Cẩn Dao gọi điện cho Lục Tử Dương xem mọi người đang ở đâu. Cẩn Dao và Diệp Thiên vừa về đến nơi đã phải đối diện với ánh mắt giận dữ của mọi người rồi. Chắc Tiểu An đã kể cho mọi người nghe hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi.
Lục Tử Dương không nói không rằng, trực tiếp kéo Cẩn Dao ra chỗ khác. Anh dồn cô vào gốc cây, hôn cô ngấu nghiến. Đến lúc cô không thở nổi nữa anh mới chịu buông ra. Trong lòng anh lúc này rất tức giận nhưng cũng rất lo lắng. Anh giận cô vì cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng không nói cho anh. Anh lo lắng vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm. Lúc trước khi cô nghe điện thoại và nói đã tìm thấy Tiểu An, anh cũng đoán ra cô đang dấu diếm điều gì đó nhưng xe không có thì cũng không thể đuổi theo cô. Anh giận dữ nhìn cô.
- Sao em lại tự mình lao vào nguy hiểm như vậy???
Cô như một con thỏ con dưới nanh vuốt của sói xám, vô cùng nhỏ bé và đáng thương. Bây giờ cô không biết mình lên biện minh kiểu gì, sự việc xảy ra thì cũng xảy ra rồi, biện minh thế nào cũng không được. Cô thu mình lại dưới ánh mắt của y, khuôn mặt thể hiện rõ nét uất ức, giọng điệu có chút mền yếu.
- T..tại cô ta bảo nếu nói cho người thứ ba biết thì cô ta sẽ làm An bảo bối bị thương.
Khuôn mặt uất ức của cô vô cùng dễ thương. Người có trái tim sắt đá như anh cũng bị cô làm cho lay động. Anh vẫn cố tỏ ra giận dữ.
- Không phải Diệp Thiên cũng là người thứ ba sao??? Sao em dẫn cô ấy theo mà không phải là anh???
Anh hỏi như vậy thì cô biết làm sao trả lời bây giờ. Cô dẫn Diệp Thiên theo là bởi vì với cô, Diệp Thiên không chỉ là một người em gái mà còn là một người bạn thân, một đồng đội. Nó như là một thói quen, nếu có trường hợp nguy hiểm xảy ra, cô sẽ chọn Diệp Thiên, hoặc Đường Dạ đi cùng. Và lí do thiết yếu là Diệp Thiên biết tất cả mọi thứ về cô nên bàn kế hoạch cũng dễ hơn. Với lại, Lục Tử Dương là một phần nguyên nhân gây lên vụ bắt cóc này, dẫn anh theo há chẳng phải nỗi hận của cô ta lại càng tăng thêm, Tiểu An sẽ nguy hiểm hơn sao. Cô ta bắt cóc Tiểu An thì sẽ có khả năng cô ta phái người đi theo dõi cô, thay vì chọn đàn ông thì chọn Diệp Thiên là hợp lí nhất. Dù Diệp Thiên có là người thứ ba biết thì cô ta cũng không đề phòng là bao vì Diệp Thiên tuy cao hơn cô một chút nhưng dáng người không khác gì mấy cô gái bình thường. Mà một cô gái không quyền lực thì sẽ làm gì được cô ta chứ.
Cẩn Dao nhón chân lên, thơm nhẹ một cái vào má anh. Cô cầm lấy đôi bàn tay to lớn kia, lay lay nhẹ.
- Em biết lỗi rồi. Tha thứ cho em đi, sẽ không có lần sau đâu. Đi mà, lão công~
Cô nhìn chằm chằm Lục Tử Dương, cô đã tỏ ra max dễ thương nhất rồi đấy. Chiêu tất sát này mà còn không có tác dụng nữa thì cô không còn cách nào khác khiến anh nguôi giận được.
Nhìn bộ dạng của cô, ai còn giận nổi nữa cơ chứ. Anh thở dài, bẹo mũi cô một cái.
- Nhớ là không có lần sau nữa đâu đấy! Em có biết lúc nghe Tiểu An kể lại, anh sợ đến mức nào không. Sợ nếu như em bị thương thì sao, em sợ đau như vậy!
Cô không ngờ anh vẫn còn nhớ cô sợ đau, nó là cái chuyện từ hồi nào rồi. Hồi đó tuy cô 8 tuổi rồi nhưng dù chỉ là mấy vết đứt tay nhỏ xíu thôi, cô cũng làm ầm lên. Nhưng thời gian sẽ thay đổi con người, cô của bây giờ đã không còn sợ đau nữa rồi. Trong số những ước mơ của cô, có một ước mơ bắt buộc là có nguy cơ bị thương. Có những lúc cô bị thương nặng đến mức phải nhập viện lên dần rồi cũng quen, không còn sợ đau nữa. Nhưng nhìn bộ dạng quan tâm của anh dành cho cô, cô không muốn nói ra chuyện này. Hai mắt cô hơi ướt, cô bày bộ dạng đáng thương nhìn anh.
- Lúc nãy bị người ta đánh, em đau lắm!
Nghe cô bị đánh, anh liền kiểm tra cơ thể cô. Mặt anh tối sầm lại.
- Bọn chúng dám đánh em???
Cô gật gật đầu.
Anh tức giận gọi điện cho Âu Dương Vương. Âu Dương Vương đang tập trung nghiên cứu thuốc, bị tiếng điện thoại làm cho giật mình, va tay làm đổ luôn thành quả vừa mới nghiên cứu xong. Hắn tức giận quát lớn vào điện thoại.
- Ai gọi cho lão gia tử vào giờ phút quan trọng này??? Hại lão gia tử mất đi thành quả nghiên cứu!!!
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
- Cậu làm nổi chức lão gia tử của tôi không???
Âu Dương Vương vội vã nhìn lại màn hình điện thoại. Hắn tái mét mặt lại, vậy mà hắn lại dám quát ma vương mặt lạnh, lại còn tự xưng là lão gia tử nữa. Lần này hắn có trăm cái miệng cũng không thoát được rồi.
- C...cậu gọi cho tôi có việc gì không???
Bây giờ Lục Tử Dương cũng không có tâm tình xử phạt hắn. Anh còn chuyện quan trọng hơn cần hắn phải làm.
- Tôi cho cậu một ngày để tìm hết những tội mà Lộ Na gây ra. Tôi muốn hôm sau phải nhìn thấy cô ta bị kết án tù chung thân.
Hắn cứ tưởng mình vẫn còn đang mơ ngủ nên tự nhéo mình một cái. Kết quả khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, đây là thức chứ không phải mơ. Hắn là bác sĩ chứ đâu phải là luật sư hay thám tử mà trong vòng một ngày có thể khiến người khác hưởng án tù chung thân được. Nhưng hắn cũng không thể không làm theo, nếu không cộng với hai tội lúc nãy, thể nào ngày mai đảm bảo hắn sẽ không còn được nhìn ngắm mặt trời mọc nữa.
Hắn cúp máy mà trong lòng không ngừng chửi rủa. Làm bạn với đại ma vương mặt lạnh đúng là không có gì tốt đẹp mà.
" Không phải tháng trước cái cô Lộ Na đó bị lãnh án mấy năm tù sao?? Rốt cuộc cô ta đã làm gì mà khiến đại ma vương tức giận như vậy???"
Cẩn Dao ngó ngó nhìn biểu cảm của Lục Tử Dương. Nhưng rất tiếc là cô thấp hơn anh nên có kiễng thế nào cũng không nhìn được. Lục Tử Dương quay lại, ân cần nhìn cô.
- Em muốn đi đâu nữa không??
Lục Tử Dương muốn dùng việc dẫn cô đi chơi để bù đắp cho việc bản thân không bảo vệ được cô. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng Cẩn Dao vẫn nhìn ra được anh đang áy náy, tự trách bản thân. Cô cong môi cười cười.
- Vậy chúng ta đi mua đồ ăn đi. Chỉ có bánh kem ngọt ngào mới có thể xoa dịu cơn đau của em.
Anh cong môi cười đáp lại cô.
- Được! Em muốn gì, anh cũng có thể cho em.
Cẩn Dao nắm tay anh, tươi cười kéo anh đi theo mình.
- Vậy chúng ta đi thôi. Gọi cả mọi người đi cùng nữa!
Bên phía Diệp Thiên thì khá hơn. Ai cũng biết tính tình lạnh nhạt của Diệp Thiên nên cũng không dám tra khảo. Ba người, sáu mắt nhìn nhau rồi lại liếc sang Diệp Thiên.
Cẩn Dao kéo Tử Dương trở lại, phá tan đi không khí nặng nề của họ. Vì chuyện Tiểu An bị bắt cóc mà không ai còn tâm tình chơi bời nữa, chỉ đi ăn vài đặc sản của Hàng Châu rồi về. Sau một ngày đầy rắc rối, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cẩn Dao mất chưa đầy 5 phút đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ai nấy điều phục sát đất với cô luôn. Trải qua một ngày nguy hiểm như vậy mà cô nói ngủ là ngủ được luôn.
Trước cửa nhà ba mẹ, một bóng dáng thiếu nữ quen thuộc. Làn tóc bay bồng bềnh trong gió, dáng người mảnh khảnh dắt theo một cô bé khoảng bốn tuổi. Cô bé xoay người lại, liền chạy vụt ra chỗ Cẩn Dao. Khuôn mặt tròn tròn như bánh bao, hai gò má hồng hồng, đôi mắt đen tròn, cái miệng nhỏ cười tươi.
- Mẹ nuôi!
Cô bé đang chạy, bỗng vấp phải hòn đá. Cẩn Dao chạy vội ra đỡ cô bé dậy.
- Con không sao chứ! Có đau không??
Tuy đầu gối bị xước mấy vết nhưng cô bé không hề khóc. Ngược lại còn cười cười sờ má cô.
- Con không đau, con rấttttt là dũng cảm luôn.
Cẩn Dao phì cười vì khuôn mặt ngộ nghĩnh của cô bé.
- Đúng vậy, bảo bối của mẹ nuôi là dũng cảm nhất. Mẹ nuôi lì xì cho con nha!
Cô bé nhận lấy bao lì xì của cô, sau đó kiễng đôi chân ngắn ngũi của mình lên, thơm thơm cô. Diệp Thiên cũng đưa cho cô bé một bao lì xì lớn. Cô bé chạy từ chỗ cô qua thơm thơm Diệp Thiên.
- Cảm ơn mẹ nuôi!
Bây giờ cô bé mới để ý đến mấy người đằng sau Cẩn Dao, bỗng nhiên cô bé lùi lại đằng sau cô. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé nắm chặt lấy gấu áo Cẩn Dao, một tay chỉ chỉ Lục Tử Dương.
- Mẹ nuôi, người đó là ai vậy ạ!
Cẩn Dao ngồi xuống, xoa xoa đầu cô bé. Cô nhìn cô bé rồi cong môi cười cười.
- Đó là bạn trai của mẹ nuôi đấy.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt bỗng phấn khởi hơn.
- Bạn trai?! Vậy là ba nuôi tương lai của con à! Vui quá, con lại có thêm ba ba mới rồi!
Cô bé vui vẻ chạy lại gần Lục Tử Dương, lễ phép cúi chào y.
- Con chào ba, con tên Cố Tâm! Năm nay con lên 4 tuổi.
Nghe hai chữ ba nuôi kia, trong lòng Lục Tử Dương bỗng nhiên vui vẻ. Anh ẫm cô bé lên, đưa cho cô bé một chiếc thẻ.
- Chào con, ba là Lục Tử Dương. Đây là lì xì cho con.
Ba?! Anh làm quen cũng nhanh quá rồi đó. Anh còn chưa biết rõ nó là con ruột của ai mà. Mà thẻ ngân hàng là thứ có thể làm lì xì cho một đứa con nít còn chưa biết giá trị của cái thẻ hả.
Người phụ nữ đang đứng ở trước cửa nói chuyện với ba cô, thấy vậy liền đi tới. Người phụ nữa đó từ tốn khuyên bảo Cố Tâm.
- Tâm Nhi, cái đó con không nhận được đâu, trả lại đi.
Cố Tâm cũng rất nghe lời, thấy mẹ bảo vậy liền ngoan ngoãn trả lại cho Lục Tử Dương. Anh nhìn cô bé ngoan ngoãn trên tay mình nhưng không nhận lại tấm thẻ. Y quay sang nhìn người phụ nữ trước mắt, anh nhận ra đó là ai rồi. Người mà 16 năm trước anh đã gặp và cũng là người đã nhường phòng cho y khi y ở nhà Cẩn Dao.
- Lâu rồi không gặp! Chị Diệp Ly.
Lục Tử Dương không nói không rằng, trực tiếp kéo Cẩn Dao ra chỗ khác. Anh dồn cô vào gốc cây, hôn cô ngấu nghiến. Đến lúc cô không thở nổi nữa anh mới chịu buông ra. Trong lòng anh lúc này rất tức giận nhưng cũng rất lo lắng. Anh giận cô vì cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng không nói cho anh. Anh lo lắng vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm. Lúc trước khi cô nghe điện thoại và nói đã tìm thấy Tiểu An, anh cũng đoán ra cô đang dấu diếm điều gì đó nhưng xe không có thì cũng không thể đuổi theo cô. Anh giận dữ nhìn cô.
- Sao em lại tự mình lao vào nguy hiểm như vậy???
Cô như một con thỏ con dưới nanh vuốt của sói xám, vô cùng nhỏ bé và đáng thương. Bây giờ cô không biết mình lên biện minh kiểu gì, sự việc xảy ra thì cũng xảy ra rồi, biện minh thế nào cũng không được. Cô thu mình lại dưới ánh mắt của y, khuôn mặt thể hiện rõ nét uất ức, giọng điệu có chút mền yếu.
- T..tại cô ta bảo nếu nói cho người thứ ba biết thì cô ta sẽ làm An bảo bối bị thương.
Khuôn mặt uất ức của cô vô cùng dễ thương. Người có trái tim sắt đá như anh cũng bị cô làm cho lay động. Anh vẫn cố tỏ ra giận dữ.
- Không phải Diệp Thiên cũng là người thứ ba sao??? Sao em dẫn cô ấy theo mà không phải là anh???
Anh hỏi như vậy thì cô biết làm sao trả lời bây giờ. Cô dẫn Diệp Thiên theo là bởi vì với cô, Diệp Thiên không chỉ là một người em gái mà còn là một người bạn thân, một đồng đội. Nó như là một thói quen, nếu có trường hợp nguy hiểm xảy ra, cô sẽ chọn Diệp Thiên, hoặc Đường Dạ đi cùng. Và lí do thiết yếu là Diệp Thiên biết tất cả mọi thứ về cô nên bàn kế hoạch cũng dễ hơn. Với lại, Lục Tử Dương là một phần nguyên nhân gây lên vụ bắt cóc này, dẫn anh theo há chẳng phải nỗi hận của cô ta lại càng tăng thêm, Tiểu An sẽ nguy hiểm hơn sao. Cô ta bắt cóc Tiểu An thì sẽ có khả năng cô ta phái người đi theo dõi cô, thay vì chọn đàn ông thì chọn Diệp Thiên là hợp lí nhất. Dù Diệp Thiên có là người thứ ba biết thì cô ta cũng không đề phòng là bao vì Diệp Thiên tuy cao hơn cô một chút nhưng dáng người không khác gì mấy cô gái bình thường. Mà một cô gái không quyền lực thì sẽ làm gì được cô ta chứ.
Cẩn Dao nhón chân lên, thơm nhẹ một cái vào má anh. Cô cầm lấy đôi bàn tay to lớn kia, lay lay nhẹ.
- Em biết lỗi rồi. Tha thứ cho em đi, sẽ không có lần sau đâu. Đi mà, lão công~
Cô nhìn chằm chằm Lục Tử Dương, cô đã tỏ ra max dễ thương nhất rồi đấy. Chiêu tất sát này mà còn không có tác dụng nữa thì cô không còn cách nào khác khiến anh nguôi giận được.
Nhìn bộ dạng của cô, ai còn giận nổi nữa cơ chứ. Anh thở dài, bẹo mũi cô một cái.
- Nhớ là không có lần sau nữa đâu đấy! Em có biết lúc nghe Tiểu An kể lại, anh sợ đến mức nào không. Sợ nếu như em bị thương thì sao, em sợ đau như vậy!
Cô không ngờ anh vẫn còn nhớ cô sợ đau, nó là cái chuyện từ hồi nào rồi. Hồi đó tuy cô 8 tuổi rồi nhưng dù chỉ là mấy vết đứt tay nhỏ xíu thôi, cô cũng làm ầm lên. Nhưng thời gian sẽ thay đổi con người, cô của bây giờ đã không còn sợ đau nữa rồi. Trong số những ước mơ của cô, có một ước mơ bắt buộc là có nguy cơ bị thương. Có những lúc cô bị thương nặng đến mức phải nhập viện lên dần rồi cũng quen, không còn sợ đau nữa. Nhưng nhìn bộ dạng quan tâm của anh dành cho cô, cô không muốn nói ra chuyện này. Hai mắt cô hơi ướt, cô bày bộ dạng đáng thương nhìn anh.
- Lúc nãy bị người ta đánh, em đau lắm!
Nghe cô bị đánh, anh liền kiểm tra cơ thể cô. Mặt anh tối sầm lại.
- Bọn chúng dám đánh em???
Cô gật gật đầu.
Anh tức giận gọi điện cho Âu Dương Vương. Âu Dương Vương đang tập trung nghiên cứu thuốc, bị tiếng điện thoại làm cho giật mình, va tay làm đổ luôn thành quả vừa mới nghiên cứu xong. Hắn tức giận quát lớn vào điện thoại.
- Ai gọi cho lão gia tử vào giờ phút quan trọng này??? Hại lão gia tử mất đi thành quả nghiên cứu!!!
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
- Cậu làm nổi chức lão gia tử của tôi không???
Âu Dương Vương vội vã nhìn lại màn hình điện thoại. Hắn tái mét mặt lại, vậy mà hắn lại dám quát ma vương mặt lạnh, lại còn tự xưng là lão gia tử nữa. Lần này hắn có trăm cái miệng cũng không thoát được rồi.
- C...cậu gọi cho tôi có việc gì không???
Bây giờ Lục Tử Dương cũng không có tâm tình xử phạt hắn. Anh còn chuyện quan trọng hơn cần hắn phải làm.
- Tôi cho cậu một ngày để tìm hết những tội mà Lộ Na gây ra. Tôi muốn hôm sau phải nhìn thấy cô ta bị kết án tù chung thân.
Hắn cứ tưởng mình vẫn còn đang mơ ngủ nên tự nhéo mình một cái. Kết quả khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, đây là thức chứ không phải mơ. Hắn là bác sĩ chứ đâu phải là luật sư hay thám tử mà trong vòng một ngày có thể khiến người khác hưởng án tù chung thân được. Nhưng hắn cũng không thể không làm theo, nếu không cộng với hai tội lúc nãy, thể nào ngày mai đảm bảo hắn sẽ không còn được nhìn ngắm mặt trời mọc nữa.
Hắn cúp máy mà trong lòng không ngừng chửi rủa. Làm bạn với đại ma vương mặt lạnh đúng là không có gì tốt đẹp mà.
" Không phải tháng trước cái cô Lộ Na đó bị lãnh án mấy năm tù sao?? Rốt cuộc cô ta đã làm gì mà khiến đại ma vương tức giận như vậy???"
Cẩn Dao ngó ngó nhìn biểu cảm của Lục Tử Dương. Nhưng rất tiếc là cô thấp hơn anh nên có kiễng thế nào cũng không nhìn được. Lục Tử Dương quay lại, ân cần nhìn cô.
- Em muốn đi đâu nữa không??
Lục Tử Dương muốn dùng việc dẫn cô đi chơi để bù đắp cho việc bản thân không bảo vệ được cô. Tuy chỉ là thoáng qua nhưng Cẩn Dao vẫn nhìn ra được anh đang áy náy, tự trách bản thân. Cô cong môi cười cười.
- Vậy chúng ta đi mua đồ ăn đi. Chỉ có bánh kem ngọt ngào mới có thể xoa dịu cơn đau của em.
Anh cong môi cười đáp lại cô.
- Được! Em muốn gì, anh cũng có thể cho em.
Cẩn Dao nắm tay anh, tươi cười kéo anh đi theo mình.
- Vậy chúng ta đi thôi. Gọi cả mọi người đi cùng nữa!
Bên phía Diệp Thiên thì khá hơn. Ai cũng biết tính tình lạnh nhạt của Diệp Thiên nên cũng không dám tra khảo. Ba người, sáu mắt nhìn nhau rồi lại liếc sang Diệp Thiên.
Cẩn Dao kéo Tử Dương trở lại, phá tan đi không khí nặng nề của họ. Vì chuyện Tiểu An bị bắt cóc mà không ai còn tâm tình chơi bời nữa, chỉ đi ăn vài đặc sản của Hàng Châu rồi về. Sau một ngày đầy rắc rối, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cẩn Dao mất chưa đầy 5 phút đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ai nấy điều phục sát đất với cô luôn. Trải qua một ngày nguy hiểm như vậy mà cô nói ngủ là ngủ được luôn.
Trước cửa nhà ba mẹ, một bóng dáng thiếu nữ quen thuộc. Làn tóc bay bồng bềnh trong gió, dáng người mảnh khảnh dắt theo một cô bé khoảng bốn tuổi. Cô bé xoay người lại, liền chạy vụt ra chỗ Cẩn Dao. Khuôn mặt tròn tròn như bánh bao, hai gò má hồng hồng, đôi mắt đen tròn, cái miệng nhỏ cười tươi.
- Mẹ nuôi!
Cô bé đang chạy, bỗng vấp phải hòn đá. Cẩn Dao chạy vội ra đỡ cô bé dậy.
- Con không sao chứ! Có đau không??
Tuy đầu gối bị xước mấy vết nhưng cô bé không hề khóc. Ngược lại còn cười cười sờ má cô.
- Con không đau, con rấttttt là dũng cảm luôn.
Cẩn Dao phì cười vì khuôn mặt ngộ nghĩnh của cô bé.
- Đúng vậy, bảo bối của mẹ nuôi là dũng cảm nhất. Mẹ nuôi lì xì cho con nha!
Cô bé nhận lấy bao lì xì của cô, sau đó kiễng đôi chân ngắn ngũi của mình lên, thơm thơm cô. Diệp Thiên cũng đưa cho cô bé một bao lì xì lớn. Cô bé chạy từ chỗ cô qua thơm thơm Diệp Thiên.
- Cảm ơn mẹ nuôi!
Bây giờ cô bé mới để ý đến mấy người đằng sau Cẩn Dao, bỗng nhiên cô bé lùi lại đằng sau cô. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé nắm chặt lấy gấu áo Cẩn Dao, một tay chỉ chỉ Lục Tử Dương.
- Mẹ nuôi, người đó là ai vậy ạ!
Cẩn Dao ngồi xuống, xoa xoa đầu cô bé. Cô nhìn cô bé rồi cong môi cười cười.
- Đó là bạn trai của mẹ nuôi đấy.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt bỗng phấn khởi hơn.
- Bạn trai?! Vậy là ba nuôi tương lai của con à! Vui quá, con lại có thêm ba ba mới rồi!
Cô bé vui vẻ chạy lại gần Lục Tử Dương, lễ phép cúi chào y.
- Con chào ba, con tên Cố Tâm! Năm nay con lên 4 tuổi.
Nghe hai chữ ba nuôi kia, trong lòng Lục Tử Dương bỗng nhiên vui vẻ. Anh ẫm cô bé lên, đưa cho cô bé một chiếc thẻ.
- Chào con, ba là Lục Tử Dương. Đây là lì xì cho con.
Ba?! Anh làm quen cũng nhanh quá rồi đó. Anh còn chưa biết rõ nó là con ruột của ai mà. Mà thẻ ngân hàng là thứ có thể làm lì xì cho một đứa con nít còn chưa biết giá trị của cái thẻ hả.
Người phụ nữ đang đứng ở trước cửa nói chuyện với ba cô, thấy vậy liền đi tới. Người phụ nữa đó từ tốn khuyên bảo Cố Tâm.
- Tâm Nhi, cái đó con không nhận được đâu, trả lại đi.
Cố Tâm cũng rất nghe lời, thấy mẹ bảo vậy liền ngoan ngoãn trả lại cho Lục Tử Dương. Anh nhìn cô bé ngoan ngoãn trên tay mình nhưng không nhận lại tấm thẻ. Y quay sang nhìn người phụ nữ trước mắt, anh nhận ra đó là ai rồi. Người mà 16 năm trước anh đã gặp và cũng là người đã nhường phòng cho y khi y ở nhà Cẩn Dao.
- Lâu rồi không gặp! Chị Diệp Ly.