Nàng vừa đi vừa chửi thầm, không nghĩ tới Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại phi ngựa quay lại chỗ nàng.
- "Lên ngựa cùng ta đi, nay ngươi trúng độc, cơ thể không khỏe không nên đi bộ!"
Nàng tuy mệt nhưng vì sợ lộ chỉ có thể đấm bộ ngực như có như không mà nói.
- "Ngươi an tâm, ta khỏe lắm, dăm ba chất độc không thể làm gì ta. Còn nữa, ta cũng không mệt, bên kia còn rất nhiều người bị thương nặng hơn ta. Ta không thể yếu đuối như vậy, ta muốn đồng cam cộng khổ cùng huynh đệ!"
Biết chẳng thể nói được tên Hào Kiện cứng đầu này, Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ đành buông ngựa. Nàng có chút kinh ngạc nhìn qua tên thiếu chủ kia, cảm nhận được ánh mắt của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt tự nhận bản thân có lý.
- "Ta thấy ngươi nói cũng không sai, nếu vậy ta cũng sẽ đi bộ. Tăng sĩ khí của quân, tăng tính đoàn kết!"
- "Như vậy ngươi sẽ mệt, mai nếu tới nơi, lấy sức đâu mà chiến?"
- "Vậy ngươi không mệt sao? Các binh lính không mệt sao? Ta là người học võ từ nhỏ, sao có thể giống các ngươi? Hơn nữa ngươi gầy gò ốm yếu như vậy còn chịu được, ta thân khỏe mạnh như vậy huống chi không chịu được?"
Nhã Tịnh nhìn một vòng tên Dạ Nguyệt Tu Kiệt này, lòng nảy sinh vài ý nghĩ.
- "Sau này ngươi muốn đổi ghề không?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt quay lại nhìn nàng, bỗng nàng nhớ ra gì đó liền phủi phui cái miệng. Nàng vừa nảy ra ý nghĩ, nếu một ngày nó Lang Minh Triết đi dẹp loạn các sơn trại, Dạ Nguyệt sơn trang cũng không may bị diệt thì với thân thể cường tráng của Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng khuân mặt hắn nếu làm trai bao hẳn biết bao người giành nhau. Như vậy, nàng chỉ cần có hắn làm con át chủ bài cũng không sợ nghèo!
- "An tâm, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi!"
Nàng vỗ vai Dạ Nguyệt Tu Kiệt thở dài, dù sao cũng từng là huynh đệ. Nhất định nàng sẽ không bạc đãi hắn!
- "Ngươi nói linh tinh gì thế? Ngươi đừng nghĩ ngươi có thể đi theo Tứ vương gia, bợ mông hắn cũng vô dụng thôi. Xong chuyện này ngươi phải về với ta, đừng hòng đi theo hắn!"
Nghe vậy Nhã Tịnh liền bĩu môi, dù sao nàng có theo hắn không, hắn cũng không quản được.
- "Hào Kiện, ngươi lên đây cho ta!"
Nàng đang đi liền bị Lang Minh Triết gọi lên.
- "Người gọi ta có gì sao?"
- "Người gọi tiểu nhân, không phải ta!"
Thấy ý lên mặt của hắn nàng bĩu môi, lúc trước nàng nói vậy cũng có thấy hắn nói gì đâu? Sao bây giờ lại giở chứng chứ?
- "Dạ, Người gọi tiểu nhân có gì sai bảo?"
- "Ngươi lên đây ngồi, dù sao ngươi cũng là vương phi, tuy chưa vào phủ nhưng cũng nên biết quy củ. Đừng có qua lại với nam nhân khác, sau này lỡ ngươi và Dạ Nguyệt Tu Kiệt có gặp mặt, bây giờ các ngươi càng thân, sau này lại càng chịu không ít lời dị nghị! Nên nhớ tại đây cũng có người của ta!"
- "Tiểu nhân đã hiểu!"
Cũng may, chuyện nãy giờ hai người đều đè thấp giọng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt bên ngoài cũng không nghe được.
Một ngày đường chóng qua, vậy mà quân nàng cũng không gặp thêm mai phục, e rằng bọn chúng đang chuẩn bị chiến đấu. Chưa kể việc hẳn trong đoàn người này có gian tế, nếu không tại sao người của bên Tứ vương gia hành quân lẳng lặng như vậy mà vẫn bị đánh dấu. Hẳn hai người kia đều đã nghĩ tới!
Thấy mọi người có vẻ mệt, Lang Minh Triết hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, cách một canh giờ nữa là tới nơi. Hôm nay bọn họ sẽ nghỉ một ngày ở đây lấy sức, ngày mai sẽ chiến đấu! Mọi người bắt đầu dựng trại, vẫn không thể nấu ăn nhưng cũng may, Lang Minh Triết lôi nàng vào cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt bàn kế sách. Ba người nhìn trận địa nhíu mày.
- "Hai người có thấy ai khả nghi?"
Nàng chấm dứt bầu không khí căng thẳng, dù sao trong lòng họ có suy tính cũng không bằng nói ra.
- "Ngươi cũng nhận ra sao?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt như đùa hỏi nàng, tên Hào Kiện đó tuy thân thể nhỏ bé nhưng trí không nhỏ hắn đã được lĩnh giáo qua. Cũng vì vậy mà cho hắn vào nơi đây, biết đâu hắn có thể làm gì đó...
- "Tiểu nhân cũng không ngốc! Đêm đen đi đường, tiểu nhân thấy có một số kẻ có hành vi đáng ngờ. Trong lúc quân ta chiến đấu cùng địch, không thể kiểm soát số lượng người chết hoặc bị thương là bao nhiêu. E rằng có một số kẻ lấy y phục của người chết trà trộn vào, chưa kể tới có những kẻ đã ở trong quân của chúng ta ngay từ đầu! Tiểu nhân muốn quay lại đường đi của chúng ta, tiểu nhân muốn xem chúng có để lại dấu vết gì không? Hoặc bọn chúng truyền tin bằng cách nào? Nhất định trong lúc chúng ta không chú ý đã tạo ra sơ hở!"
Lang Minh Triết nghe nàng nói lại chỉ có thể đồng ý một phần!
- "Ngươi không nên đánh rắn động cỏ, nếu bây giờ ngươi làm vậy chúng sẽ nghi ngờ. Ban đầu chúng không để kẻ mạnh hay kẻ nào khác mai phục chúng ta, một phần là kế hoạch giúp chúng cho người trà trộn vào trong quân binh của ta. Một phần khác chúng muốn cho chúng ta nghĩ đây là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, trùng hợp! Vậy nên tên mập kia mới nói "không ngờ tới!" chúng ta nên tương kế tựu kế!"
- "Ý vương gia là?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn Lang Minh Triết đang mỉm cười, không khí xung quanh cũng trở nên có chút kỳ quái.
- "Ta đã dốc lòng cứu Hào Kiện còn cho hắn lên xe khi hành quân ban đêm, hẳn bọn chúng sẽ nghĩ Hào Kiện đã được ta nhắm tới!"
- "Người tính lấy ta làm mồi nhử cũng vô dụng, nếu ta là nữ nhân sẽ khác! Nhưng ta là nam nhân, cùng lắm bọn chúng sẽ nghĩ rằng ngươi muốn dùng ta xong bỏ. Ta không có giá trị lợi dụng ở cả hai phe!"
- "Ngươi nghĩ vậy, nhưng chưa chắc bọn chúng đã nghĩ vậy! Ngươi cứu ta, ta lại vì ngươi mà bỏ chiến trường đây chính là việc ta không bao giờ làm nếu là ta lúc trước! Nhưng ta đã làm vậy với ngươi, bọn chúng hẳn muốn diệt ngươi, như vậy trên chiến trường sẽ bớt đi một kẻ phiền phức."
- "Ngươi không nghĩ tới bọn chúng sẽ lo đánh rắn động cỏ sao?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt lên tiếng cắt đứt ý nghĩ này của Lang Minh Triết. Thứ bọn họ nghĩ được, hẳn quân địch cũng phải nghĩ tới.
- "Nơi đây rừng thiêng nước độc, một ngôi làng nhỏ cũng phải cách nửa ngày đường. Rắn độc không ít, không khó để tròn lúc ngươi ngủ say lỡ bị rắn cắn!"
Lang Minh Triết bình thản nói, dù sao đây cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
- "Được rồi, vẫn là muốn tiểu nhân làm mồi nhử không phải sao? Nhưng tiểu nhân nghĩ chúng ta không thông thạo bên trong Bắc Tuyệt sơn trang sợ rằng khi tiến vào e sẽ có bẫy!"
- "Ngươi không cần lo, việc này dù sao cũng không tới lượt ngươi!"
Lang Minh Triết nhẹ nhàng gẩy quân cờ, nhưng nàng lại nghĩ có cách khác bớt gây tổn thương cho binh lính quân ta hơn.
- "Nếu giờ cứ lấy cứng chọi cứng, quân chúng ta sẽ hi sinh. Tiểu nhân biết, trong chiến tranh nhất định phải có hi sinh, nhưng nếu có cách khiến chúng ta giảm bớt tổn hại hơn thì sao chúng ta lại không sử dụng?"
- "Ý của ngươi là?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn Hào Kiện nhỏ bé hiến kế nhìn qua, nàng cũng vội chớp lấy thời cơ. Trên đường đi nàng có nghe qua, Bắc Tuyệt sơn trang kiêu ngạo phách lối. Đôi khi sẽ cho đám nữ lầu xanh đi vào bên trong quân doanh làm quân kỹ, mua vui cho bọn chúng để khích lệ lòng quân. Đây không phải là kế hiếm lạ nhưng nó sẽ đem lại hiệu quả cao. Từ bậc chí quân tới nay, có mấy ai anh hùng qua được ải mỹ nhân? Nếu qua được, không phải vì chỗ nào đó có vấn đề, hẳn cũng là vì đoạn tụ thôi! Trừ một số trường hợp đắc biệt nào đó.
- "Theo tiểu nhân thấy, chúng ta nên chọn một tới hai người đáng tin, giả trà trộn theo nhóm kỹ nữ vào trong doanh trại bọn chúng. Sau đó chúng ta hạ dược bọn chúng khiến bọn chúng mất đi sức chiến đấu, rồi mới tiếp tục cho quân tiến đánh!"
- "Ngươi nghĩ bọn chúng biết chúng ta đã tiến gần tới đây rồi mà vẫn sẽ buông lỏng cảnh giác cho mưu đồ đó của ngươi thành thật sao?"
Lang Minh Triết lạnh lùng nhìn nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cũng nghĩ kế sách của nàng không ổn.
- "Hơn nữa làm như vậy, sau này giang hồ cũng sẽ có lời ra tiếng vào! Chúng ta chơi như vậy, có chút tiểu nhân!"
Nàng có chút suy nghĩ, trong trận chiến rốt cuộc bọn họ nghĩ tới chiến thắng oanh liệt hay nhiều người vô tội hi sinh? Dù sao lính ở đâu cũng là người vô tội, nàng không phải bạch liên hoa nhưng cũng không muốn binh sĩ ngã xuống vô nghĩa. Dù sao vẫn có cách này khiến binh lính hai bên ít bị thiệt hại hơn.
- "Ta cho rằng lời ra tiếng vào không bằng bảo hộ quân lính của chúng ta, lính cũng là người dân bình thường, họ tới đây để bảo vệ quê hương nhưng không ai mong bản thân hi sinh trong khi có một lựa chọn khác giúp họ bảo vệ tính mạng. Đây không phải là chiến tranh giữa hai quốc gia, chỉ là chiến tranh với đám sơn tặc nhỏ nhoi, sao có thể khiến nhiều binh lính hi sinh? Hơn nữa, trên chiến trường thì há phân tiểu nhân hay không? Chỉ cần chúng ta chiến thắng, quân binh vẫn được bảo toàn, không tốn một binh một tốt, đó đã là anh hùng rồi! Tiểu nhân ngoài ra còn nghe ngóng được, bọn chúng vì khích lệ lòng quân, đêm nay sẽ cho một tốp kỹ nữ khác vào Bắc Tuyệt sơn trang để mua vui, lấy sĩ khí để chuẩn bị tinh thần cho trận chiến này! Đêm nay sẽ là thời cơ thích hợp nhất!"
Lang Minh Triết cuối cùng cũng buông bỏ nghi hoặc, hắn muốn xem nàng tiếp theo sẽ làm gì, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng cười nụ cười quen thuộc liền có dự cảm không lành.
- "Vậy ngươi nói xem, bây giờ khắp nơi đều là kẻ đáng nghi, kiếm đâu ra người đáng tin? Hơn nữa võ công phải tốt, đóng giả nữ cũng phải thật động lòng, thuận lợi vào đó mà không nảy sinh nghi ngờ?"
Lang Minh Triết nhìn nàng đang nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Tu Kiệt như hiểu ra ý nàng.
- "Hắn ta không được, các sơn trang đã qua lại từ lâu, hẳn ai cũng quen mặt với hắn rồi. Nếu giờ hắn đóng giả rất dễ nhận ra! Với lại chiều cao của hắn cũng khác với nữ nhân thông thường, hắn lại càng dễ lộ!"
Nàng liền quay qua nhìn Lang Minh Triết nở nụ cười, vậy mà hắn lại không kiêng nể đánh thẳng sau ót nàng.
- "Đừng có nghĩ linh tinh, ta phải điều động binh mã, chủ tướng lần này là ta!"
- "Vậy hai người không có kẻ nào đáng tin theo mình sao?"
- "Lên ngựa cùng ta đi, nay ngươi trúng độc, cơ thể không khỏe không nên đi bộ!"
Nàng tuy mệt nhưng vì sợ lộ chỉ có thể đấm bộ ngực như có như không mà nói.
- "Ngươi an tâm, ta khỏe lắm, dăm ba chất độc không thể làm gì ta. Còn nữa, ta cũng không mệt, bên kia còn rất nhiều người bị thương nặng hơn ta. Ta không thể yếu đuối như vậy, ta muốn đồng cam cộng khổ cùng huynh đệ!"
Biết chẳng thể nói được tên Hào Kiện cứng đầu này, Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ đành buông ngựa. Nàng có chút kinh ngạc nhìn qua tên thiếu chủ kia, cảm nhận được ánh mắt của nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt tự nhận bản thân có lý.
- "Ta thấy ngươi nói cũng không sai, nếu vậy ta cũng sẽ đi bộ. Tăng sĩ khí của quân, tăng tính đoàn kết!"
- "Như vậy ngươi sẽ mệt, mai nếu tới nơi, lấy sức đâu mà chiến?"
- "Vậy ngươi không mệt sao? Các binh lính không mệt sao? Ta là người học võ từ nhỏ, sao có thể giống các ngươi? Hơn nữa ngươi gầy gò ốm yếu như vậy còn chịu được, ta thân khỏe mạnh như vậy huống chi không chịu được?"
Nhã Tịnh nhìn một vòng tên Dạ Nguyệt Tu Kiệt này, lòng nảy sinh vài ý nghĩ.
- "Sau này ngươi muốn đổi ghề không?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt quay lại nhìn nàng, bỗng nàng nhớ ra gì đó liền phủi phui cái miệng. Nàng vừa nảy ra ý nghĩ, nếu một ngày nó Lang Minh Triết đi dẹp loạn các sơn trại, Dạ Nguyệt sơn trang cũng không may bị diệt thì với thân thể cường tráng của Dạ Nguyệt Tu Kiệt cùng khuân mặt hắn nếu làm trai bao hẳn biết bao người giành nhau. Như vậy, nàng chỉ cần có hắn làm con át chủ bài cũng không sợ nghèo!
- "An tâm, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi!"
Nàng vỗ vai Dạ Nguyệt Tu Kiệt thở dài, dù sao cũng từng là huynh đệ. Nhất định nàng sẽ không bạc đãi hắn!
- "Ngươi nói linh tinh gì thế? Ngươi đừng nghĩ ngươi có thể đi theo Tứ vương gia, bợ mông hắn cũng vô dụng thôi. Xong chuyện này ngươi phải về với ta, đừng hòng đi theo hắn!"
Nghe vậy Nhã Tịnh liền bĩu môi, dù sao nàng có theo hắn không, hắn cũng không quản được.
- "Hào Kiện, ngươi lên đây cho ta!"
Nàng đang đi liền bị Lang Minh Triết gọi lên.
- "Người gọi ta có gì sao?"
- "Người gọi tiểu nhân, không phải ta!"
Thấy ý lên mặt của hắn nàng bĩu môi, lúc trước nàng nói vậy cũng có thấy hắn nói gì đâu? Sao bây giờ lại giở chứng chứ?
- "Dạ, Người gọi tiểu nhân có gì sai bảo?"
- "Ngươi lên đây ngồi, dù sao ngươi cũng là vương phi, tuy chưa vào phủ nhưng cũng nên biết quy củ. Đừng có qua lại với nam nhân khác, sau này lỡ ngươi và Dạ Nguyệt Tu Kiệt có gặp mặt, bây giờ các ngươi càng thân, sau này lại càng chịu không ít lời dị nghị! Nên nhớ tại đây cũng có người của ta!"
- "Tiểu nhân đã hiểu!"
Cũng may, chuyện nãy giờ hai người đều đè thấp giọng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt bên ngoài cũng không nghe được.
Một ngày đường chóng qua, vậy mà quân nàng cũng không gặp thêm mai phục, e rằng bọn chúng đang chuẩn bị chiến đấu. Chưa kể việc hẳn trong đoàn người này có gian tế, nếu không tại sao người của bên Tứ vương gia hành quân lẳng lặng như vậy mà vẫn bị đánh dấu. Hẳn hai người kia đều đã nghĩ tới!
Thấy mọi người có vẻ mệt, Lang Minh Triết hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi, cách một canh giờ nữa là tới nơi. Hôm nay bọn họ sẽ nghỉ một ngày ở đây lấy sức, ngày mai sẽ chiến đấu! Mọi người bắt đầu dựng trại, vẫn không thể nấu ăn nhưng cũng may, Lang Minh Triết lôi nàng vào cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt bàn kế sách. Ba người nhìn trận địa nhíu mày.
- "Hai người có thấy ai khả nghi?"
Nàng chấm dứt bầu không khí căng thẳng, dù sao trong lòng họ có suy tính cũng không bằng nói ra.
- "Ngươi cũng nhận ra sao?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt như đùa hỏi nàng, tên Hào Kiện đó tuy thân thể nhỏ bé nhưng trí không nhỏ hắn đã được lĩnh giáo qua. Cũng vì vậy mà cho hắn vào nơi đây, biết đâu hắn có thể làm gì đó...
- "Tiểu nhân cũng không ngốc! Đêm đen đi đường, tiểu nhân thấy có một số kẻ có hành vi đáng ngờ. Trong lúc quân ta chiến đấu cùng địch, không thể kiểm soát số lượng người chết hoặc bị thương là bao nhiêu. E rằng có một số kẻ lấy y phục của người chết trà trộn vào, chưa kể tới có những kẻ đã ở trong quân của chúng ta ngay từ đầu! Tiểu nhân muốn quay lại đường đi của chúng ta, tiểu nhân muốn xem chúng có để lại dấu vết gì không? Hoặc bọn chúng truyền tin bằng cách nào? Nhất định trong lúc chúng ta không chú ý đã tạo ra sơ hở!"
Lang Minh Triết nghe nàng nói lại chỉ có thể đồng ý một phần!
- "Ngươi không nên đánh rắn động cỏ, nếu bây giờ ngươi làm vậy chúng sẽ nghi ngờ. Ban đầu chúng không để kẻ mạnh hay kẻ nào khác mai phục chúng ta, một phần là kế hoạch giúp chúng cho người trà trộn vào trong quân binh của ta. Một phần khác chúng muốn cho chúng ta nghĩ đây là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, trùng hợp! Vậy nên tên mập kia mới nói "không ngờ tới!" chúng ta nên tương kế tựu kế!"
- "Ý vương gia là?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn Lang Minh Triết đang mỉm cười, không khí xung quanh cũng trở nên có chút kỳ quái.
- "Ta đã dốc lòng cứu Hào Kiện còn cho hắn lên xe khi hành quân ban đêm, hẳn bọn chúng sẽ nghĩ Hào Kiện đã được ta nhắm tới!"
- "Người tính lấy ta làm mồi nhử cũng vô dụng, nếu ta là nữ nhân sẽ khác! Nhưng ta là nam nhân, cùng lắm bọn chúng sẽ nghĩ rằng ngươi muốn dùng ta xong bỏ. Ta không có giá trị lợi dụng ở cả hai phe!"
- "Ngươi nghĩ vậy, nhưng chưa chắc bọn chúng đã nghĩ vậy! Ngươi cứu ta, ta lại vì ngươi mà bỏ chiến trường đây chính là việc ta không bao giờ làm nếu là ta lúc trước! Nhưng ta đã làm vậy với ngươi, bọn chúng hẳn muốn diệt ngươi, như vậy trên chiến trường sẽ bớt đi một kẻ phiền phức."
- "Ngươi không nghĩ tới bọn chúng sẽ lo đánh rắn động cỏ sao?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt lên tiếng cắt đứt ý nghĩ này của Lang Minh Triết. Thứ bọn họ nghĩ được, hẳn quân địch cũng phải nghĩ tới.
- "Nơi đây rừng thiêng nước độc, một ngôi làng nhỏ cũng phải cách nửa ngày đường. Rắn độc không ít, không khó để tròn lúc ngươi ngủ say lỡ bị rắn cắn!"
Lang Minh Triết bình thản nói, dù sao đây cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
- "Được rồi, vẫn là muốn tiểu nhân làm mồi nhử không phải sao? Nhưng tiểu nhân nghĩ chúng ta không thông thạo bên trong Bắc Tuyệt sơn trang sợ rằng khi tiến vào e sẽ có bẫy!"
- "Ngươi không cần lo, việc này dù sao cũng không tới lượt ngươi!"
Lang Minh Triết nhẹ nhàng gẩy quân cờ, nhưng nàng lại nghĩ có cách khác bớt gây tổn thương cho binh lính quân ta hơn.
- "Nếu giờ cứ lấy cứng chọi cứng, quân chúng ta sẽ hi sinh. Tiểu nhân biết, trong chiến tranh nhất định phải có hi sinh, nhưng nếu có cách khiến chúng ta giảm bớt tổn hại hơn thì sao chúng ta lại không sử dụng?"
- "Ý của ngươi là?"
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn Hào Kiện nhỏ bé hiến kế nhìn qua, nàng cũng vội chớp lấy thời cơ. Trên đường đi nàng có nghe qua, Bắc Tuyệt sơn trang kiêu ngạo phách lối. Đôi khi sẽ cho đám nữ lầu xanh đi vào bên trong quân doanh làm quân kỹ, mua vui cho bọn chúng để khích lệ lòng quân. Đây không phải là kế hiếm lạ nhưng nó sẽ đem lại hiệu quả cao. Từ bậc chí quân tới nay, có mấy ai anh hùng qua được ải mỹ nhân? Nếu qua được, không phải vì chỗ nào đó có vấn đề, hẳn cũng là vì đoạn tụ thôi! Trừ một số trường hợp đắc biệt nào đó.
- "Theo tiểu nhân thấy, chúng ta nên chọn một tới hai người đáng tin, giả trà trộn theo nhóm kỹ nữ vào trong doanh trại bọn chúng. Sau đó chúng ta hạ dược bọn chúng khiến bọn chúng mất đi sức chiến đấu, rồi mới tiếp tục cho quân tiến đánh!"
- "Ngươi nghĩ bọn chúng biết chúng ta đã tiến gần tới đây rồi mà vẫn sẽ buông lỏng cảnh giác cho mưu đồ đó của ngươi thành thật sao?"
Lang Minh Triết lạnh lùng nhìn nàng, Dạ Nguyệt Tu Kiệt cũng nghĩ kế sách của nàng không ổn.
- "Hơn nữa làm như vậy, sau này giang hồ cũng sẽ có lời ra tiếng vào! Chúng ta chơi như vậy, có chút tiểu nhân!"
Nàng có chút suy nghĩ, trong trận chiến rốt cuộc bọn họ nghĩ tới chiến thắng oanh liệt hay nhiều người vô tội hi sinh? Dù sao lính ở đâu cũng là người vô tội, nàng không phải bạch liên hoa nhưng cũng không muốn binh sĩ ngã xuống vô nghĩa. Dù sao vẫn có cách này khiến binh lính hai bên ít bị thiệt hại hơn.
- "Ta cho rằng lời ra tiếng vào không bằng bảo hộ quân lính của chúng ta, lính cũng là người dân bình thường, họ tới đây để bảo vệ quê hương nhưng không ai mong bản thân hi sinh trong khi có một lựa chọn khác giúp họ bảo vệ tính mạng. Đây không phải là chiến tranh giữa hai quốc gia, chỉ là chiến tranh với đám sơn tặc nhỏ nhoi, sao có thể khiến nhiều binh lính hi sinh? Hơn nữa, trên chiến trường thì há phân tiểu nhân hay không? Chỉ cần chúng ta chiến thắng, quân binh vẫn được bảo toàn, không tốn một binh một tốt, đó đã là anh hùng rồi! Tiểu nhân ngoài ra còn nghe ngóng được, bọn chúng vì khích lệ lòng quân, đêm nay sẽ cho một tốp kỹ nữ khác vào Bắc Tuyệt sơn trang để mua vui, lấy sĩ khí để chuẩn bị tinh thần cho trận chiến này! Đêm nay sẽ là thời cơ thích hợp nhất!"
Lang Minh Triết cuối cùng cũng buông bỏ nghi hoặc, hắn muốn xem nàng tiếp theo sẽ làm gì, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng cười nụ cười quen thuộc liền có dự cảm không lành.
- "Vậy ngươi nói xem, bây giờ khắp nơi đều là kẻ đáng nghi, kiếm đâu ra người đáng tin? Hơn nữa võ công phải tốt, đóng giả nữ cũng phải thật động lòng, thuận lợi vào đó mà không nảy sinh nghi ngờ?"
Lang Minh Triết nhìn nàng đang nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Tu Kiệt như hiểu ra ý nàng.
- "Hắn ta không được, các sơn trang đã qua lại từ lâu, hẳn ai cũng quen mặt với hắn rồi. Nếu giờ hắn đóng giả rất dễ nhận ra! Với lại chiều cao của hắn cũng khác với nữ nhân thông thường, hắn lại càng dễ lộ!"
Nàng liền quay qua nhìn Lang Minh Triết nở nụ cười, vậy mà hắn lại không kiêng nể đánh thẳng sau ót nàng.
- "Đừng có nghĩ linh tinh, ta phải điều động binh mã, chủ tướng lần này là ta!"
- "Vậy hai người không có kẻ nào đáng tin theo mình sao?"