Sau buổi concert đầy ồn ào, cô được Đường Dạ trở về Lục Bảo. Đường Dạ đã rất bất ngờ khi cô sống ở Lục Bảo, đã vậy còn kết hôn rồi. Trong lòng anh đầy tâm sự nhưng vẫn mỉm cười tiễn cô vào trong.
- Em nghỉ ngơi cẩn thận đấy! Không được thức khuya đâu đó!
- Rồi rồi, hết Diệp Thiên lại tới anh. Em lớn rồi, có phải trẻ con đâu mà nhắc hoài vậy?
Đường Dạ thở dài một hơi, đưa tay lên xoa đầu cô như mọi khi vẫn làm.
- Vậy mà em có bao giờ rút kinh nghiệm đâu! Có nghe lời đâu.
- Hứ, em mới không thèm nghe.
Cô nói xong liền chạy vào trong Lục Bảo, để lại Đường Dạ lòng đầy tâm sự. Đường Dạ đứng đó nhìn cô vào cho đến khi hoàn toàn không nhìn được bóng cô nữa mới chịu đi. Đường Dạ phóng xe nhanh ra khỏi khu đó, đi về phía quán bar lớn nhất thành phố. Anh cầm điện thoại gọi cho Lãnh Nam đến.
Lãnh Nam vừa đến, nhìn thấy không phải là Đường Dạ, mà là một con ma men. Đường Dạ ôm chai rượu, hai mắt hơi ướt nhìn Lãnh Nam.
- Híc, em ấy lấy người khác thật rồi. Anh đến muộn thật rồi. Lúc trước là em ấy nói em ấy sẽ không bao giờ yêu người khác nên anh mới không nói. Bây giờ em ấy gặp lại được người mà em ấy đợi rồi. Mấy năm qua, ở bên cạnh từng ngày với em ấy, em ấy không chút rung động...
Lãnh Nam thở dài nhìn Đường Dạ.
- Vậy sư huynh định rời đi?
Đường Dạ nghe vậy liền tức giận, túm cổ áo Lãnh Nam. Tức giận quát lớn.
- Rời đi là rời thế nào? Em ấy không chọn tôi, nhưng là người cho tôi hy vọng. Tôi phải bảo vệ em ấy, bảo vệ nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu của em ấy.
- Được rồi! Vậy trước hết là huynh lên chấn chỉnh lại bản thân đi. Em ấy không muốn nhìn huynh như vậy đâu.
- Đúng rồi, em ấy không muốn ai trong chúng ta như vậy hết!
Lãnh Nam dìu Đường Dạ trở về khách sạn. Hai người vừa về phòng cũng vừa lúc Diệp Thiên đi làm về. Diệp Thiên thấy tình trạng của Đường Dạ liền hơi bất ngờ, cô lạnh lùng nhìn hai người họ.
- Anh ấy sao vậy? Chắc không phải biết chuyện của chị nên như vậy chứ?
- Em đoán đúng rồi đó!
Diệp Thiên thay nét mặt lạnh lùng bằng khuôn mặt thở dài đầy bất lực.
- Mới đầu đã khuyên lên buông bỏ đi thì không nghe. Đã nói chấp niệm trong lòng chị ấy chỉ người gây ra mới hoá giải được thôi mà.
Diệp Thiên vừa trách móc vừa giúp Lãnh Nam đưa Đường Dạ vào phòng.
...----------------...
Cảnh Cẩn Dao được Đường Dạ đưa về bị Tử Dương nhìn thấy, khuôn mặt anh tối sầm lại. Cẩn Dao không hề hay biết gì, vui vẻ chạy lên phòng. Cô nhìn thấy Tử Dương ở đó thì chạy thẳng đến, ôm chầm lấy anh.
- Tử Dương, em về rồi! Nhớ anh quá đi.
Anh không nhìn cô, giọng có hơi lạnh lùng.
- Em đi tắm trước đi!
- ?!
Anh lạnh lùng với cô?! Thật sự khó hiểu à. Cô vừa ngâm mình trong bồn tắm, vừa trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng nghĩ mãi cũng chẳng ra tại sao anh lại như vậy. Nhưng chuyện khiến cô đau đầu hơn, chính là làm sao có thể nói cho anh về chuyến lưu diễn kia. Sau một tiếng đồng hồ, cô lấy hết dũng khí bước ra. Tử Dương vẫn ngồi trên giường làm việc. Cô nghiêng nghiêng người, xem tâm trạng của anh, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì. Cô dè dặt:
- Tử Dương, em có chuyện muốn nói!
Anh chỉ quay sang nhìn cô một cái rồi lại quay về làm việc tiếp, anh không nói lấy một chữ. Cẩn Dao giận rồi, giận thật rồi. Nói cô không giận làm sao được, cái người nuông chiều cô từng phút, từng giây kia, giờ lại lạnh nhạt với cô. Cô bước đến chỗ anh, giật máy tính của anh. Hai má phùng ra vì giận.
- Em sắp đi lưu diễn rồi!
Cơn ghen lúc nãy chưa qua, cơn sốc khác lại đến. Mặt anh tối sầm lại, cái cảm giác như đang đối mặt với ngày tận thế vậy. Anh kéo mạnh cô vào lòng.
- Đi bao lâu? Bao giờ thì đi?
- Chắc tầm hơn....hơn một tháng. Sau khi quay xong quảng cáo cho Lục Dao thì xuất phát.
Anh đẩy mạnh cô xuống giường. Điên cuồng hôn cô. Lúc này cô cảm nhận rõ được sự tức giận của anh. Khi anh chuyển nụ hôn từ môi xuống hõm cổ, cô mới có thể nói chuyện nhưng vì nụ hôn môi quá sâu khiến cô vừa thở vừa nói.
- Anh.....anh sao vậy???
Anh tức giận nhìn cô.
- Em sẽ ở cùng tên đầu đỏ đó trong một tháng?!
- Anh ấy là người đại diện của em mà!
Anh thay đổi nét mặt trong vòng một giây, từ bộ mặt tức giận thành bộ mặt cún con.
- Nhưng anh sẽ không được gặp em trong một tháng đó.
Cô mở to mắt nhìn anh. Anh thay đổi nét mặt còn nhanh hơn cả ảnh đế. Anh trong bộ dạng này thật sự khiến cô không biết lên phải ứng thế nào luôn. Cô ôm lấy cổ anh, mặc anh tuỳ ý.
Anh hôn từ hõm cổ, chuyển dần xuống dưới, tay mò mẫn vào trong váy cô. Anh sờ mó lung tung trong cơ thể cô, sau đó mới từ từ cởi đồ của cô ra. Anh vừa hôn cô vừa cởi đồ của mình.
' Cậu bé' căng cứng để ngoài '*** *****' bắt đầu từ từ ấn vào. Cảm nhận ' *** *****' siết chặt ' cậu bé' khiến anh gầm lên một tiếng.
Bàn tay to lớn không ngừng nắn bóp ' nhũ hoa' hồng hồng kia, ngón tay cái miết lên đầu ' nhũ hoa'. Từng hơi thở đầy ám muội, nóng bỏng cuốn lên từng lớp da, đầu lưỡi anh di chuyển sang cạnh sườn, liếm láp ' nhũ hoa' của cô. Anh mút nhẹ bên cạnh, để lại dấu hôn trên bầu ngực căng tròn của cô. Cô cảm giác như phần dưới của mình đang bị 'thứ gì đó' đâm vào. Bên dưới cô không ngừng chảy ra những chất nhờn màu trắng. Cảm giác nhớp nháp bên dưới càng khiến cô đỏ mặt. ' Cậu bé' của anh căng cứng đến nhức nhối, tham lam ấn sâu vào ' *** *****' đang ngày càng siết chặt kia. Cẩn Dao không ngừng phát ra những âm thanh kì lạ, tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, để lại những viết móng tay trên tấm lưng đó. Cặp mông tròn trịa của cô được nâng lên cao, ' cự long' của anh không ngừng đâm sâu vào trong '*** *****' của cô.
- Tử.... Tử Dương, đau... đau.
Anh cắn chặt môi, thở hồng hộc mới cất lên tiếng.
- Gọi...gọi ông xã.
- Ông... ông xã.
Khuôn mặt đỏ ửng, ướt đẫm mồ hôi, giọng nói êm dịu, tiếng ông xã ngọt ngào của cô thật sự giống như có mị lực, chỉ làm ham muốn của anh thêm chứ không giảm.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy cả người ê ẩm. Khi cô tỉnh dậy thì đã là 8 giờ sáng, cô vừa bước ra khỏi giường, một giọng nói quen thuộc phát ra. Là giọng của Tử Dương, nhưng lại phát ra từ một thiết bị bên cạnh giường.
- Nếu mệt thì em cứ ngủ đi, không cần đi làm đâu! Anh nuôi em.
" Anh mà cũng nói được câu này á?"
Cô phì cười, bước chân xuống dưới giường. Cô vừa đứng, cả người đều mất trọng lực, ngã nhào về phía sau. Khi chỉ cách mặt giường một chút, cô đưa tay về phía sau đỡ lấy mình, nháy mắt đã đứng được trở lại. Cô đi thay đồ, sau đó xuống dưới lầu ăn sáng. Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại gọi cho Đường Dạ. Nhưng trả lời điện thoại của cô không phải Đường Dạ, mà là Lãnh Nam.
- Alo, Cẩn Dao em gọi có chuyện gì không?
- Đường Dạ đâu?
- Anh ấy.....
Cô bắt đầu có chút lo lắng, mất kiên nhẫn.
- Anh ấy làm sao??
Đáp lại cô không phải giọng điệu gì nghiêm trọng mà lại là điệu cười lớn.
- Ha ha ha, hôm qua anh ấy uống rượu nên giờ ngủ như chết trong phòng rồi.
- Vậy thôi!
Cô cúp máy, vẻ mặt có chút suy tư. Cô nhớ lại từ lúc cô quen biết Đường Dạ đến bây giờ, anh hầu như không uống rượu, nếu như đó không phải là chuyện quan trọng. Cô vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng quyết định đi tìm Đường Dạ.
Cô gửi tin nhắn cho Lãnh Nam, bảo anh gửi địa chỉ nhà cho cô. Khi cô đến nơi mới phát hiện ra họ ở cùng khách sạn với Diệp Thiên, còn ở phòng đối diện nữa. Cô vừa gõ cửa thì Lãnh Nam ra mở cửa cho cô. Cô vừa vào trong, liền đi thẳng đến phòng ngủ tìm Đường Dạ. Mở cửa phòng ngủ, trước mắt cô là Đường Dạ trong bộ quần áo xộc xệnh, người đầy mùi rượu, vừa mới tỉnh dậy. Đường Dạ nhìn thấy cô liền vội vàng đi ra đẩy cô ra ngoài.
- Chờ anh ở ngoài, bây giờ người anh toàn mùi rượu thôi.
Cô ra ngoài phòng khách đợi. Trong lúc đợi cô hỏi chuyện của Đường Dạ từ chỗ Lãnh Nam.
- Anh ấy gặp chuyện gì à?
Lãnh Nam có ý lẩn trốn, anh trả lời qua loa, rồi tìm một lý do để rời đi.
- Anh không biết, lúc tìm thấy anh ấy thì đã là một con ma men rồi. Mà anh đến bệnh viện tìm Diệp Thiên đây. Có chút việc cần nói cho em ấy.
- Vậy anh đi đi!!
Cô tự lưng vào ghế, chờ đợi Đường Dạ. Đường Dạ bước ra nhìn cô đăm chiêu. Khi cô vừa nhìn anh thì anh liền thay đổi thành nét mặt vui tươi như bình thường.
- Anh có chuyện gì à? Sao lại uống rượu?
- Không có gì đâu! Chỉ là đột nhiên nhớ lại chuyện trong quá khứ thôi.
- Vậy à!!!
Cô giấu đi sự khó hiểu của mình, cũng không hỏi thêm gì nhiều. Dù sao nếu anh đã không muốn nói thì cô sẽ không ép.
Đường Dạ nhìn người con gái ngồi trước mặt mình, như gần như xa, mãi mãi không còn cơ hội ở bên cạnh cô với thân phận bạn trai nữa. Vào 7 năm trước, trong lúc anh tuyệt vọng nhất, vì gia đình của mình, tất cả đều bị tên trộm đột nhập vào nhà giết mà Cảnh sát vẫn chưa tìm được hung thủ. Cô, khi ấy mới 17 tuổi, đi ngang qua nhìn thấy anh ngoài bên góc xó, bên cạnh đầy rẫy vỏ bia. Cô ngồi xuống nhìn anh, cười một nụ cười ấm áp như tia nắng mặt trời.
- Anh là người trên thời sự tối qua đúng không? Hình như tên là Đường Dạ. Sao anh lại ngồi đây?!
Anh không nói gì, chỉ ngước lên nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống. Cô như thấy được sự tuyệt vọng trong đôi mắt vô hồn của anh.
- Anh thấy cô đơn sao?? Vậy để em làm người nhà anh cho.
Anh cúi gằm mặt xuống. Người nhà? Ha~ người nhà anh đều chết hết rồi. Một người lạ mặt như cô thật sự sẽ làm người nhà với anh sao, hay chỉ là lời động viên sáo rỗng.
- Không chỉ có em, còn có Diệp Thiên nữa. Bọn em có thể làm em gái của anh đó.
Cô không ngừng nói những lời động viên anh. Cầm tay dẫn anh trở về ngôi nhà của bản thân anh. Cô dọn lại cho phòng cho anh, rồi nấu đồ ăn cho anh, nấu xong cô cũng tạm biệt anh để trở về nhà. Anh lúc đó chỉ đứng thất thần nhìn đống đồ ăn trên bàn, có chút sợ cô sẽ không đến nữa.
Sáng hôm sau, cô kéo theo một cô gái khác đến, trông còn nhỏ hơn cô nhưng lại chính chắn hơn cô.
- Anh Đường Dạ, anh còn nhớ em không?
Anh chỉ gật đầu nhẹ chứ không nói gì. Cô phấn khởi giới thiệu Diệp Thiên cho anh. Diệp Thiên cũng chào hỏi anh theo phép lịch sự. Cô kéo cả Diệp Thiên lẫn anh vào trong nhà.
- Đường Dạ này, nếu anh không ngại thì chúng ta làm anh em nhé. Nhìn anh cô đơn quá.
Đường Dạ nhìn cô bé trước mắt, cái khuôn mặt cười tươi như hoa kia khiến anh không thể từ chối được, bèn gật đầu đồng ý.
- Em nói anh nghe nhé! Sau này em sẽ trở thành thần tượng thần bí, em ấy sẽ làm trợ lý, anh làm người đại diện cho em được không?
Cô vừa nói vừa chỉ Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng cúi người, giọng nói đầy nghiêm túc.
- Mong anh trở thành người đại diện cho chị ấy. Vì lý do cá nhân nên bọn em không thể để lộ mặt được.
Anh thật sự rất khó sử, chỉ có thể nói để bản thân suy sét. Từ đó chiều nào hai cô gái nhỏ cũng chạy từ nhà ở khu trên đến nhà anh. Hai năm sau đó, hai cô gái khuôn mặt rực rỡ chạy đến nhà anh. Hai người thở hồng hộc.
- Đường Dạ, Đường Dạ! Bọn em có thể thực hiện được ước mơ thứ hai của mình rồi! Cũng có thể giúp anh tìm hung thủ sát hại gia đình anh luôn đó. Anh muốn tham gia không?
Có thể nói, nếu ngày đó không có sự xuất hiện của cô thì sẽ không có anh của bây giờ.Anh cũng sẽ không đưa được hung thủ ra ánh sáng. Cô chính là thiên sứ cứu rỗi anh giữa dòng đời tăm tối.
Cẩn Dao thấy anh có chút thất thần, huơ huơ tay trước mặt anh.
- Đường Dạ! Đường Dạ! Anh sao vậy?
Anh hoàn hồn, dịu dàng đáp lại cô.
- Anh không sao! Hợp đồng với Lục Dao đã kí xong. Vì thân phận của em nên anh đã thêm điều khoản. Em sẽ nghĩ ý tưởng quảng cáo lần này và không bỏ mặt nạ trong video hay lúc nghỉ ngơi thì không ai được làm phiền.
- Không hổ là Đường Dạ. Vậy anh cho em chút thời gian. Mai chúng ta sẽ đi nói rõ ý tưởng cho lần quay này.
Nói xong cô rủ Đường Dạ đi chơi cho khuây khoả.
Lộ Na hôm trước bị Cẩn Dao chọc cho tức điên. Sau khi quay về, cô ta không ngừng cho người điều tra mọi thông tin về Cẩn Dao. Cô trợ lý của cô ta vì ngoài điều tra được Cẩn Dao xuất thân tầm thường thì không điều tra ra được bất cứ thông tin nào bất lợi cho Cẩn Dao, mà bị cô ta không ngừng chửi bới. Cuối cùng cô ta nghĩ ra gì đó, bình tĩnh lại hỏi cô trợ lý.
- Cô đi điều tra xem quảng cáo của Lục Dao quay ở đâu, sau đó tìm xem tôi có công việc nào liên quan đến nơi đó thì nhận cho tôi.
- Vâng!
Cô trợ lý như với được phao cứu sinh, vội vàng chạy ra ngoài. Lộ Na ngồi trong phòng không ngừng cười lớn.
- Bạch Dao, Cẩn Dao! Hai người phá hỏng chuyện tốt của tôi. Vậy thì trong hai cô, một người cũng không được sống yên
- Bạch Dao! Cô nổi tiếng hơn tôi thì sao. Cô cũng đâu có người chống lưng, không làm giả được cô thì có thể khiến cô không còn trên thế giới này mà. Đúng là không ai biết cô là ai, nhưng cô đã sai lầm khi chấp nhận quay quảng cáo cho Lục Dao. Vì đó chính là cơ hội để tôi ra tay đó, Ha ha ha ha.
Sao đó cô ta lại cắn móng tay.
- Nhưng con nhỏ Diệp Cẩn Dao thì khó giải quyết đây. Con bé đó là người của Lục tổng, phải tìm người giải quyết cô ta thay mới được.
- Em nghỉ ngơi cẩn thận đấy! Không được thức khuya đâu đó!
- Rồi rồi, hết Diệp Thiên lại tới anh. Em lớn rồi, có phải trẻ con đâu mà nhắc hoài vậy?
Đường Dạ thở dài một hơi, đưa tay lên xoa đầu cô như mọi khi vẫn làm.
- Vậy mà em có bao giờ rút kinh nghiệm đâu! Có nghe lời đâu.
- Hứ, em mới không thèm nghe.
Cô nói xong liền chạy vào trong Lục Bảo, để lại Đường Dạ lòng đầy tâm sự. Đường Dạ đứng đó nhìn cô vào cho đến khi hoàn toàn không nhìn được bóng cô nữa mới chịu đi. Đường Dạ phóng xe nhanh ra khỏi khu đó, đi về phía quán bar lớn nhất thành phố. Anh cầm điện thoại gọi cho Lãnh Nam đến.
Lãnh Nam vừa đến, nhìn thấy không phải là Đường Dạ, mà là một con ma men. Đường Dạ ôm chai rượu, hai mắt hơi ướt nhìn Lãnh Nam.
- Híc, em ấy lấy người khác thật rồi. Anh đến muộn thật rồi. Lúc trước là em ấy nói em ấy sẽ không bao giờ yêu người khác nên anh mới không nói. Bây giờ em ấy gặp lại được người mà em ấy đợi rồi. Mấy năm qua, ở bên cạnh từng ngày với em ấy, em ấy không chút rung động...
Lãnh Nam thở dài nhìn Đường Dạ.
- Vậy sư huynh định rời đi?
Đường Dạ nghe vậy liền tức giận, túm cổ áo Lãnh Nam. Tức giận quát lớn.
- Rời đi là rời thế nào? Em ấy không chọn tôi, nhưng là người cho tôi hy vọng. Tôi phải bảo vệ em ấy, bảo vệ nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu của em ấy.
- Được rồi! Vậy trước hết là huynh lên chấn chỉnh lại bản thân đi. Em ấy không muốn nhìn huynh như vậy đâu.
- Đúng rồi, em ấy không muốn ai trong chúng ta như vậy hết!
Lãnh Nam dìu Đường Dạ trở về khách sạn. Hai người vừa về phòng cũng vừa lúc Diệp Thiên đi làm về. Diệp Thiên thấy tình trạng của Đường Dạ liền hơi bất ngờ, cô lạnh lùng nhìn hai người họ.
- Anh ấy sao vậy? Chắc không phải biết chuyện của chị nên như vậy chứ?
- Em đoán đúng rồi đó!
Diệp Thiên thay nét mặt lạnh lùng bằng khuôn mặt thở dài đầy bất lực.
- Mới đầu đã khuyên lên buông bỏ đi thì không nghe. Đã nói chấp niệm trong lòng chị ấy chỉ người gây ra mới hoá giải được thôi mà.
Diệp Thiên vừa trách móc vừa giúp Lãnh Nam đưa Đường Dạ vào phòng.
...----------------...
Cảnh Cẩn Dao được Đường Dạ đưa về bị Tử Dương nhìn thấy, khuôn mặt anh tối sầm lại. Cẩn Dao không hề hay biết gì, vui vẻ chạy lên phòng. Cô nhìn thấy Tử Dương ở đó thì chạy thẳng đến, ôm chầm lấy anh.
- Tử Dương, em về rồi! Nhớ anh quá đi.
Anh không nhìn cô, giọng có hơi lạnh lùng.
- Em đi tắm trước đi!
- ?!
Anh lạnh lùng với cô?! Thật sự khó hiểu à. Cô vừa ngâm mình trong bồn tắm, vừa trầm tư suy nghĩ. Cuối cùng nghĩ mãi cũng chẳng ra tại sao anh lại như vậy. Nhưng chuyện khiến cô đau đầu hơn, chính là làm sao có thể nói cho anh về chuyến lưu diễn kia. Sau một tiếng đồng hồ, cô lấy hết dũng khí bước ra. Tử Dương vẫn ngồi trên giường làm việc. Cô nghiêng nghiêng người, xem tâm trạng của anh, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì. Cô dè dặt:
- Tử Dương, em có chuyện muốn nói!
Anh chỉ quay sang nhìn cô một cái rồi lại quay về làm việc tiếp, anh không nói lấy một chữ. Cẩn Dao giận rồi, giận thật rồi. Nói cô không giận làm sao được, cái người nuông chiều cô từng phút, từng giây kia, giờ lại lạnh nhạt với cô. Cô bước đến chỗ anh, giật máy tính của anh. Hai má phùng ra vì giận.
- Em sắp đi lưu diễn rồi!
Cơn ghen lúc nãy chưa qua, cơn sốc khác lại đến. Mặt anh tối sầm lại, cái cảm giác như đang đối mặt với ngày tận thế vậy. Anh kéo mạnh cô vào lòng.
- Đi bao lâu? Bao giờ thì đi?
- Chắc tầm hơn....hơn một tháng. Sau khi quay xong quảng cáo cho Lục Dao thì xuất phát.
Anh đẩy mạnh cô xuống giường. Điên cuồng hôn cô. Lúc này cô cảm nhận rõ được sự tức giận của anh. Khi anh chuyển nụ hôn từ môi xuống hõm cổ, cô mới có thể nói chuyện nhưng vì nụ hôn môi quá sâu khiến cô vừa thở vừa nói.
- Anh.....anh sao vậy???
Anh tức giận nhìn cô.
- Em sẽ ở cùng tên đầu đỏ đó trong một tháng?!
- Anh ấy là người đại diện của em mà!
Anh thay đổi nét mặt trong vòng một giây, từ bộ mặt tức giận thành bộ mặt cún con.
- Nhưng anh sẽ không được gặp em trong một tháng đó.
Cô mở to mắt nhìn anh. Anh thay đổi nét mặt còn nhanh hơn cả ảnh đế. Anh trong bộ dạng này thật sự khiến cô không biết lên phải ứng thế nào luôn. Cô ôm lấy cổ anh, mặc anh tuỳ ý.
Anh hôn từ hõm cổ, chuyển dần xuống dưới, tay mò mẫn vào trong váy cô. Anh sờ mó lung tung trong cơ thể cô, sau đó mới từ từ cởi đồ của cô ra. Anh vừa hôn cô vừa cởi đồ của mình.
' Cậu bé' căng cứng để ngoài '*** *****' bắt đầu từ từ ấn vào. Cảm nhận ' *** *****' siết chặt ' cậu bé' khiến anh gầm lên một tiếng.
Bàn tay to lớn không ngừng nắn bóp ' nhũ hoa' hồng hồng kia, ngón tay cái miết lên đầu ' nhũ hoa'. Từng hơi thở đầy ám muội, nóng bỏng cuốn lên từng lớp da, đầu lưỡi anh di chuyển sang cạnh sườn, liếm láp ' nhũ hoa' của cô. Anh mút nhẹ bên cạnh, để lại dấu hôn trên bầu ngực căng tròn của cô. Cô cảm giác như phần dưới của mình đang bị 'thứ gì đó' đâm vào. Bên dưới cô không ngừng chảy ra những chất nhờn màu trắng. Cảm giác nhớp nháp bên dưới càng khiến cô đỏ mặt. ' Cậu bé' của anh căng cứng đến nhức nhối, tham lam ấn sâu vào ' *** *****' đang ngày càng siết chặt kia. Cẩn Dao không ngừng phát ra những âm thanh kì lạ, tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, để lại những viết móng tay trên tấm lưng đó. Cặp mông tròn trịa của cô được nâng lên cao, ' cự long' của anh không ngừng đâm sâu vào trong '*** *****' của cô.
- Tử.... Tử Dương, đau... đau.
Anh cắn chặt môi, thở hồng hộc mới cất lên tiếng.
- Gọi...gọi ông xã.
- Ông... ông xã.
Khuôn mặt đỏ ửng, ướt đẫm mồ hôi, giọng nói êm dịu, tiếng ông xã ngọt ngào của cô thật sự giống như có mị lực, chỉ làm ham muốn của anh thêm chứ không giảm.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy cả người ê ẩm. Khi cô tỉnh dậy thì đã là 8 giờ sáng, cô vừa bước ra khỏi giường, một giọng nói quen thuộc phát ra. Là giọng của Tử Dương, nhưng lại phát ra từ một thiết bị bên cạnh giường.
- Nếu mệt thì em cứ ngủ đi, không cần đi làm đâu! Anh nuôi em.
" Anh mà cũng nói được câu này á?"
Cô phì cười, bước chân xuống dưới giường. Cô vừa đứng, cả người đều mất trọng lực, ngã nhào về phía sau. Khi chỉ cách mặt giường một chút, cô đưa tay về phía sau đỡ lấy mình, nháy mắt đã đứng được trở lại. Cô đi thay đồ, sau đó xuống dưới lầu ăn sáng. Cô vừa ăn vừa lấy điện thoại gọi cho Đường Dạ. Nhưng trả lời điện thoại của cô không phải Đường Dạ, mà là Lãnh Nam.
- Alo, Cẩn Dao em gọi có chuyện gì không?
- Đường Dạ đâu?
- Anh ấy.....
Cô bắt đầu có chút lo lắng, mất kiên nhẫn.
- Anh ấy làm sao??
Đáp lại cô không phải giọng điệu gì nghiêm trọng mà lại là điệu cười lớn.
- Ha ha ha, hôm qua anh ấy uống rượu nên giờ ngủ như chết trong phòng rồi.
- Vậy thôi!
Cô cúp máy, vẻ mặt có chút suy tư. Cô nhớ lại từ lúc cô quen biết Đường Dạ đến bây giờ, anh hầu như không uống rượu, nếu như đó không phải là chuyện quan trọng. Cô vừa ăn vừa nghĩ, cuối cùng quyết định đi tìm Đường Dạ.
Cô gửi tin nhắn cho Lãnh Nam, bảo anh gửi địa chỉ nhà cho cô. Khi cô đến nơi mới phát hiện ra họ ở cùng khách sạn với Diệp Thiên, còn ở phòng đối diện nữa. Cô vừa gõ cửa thì Lãnh Nam ra mở cửa cho cô. Cô vừa vào trong, liền đi thẳng đến phòng ngủ tìm Đường Dạ. Mở cửa phòng ngủ, trước mắt cô là Đường Dạ trong bộ quần áo xộc xệnh, người đầy mùi rượu, vừa mới tỉnh dậy. Đường Dạ nhìn thấy cô liền vội vàng đi ra đẩy cô ra ngoài.
- Chờ anh ở ngoài, bây giờ người anh toàn mùi rượu thôi.
Cô ra ngoài phòng khách đợi. Trong lúc đợi cô hỏi chuyện của Đường Dạ từ chỗ Lãnh Nam.
- Anh ấy gặp chuyện gì à?
Lãnh Nam có ý lẩn trốn, anh trả lời qua loa, rồi tìm một lý do để rời đi.
- Anh không biết, lúc tìm thấy anh ấy thì đã là một con ma men rồi. Mà anh đến bệnh viện tìm Diệp Thiên đây. Có chút việc cần nói cho em ấy.
- Vậy anh đi đi!!
Cô tự lưng vào ghế, chờ đợi Đường Dạ. Đường Dạ bước ra nhìn cô đăm chiêu. Khi cô vừa nhìn anh thì anh liền thay đổi thành nét mặt vui tươi như bình thường.
- Anh có chuyện gì à? Sao lại uống rượu?
- Không có gì đâu! Chỉ là đột nhiên nhớ lại chuyện trong quá khứ thôi.
- Vậy à!!!
Cô giấu đi sự khó hiểu của mình, cũng không hỏi thêm gì nhiều. Dù sao nếu anh đã không muốn nói thì cô sẽ không ép.
Đường Dạ nhìn người con gái ngồi trước mặt mình, như gần như xa, mãi mãi không còn cơ hội ở bên cạnh cô với thân phận bạn trai nữa. Vào 7 năm trước, trong lúc anh tuyệt vọng nhất, vì gia đình của mình, tất cả đều bị tên trộm đột nhập vào nhà giết mà Cảnh sát vẫn chưa tìm được hung thủ. Cô, khi ấy mới 17 tuổi, đi ngang qua nhìn thấy anh ngoài bên góc xó, bên cạnh đầy rẫy vỏ bia. Cô ngồi xuống nhìn anh, cười một nụ cười ấm áp như tia nắng mặt trời.
- Anh là người trên thời sự tối qua đúng không? Hình như tên là Đường Dạ. Sao anh lại ngồi đây?!
Anh không nói gì, chỉ ngước lên nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống. Cô như thấy được sự tuyệt vọng trong đôi mắt vô hồn của anh.
- Anh thấy cô đơn sao?? Vậy để em làm người nhà anh cho.
Anh cúi gằm mặt xuống. Người nhà? Ha~ người nhà anh đều chết hết rồi. Một người lạ mặt như cô thật sự sẽ làm người nhà với anh sao, hay chỉ là lời động viên sáo rỗng.
- Không chỉ có em, còn có Diệp Thiên nữa. Bọn em có thể làm em gái của anh đó.
Cô không ngừng nói những lời động viên anh. Cầm tay dẫn anh trở về ngôi nhà của bản thân anh. Cô dọn lại cho phòng cho anh, rồi nấu đồ ăn cho anh, nấu xong cô cũng tạm biệt anh để trở về nhà. Anh lúc đó chỉ đứng thất thần nhìn đống đồ ăn trên bàn, có chút sợ cô sẽ không đến nữa.
Sáng hôm sau, cô kéo theo một cô gái khác đến, trông còn nhỏ hơn cô nhưng lại chính chắn hơn cô.
- Anh Đường Dạ, anh còn nhớ em không?
Anh chỉ gật đầu nhẹ chứ không nói gì. Cô phấn khởi giới thiệu Diệp Thiên cho anh. Diệp Thiên cũng chào hỏi anh theo phép lịch sự. Cô kéo cả Diệp Thiên lẫn anh vào trong nhà.
- Đường Dạ này, nếu anh không ngại thì chúng ta làm anh em nhé. Nhìn anh cô đơn quá.
Đường Dạ nhìn cô bé trước mắt, cái khuôn mặt cười tươi như hoa kia khiến anh không thể từ chối được, bèn gật đầu đồng ý.
- Em nói anh nghe nhé! Sau này em sẽ trở thành thần tượng thần bí, em ấy sẽ làm trợ lý, anh làm người đại diện cho em được không?
Cô vừa nói vừa chỉ Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng cúi người, giọng nói đầy nghiêm túc.
- Mong anh trở thành người đại diện cho chị ấy. Vì lý do cá nhân nên bọn em không thể để lộ mặt được.
Anh thật sự rất khó sử, chỉ có thể nói để bản thân suy sét. Từ đó chiều nào hai cô gái nhỏ cũng chạy từ nhà ở khu trên đến nhà anh. Hai năm sau đó, hai cô gái khuôn mặt rực rỡ chạy đến nhà anh. Hai người thở hồng hộc.
- Đường Dạ, Đường Dạ! Bọn em có thể thực hiện được ước mơ thứ hai của mình rồi! Cũng có thể giúp anh tìm hung thủ sát hại gia đình anh luôn đó. Anh muốn tham gia không?
Có thể nói, nếu ngày đó không có sự xuất hiện của cô thì sẽ không có anh của bây giờ.Anh cũng sẽ không đưa được hung thủ ra ánh sáng. Cô chính là thiên sứ cứu rỗi anh giữa dòng đời tăm tối.
Cẩn Dao thấy anh có chút thất thần, huơ huơ tay trước mặt anh.
- Đường Dạ! Đường Dạ! Anh sao vậy?
Anh hoàn hồn, dịu dàng đáp lại cô.
- Anh không sao! Hợp đồng với Lục Dao đã kí xong. Vì thân phận của em nên anh đã thêm điều khoản. Em sẽ nghĩ ý tưởng quảng cáo lần này và không bỏ mặt nạ trong video hay lúc nghỉ ngơi thì không ai được làm phiền.
- Không hổ là Đường Dạ. Vậy anh cho em chút thời gian. Mai chúng ta sẽ đi nói rõ ý tưởng cho lần quay này.
Nói xong cô rủ Đường Dạ đi chơi cho khuây khoả.
Lộ Na hôm trước bị Cẩn Dao chọc cho tức điên. Sau khi quay về, cô ta không ngừng cho người điều tra mọi thông tin về Cẩn Dao. Cô trợ lý của cô ta vì ngoài điều tra được Cẩn Dao xuất thân tầm thường thì không điều tra ra được bất cứ thông tin nào bất lợi cho Cẩn Dao, mà bị cô ta không ngừng chửi bới. Cuối cùng cô ta nghĩ ra gì đó, bình tĩnh lại hỏi cô trợ lý.
- Cô đi điều tra xem quảng cáo của Lục Dao quay ở đâu, sau đó tìm xem tôi có công việc nào liên quan đến nơi đó thì nhận cho tôi.
- Vâng!
Cô trợ lý như với được phao cứu sinh, vội vàng chạy ra ngoài. Lộ Na ngồi trong phòng không ngừng cười lớn.
- Bạch Dao, Cẩn Dao! Hai người phá hỏng chuyện tốt của tôi. Vậy thì trong hai cô, một người cũng không được sống yên
- Bạch Dao! Cô nổi tiếng hơn tôi thì sao. Cô cũng đâu có người chống lưng, không làm giả được cô thì có thể khiến cô không còn trên thế giới này mà. Đúng là không ai biết cô là ai, nhưng cô đã sai lầm khi chấp nhận quay quảng cáo cho Lục Dao. Vì đó chính là cơ hội để tôi ra tay đó, Ha ha ha ha.
Sao đó cô ta lại cắn móng tay.
- Nhưng con nhỏ Diệp Cẩn Dao thì khó giải quyết đây. Con bé đó là người của Lục tổng, phải tìm người giải quyết cô ta thay mới được.