Nhã Tịnh bước xuống từ xe ngựa, từ xa đã thấy đám trẻ vui vẻ nô đùa chạy qua. Người nông dân nơi này cũng không chỉ biết ăn không uống không, trước cửa nhà họ cũng đã xới đất trồng chút rau. Nhìn qua đằng sau nàng còn thấy có vài con gà đang chạy, Nhã Tịnh thầm vui vẻ vì giúp đúng người.
- Mọi người vẫn khỏe chứ?
Nghe giọng quen thuộc vang lên, mọi người dừng tay nhìn qua nàng. Vừa thấy Nhã Tịnh mọi người đều mỉm cười vui vẻ.
- Tiểu Nhã tới rồi sao, chúng ta hôm nay vừa hay tính thịt một chút gà. Vừa hay cháu tới rồi thì vào đây ăn trưa thôi, vị công tử họ Dạ cũng đã tới đây từ sớm. Hai đứa có hẹn sao?
Một phu nhân trung niên hiền hậu vui vẻ trả lời nàng, Nhã Tịnh có chút ngạc nhiên. Quả thực là có duyên tới vậy sao?
- Người hiểu lầm rồi, hôm nay tiểu nữ muốn đem tới thảo dược cho mọi người thôi ạ. Đây là lô cuối cùng rồi, dùng thêm nốt tháng này mọi người sẽ không lo bùng phát dịch bệnh nữa!
Nghe nàng nói xong mọi người đều không mấy bận tâm, họ chỉ quan tâm tới vấn đề nàng có đi đường mệt hay không mà thôi.
- Ay yo! Đứa nhỏ này chu đáo quá, chỉ là chúng ta cũng biết không thể chờ ăn không đã lấy chút thảo dược để trồng rồi, con không cần đem nhiều như vậy! Còn sau này nhiều người dân khác gặp nạn, con cứ đem cất đi. Sau này cần sẽ có mà dùng, chúng ta quen tự túc rồi. Chờ mùa lũ qua đi chúng ta sẽ trở về quê nhà, con cứ làm vậy sẽ gây lãng phí! Con đói hay chưa? Vào mau đi, cơm nước chắc cũng đã xong rồi!
Nhã Tịnh trong lòng ấm áp vui vẻ vâng dạ rồi nhanh chóng theo vị phu nhân kia vào nhà. Vừa vào bên trong, Nhã Tịnh liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang ngồi cạnh đám nhóc chơi đùa cùng chúng, một vị lão bá tóc bạc đem cơm ra liền nói.
- Mấy đứa mau rửa tay còn ăn cơm! Không được quậy phá đại ca này, cậu ấy mới giúp ta sửa phòng đấy! Đứa nào còn nghịch, xíu sẽ không có kẹo đường ăn!
Ông lão vừa nói xong mấy đứa trẻ liền thi nhau buông tha cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt chạy ra ngoài rửa tay, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn theo bóng dáng đám trẻ liền thấy nàng đang bước vào.
- Đã lâu không gặp!
Một lời này thật khiến cho Nhã Tịnh cảm thấy có chút chua xót trong lòng. Môi hồng cong lên nụ cười, như một vị bằng hữu đã lâu không gặp nhau nhẹ đáp lại.
- Đã lâu không gặp, người nay đi một mình sao?
- Đúng vậy!
Lão nhân tóc bạc vừa nhìn thấy nàng liền vui vẻ tiến tới, Nhã Tịnh vừa muốn đưa tay đỡ lão liền bị lão né tránh kéo tai nàng.
- Yo! Bây giờ mới biết đường tới cơ à? Hôm đó nói với lão ngày qua sẽ tới, vậy mà hôm nay mới tới sao? Có biết lão chờ ngươi lâu lắm hay sao! Hôm nay không có kẹo đường hình thỏi bạc cho ngươi đâu nghe không!
Nhã Tịnh ăn đau ôm lấy tai hề hề nói.
- Yo! Đại ca à, tha cho tiểu nữ đi mà! Tiểu nữ mới ốm dậy, vừa tỉnh liền tới đây, đại ca nguôi giận! Ta có đem bánh bao thịt lừa người thích ăn đây này!
Nhã Tịnh lấy từ trong tay áo ra một bánh bao được bọc bằng lá, vì sợ nguội nên nàng luôn ủ trong người giờ đây vẫn còn được chút hơi ấm. Lão nhân nghe vậy mới buông tha tai nàng nhỏ giọng làu bàu.
- Không phải vì bánh bao ta mới tha cho ngươi đâu đấy!
Nhã Tịnh nghe rồi hoẻn miệng cười nói với lão đang dần li khai khỏi mình.
- Đại ca, nhận bánh bao rồi không được quên kẹo bạc của tiểu nữ đâu đó!
Lão nhân nghe vậy chỉ gật gật chứ không nói thêm gì, ban đầu nàng muốn gọi lão nhân gia là gia gia, cuối cùng lão nhân gia nói bản thân còn trẻ! Không cho phép mọi người gọi là gia gia, nhất là Nhã Tịnh nàng! Lão bắt nàng gọi lão là đại ca, chiều lòng người già, Nhã Tịnh đành vừa tổn thọ gọi lão là đại ca.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy một màn như vậy vẫn điềm nhiên mỉm cười, có lẽ đã quen hoặc chính hắn lại thích nàng ồn ào như vậy!
- Người tới đây lâu chưa?
Nhã Tịnh được sắp xếp ngồi đối diện Dạ Nguyệt Tu Kiệt, hắn nhìn nàng rồi gật đầu. Cuộc nói chuyện đi vào thế bí, Nhã Tịnh cũng đành phải cười rồi nói chuyện với người khác cho qua.
Bên Minh vương phủ cũng không hơn là bao, chỉ cần Lang Minh Triết có dấu hiệu xuất hiện ở đâu Nhã Như Tuyết nhất định sẽ " vô tình " xuất hiện tại nơi đó.
Lang Minh Triết đúng thật không thể nói gì hơn với sự bám giai như đỉa và thể chất mặt dày của nữ nhân trước mắt. Dù bị hắn trong một ngày từ chối không biết bao nhiêu lần vần thấy nàng ta xuất hiện, Lang Minh Triết ngán ngẩm nhìn khay cơm và nữ nhân trước mắt.
- Vương gia, đã quá trưa rồi. Trưa nay người vẫn chưa ăn gì cả! Ta đã mang cơm tới thư phòng cho người, người hãy thử tay nghề ta nấu đi! Không thua Vương phi đâu!
Lang Minh Triết thật sự trong lòng thầm mong, giá như phu nhân của hắn bám hắn giai như nữ nhân này thì quá là hạnh phúc rồi, chỉ tiếc sự thật lúc nào cũng vả hắn cay cả lòng. Phu nhân của hắn, nếu hắn không xuất hiện nàng cũng sẽ không bao giờ đi tìm hắn.
- Ta đã nói từ trước, không phải do chính tay vương phi làm ta sẽ không ăn. Hơn nữa đây là thư phòng của ta, không phải ai cùng có thể vào trừ vương phi. Vậy nên mong cô nương tự trọng và rời khỏi nơi này, ta không muốn có lời đồn đại không tốt. Nể mặt vương phi ta sẽ tha cho cô nương lần này, mời cô nương ra ngoài!
A Hoa bên cạnh trong lòng không nhịn được mà cảm thán, hẳn vương gia nhà nàng đang nhớ vương phi rồi! Bình thường vương gia nếu không phải lên triều đi đâu cũng sẽ tóm vương phi theo, chưa xa nhau đủ một ngày vương gia mở miệng nói được ba câu đã hai câu nhắc tới vương phi rồi! Không biết có phải A Hoa đi theo nàng đã lâu, giờ đối với màn kịch trước mặt cũng vô cùng dửng dưng đứng xem, còn không quên nghĩ tới việc ngoài luồng. Lần này không có nàng đi theo, không biết vương phi có "lạc đường" rẽ vào quán cờ bạc nào hay không!
Và sự thật thì luôn chứng minh, ngựa quen đường cũ! Vừa chơi với người dân không được bao lâu, tránh khỏi ngượng ngùng cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt nàng đành xin phép về sớm. Mọi người đều biết nàng thân nữ nhi đi lại một mình đường xa không an toàn nên cũng không giữ nàng lại, chính vì vậy con ngựa Nhã đam mê cờ bạc Tịnh liền quen đường cũ chạy tới sòng bạc. Không thể bôi đen hình tượng nàng liền giả thành một nam nhân.
Vẫn là vài chiêu thức, lần này Nhã Tịnh thức thời hơn không vơ vét. Lấy đủ liền lui, chỉ tiếc nàng vẫn lọt vào mắt đám cướp liên kết với sòng bài. Dù mải chơi nhưng Nhã Tịnh vẫn treo đầu mình lên trên hết, phàm ở trên đời ai có não tỉnh táo mà chả sợ chết! Âu những kẻ điên còn muốn sống thì nàng đủ bình thường để sợ chết, ngửi thấy mùi bất thường lượn lờ quanh mình. Nhã Tịnh thu gom lại bạc một bên vừa tính toán không biết nên giấu ở đâu để Lang Minh Triết không nghi ngờ, một bên não mải suy tư nên đánh hay nên chạy. Sau đó Nhã Tịnh mới ngu ngơ nhớ ra, Lang Minh Triết đã nói phái người âm thầm bảo vệ nàng. Nhếch nhẹ môi, bạc này có lẽ không qua nổi mắt hắn rồi!
Vừa bước chân ra khỏi sòng bài, Nhã Tịnh biết ít nhất phải có chục tên theo sau nàng. Vị thần mù đường như nàng cuối cùng cũng không có nơi phát huy tác dụng, đi linh tinh kiểu gì cũng quay về cạnh sòng bạc. Nhã Tịnh bỗng dưng như hiểu ra, vậy chắc chắn là ông trời muốn gửi thông điệp cho nàng là phải chơi cho sập sòng bạc này rồi! Bừng bừng khí thể hưng phấn, Nhã Tịnh vừa muốn tiền vào liền có người lặng lẽ đem tay tóm cổ áo nàng lại. Bất ngờ Nhã Tịnh rút thanh chùy thủ dưới tay áo muốn tấn công lên liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đưa tay đỡ nhẹ nàng.
- Sao đây? Muốn chơi bài bạc sao vương phi, chuyện này lộ ra không tốt đâu! Ta còn ngỡ người sẽ ngoan ngoãn trở lại vương phủ!
Nhã Tịnh bỗng dưng đỏ hai tai, chết tiệt sao lại giống đám học sinh trèo tường ra ngoài muốn trốn học nhưng lại bị giáo viên bắt tại trận thế này, hôm nay có vẻ như không chỉ một mình chúa mù đường đi theo nàng rồi. Thần xui cũng góp một cánh đi theo là sao chứ?
- Ha, ha. Người hiểu lầm rồi, ta là đi thị sát tình hình một chút mà thôi!
Lý do cấp một này nàng nói ra lưu loát, nhưng nàng nghĩ hắn sẽ tin sao? Nàng lươn lẹo thành thói Dạ Nguyệt Tu Kiệt sao không hiểu chứ, trước kia hắn luôn chiều nàng nhắm mắt cho qua. Cuối cùng vẫn là bị nàng lừa một vố đau như vậy, vậy mà cuối cùng một câu trách nàng hắn cũng chưa nói.
- Ồ! Nãy ta thấy người chưa ăn no mấy, vậy mà bây giờ bụng lớn như vậy sao?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vừa muốn đưa tay ra Nhã Tịnh liền vội ôm lấy bụng của mình, bỗng dưng nàng thấy không khí khác lạ bắt đầu xuất hiện. Chui khỏi mai rùa để nhìn thế giới, Nhã Tịnh nhận ra người đứng hóng bát quái không ít. Nhận ra nàng và Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang là bộ dáng nam nhân, có vẻ như bộ dáng của nàng và hắn khiến mọi người hiểu lầm rồi. Yếu ớt vươn tay ra, Nhã Tịnh nhìn người dân chỉ chỏ phản kháng.
- Khoan! Đừng hiểu lầm, không như những gì mọi người nghĩ đâu!
Đáng tiếc không ai nghe nàng nói, mọi người càng ngày càng bàn tán ác liệt hơn. Nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt phi thường vui vẻ, ôm ngang eo nàng hắn phi thân rời khỏi sòng bạc. Phu xe thấy vậy liền gấp rút đuổi theo hắn. Nhã Tịnh theo thói quen nắm cổ áo Lang Minh Triết cũng đưa tay ra nắm cổ áo Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhưng như nhận ra gì đó liền vội buồn tay, giọng nàng cũng có chút gấp gáp.
- Dạ Nguyệt công tử mau thả ta xuống, nam nữ thụ thụ bất thân. Chưa kể ta đã có phu quân, xin người hãy cẩn trọng và giữ khoảng cách với ta.
- Vậy ngày đó ngươi bám ta, làm đủ trò với ta sao không thấy ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân? Yên tâm, ta chỉ giúp ngươi cắt đuôi đám cướp kia thôi, nếu không sẽ có rất nhiều phiền phức đấy! Ngươi là đầu thai của phiền phức sao? Lần nào gặp ngươi cũng đúng lúc như vậy, ngươi nói xem, báo đáp ra sao đây?
Nhã Tịnh mím môi rồi lại thở dài, nàng cũng không phải muốn như vậy!
- Đa tạ người!
Đứng trước cổng thành Dạ Nguyệt Tu Kiệt thả nàng xuống, vừa hay xe ngựa cũng đã đuổi theo tới nơi. Nhã Tịnh nhìn xe ngựa tới trong lòng bất giác lại trở nên nặng nề...
- Nếu có thể, ngươi có muốn đi theo ta không?
- Mọi người vẫn khỏe chứ?
Nghe giọng quen thuộc vang lên, mọi người dừng tay nhìn qua nàng. Vừa thấy Nhã Tịnh mọi người đều mỉm cười vui vẻ.
- Tiểu Nhã tới rồi sao, chúng ta hôm nay vừa hay tính thịt một chút gà. Vừa hay cháu tới rồi thì vào đây ăn trưa thôi, vị công tử họ Dạ cũng đã tới đây từ sớm. Hai đứa có hẹn sao?
Một phu nhân trung niên hiền hậu vui vẻ trả lời nàng, Nhã Tịnh có chút ngạc nhiên. Quả thực là có duyên tới vậy sao?
- Người hiểu lầm rồi, hôm nay tiểu nữ muốn đem tới thảo dược cho mọi người thôi ạ. Đây là lô cuối cùng rồi, dùng thêm nốt tháng này mọi người sẽ không lo bùng phát dịch bệnh nữa!
Nghe nàng nói xong mọi người đều không mấy bận tâm, họ chỉ quan tâm tới vấn đề nàng có đi đường mệt hay không mà thôi.
- Ay yo! Đứa nhỏ này chu đáo quá, chỉ là chúng ta cũng biết không thể chờ ăn không đã lấy chút thảo dược để trồng rồi, con không cần đem nhiều như vậy! Còn sau này nhiều người dân khác gặp nạn, con cứ đem cất đi. Sau này cần sẽ có mà dùng, chúng ta quen tự túc rồi. Chờ mùa lũ qua đi chúng ta sẽ trở về quê nhà, con cứ làm vậy sẽ gây lãng phí! Con đói hay chưa? Vào mau đi, cơm nước chắc cũng đã xong rồi!
Nhã Tịnh trong lòng ấm áp vui vẻ vâng dạ rồi nhanh chóng theo vị phu nhân kia vào nhà. Vừa vào bên trong, Nhã Tịnh liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang ngồi cạnh đám nhóc chơi đùa cùng chúng, một vị lão bá tóc bạc đem cơm ra liền nói.
- Mấy đứa mau rửa tay còn ăn cơm! Không được quậy phá đại ca này, cậu ấy mới giúp ta sửa phòng đấy! Đứa nào còn nghịch, xíu sẽ không có kẹo đường ăn!
Ông lão vừa nói xong mấy đứa trẻ liền thi nhau buông tha cho Dạ Nguyệt Tu Kiệt chạy ra ngoài rửa tay, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn theo bóng dáng đám trẻ liền thấy nàng đang bước vào.
- Đã lâu không gặp!
Một lời này thật khiến cho Nhã Tịnh cảm thấy có chút chua xót trong lòng. Môi hồng cong lên nụ cười, như một vị bằng hữu đã lâu không gặp nhau nhẹ đáp lại.
- Đã lâu không gặp, người nay đi một mình sao?
- Đúng vậy!
Lão nhân tóc bạc vừa nhìn thấy nàng liền vui vẻ tiến tới, Nhã Tịnh vừa muốn đưa tay đỡ lão liền bị lão né tránh kéo tai nàng.
- Yo! Bây giờ mới biết đường tới cơ à? Hôm đó nói với lão ngày qua sẽ tới, vậy mà hôm nay mới tới sao? Có biết lão chờ ngươi lâu lắm hay sao! Hôm nay không có kẹo đường hình thỏi bạc cho ngươi đâu nghe không!
Nhã Tịnh ăn đau ôm lấy tai hề hề nói.
- Yo! Đại ca à, tha cho tiểu nữ đi mà! Tiểu nữ mới ốm dậy, vừa tỉnh liền tới đây, đại ca nguôi giận! Ta có đem bánh bao thịt lừa người thích ăn đây này!
Nhã Tịnh lấy từ trong tay áo ra một bánh bao được bọc bằng lá, vì sợ nguội nên nàng luôn ủ trong người giờ đây vẫn còn được chút hơi ấm. Lão nhân nghe vậy mới buông tha tai nàng nhỏ giọng làu bàu.
- Không phải vì bánh bao ta mới tha cho ngươi đâu đấy!
Nhã Tịnh nghe rồi hoẻn miệng cười nói với lão đang dần li khai khỏi mình.
- Đại ca, nhận bánh bao rồi không được quên kẹo bạc của tiểu nữ đâu đó!
Lão nhân nghe vậy chỉ gật gật chứ không nói thêm gì, ban đầu nàng muốn gọi lão nhân gia là gia gia, cuối cùng lão nhân gia nói bản thân còn trẻ! Không cho phép mọi người gọi là gia gia, nhất là Nhã Tịnh nàng! Lão bắt nàng gọi lão là đại ca, chiều lòng người già, Nhã Tịnh đành vừa tổn thọ gọi lão là đại ca.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt thấy một màn như vậy vẫn điềm nhiên mỉm cười, có lẽ đã quen hoặc chính hắn lại thích nàng ồn ào như vậy!
- Người tới đây lâu chưa?
Nhã Tịnh được sắp xếp ngồi đối diện Dạ Nguyệt Tu Kiệt, hắn nhìn nàng rồi gật đầu. Cuộc nói chuyện đi vào thế bí, Nhã Tịnh cũng đành phải cười rồi nói chuyện với người khác cho qua.
Bên Minh vương phủ cũng không hơn là bao, chỉ cần Lang Minh Triết có dấu hiệu xuất hiện ở đâu Nhã Như Tuyết nhất định sẽ " vô tình " xuất hiện tại nơi đó.
Lang Minh Triết đúng thật không thể nói gì hơn với sự bám giai như đỉa và thể chất mặt dày của nữ nhân trước mắt. Dù bị hắn trong một ngày từ chối không biết bao nhiêu lần vần thấy nàng ta xuất hiện, Lang Minh Triết ngán ngẩm nhìn khay cơm và nữ nhân trước mắt.
- Vương gia, đã quá trưa rồi. Trưa nay người vẫn chưa ăn gì cả! Ta đã mang cơm tới thư phòng cho người, người hãy thử tay nghề ta nấu đi! Không thua Vương phi đâu!
Lang Minh Triết thật sự trong lòng thầm mong, giá như phu nhân của hắn bám hắn giai như nữ nhân này thì quá là hạnh phúc rồi, chỉ tiếc sự thật lúc nào cũng vả hắn cay cả lòng. Phu nhân của hắn, nếu hắn không xuất hiện nàng cũng sẽ không bao giờ đi tìm hắn.
- Ta đã nói từ trước, không phải do chính tay vương phi làm ta sẽ không ăn. Hơn nữa đây là thư phòng của ta, không phải ai cùng có thể vào trừ vương phi. Vậy nên mong cô nương tự trọng và rời khỏi nơi này, ta không muốn có lời đồn đại không tốt. Nể mặt vương phi ta sẽ tha cho cô nương lần này, mời cô nương ra ngoài!
A Hoa bên cạnh trong lòng không nhịn được mà cảm thán, hẳn vương gia nhà nàng đang nhớ vương phi rồi! Bình thường vương gia nếu không phải lên triều đi đâu cũng sẽ tóm vương phi theo, chưa xa nhau đủ một ngày vương gia mở miệng nói được ba câu đã hai câu nhắc tới vương phi rồi! Không biết có phải A Hoa đi theo nàng đã lâu, giờ đối với màn kịch trước mặt cũng vô cùng dửng dưng đứng xem, còn không quên nghĩ tới việc ngoài luồng. Lần này không có nàng đi theo, không biết vương phi có "lạc đường" rẽ vào quán cờ bạc nào hay không!
Và sự thật thì luôn chứng minh, ngựa quen đường cũ! Vừa chơi với người dân không được bao lâu, tránh khỏi ngượng ngùng cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt nàng đành xin phép về sớm. Mọi người đều biết nàng thân nữ nhi đi lại một mình đường xa không an toàn nên cũng không giữ nàng lại, chính vì vậy con ngựa Nhã đam mê cờ bạc Tịnh liền quen đường cũ chạy tới sòng bạc. Không thể bôi đen hình tượng nàng liền giả thành một nam nhân.
Vẫn là vài chiêu thức, lần này Nhã Tịnh thức thời hơn không vơ vét. Lấy đủ liền lui, chỉ tiếc nàng vẫn lọt vào mắt đám cướp liên kết với sòng bài. Dù mải chơi nhưng Nhã Tịnh vẫn treo đầu mình lên trên hết, phàm ở trên đời ai có não tỉnh táo mà chả sợ chết! Âu những kẻ điên còn muốn sống thì nàng đủ bình thường để sợ chết, ngửi thấy mùi bất thường lượn lờ quanh mình. Nhã Tịnh thu gom lại bạc một bên vừa tính toán không biết nên giấu ở đâu để Lang Minh Triết không nghi ngờ, một bên não mải suy tư nên đánh hay nên chạy. Sau đó Nhã Tịnh mới ngu ngơ nhớ ra, Lang Minh Triết đã nói phái người âm thầm bảo vệ nàng. Nhếch nhẹ môi, bạc này có lẽ không qua nổi mắt hắn rồi!
Vừa bước chân ra khỏi sòng bài, Nhã Tịnh biết ít nhất phải có chục tên theo sau nàng. Vị thần mù đường như nàng cuối cùng cũng không có nơi phát huy tác dụng, đi linh tinh kiểu gì cũng quay về cạnh sòng bạc. Nhã Tịnh bỗng dưng như hiểu ra, vậy chắc chắn là ông trời muốn gửi thông điệp cho nàng là phải chơi cho sập sòng bạc này rồi! Bừng bừng khí thể hưng phấn, Nhã Tịnh vừa muốn tiền vào liền có người lặng lẽ đem tay tóm cổ áo nàng lại. Bất ngờ Nhã Tịnh rút thanh chùy thủ dưới tay áo muốn tấn công lên liền thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đưa tay đỡ nhẹ nàng.
- Sao đây? Muốn chơi bài bạc sao vương phi, chuyện này lộ ra không tốt đâu! Ta còn ngỡ người sẽ ngoan ngoãn trở lại vương phủ!
Nhã Tịnh bỗng dưng đỏ hai tai, chết tiệt sao lại giống đám học sinh trèo tường ra ngoài muốn trốn học nhưng lại bị giáo viên bắt tại trận thế này, hôm nay có vẻ như không chỉ một mình chúa mù đường đi theo nàng rồi. Thần xui cũng góp một cánh đi theo là sao chứ?
- Ha, ha. Người hiểu lầm rồi, ta là đi thị sát tình hình một chút mà thôi!
Lý do cấp một này nàng nói ra lưu loát, nhưng nàng nghĩ hắn sẽ tin sao? Nàng lươn lẹo thành thói Dạ Nguyệt Tu Kiệt sao không hiểu chứ, trước kia hắn luôn chiều nàng nhắm mắt cho qua. Cuối cùng vẫn là bị nàng lừa một vố đau như vậy, vậy mà cuối cùng một câu trách nàng hắn cũng chưa nói.
- Ồ! Nãy ta thấy người chưa ăn no mấy, vậy mà bây giờ bụng lớn như vậy sao?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt vừa muốn đưa tay ra Nhã Tịnh liền vội ôm lấy bụng của mình, bỗng dưng nàng thấy không khí khác lạ bắt đầu xuất hiện. Chui khỏi mai rùa để nhìn thế giới, Nhã Tịnh nhận ra người đứng hóng bát quái không ít. Nhận ra nàng và Dạ Nguyệt Tu Kiệt đang là bộ dáng nam nhân, có vẻ như bộ dáng của nàng và hắn khiến mọi người hiểu lầm rồi. Yếu ớt vươn tay ra, Nhã Tịnh nhìn người dân chỉ chỏ phản kháng.
- Khoan! Đừng hiểu lầm, không như những gì mọi người nghĩ đâu!
Đáng tiếc không ai nghe nàng nói, mọi người càng ngày càng bàn tán ác liệt hơn. Nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt phi thường vui vẻ, ôm ngang eo nàng hắn phi thân rời khỏi sòng bạc. Phu xe thấy vậy liền gấp rút đuổi theo hắn. Nhã Tịnh theo thói quen nắm cổ áo Lang Minh Triết cũng đưa tay ra nắm cổ áo Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhưng như nhận ra gì đó liền vội buồn tay, giọng nàng cũng có chút gấp gáp.
- Dạ Nguyệt công tử mau thả ta xuống, nam nữ thụ thụ bất thân. Chưa kể ta đã có phu quân, xin người hãy cẩn trọng và giữ khoảng cách với ta.
- Vậy ngày đó ngươi bám ta, làm đủ trò với ta sao không thấy ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân? Yên tâm, ta chỉ giúp ngươi cắt đuôi đám cướp kia thôi, nếu không sẽ có rất nhiều phiền phức đấy! Ngươi là đầu thai của phiền phức sao? Lần nào gặp ngươi cũng đúng lúc như vậy, ngươi nói xem, báo đáp ra sao đây?
Nhã Tịnh mím môi rồi lại thở dài, nàng cũng không phải muốn như vậy!
- Đa tạ người!
Đứng trước cổng thành Dạ Nguyệt Tu Kiệt thả nàng xuống, vừa hay xe ngựa cũng đã đuổi theo tới nơi. Nhã Tịnh nhìn xe ngựa tới trong lòng bất giác lại trở nên nặng nề...
- Nếu có thể, ngươi có muốn đi theo ta không?