương Bạch Cảnh cũng không cảm thấy Tiêu Kinh có biến đổi bao nhiêu, chí ít thì cái miệng xấc xược này một chút cũng không thay đổi.
“Cái đệch chứ! Cha tao thật sự chẳng có tình người tý nào! Lúc đó cứ tưởng ông ấy nói cho tao đến Châu Phi Châu đào kim cương chỉ thuận miệng nói nói bừa, kết quả thật sự là tống tao sang đó luôn??”
“Hiện tại về nước vẫn là tao trộm chạy về đấy chứ!”
Tiêu Kinh vươn tay so màu da của mình cùng Phương Bạch Cảnh: “Mày xem tao phơi nắng thành bộ dáng gì rồi này!”
Phương Bạch Cảnh bị hắn làm cho đau đầu, đưa ngón tay đặt lên miệng mình làm động tác yên lặng: “Suỵt.”
Tiêu Kinh âu sầu bi thương nói: “Tình ta đã phôi pha rồi sao?”
“Tình chúng ta chẳng phải vẫn nhạt nhẽo vậy à?”
“......” Tiêu Kinh áp chế kích thích muốn đánh nhau với Phương Bạch Cảnh, nhỏ giọng hỏi han, “Vậy mày với Phó Phong vẫn tốt chứ?”
Bàn tay cầm nĩa của Phương Bạch Cảnh đột nhiên dùng một chút lực, cậu nhếch môi, trào phúng mười phần nói: “Tốt muốn chết, tốt như quan hệ giữa mày với cha mày đó.”
“Vậy mày với Phó Phong ai là cha thế?”
Phương Bạch Cảnh không nhịn được nhấc chân qua nhưng cậu vẫn kiêng dè xung quanh, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là tao!”
Chứng kiến bộ dạng này của Phương Bạch Cảnh, Tiêu Kinh thoáng nhẹ nhàng thở ra, chí ít là Phó Phong không làm gì cậu cả.
Tiêu Kinh vẫn rất áy náy, dù sao Phó Phong với Phương Bạch Cảnh ở bên nhau có chút liên quan đến hắn.
Hắn xoắn xuýt nói: “Lát nữa tao sẽ chia một nửa đồ ngọt cho mày.”
“Dở hơi, ai muốn ăn đồ của mày chứ.” Phương Bạch Cảnh vẫn là mạnh miệng mềm lòng, “Không phải sợ đói, không đủ thì gọi thêm, hôm nay tao mời khách.”
Phương Bạch Cảnh không có khẩu vị gì, chống má xem Tiêu Kinh ăn là phần nhiều, cuối cùng thật sự là bị tướng ăn xấu xí của Tiêu Kinh làm ghét bỏ mà dời tầm mắt nhìn quanh bốn phía.
Người trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ có vài người ngồi thưa thớt.
“Tinh ——”
Thang máy ngoài cửa mở ra trong khoảnh khắc Phương Bạch Cảnh quay đầu, bóng người đi ra làm cho cậu thất thần, là một người đàn ông tóc nâu mắt đen, nhưng ngũ quan nhẹ nhàng thiên về người Châu Á, dường như là con lai.
Trên người gã mặc chiếc áo sơmi sành điệu, bên tay phải dẫn theo một thiếu niên thanh tú, hất cằm nhìn thẳng tiến về phía trước.
Gã càng đến gần, Phương Bạch Cảnh càng thấy rõ vết sẹo nhỏ trên trán hơn.
“Két ——”
Phương Bạch Cảnh không tự chủ được bật dậy, ghế dựa bị kéo mặt đất, phát ra âm thanh có phần chói tai, có điều chỉ có Phương Bạch Cảnh mới có thể nghe thấy.
Tiêu Kinh vẫn đang vùi đầu ăn cơm, phỏng chừng chẳng nghe thấy gì.
Tốc độ tim đập của cậu có chút nhanh, mãi đến khi người kia bước ra khỏi phạm vi tầm nhìn của cậu, Phương Bạch Cảnh vẫn không trấn áp được trống ngực của mình.
Di động đúng lúc im lặng lấp lóe —— là điện thoại của Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh nhận điện thoại, di động dán tại bên tai phát nóng, âm thanh của Phó Phong truyền đến: “Ăn xong chưa?”
“Tôi thấy người kia.” Phương Bạch Cảnh mờ mịt trừng mắt nhìn, kỳ thật cậu cũng không sợ hãi, chỉ là âm thanh của Phó Phong làm cho cậu càng thêm yên tâm.
Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng nói: “Tôi nhìn thấy người lần trước bị tôi đánh vỡ đầu.”
Tiếng động bên đầu Phó Phong thoáng tĩnh lặng, Phương Bạch Cảnh lại nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề, rồi sau đó là tiếng phố xá sầm uất huyên náo, xen lẫn trong đó là âm thanh của Phó Phong: “Chờ tôi một chút.”
Phương Bạch Cảnh bấy giờ mới nhận ra nói: “Anh ở đâu vậy?”
Phó Phong lời ít ý nhiều nói: “Dưới tầng.”
Giọng nói của y mang theo ý nhắc nhở nhàn nhạt: “Đừng lộn xộn, chờ tôi đi lên.”
“Dừng đó ——”
Trước lúc hắn tới gần, Phương Bạch Cảnh ngồi ở trước gương trang điểm biến sắc, vươn tay xòe lòng bàn tay ra ngoài hướng về phía Kỷ Vĩ Nhạc: “Anh đừng lại đây! Tôi ngửi thấy mùi rồi!”
Kỷ Vĩ Nhạc lôi chiếc ghế dựa ngồi xuống trước điều hòa, kéo cổ áo hong gió, rốt cuộc phát hiện cuộc điện thoại bị nhỡ trên di động của mình.
Hắn xoay người, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Phương Bạch Cảnh qua gương, trên gương trang điểm khảm đầy đèn LED, thật dễ dàng soi rõ mồn một tất cả những khuyết điểm trên mặt, song chỉ có thể soi được lông tơ mỏng manh trên mặt Phương Bạch Cảnh.
Cậu ngửa đầu, diện mạo là hoàn toàn trái ngược với tính cách.
Chị gái trang điểm đang kẻ mắt cho cậu, Phương Bạch Cảnh phối hợp nhìn lên trần nhà. Kỷ Vĩ Nhạc trộm thương tiếc trong lòng một chút, tính nết Phương Bạch Cảnh tệ như thế mà sở hữu gương mặt ưa nhìn đến vậy, hỏi: “Bạch Cảnh, điện thoại cho tôi làm gì đấy?”
Eyeliner của Phương Bạch Cảnh vừa vặn được kẻ xong, nét bút không dày không đậm, chỉ là kéo dài đuôi mắt thêm chút.
Mí mắt cậu khẽ nhấc lên, cách gương liếc Kỷ Vĩ Nhạc một cái, cuối cùng quay đầu “Hừ” một tiếng. Tiếng “Hừ” rất nặng rất kỳ cục.
Kỷ Vĩ Nhạc không hiểu nguyên do chớp mắt mấy cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Bạch Cảnh liếc ngoài cửa, nhếch môi để MUA thoa son cho mình, mơ hồ không rõ nói câu: “Không có gì.”
Dù sao cũng tính là phá vỡ bí mật của người khác, thời điểm Phương Bạch Cảnh trông thấy Trang Thành Ngôn trên trường quay luôn cảm thấy có chút ngại ngùng. Trang Thành Ngôn có lẽ cũng nghĩ như vậy, hai bọn họ chỉ cần tránh được đối phương thì liền tránh.
Có điều may sao bộ phim này là phim nữ chính, cảnh đối diễn của cậu cùng Trang Thành Ngôn không nhiều lắm, nghe ý tứ của đạo diễn thì chuẩn bị tối nay quay chung hết luôn.
Phương Bạch Cảnh và hắn cứ xem đối phương thành không khí như vậy một hồi, nhưng cậu cũng coi lời của Phó Phong như gió thoảng qua tai, rúc rích với Trần Vận đến thân thiết, dẫu rằng...... Vẫn là duy trì chút khoảng cách, tối thiểu là nghe lời diễn theo đúng kịch bản.
Sau một lần Phó Phong tra xét hết mười tám đời tổ tiên của Trần Vận, mới cực kỳ miễn cưỡng chấp nhận mối quan hệ bạn bè đơn thuần không ám muội gì giữa cô và Phương Bạch Cảnh.
Phương Bạch Cảnh cùng Trần Vận ngồi bên cạnh chờ diễn, cậu gọi cafe cho đại bộ phận người trong đoàn, biết Trần Vận sợ béo, cố ý cấp chọn một cốc Iced Americano, bản thân chẳng chút áp lực tâm lý cầm cốc Frappuccino uống.
Uống được một nửa, Trang Thành Ngôn cuối cùng tiến đến, trời nóng đổ lửa, trên người hắn ngược lại còn mặc áo khoác màu đen, thoạt nhìn như quỷ hút máu mới bước khỏi pháo đài cổ.
“Hắn không nóng à?” Trần Vận nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Nóng chết người thế này, tôi thấy người hắn phải chảy được cả xô mồ hôi.”
Phương Bạch Cảnh lơ đãng đáp một tiếng “Vâng”.
Cậu phỏng đoán bộ dạng chơi bời của Trang Thành Ngôn, lần này có thể không chỉ là lưng, mà trên cánh tay cũng có vết thương, cho nên mới phải che chắn lại. Cơ mà đây là chuyện người khác, Phương Bạch Cảnh thuận miệng nói một câu: “Có lẽ bị cảm rồi.”
“Chắc thế.” Trần Vận bình luận, “Sắc mặt thì tái nhợt, nhìn quầng mắt thì cũng là mất ngủ thời gian dài.”
Cô cau mày, nghĩ đến vấn đề rất có tâm sự nghiệp: “Chẳng lẽ là buông thả quá độ với bạn gái, đến lúc với tôi thì làm ăn thế quái nào được?”
Phương Bạch Cảnh bị câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng này của cô làm cho sặc suýt chết, một ngụm Frappuccino bị nghẹn lại tại cổ họng, ho đến tối tăm trời đất.
Trần Vận liếc mắt nhìn cậu, mắng: “Bị dở à!”
“Chị Trần! Chuẩn bị đến chị rồi!” Nhân viên trường quay đứng trước cameras cuối cùng quay sang gọi người, Phương Bạch Cảnh nhẹ nhàng thở ra.
Có điều trạng thái hôm nay của Trang Thành Ngôn rất không ổn, lại bắt đầu NG không ngừng nghỉ, Phương Bạch Cảnh nhìn sắc mặt Trần Vận, cảm thấy cô là sắp bùng nổ ở bên cạnh.
Phương Bạch Cảnh chờ ở ngoài đến buồn ngủ rũ rượi, Kỷ Vĩ Nhạc lại đột nhiên đưa di động đang reo của cậu tới. Cậu cúi đầu nhìn, khóe miệng thật tâm kéo lên: “Nhóc Tiêu! Sao lại dùng số di động trong nước thế này, đã trở về rồi à?”
Cậu với Tiêu Kinh là bạn tốt hơn mười năm, chẳng qua mấy tháng trước, Tiêu Kinh bị cha hắn cho sung quân đến Châu Phi, lúc này mới không gặp một thời gian.
“Mẹ nó mấy hôm trước đã gửi tin nhắn báo tao sắp về đây! Mày lại con mẹ nó không đọc tin nhắn hả?”
Tiêu Kinh mở miệng vẫn là không tố chất y như trong kí ức của Phương Bạch Cảnh. Cậu lùi điện thoại ra xa chút, tránh cho bản thân bị giọng bò rống của Tiêu Kinh làm điếc, đương nhiên nói: “Trong di động nhiều tin nhắn lắm! Ai biết mày nhắn lúc nào?”
“Xéo mẹ đi!” Tiêu Kinh cười mắng, “Tới tìm mày hẹn bữa cơm tối! Ăn chứ?”
Phương Bạch Cảnh cười nói: “Đương nhiên rồi, mày chọn chỗ đi, tao quay xong sẽ tới!”
Cậu lại tám chuyện nhảm nhí bảy tám câu cùng Tiêu Kinh, rồi mới ngắt điện thoại.
Bạn bè đã lâu không gặp mới trở về, Phương Bạch Cảnh chắc chắn rất vui vẻ, nhưng cúp điện thoại rồi, cậu mới tức thì nhớ tới sự tồn tại của Phó Phong.
Chỉ là...... Chỉ là ăn một bữa cơm với bạn mà thôi.
Phương Bạch Cảnh chột dạ trong lòng, tự đấu tranh giây lát mới điện thoại qua cho Phó Phong.
Chỉ là ăn một bữa cơm với bạn bè, thông báo với y một tiếng thì có sao!
Phó Phong mỗi lần nhận điện thoại của cậu đều rất nhanh, giọng nói của y nghe ra có chút bất ngờ: “Làm sao vậy?”
Ngữ điệu của Phương Bạch Cảnh nghiêm trang, như học sinh tiểu học báo cáo với giáo viên, nhưng lại không giấu được sự vui thích: “Tiêu Kinh đã trở lại, buổi tối tôi đi ăn cơm với cậu ta!”
Ý tứ chính là buổi tối không trở về dùng bữa.
“...... Tiêu Kinh sao?”
“Đừng nói anh không biết cậu ta nhé.” Phương Bạch Cảnh khinh bỉ, “Hai người rõ ràng có quen biết.”
Đích xác là có quen.
Phó Phong ngồi trước bàn công tác, y bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cửa sổ sát sàn, dưới chân là độ cao làm cho người có chứng sợ độ cao phải nhũn chân.
Y lấy một điếu thuốc từ trong bao ra, cắn trên môi.
Phó Phong nói: “Có quen.”
Bật lửa châm điếu thuốc trên môi, tư thế hút thuốc của Phó Phong không quá thuần thục: “Đi đi, nhớ gửi địa chỉ cho tôi.”
“Biết rồi! Biết rồi!”
Phương Bạch Cảnh chỉ là nói với y mấy câu liền không kiên nhẫn, qua đường truyền âm thanh, Phó Phong có thể tưởng tượng đến bộ dáng nhướn mày bên đầu kia điện thoại, sinh động như một bức tranh của Phương Bạch Cảnh.
Nhưng lần này Phương Bạch Cảnh thế mà không gấp rút ngắt điện thoại, ngược lại lưỡng lự cứng ngắc hỏi một câu: “Anh, anh lại hút thuốc đấy à?”
Âm thanh của Phương Bạch Cảnh như gió thoảng, mơ mơ hồ hồ.
“Ừ.” Phó Phong đáp, “Không hút nữa.”
Y trở tay dụi tắt đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, lại dặn dò một câu: “Về sớm một chút, tôi tới đón em.”
Phương Bạch Cảnh không cam tâm đáp vài tiếng, “Tút ——” một cái ngắt điện thoại.
Phó Phong nghe xong một hồi âm báo bận bên tai, mới thu mắt bỏ di dộng xuống bàn, trong văn phòng thoảng hương thuốc lá như có như không.
Y không nghiện thuốc lá, kỳ thật là không thích hút thuốc, song thuốc lá quả thật thứ dùng để hồi phục tâm tình rất tốt, hoặc là nói có thể giúp y tỉnh táo lại.
Phó Phong đương nhiên biết Tiêu Kinh, rất lâu rất lâu trước kia, Phó Phong đã biết Tiêu Kinh là bạn thân thiết của Phương Bạch Cảnh —— quan hệ giữa hai bọn họ tốt đến mức mặc chung một cái quần, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều quan hệ giữa anh em ruột thịt.
Ấn đường y hơi nhăn lại.
Về rồi thì thôi, tuy rằng Tiêu Kinh chướng mắt, nhưng Phương Bạch Cảnh là thật lòng thật dạ coi hắn như bạn bè thân thiết nhất.
Thế nên lúc đó khi cha Tiêu Kinh nói chuyện về hắn với y, đầy mặt âu sầu hỏi y “Có nên đưa Tiêu Kinh đến Châu Phi trui rèn một thời gian hay không”, Phó Phong cũng chỉ là gật đầu, cho một ý kiến đúng trọng tâm: “Có thể cho cậu ấy đi mấy tháng.”
Tiêu Kinh đi rồi, thời gian Phương Bạch Cảnh ở bên y nhiều hơn rất nhiều.
*
Phương Bạch Cảnh diễn xong, vội vàng chạy đến nơi đã hẹn cùng Tiêu Kinh. Tiêu Kinh chọn một nhà hàng ở tầng cao, trong nháy mắt cậu bước vào, chợt nghe thấy tiếng violin dịu dàng bay bổng, da gà của Phương Bạch Cảnh thiếu chút nữa rớt đầy đất.
Cậu liếc mắt một cái liền thấy được Tiêu Kinh ở một góc, cấp tốc bước tới trực tiếp chào hỏi với cái gáy của hắn: “Mày có bệnh à? Hai ta dùng bữa, sao lại chọn cái chốn thế này hả?”
Tiêu Kinh thực vô tội xoay đầu qua nói: “Món ngọt tráng miệng của nhà hàng này ngon lắm.”
Phương Bạch Cảnh đỡ trán, thuận tay kéo ghế dựa ngồi xuống.
Bên cạnh mở sẵn một chai champagne, Tiêu Kinh hỏi: “Uống không?”
Phương Bạch Cảnh gật đầu, nhân viên phục vụ bên cạnh bưng bình rượu lên, rót rượu cho cậu.
Nửa năm không gặp, Phương Bạch Cảnh cũng không cảm thấy Tiêu Kinh có biến đổi bao nhiêu, chí ít thì cái miệng xấc xược này một chút cũng không thay đổi.
“Cái đệch chứ! Cha tao thật sự chẳng có tình người tý nào! Lúc đó cứ tưởng ông ấy nói cho tao đến Châu Phi Châu đào kim cương chỉ thuận miệng nói nói bừa, kết quả thật sự là tống tao sang đó luôn??”
“Hiện tại về nước vẫn là tao trộm chạy về đấy chứ!”
Tiêu Kinh vươn tay so màu da của mình cùng Phương Bạch Cảnh: “Mày xem tao phơi nắng thành bộ dáng gì rồi này!”
Phương Bạch Cảnh bị hắn làm cho đau đầu, đưa ngón tay đặt lên miệng mình làm động tác yên lặng: “Suỵt.”
Tiêu Kinh âu sầu bi thương nói: “Tình ta đã phôi pha rồi sao?”
“Tình chúng ta chẳng phải vẫn nhạt nhẽo vậy à?”
“......” Tiêu Kinh áp chế kích thích muốn đánh nhau với Phương Bạch Cảnh, nhỏ giọng hỏi han, “Vậy mày với Phó Phong vẫn tốt chứ?”
Bàn tay cầm nĩa của Phương Bạch Cảnh đột nhiên dùng một chút lực, cậu nhếch môi, trào phúng mười phần nói: “Tốt muốn chết, tốt như quan hệ giữa mày với cha mày đó.”
“Vậy mày với Phó Phong ai là cha thế?”
Phương Bạch Cảnh không nhịn được nhấc chân qua nhưng cậu vẫn kiêng dè xung quanh, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là tao!”
Chứng kiến bộ dạng này của Phương Bạch Cảnh, Tiêu Kinh thoáng nhẹ nhàng thở ra, chí ít là Phó Phong không làm gì cậu cả.
Tiêu Kinh vẫn rất áy náy, dù sao Phó Phong với Phương Bạch Cảnh ở bên nhau có chút liên quan đến hắn.
Hắn xoắn xuýt nói: “Lát nữa tao sẽ chia một nửa đồ ngọt cho mày.”
“Dở hơi, ai muốn ăn đồ của mày chứ.” Phương Bạch Cảnh vẫn là mạnh miệng mềm lòng, “Không phải sợ đói, không đủ thì gọi thêm, hôm nay tao mời khách.”
Phương Bạch Cảnh không có khẩu vị gì, chống má xem Tiêu Kinh ăn là phần nhiều, cuối cùng thật sự là bị tướng ăn xấu xí của Tiêu Kinh làm ghét bỏ mà dời tầm mắt nhìn quanh bốn phía.
Người trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ có vài người ngồi thưa thớt.
“Tinh ——”
Thang máy ngoài cửa mở ra trong khoảnh khắc Phương Bạch Cảnh quay đầu, bóng người đi ra làm cho cậu thất thần, là một người đàn ông tóc nâu mắt đen, nhưng ngũ quan nhẹ nhàng thiên về người Châu Á, dường như là con lai.
Trên người gã mặc chiếc áo sơmi sành điệu, bên tay phải dẫn theo một thiếu niên thanh tú, hất cằm nhìn thẳng tiến về phía trước.
Gã càng đến gần, Phương Bạch Cảnh càng thấy rõ vết sẹo nhỏ trên trán hơn.
“Két ——”
Phương Bạch Cảnh không tự chủ được bật dậy, ghế dựa bị kéo mặt đất, phát ra âm thanh có phần chói tai, có điều chỉ có Phương Bạch Cảnh mới có thể nghe thấy.
Tiêu Kinh vẫn đang vùi đầu ăn cơm, phỏng chừng chẳng nghe thấy gì.
Tốc độ tim đập của cậu có chút nhanh, mãi đến khi người kia bước ra khỏi phạm vi tầm nhìn của cậu, Phương Bạch Cảnh vẫn không trấn áp được trống ngực của mình.
Di động đúng lúc im lặng lấp lóe —— là điện thoại của Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh nhận điện thoại, di động dán tại bên tai phát nóng, âm thanh của Phó Phong truyền đến: “Ăn xong chưa?”
“Tôi thấy người kia.” Phương Bạch Cảnh mờ mịt trừng mắt nhìn, kỳ thật cậu cũng không sợ hãi, chỉ là âm thanh của Phó Phong làm cho cậu càng thêm yên tâm.
Phương Bạch Cảnh nhỏ giọng nói: “Tôi nhìn thấy người lần trước bị tôi đánh vỡ đầu.”
Tiếng động bên đầu Phó Phong thoáng tĩnh lặng, Phương Bạch Cảnh lại nghe thấy tiếng mở cửa nặng nề, rồi sau đó là tiếng phố xá sầm uất huyên náo, xen lẫn trong đó là âm thanh của Phó Phong: “Chờ tôi một chút.”
Phương Bạch Cảnh bấy giờ mới nhận ra nói: “Anh ở đâu vậy?”
Phó Phong lời ít ý nhiều nói: “Dưới tầng.”
Giọng nói của y mang theo ý nhắc nhở nhàn nhạt: “Đừng lộn xộn, chờ tôi đi lên.”